Hôm nay trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, sảnh tầng một còn có cả rút thăm trúng thưởng, người đông như nêm, náo nhiệt không tưởng.
Ôn Lăng cao mét sáu tư, không thể xem là thấp, nhưng giữa biển người chen chúc như này, cô chẳng khác gì một viên sỏi nhỏ ném vào hồ nước rộng, chẳng khuấy lên nổi một gợn sóng.
Cô phải vất vả lắm mới giành được phiếu rút thăm, hớn hở như đứa trẻ tranh được kẹo, chạy thẳng về phía anh: "Ngài Phó, tôi lấy được rồi."
Anh liếc mắt nhìn: "Giỏi lắm."
Lời khen chẳng có chút thành ý nào, nhưng Ôn Lăng cũng chẳng để tâm. Với kiểu người như anh, những thứ có thể khiến anh để ý vốn đã ít đến mức hiếm như lông phượng sừng lân, huống chi lại là chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Tuy anh làm kinh doanh, nhưng do khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều, cô cũng lờ mờ nghe được mấy chuyện tán gẫu trong công ty về xuất thân của anh. Về gia đình anh, về cha anh, về ông ngoại anh... Tóm lại, tất cả đều quá xa vời với cô, đến mức dù có kể tường tận ra, cô cũng chẳng thể hình dung nổi sự cao quý ấy.
Giống như suốt bốn năm bên nhau, Phó Yến chưa từng một lần nhắc đến xuất thân của mình. Khoảng cách quá lớn, nói hay không nói, kỳ thực cũng chẳng có gì khác biệt. Dù có kể ra, cô cũng không thể đồng cảm, không thể hiểu được cuộc sống của những người như họ, càng không thể hoà nhập.
Nhưng Phó Nam Kỳ không giống Phó Yến. Ở trước mặt Phó Nam Kỳ, cô có thể không ngại làm trò cười, giống như một đứa trẻ vô tư nghịch ngợm trước thầy cô. Nhưng với Phó Yến, cô không còn chịu đựng nổi bất kỳ sự xấu hổ nào dù là nhỏ nhất. Chính vì có quá nhiều ràng buộc, con người ta mới càng dè dặt, chùn bước.
Ôn Lăng đã nhìn thấy Phó Yến trong lúc tâm trí còn đang mơ hồ như thế. Thang cuốn chậm rãi đưa người lên tầng. Qua hành lang kính, cô thấy anh ta đang đứng im lặng trước biển quảng cáo, cúi đầu nhắn tin. Bên cạnh là một cô gái lạ mặt, có vẻ vẫn còn là sinh viên, ăn mặc trẻ trung tươi tắn. Cô ta đang chọn đồ, chọn xong thì quay lại, hai tay cầm hai chiếc áo đưa lên trước mặt anh ta như muốn anh ta chọn giúp.
Hình như cô ta che mất màn hình điện thoại, khiến anh ta có phần bực bội mà đẩy ra, nhưng trên khóe mắt khóe mày lại hiện rõ nét bất đắc dĩ xen lẫn nuông chiều.
Vô cớ, Ôn Lăng lại nhớ đến thời điểm bốn năm trước, khi họ mới bắt đầu yêu nhau, anh ta cũng từng dịu dàng chu đáo như vậy. Nhưng hiện tại, cô đã là người của quá khứ.
Thang cuốn chạm đến tầng, khung cảnh trước mắt thoáng qua như ánh sáng lướt nhẹ mặt nước, ngoảnh đầu lại đã chẳng còn gì. Ôn Lăng thu lại ánh nhìn, lặng lẽ nhìn xuống đôi giày dưới chân.
Phó Nam Kỳ liếc nhìn cô một cái, một tay đút túi quần, không nói gì. Anh vốn không mấy quan tâm đến đời tư của người khác, cũng chẳng bao giờ xen vào. Nhưng cảm xúc sa sút của cô, ít nhiều vẫn làm ảnh hưởng đến tâm trạng anh.
Đi được vài bước, anh hỏi: "Tuyết chắc cũng ngớt rồi, cô có muốn đi dạo một chút không?"
