Ôn Lăng gặp lại Phó Yến là sau Tết.
Hôm đó trời đổ mưa lớn, vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm cô đã bị mưa tạt ướt sũng như chuột lột. May mà ngay cửa ga có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cô mua một cây dù che tạm, tuy người vẫn bị mưa làm ướt đẫm, nhưng ít ra mái tóc trên đầu cũng được giữ lại phần nào.
Trương Nguyệt thấy bộ dạng của cô thì không nhịn được mà thốt lên: "Thảm quá rồi đấy, bị mưa làm cho ra nông nỗi này."
Cô ấy vừa nói vừa vội vàng lục trong ngăn kéo tìm khăn bông đưa cho Ôn Lăng: "Lát nữa có cuộc họp đấy, đừng quên."
Ôn Lăng vừa lau nước mưa trên vai vừa nhanh chóng tìm tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
May mà cô có thói quen phân loại theo từng thư mục, dù hơi luống cuống vẫn tìm ra rất nhanh. Cô cầm lấy tập tài liệu, lật qua vài trang rồi vội vàng đi đến phòng họp.
Người trong phòng đã đến gần đầy đủ, ngay khi cô vừa đẩy cửa bước vào, ánh mắt của vài người đồng loạt nhìn về phía này.
Ôn Lăng khựng lại. Dưới ánh nhìn của mọi người, mái tóc ướt sũng vẫn còn dính vào mặt, càng khiến cô thêm phần chật vật.
Nhưng điều khiến tim cô đập dồn dập lại là dáng người cao ráo đang đứng trên bục phát biểu kia. Khi bốn mắt chạm nhau, bàn tay đang điều chỉnh micro của Phó Yến khựng lại, anh ta chậm rãi đứng thẳng người.
Từ phía sau, giọng của Từ Dung vang lên: "Còn đứng ở cửa làm gì? Không mau vào đi? Cô thấy mình chưa đủ mất mặt à? Đến muộn thế còn ra thể thống gì?"
Ôn Lăng không dám cãi lại, cúi thấp người rồi vội vã len vào hàng ghế sau tìm chỗ ngồi.
Ôn Lăng vốn có nhân duyên tốt, đồng nghiệp ngồi cạnh thấy vậy không nhịn được, gõ nhẹ lên mặt bàn cạnh tay cô, thì thầm: "Ai mà biết người của Khoa học kỹ thuật Tử Quang đến sớm thế? Ai mà biết cuộc họp tự dưng lại bị dời lên? Thật là! Sao có thể mắng cô như vậy chứ!"
Ôn Lăng chỉ biết đáp lại bằng một biểu cảm bất đắc dĩ, rồi khẽ chỉ lên bục ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
Đồng nghiệp lập tức ngậm miệng. Dù có bức xúc đến đâu, nếu bị lãnh đạo nghe thấy thì không biết còn rắc rối tới mức nào.
Phó Yến lúc này đã lấy lại vẻ nghiêm nghị, hoàn toàn khác với dáng vẻ phóng khoáng thường ngày, giọng anh ta vang dội, rõ ràng như đánh thức toàn bộ bầu không khí trong phòng họp: "Trước đây, tôi đã nhấn mạnh, trong giai đoạn hiện tại, các kênh về ngoại thương và Internet là đặc biệt quan trọng. Tư duy của chúng ta không thể cứ mãi bó hẹp trong cái bánh nhỏ của nội thương…"
Dù lúc này Ôn Lăng chẳng còn muốn nhìn mặt anh ta, cô vẫn phải thừa nhận: kỹ năng diễn thuyết của anh ta quả thật rất tốt, có thể nhanh chóng khơi gợi cảm xúc của người nghe.
Giọng anh ta đầy khí thế, mang theo sức thuyết phục và truyền cảm hứng.
Buổi họp kết thúc, cô đã ghi lại không ít điều hữu ích. Tuy với vị trí hiện tại có thể chưa cần dùng đến, nhưng những điều giản dị ấy lại ẩn chứa đạo lý sâu xa về cách làm người, học thêm một chút cũng chẳng thiệt gì.
Khi sắp đi ngang cầu thang, cô chợt khựng lại.
Từ bên kia, Từ Dung cùng một lãnh đạo hói đầu đang cười nói với Phó Yến, ba người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Trên mặt Phó Yến cũng nở nụ cười ôn hòa, thỉnh thoảng gật đầu, đưa ra vài quan điểm, dáng vẻ chuyện trò rất tâm đầu ý hợp.
Ôn Lăng ôm tập tài liệu, cúi đầu lễ phép: "Tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Lương… Tổng giám đốc Phó."
Cả ba dừng bước. Từ Dung liếc cô một cái, vì có mặt Phó Yến nên không tiện mắng chửi, chỉ lạnh nhạt nói: "Sau này họp hành, nhớ đừng đến trễ nữa."
Rõ ràng là cô ta đột ngột dời giờ họp mà không thông báo trước, nhưng lãnh đạo thì không bao giờ sai.
Ôn Lăng tất nhiên không dám phản bác, đang định cúi đầu nhận lỗi thì Phó Yến lại mở lời: "Là tôi đến sớm."
Từ Dung khựng lại, nụ cười hơi cứng, nhưng nhanh chóng đổi sang vẻ nịnh bợ: "Đâu có, sao lại thế được." Rồi lại một tràng tâng bốc.
Ôn Lăng chỉ cảm thấy một sự giả tạo và phiền chán đến cùng cực.
