Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 25

Bóng dáng Ôn Lăng vừa khuất, Hoắc Tân quay đầu lại, cười nói: "Cô bé này trông xinh thật đấy, anh kiếm ở đâu ra vậy?"

Phó Nam Kỳ đang trả lời tin nhắn, ánh mắt cụp xuống, động tác không vội không chậm. Mãi đến khi gửi xong, anh mới ngẩng lên: "Người đi rồi, kịch này khỏi diễn nữa."

Ánh mắt hai người giao nhau. Gương mặt anh vẫn như mọi khi, bình thản, không một gợn sóng, thậm chí mang theo chút thờ ơ lạnh nhạt. Hoắc Tân cắn môi, không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải thu lại khí thế. Giọng nói đổi sang tông khác: "Trước đây tôi cứ tưởng anh thích kiểu như Giản Ninh Thư cơ. Giờ thì nhìn không thấu nữa rồi. Đúng là đàn ông, cuối cùng vẫn mê mẩn mấy cô non trẻ."

Phó Nam Kỳ làm như không nghe thấy, rõ ràng không muốn tiếp tục mấy câu chuyện vô nghĩa: "Chuyến đi Úc lần này khảo sát thế nào?"

"Không nói cho anh biết." Cô ta chống cằm, nhìn anh nửa đùa nửa thật: “Trừ khi anh nói cho tôi biết, anh với cô bé kia là quan hệ gì."

Phó Nam Kỳ nhíu mày, ánh mắt chợt quét qua. Cái nhìn ấy quá sắc bén, ẩn chứa sự cảnh cáo. Hoắc Tân lập tức thu lại vẻ ngang ngược, nghiêm chỉnh hơn hẳn. Người đàn ông này bình thường có vẻ ôn hòa, nhưng nếu thực sự nổi giận thì không phải chuyện đùa.

"Tôi đã sắp xếp xong rồi, sáng nay gửi vào email công việc của anh." Nói đến đây, giọng cô ta lại mang theo chút oán trách: "Ai mà biết anh đi hẹn hò với cô bé kia, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái."

Phó Nam Kỳ hoàn toàn không bị lay động, trực tiếp phớt lờ cô ta, mở email bắt đầu xem tài liệu.

Tốc độ đọc của anh rất nhanh, chỉ lướt sơ qua một lần đã nắm được đại ý, vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút. Người phụ nữ này miệng thì không đứng đắn, đôi khi còn dám trêu chọc cả anh, nhưng làm việc vẫn đáng tin cậy.

"Tôi sẽ bảo Phó Bình liên lạc với cô sau." Anh đứng dậy rời đi.

Cô ta khẽ gật đầu, mắt dõi theo bóng anh khuất dần.

**

Sắp đến Tết rồi, công việc ở công ty cũng sắp bước vào giai đoạn kết thúc. Mỗi năm vào thời điểm này luôn bận rộn hơn hẳn, nhưng Ôn Lăng lại thấy vui vẻ vô cùng.

Không vì điều gì khác, chỉ vì năm nay cô đã được thăng chức, lại còn làm đúng dự án mà mình yêu thích nhất. Hơn nữa, cô còn nhận được sự đánh giá cao từ Phó Nam Kỳ.

Tất cả mọi thứ, đều đang dần trở nên tốt đẹp. Và anh, thật sự đã giúp cô rất nhiều.

Hôm đó là ngày nghỉ, cô suy nghĩ một lúc, rồi tự tay làm một phần bánh ngọt nhỏ, đóng gói cẩn thận trong một hộp quà đẹp mắt, đem đến trụ sở Tử Quang Capital, giao tận tay cho Phó Bình.

"Phiền anh chuyển giúp tôi cho Tổng giám đốc Phó."

"Được thôi." Phó Bình nhận lấy, lúc xoay người đi, ánh mắt lướt qua hộp quà, trên môi hiện một nụ cười mơ hồ.

Đi chưa được mấy bước, rẽ qua góc hành lang thì gặp Hoắc Tân.

"Hoắc Tổng." Phó Bình khẽ gật đầu chào.

Hoắc Tân cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt lại liếc nhìn theo hướng Ôn Lăng vừa rời đi, rồi dừng lại trên tay anh ấy, không nhịn được nói: "Đưa tôi đi, tôi đang định lên tìm anh ấy."

Phó Bình ngẩn người một chút, sau đó khẽ cười, không đáp. Hoắc Tân bị ánh mắt nửa như cười nửa như không kia của anh ấy nhìn đến phát ngượng, đợi anh ấy đi khuất mới nghiến răng đầy tức giận.

Ngay cả một "con chó giữ cửa" cũng khó đối phó đến thế!

Tuy nhiên, cô ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Phó Bình là người thân cận nhất của Phó Nam Kỳ, từng là giám đốc điều hành của chi nhánh ở nước ngoài, còn nhiều lần chủ trì hội nghị cấp khu vực, đâu phải hạng dễ chọc gì.

Phòng Tổng giám đốc.

Phó Bình gõ cửa bước vào, khẽ khom lưng đặt chiếc hộp lên mặt bàn. Phó Nam Kỳ ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, tiện tay liếc qua một cái: "Cái gì đây?"

"Vừa gặp cô Ôn ở lầu trên, cô ấy nhờ tôi đưa cho anh." Anh ấy cố nén cười.

Ánh mắt Phó Nam Kỳ rơi lên chiếc hộp hình chữ nhật, bên ngoài được vẽ nguệch ngoạc đủ loại hình hoạt họa bằng bút màu, chẳng có chút thẩm mỹ nào, trông giống đồ vẽ tay của trẻ mẫu giáo. Đã vậy, bên trên còn buộc một cái nơ nhỏ bằng dây gai thô.

Phó Nam Kỳ: "..."

Anh điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu liếc Phó Bình một cái, ánh mắt lạnh nhạt. Phó Bình lập tức thu lại vẻ cười cợt, nghiêm túc nói: "Anh bận thì tôi ra ngoài trước."

Phó Nam Kỳ phất tay. Phó Bình nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Lúc này, Phó Nam Kỳ mới cầm hộp lên, lật qua lật lại. Cảm giác được sức nặng bên trong, có vẻ là thứ gì đó không nhẹ.

Anh hơi ngẩn người, rồi tháo hộp ra. Bên trong là macarons. Còn làm đủ bảy màu sắc cầu vồng. Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp nhỏ, hình như có chữ viết tay.

Anh cầm lên nhìn, chỉ thấy dòng chữ xiêu vẹo được viết bằng bút ký tên: "Năm mới chúc anh luôn cười tươi, mọi việc suôn sẻ >3

Bình Luận (0)
Comment