Ôn Lăng ngẩn người, quay lại nhìn anh. Cứ như vậy, họ rời khỏi trung tâm thương mại, đến một hội sở gần đó. Nơi đó khá kín đáo, nằm phía sau một quán bar, muốn vào phải đi qua một tòa kiến trúc cổ mang dáng dấp chùa miếu.
Vào trong mới thấy, bên trong còn có một hành lang dài hun hút, nền lát bằng đá xanh cũ kỹ, hai bên là những thân cây khô đã rụng sạch lá. Gió thổi qua, cuốn theo những sợi liễu không biết từ đâu bay tới, lặng lẽ xoay vòng trong gió.
Ôn Lăng đưa tay ra đón, phát hiện là tuyết. Không phải chứ, lại bắt đầu rơi rồi...
Cô ngẩng đầu lên, Phó Nam Kỳ đã đi xa, đúng lúc ấy anh dừng bước quay đầu lại. Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng anh hiện lên nửa sáng nửa tối, tựa như một khung hình tĩnh trong tấm ảnh cũ kỹ, là những đường nét hoài niệm đã được thời gian cố định lại.
Cô vội vàng rảo bước đuổi theo, đi nhanh quá nên bắt đầu th* d*c. Ánh mắt bất giác lướt xuống, âm thầm so sánh chiều dài chân của hai người, so xong lại lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.
Thầm nghĩ: Không sao cả, ông trời sinh ta tất hữu dụng.
Phó Nam Kỳ dẫn cô đến một gian phòng phía trong sân sau. Bên ngoài hoang vu tĩnh mịch là thế, vậy mà bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác. Hương nước hoa thoảng qua, ánh đèn rực rỡ, đến cả nhân viên bưng khay đi qua hành lang cũng đẹp đẽ đến mức không chân thực.
Anh đưa cô lên tầng ba. So với tầng dưới, ở đây rõ ràng yên tĩnh hơn hẳn, mà quy cách cũng cao hơn rất nhiều.
Cô rón rén bước theo sau, sợ lạc mất anh. Cuối cùng hai người bước qua một cánh cửa kính hình bát giác. Sau cánh cửa là một tấm bình phong che lấp phần nào tầm nhìn, ánh sáng bên trong không quá sáng sủa. Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn, hoa cỏ chim cá, sắc màu rực rỡ nhưng hài hòa thanh nhã, hóa ra là thêu tay Tô Châu tinh xảo.
Cô nhớ rõ, loại gấm thêu này, chỉ cần một tấc nhỏ cũng có thể lên đến cả vạn. Sau bình phong là một chiếc bàn vuông, mấy người đang tụ lại chơi bài, vừa đánh vừa trò chuyện, tiếng cười nói vang vọng, thanh thoát nhưng không lộn xộn, trái lại rất vừa tai.
Phó Nam Kỳ dẫn cô đến trong cùng: "Ngồi đi."
Ôn Lăng như ngồi trên đống kim, rón rén ngồi xuống, lúc thì nhìn bên này, lúc lại liếc bên kia. Nhưng đám người kia, trừ lúc Phó Nam Kỳ vừa bước vào thì có chào hỏi sơ qua, sau đó lại ai làm việc nấy, chẳng ai để tâm đến sự hiện diện của cô.
Ban đầu cô còn có chút câu nệ, nhưng nhanh chóng thả lỏng, tò mò mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Phó Nam Kỳ đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo khoác da, nhìn nghiêng có vẻ quen quen. Thấy cô nhìn, người đó quay đầu lại, mỉm cười với cô một cái.
Ôn Lăng nhận ra, người này là ông chủ của Tín Thông, hình như tên là Tô gì đó.
Cô vội vàng nói: "Chào tổng giám đốc Tô."
“Chào cô.”
Tô Văn Châu khẽ hất cằm về phía Phó Nam Kỳ: "Làm việc với vị này chắc vất vả lắm hả? Keo kiệt còn hơn sắt, chuyện gì dính đến công việc là cực kỳ nguyên tắc, từng ly từng tí đều phải tính toán rõ ràng."
