Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 28

"Có chuyện gì vậy, Lăng Lăng? Em đang nhìn gì thế?" Bên trong đường hẹp không tiện quay đầu, Hứa Thuật An đành đỗ xe bên lề rồi chạy nhanh tới.

Lối xe ra vào dưới toà văn phòng vốn rộng rãi, vậy mà giờ lại tắc nghẽn thành thế này. Anh ấy tò mò nhìn theo ánh mắt cô, chỉ kịp thấy một chiếc Cayenne màu xám bạc lướt qua như ảo ảnh, khiến người ta hoài nghi là ảo giác. Anh ấy khựng lại vài giây, chiếc xe đó trông thật quen mắt.

Ôn Lăng hoàn hồn, mỉm cười: "Không có gì đâu, vừa rồi thấy một người quen thôi."

Hứa Thuật An cũng không hỏi thêm.

Sau đó, khi đưa cô về đến dưới khu nhà trọ, Trình Dịch Ngôn đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Hứa Thuật An, những lời lẽ th* t*c sắp bật ra bị cô ấy nuốt ngược vào, tỏ vẻ đoan trang kéo tay Ôn Lăng, hỏi han ân cần, nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hứa Thuật An: "Lăng Lăng, anh chàng đẹp trai này là ai thế?"

Ôn Lăng nhức đầu: tật cũ của cô ấy lại tái phát rồi.

Cô đành bất đắc dĩ giới thiệu: "Hứa Thuật An, sư huynh hồi tớ học cao học."

Trình Dịch Ngôn chợt hiểu ra: "À, là vị sư huynh mà cậu từng nhắc đến à? Quả nhiên là nhân tài kiệt xuất."

Hứa Thuật An được khen mà ngượng ngùng, khẽ hắng giọng một tiếng, quay sang nói với Ôn Lăng: "Bạn em đã đến đón rồi, vậy anh không làm phiền nữa, gặp sau nhé."

"Ừm." Ôn Lăng vẫy tay tạm biệt anh ấy.

Nhìn bóng Hứa Thuật An vội vã rời đi, Trình Dịch Ngôn dậm chân, tỏ vẻ ấm ức nhìn cô: "Tớ đáng sợ lắm à? Hứ…"

Ôn Lăng nhịn cười, giải thích: "Sư huynh tớ ngại ngùng thôi, cậu đừng trêu anh ấy nữa. Lần sau gặp mặt nhớ giữ chút ý tứ, đừng doạ người ta. Mà này, chẳng phải cậu mới quen bạn trai mới sao? Lại chia tay rồi à?"

Vừa nhắc đến là Trình Dịch Ngôn đã bốc hoả: "Cái đồ chết tiệt đấy! Lúc theo đuổi thì ba hôm hai bữa hỏi han, kết quả tới sinh nhật tớ lại tặng mỗi một chậu sen đá năm đồng sáu miễn phí ship trên Taobao! Tình cảm gì mà chỉ toàn hứa suông!"

Còn giận hơn nữa là, tên đó vừa thả thính cô ấy, vừa tán tỉnh đồng nghiệp của cô ấy. Bị cô ấy bắt quả tang mà còn dám lớn tiếng nói cô ấy không có nữ tính.

Trình Dịch Ngôn tức đến mức bốc khói, lập tức tháo giày ném thẳng vào mặt anh ta, mắng một câu "Đồ con rùa đi chết đi", vậy là dứt khoát chia tay.

Ôn Lăng nghe cô ấy thêm mắm dặm muối kể xong cả câu chuyện, đã cười đến mức không thở nổi.

Trình Dịch Ngôn nổi đóa: "Còn cười! Cậu còn dám cười! Tớ ế đến giờ là do cậu chịu toàn bộ trách nhiệm đấy!"

Ôn Lăng: "Liên quan gì đến tớ?"

Trình Dịch Ngôn hậm hực: "Sao lại không liên quan? Nếu cậu mà xấu xí một chút, đừng có dịu dàng, hiểu chuyện, ăn nói dễ nghe như thế, thì có khi mấy anh chàng đó đã thích tớ rồi. Hừ! Mỗi lần hai đứa mình đi cùng nhau, tớ đều thành cái bóng bên cạnh cậu!"

"Vậy thì lần sau cậu tự đi một mình đi." Cô làm bộ định lên lầu.