Về lại chỗ ngồi, cô cố gắng tập trung vào công việc, chỉ là tâm trạng ít nhiều đã bị ảnh hưởng.
Sắp đến trưa, cô đứng dậy định ra ngoài ăn cơm. Không ngờ vừa cúi đầu đã vô tình nhìn thấy một chiếc xe Cayenne màu xám bạc đỗ ngay sau tòa nhà.
Cửa xe bật mở, một bóng dáng xinh đẹp từ bên trong nhảy xuống, lập tức lao vào vòng tay người đàn ông kia.
Đó là xe của Phó Yến.
Tuy khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng cô vẫn mơ hồ nhận ra, đó chính là cô gái hôm nọ từng thấy ở trung tâm thương mại.
Ôn Lăng khẽ cong môi, nụ cười có chút châm chọc, rồi quay người bước đi.
**
“Sao em lại đến đây?” Vừa bước ra khỏi cửa, Phó Yến đã nhìn thấy Chung Thiến. Khi cô gái lao vào lòng anh ta, anh ta lập tức nhíu mày, âm thầm kéo cô ta ra một cách kín đáo.
Chung Thiến lúng túng nhìn anh ta: “Em làm phiền công việc của anh rồi phải không?”
Phó Yến mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo như gió sớm lướt qua cô ta từ đầu đến chân. Cái nhìn ấy khiến cô ta càng thêm bối rối, bàn tay đang đặt trên vai anh ta cũng bất giác buông lỏng.
Trong lòng cô ta thầm rủa mình đã quá khôn vặt. Mấy suy tính nhỏ nhoi ấy, làm sao anh ta lại không nhìn ra?
Chung Thiến là sinh viên Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, quen biết với Phó Yến trong một buổi tiệc riêng tư. Hôm ấy, cô ta đi theo sư tỷ ra ngoài, vốn chỉ định mở mang tầm mắt, ai ngờ lại bị người khác bắt nạt. Trong lúc đó, mọi người đều đứng nhìn cô ta bị một công tử con nhà giàu trêu chọc, không ai chịu đứng ra giúp. Cô ta đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ánh nhìn dừng lại nơi một góc khuất.
Khi ấy, Phó Yến đang ngẩng đầu lên.
Anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng thấy. Hôm đó, quanh những kẻ kia đều có phụ nữ bu quanh ríu rít, chỉ duy nhất bên cạnh anh ta là trống trơn. Bản năng khiến cô ta gửi đến anh ta một tín hiệu cầu cứu, ánh mắt tha thiết van nài.
Phó Yến thoáng sững người, chăm chú nhìn cô ta một thoáng, rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, tay xoay ly rượu, vẻ mặt không cảm xúc đứng dậy.
Khi đó cô ta đã gần như tuyệt vọng, ai ngờ anh ta lại buông một câu nhẹ tênh khi đi ngang qua người thanh niên kia: “Đủ rồi đấy, đừng làm loạn quá mất mặt.”
Người kia cười gượng rồi buông tay cô ta ra.
Ngày hôm ấy, anh ta chỉ để lại câu đó rồi rời đi. Cô ta còn chưa kịp hỏi tên, sau này nghe sư tỷ nhắc mới biết, mọi người đều gọi anh là “Tứ ca” hay “Tứ thiếu” - bởi anh ta là con trai thứ tư trong nhà.
Từ hôm ấy, hình bóng người đàn ông đó cứ lởn vởn mãi trong lòng cô ta. Không lâu sau, như bị ma xui quỷ khiến, cô ta lại theo sư tỷ đến nơi đó. Lần này không còn ai làm khó cô ta nữa.
Kể cả người con nhà giàu từng trêu chọc cô ta, hôm ấy gặp lại, hắn còn cười với cô ta, rót cho cô một ly nước.
Cô ta cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng cũng hiểu rõ trong lòng, đó là nhờ phúc của “Tứ thiếu”.
Nhưng lần đó, cô ta không gặp lại Phó Yến. Những lần sau nữa cũng không. Người ta nói, anh ta rất ít đến, vì công việc quá bận.
Cô ta không hiểu nổi bản thân lúc đó nữa, cứ như bị mê hoặc, cuối cùng lại đi hỏi địa chỉ công ty của anh ta, rồi có ngày tìm đến.
Cô ta ngồi đợi trước tòa nhà vài hôm, cuối cùng cũng chờ được xe của anh ta.
Hôm đó, anh ta là người rời công ty muộn nhất. Chiếc xe chậm rãi chạy từ hầm để xe lên. Khi xe lướt qua người cô ta, chẳng hiểu sao cô ta lại bất chợt đứng bật dậy, lấy đâu ra can đảm, lao tới, cúi người gõ vào cửa kính.
Tài xế lập tức phanh gấp.
Cô ta hồi hộp nhìn tấm kính xe tối đen, chỉ thấy gương mặt lấm lem mưa gió của mình phản chiếu mờ mờ trong đó.
Vài giây sau, kính xe phía sau chậm rãi hạ xuống.
Cô ta nhìn thấy một gương mặt đẹp đến không thực, cùng đôi mắt đen sâu thẳm.
Hôm đó đầu óc cô như trên mây, chuyện sau đó cũng chẳng nhớ rõ, thậm chí không nhớ nổi anh ta đã nói gì với mình.
Chỉ nhớ, lúc đó anh ta hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô ta ngây ngốc trả lời: “Em đến tìm anh.”