"Không đâu ạ, tổng giám đốc Phó rất tốt, rất quan tâm chúng tôi." Vừa nói xong, cô lập tức thấy mình như kẻ ngốc. Người ta chỉ buông một câu đùa vui, vậy mà cô lại nghiêm túc đứng ra giải thích, thật đúng là làm hỏng không khí.
Quả nhiên, Phó Nam Kỳ liếc sang một cái, ánh mắt dừng trên gương mặt cô lâu hơn bình thường, khó đoán được anh đang nghĩ cô ngốc hay là có tâm tư gì khác.
Tô Văn Châu dùng vai hích người bên cạnh: "Đừng nhìn anh bạn này nho nhã lịch sự thế, chứ bên trong bụng toàn là mưu kế đấy. Em gái, cẩn thận một chút, đừng để bị mắc lừa."
Ôn Lăng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ cười gượng đứng yên đó, trông như một cột mốc nhỏ vô dụng.
Phó Nam Kỳ liếc xéo: "Hôm nay cậu nói nhiều thật đấy."
Tô Văn Châu cười khẽ rồi không nói thêm nữa. Sau đó họ bắt đầu chơi bài, Ôn Lăng ngồi bên cạnh Phó Nam Kỳ. Người đông, mà nơi này lại như mê cung, cô sợ đi lạc nên ánh mắt cứ dõi quanh một lượt, rồi lại lặng lẽ nghiêng về phía anh thêm chút nữa.
Cứ như chỉ có ở bên cạnh anh, nơi này mới trở nên an toàn.
Chán quá, cô ngồi đó ngắm bài trong tay anh. Không biết chất liệu gì, mặt bài rõ nét mà vẫn nhám mịn, anh cầm nhàn nhã, lần nào cũng thản nhiên ra bài như vô tình, nhưng hễ đến lượt anh làm cái thì chưa từng thua lấy một lần.
"Không chơi nữa, chán chết đi được." Một người đối diện vứt bài xuống, vừa cười vừa mắng: "Cứ như người ta không biết cậu tính nhẩm giỏi ấy? Lần nào cũng chặn tôi đúng lúc."
Tô Văn Châu nhướng mày: "Hay là lần sau cậu đi gian lận thử xem?"
Mọi người xung quanh lập tức cười ồ lên. Ôn Lăng không hòa nhập được, nhưng thấy ai cũng cười, nếu cô không cười thì lại càng lạc lõng, đành cố gượng cong môi, cười hùa theo vài tiếng.
Không ngờ anh quay đầu lại hỏi: "Chán à?"
Hai người ngồi sát nhau, câu nói ấy như dán ngay bên tai cô. Ôn Lăng mặt đỏ như gấc, theo bản năng rụt người ra sau, ấp úng: "Cũng tạm ạ."
Trong mắt anh lướt qua một tia ý cười khó nắm bắt. Ôn Lăng còn chưa kịp nhìn rõ thì anh đã quay đầu đi.
Cảm xúc của anh, xưa nay vốn không dễ đoán. Cô chỉ có thể dựa vào những biểu cảm hiếm hoi mà anh vô tình để lộ để suy đoán đôi chút rằng anh đang vui hay không vui.
Lúc này… chắc anh đang vui chứ nhỉ. Cô ngơ ngẩn nghĩ thầm.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sau cả chuỗi chuyện vừa rồi, tâm trạng tệ hại do gặp lại Phó Yến cũng đã gần như tan biến. Cô là kiểu người cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc rời khỏi chỗ đó, trời đã rất khuya. Ôn Lăng lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn một giờ sáng. Cô khẽ "a" lên một tiếng, hoàn toàn không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy.
Ngoảnh đầu lại, Phó Nam Kỳ thì vẫn ung dung như thường, chẳng hề cảm thấy việc ở ngoài khuya thế này có gì to tát. Ôn Lăng ngập ngừng: "Ngài Phó..."
Phó Nam Kỳ: "Giao thừa mà, thức trắng đêm không phải chuyện bình thường à?"
Ôn Lăng: "..." Ngẫm lại thấy cũng có lý.
Ra đến bên ngoài, vì cảnh tượng náo nhiệt trên đường mà cô lập tức quên béng việc bây giờ đã là nửa đêm. Từ gian hàng này lại chạy sang gian hàng khác, hệt như một đứa trẻ.
Cuối cùng cô dừng lại ở một sạp đố vui có thưởng. Đoán hai lần đều trượt, cô không cam lòng, máu hiếu thắng nổi lên, bèn rút ngay một tờ tiền đưa qua.
Ông chủ vui ra mặt, liên tục mở thêm cho cô hết lượt này đến lượt khác. Mười lần đoán liền, không trúng được lấy một câu. Ôn Lăng tiu nghỉu quay lại bên anh.
Phó Nam Kỳ liếc về phía sạp đó, khẽ cười: "Biết tại sao lần nào cô cũng đoán sai không?" Ôn Lăng ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt đầy mong chờ.
Phó Nam Kỳ: "Thấy cái xúc xắc kia không? Mỗi mặt có chín ô, tương đương với một khối rubik ba tầng. Mỗi lần xoay là một câu đố khác nhau. Cô tự tính xem có bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu đáp án. Trong thời gian ngắn thế, nhớ được bao nhiêu, tính được bao nhiêu? Nhìn thì ít, thật ra nhiều lắm đấy."
Ôn Lăng bừng tỉnh ngộ. Cô đúng là suy nghĩ quá đơn giản rồi. Chỉ vì một chút hiếu thắng mà thiệt đủ đường. Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh đầy hy vọng.
Phó Nam Kỳ khẽ nhướng mày, trong khoảnh khắc bèn hiểu rõ cô đang nghĩ gì. Nhưng anh chẳng mấy hứng thú với mấy trò trẻ con như vậy. Ánh mắt nhàn nhạt dời đi, vờ như không thấy ánh mắt mong chờ của cô.
Ôn Lăng xị mặt xuống, đi được mấy bước mà trông vẫn ủ rũ như bông hoa bị nắng gắt héo rũ.
Phó Nam Kỳ nghiêng đầu nhìn, khẽ thở dài như bất đắc dĩ: "Đứng đấy chờ."
Ôn Lăng ngơ ngác ngẩng đầu, anh đã đi xa, chỉ ba bước đã quay trở lại chỗ cũ. Cô nhìn thấy anh nói gì đó với ông chủ sạp, đưa tiền ra, màn hình phát sáng, xúc xắc lăn, câu đố liên tục thay đổi. Anh khẽ cúi đầu suy nghĩ, rồi lập tức ngẩng lên, ánh mắt kiên định nói gì đó. Ông chủ kia biểu cảm như bị táo bón, mấy lần như vậy, cuối cùng như thể muốn đuổi tà, bèn ném cho anh một hộp quà.
Sau đó, anh cầm hộp quà trong tay, từng bước thong thả đi về phía cô. Bóng anh in trên mặt đất, nhẹ như đang bước trên ánh trăng.
Đêm đó, họ dạo bước ở trung tâm thành phố đến tận rạng sáng. Khi trời chưa sáng hẳn, anh đưa cô đến chùa Đàm Thác để dâng hương. Gọi là dâng hương thì cũng không hẳn, vì lúc ấy cổng chùa vẫn đóng, tĩnh lặng không một tiếng chuông, cả núi non như chìm trong yên lặng.
Ôn Lăng tung tăng nhảy lên nhảy xuống các bậc thềm như một con khỉ nhỏ. Trong hộp quà kia chẳng có gì quý giá, mở ra chỉ là một con búp bê rách. Cô tức tối mắng ông chủ kia là đồ gian thương.
Phía cô ồn ào như thế, anh chỉ khoanh tay dựa vào lan can không xa, nhìn cô nhảy nhót, ánh mắt thấp thoáng ý cười.
Khi Ôn Lăng nhảy tới bậc cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh. Anh rõ ràng là một người trầm tĩnh, đối với mọi chuyện đều có vẻ thờ ơ, nhưng không hiểu sao lại toát ra một thứ khí chất đặc biệt, khiến người ta chẳng thể dời mắt khỏi anh.
Sau này cô mới hiểu, đó là kiểu ngạo nghễ và kiêu hãnh của một người vốn chẳng để tâm đến phàm trần. Thế gian này có mấy ai thực sự lọt được vào mắt anh?
Ôn Lăng thầm thở dài. Vậy nên, chuyện Phó Yến sau khi chia tay không bao lâu đã có người mới, thật ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cô cũng chẳng cần phải mãi day dứt vì điều đó. Cô thậm chí còn có một ý nghĩ hèn mọn, rằng có khi lúc họ còn quen nhau, bên cạnh anh ta đã có không ít “em gái” như thế rồi.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười tự giễu. Con người mà, một khi đã không còn tin tưởng, không còn yêu nữa, thì trong lòng chỉ còn lại oán hờn và bất cam, rồi dễ dàng đem hết những điều tệ hại nhất gán cho người từng nằm cạnh mình năm tháng.
Cô từng nghĩ, bản thân có thể buông bỏ rất nhanh. Nhưng cuối cùng lại là đánh giá quá cao chính mình.
Hoặc có lẽ, không phải không buông được, mà là sau khi anh ta rời đi, vẫn sống thảnh thơi như trước, chẳng chút đau lòng, cô thấy không cam tâm. Rõ ràng người rơi vào kết cục tồi tệ hơn, lại là cô. Không cam tâm, vẫn là không cam tâm.
Thế nhưng, cho dù chỉ còn lại chút tôn nghiêm và kiêu hãnh cuối cùng, cô cũng phải sống tốt hơn anh ta. Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, cô đưa tay lau đi. Rồi đến giọt thứ hai, “tách” một tiếng, vỡ tan.
Hóa ra không phải mưa, mà là nước mắt lăn ra từ hốc mắt. Có lẽ là khó coi thật, cô lặng lẽ quay lưng đi, đưa tay lên lau mặt một cách vụng về.
Phó Nam Kỳ đang thất thần, vô tình cúi đầu, nhìn thấy cảnh ấy - cô gái nhỏ ngồi xổm, ôm đầu gối, lén lau nước mắt, cứ như thể nghĩ rằng anh không thấy.
Anh luôn biết mình là người lý trí lạnh lùng, dù là trong công việc hay cuộc sống. Nhìn thấu nhiều chuyện, thấy nhiều điều, nên hiếm khi có chuyện khiến lòng anh lay động. Cảm xúc cũng thường nén sâu, rất ít khi thấy ai khóc đến như thế trước mặt mình.
Nhưng anh không bước đến, cứ để cô tự mình phát tiết. Khoảng hơn mười phút sau, khi thấy nước mắt trên gương mặt cô cũng đã khô, anh mới đi tới, đưa cho cô một chiếc khăn tay.
Ôn Lăng ngẩng đầu đón lấy, phát hiện lại là chiếc khăn tay hàng hiệu trước kia. Cô hơi do dự, nhưng mặt mũi nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt thật quá khó chịu, đành cắn răng lau đi. Lúc ấy, trong lòng thầm nghĩ: Thế này có tính là số mệnh không?
Chiếc khăn này, cuối cùng vẫn không thoát được khỏi số kiếp bị cô tàn phá. Anh đúng thật là một quân tử ôn hòa. Trong giao tiếp, luôn giữ đúng mức độ, chuyện không nên hỏi tuyệt đối không chạm đến.
Cô khẽ nói: "Cảm ơn."
Không rõ anh có nghe thấy hay không, vì cô cũng chẳng nghe thấy anh trả lời.
Tiếng chuông đầu tiên của buổi sớm vang lên, hai người cùng bước xuống bậc đá. Phó Nam Kỳ quay đầu nhìn, thấy cô đã ngừng khóc. Tuy mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng vẻ hoạt bát rạng rỡ đã quay trở lại.
Cảm nhận được ánh mắt anh, Ôn Lăng quay đầu lại, nói: "Muốn khóc thì cứ khóc ra."
"Như thế… Cũng tốt."
"Có điều… Nhìn hơi thảm thôi." Cô lại đưa tay lau mặt, lớp trang điểm đã lem nhem cả rồi, trên chiếc khăn trắng còn dính vệt kẻ mắt. Cô dứt khoát buông bỏ luôn hình tượng, chẳng buồn lấy điện thoại ra soi lại nữa.
Dù sao thì, bộ dạng nào anh cũng từng thấy qua rồi - "Trong mắt anh, tôi chẳng còn gì gọi là thể diện nữa cả."
Phó Nam Kỳ khẽ bật cười, tay thả lỏng bên người, bước xuống bậc thềm cuối cùng: "Lần đầu tiên tôi gặp em, tóc tai rối như tổ quạ."
Ôn Lăng nhìn anh bằng ánh mắt thất bại. Hóa ra, anh đã quên mất lần đầu họ gặp nhau là ở nhà máy ở Hạ Môn rồi. Cô dù không tự nhận mình là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng là hoa khôi được người ta theo đuổi đấy chứ. Vậy mà anh lại chẳng nhớ nổi?
Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy, khóe môi anh đang nhếch lên, lúc anh quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý, rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Ôn Lăng: … Hóa ra là bị chơi xỏ rồi? Cũng đúng thôi, người như anh, trí nhớ siêu phàm, làm gì có chuyện không nhớ nổi gương mặt ai.
Sau đêm đó, dường như mối quan hệ giữa họ gần gũi hơn đôi chút. Ít nhất trong lòng Ôn Lăng, cô đã xếp anh vào nhóm "bạn bè" rồi. Cùng nhau đón giao thừa, nói thế nào cũng coi như có chút "tình đồng chí cách mạng" đi.
Còn trong lòng anh nghĩ thế nào, thì cô chẳng biết. Có lẽ tất cả chỉ là cô đơn phương tình nguyện. Nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc, cô cảm thấy ít nhất anh cũng không ghét cô.
Hôm ấy, cô mượn cớ vừa khóc xong, thân là người yếu thế, bèn mặt dày hỏi một câu: "Anh có thể kể cho tôi nghe chuyện gia đình anh không?"
Anh liếc cô một cái, không mắc câu, hỏi ngược lại: "Cô muốn biết chuyện của Phó Yến chứ gì."
Ôn Lăng lập tức nghẹn họng. Người này nhạy bén đến đáng sợ, muốn qua mặt anh còn khó hơn lên trời.
Cô dứt khoát thừa nhận: "Bọn tôi ở bên nhau bốn năm, mà tôi chẳng biết gì về gia đình anh ta cả. Giờ chia tay rồi, muốn dứt khoát thì phải rõ ràng."
Như phạm nhân trước khi nhận án tử, cũng muốn biết mình chết vì lý do gì. Cô bướng bỉnh, muốn có một câu trả lời.
Tưởng rằng anh sẽ không đáp, không ngờ anh cũng không né tránh mà thẳng thắn nói: "Nhà tôi… Tình huống hơi phức tạp."
Cô vểnh tai lên, mặt đầy thành khẩn, như thể sắp nghe một đoạn "huyền thoại bí sử của gia tộc họ Phó".
Anh bật cười, nhìn cô một cái rồi nói tiếp: "Cha tôi từng có nhiều người phụ nữ, nhưng… Chỉ cưới hai lần."
Ôn Lăng: … Hết rồi hả? Cô cảm thấy mình bị lừa.
Cô bèn đổi chủ đề, hỏi ngược lại: "Thế còn anh thì sao, Ngài Phó?"
Cô vốn định khó dễ một chút, xem gương mặt luôn điềm tĩnh kia có chút dao động nào không, ai ngờ anh lại nhìn thẳng vào mắt cô, bình thản trả đòn: "Cô hỏi với tư cách gì đây?"
Hàm ý rất rõ: cô là gì của anh, có tư cách gì để hỏi chuyện riêng tư như vậy? Ôn Lăng nghẹn lời. Muốn moi được lời từ miệng người này, thật sự còn khó hơn lên trời.