"Ê ê ê, nói đùa mà, tớ vẫn thích đi chơi với cậu hơn chứ. Không thì ai giúp tớ nướng đồ, bưng đĩa? Cưng ơi…" Trình Dịch Ngôn lại bám dính lấy cô, dụi đầu vào hõm cổ cô, giọng nũng nịu: "Cậu là tim, là gan của tớ mà…"

"Buồn nôn quá, tránh xa tớ ra…"

Bầu trời đêm trôi lững lờ những vệt mây trắng như bông, e rằng sắp có tuyết rơi. Gió bắt đầu thổi lên dưới bầu trời quang đãng, khuấy động bóng tối đặc quánh thành một bức tranh sao đêm của Van Gogh.

**

Phó Yến lái xe trở về căn hộ ở Quốc Mậu. Mở khoá bằng vân tay, bước vào nhà. Vẫn là căn hộ quen thuộc đó, nhưng giờ đây trống trải lạnh lẽo đến lạ, không còn một chút hơi người.

Anh ta vốn đã hay đi công tác xa, nhưng từ khi cô rời đi, nơi này đột nhiên trở nên lạnh lẽo như thể đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Anh ta cúi đầu liếc qua, nhiệt kế hiển thị nhiệt độ phòng là 24°C.

Kỳ lạ thật.

Trong tủ lạnh chỉ còn trứng gà và vài món khô. Anh ta nhìn qua, chẳng buồn ăn, đành đặt một phần đồ ăn ngoài.

Phó Yến ngồi một mình trước bàn trà, ăn tô mì vừa giao tới, bỗng nhớ lại thời điểm này năm ngoái, Ôn Lăng đã từng nấu cho anh ta cả một bàn đầy món ngon.

Mỗi món ăn hôm đó, đều đầy đủ sắc - hương - vị.

Vậy mà lúc ấy, anh ta chỉ liếc qua vài lần, thở dài một câu: "Hai người mình sao mà ăn hết ngần này, đúng là lãng phí lương thực."

Cô lập tức cụp mắt xuống, giống như quả bóng bị xì hết hơi, lặng lẽ cúi đầu ăn.

Anh ta bật cười, nhanh tay vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: "Trêu em thôi, anh thích lắm. Sau này, năm nào em cũng làm sinh nhật cho anh như vậy nhé?"

Cô mới chịu nhoẻn cười qua làn nước mắt, gắp một trái dâu tây nhét vào miệng anh: "A… Há miệng nào."

Anh ta mỉm cười c*n l** q** d** ấy…

Chuyện cũ như vừa mới hôm qua, rõ ràng là thật, vậy mà chỉ trong chớp mắt, lại như thể tỉnh mộng, bị khuấy động đến rối bời, cảnh vật xung quanh mơ hồ mịt mờ, rồi bị cuốn xoáy vào dòng ký ức, tan biến sạch sẽ.

Phó Yến nhìn căn hộ trống trơn, cuối cùng cũng tỉnh ngộ: cô đã không còn ở đây nữa rồi.

Tô mì trong miệng bỗng trở nên khó nuốt, anh ta đứng dậy, mang cả bát đũa lẫn phần ăn chưa đụng đến ném vào thùng rác.

Điện thoại vang lên một tiếng "ting", anh ta cầm lên xem, là Chung Thiến nhắn đến.

Chỉ toàn những lời vô nghĩa nhàm chán. Anh ta nhíu mày, thẳng tay xóa đi.

Lần đầu gặp cô ta, chỉ vì đôi mắt có chút giống cô mà anh ta bỗng sinh lòng thương xót. Nhưng đến lần gặp lại, anh ta mới nhận ra: không hề giống chút nào.

Cô không hề ngốc nghếch, không giả vờ thông minh, càng không dùng những mánh khoé trẻ con để làm màu, cũng chẳng dai dẳng bám dính lấy anh ta như miếng kẹo cao su dính chặt.

Cô giống như một cơn gió, lúc bên anh ta thì nũng nịu giận hờn, vừa thông minh lại vừa láu lỉnh, mà lúc rời đi lại tuyệt tình đến không ngờ, dứt khoát không dây dưa.

Rốt cuộc anh ta đang giận ai?

Phó Yến mở album ảnh trong điện thoại, tìm đến thư mục có mật khẩu, nhập vào.

Bên trong, toàn là ảnh của cô.

Phó Yến lặng người nhìn từng tấm ảnh, ngón tay siết chặt quanh chiếc điện thoại.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta bắt buộc phải chấp nhận, anh ta bắt đầu thấy hối hận rồi.

**

Thứ Bảy, Ôn Lăng ghé tiệm giặt ủi, cuối cùng cũng lấy lại được chiếc khăn tay hôm nọ. Lần trước, bị cô lau đầy nước mắt nước mũi, cô lập tức mang đến tiệm giặt, mà lại là tiệm đắt nhất trên con phố này.

Sau đó là một trận mặc cả kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ.

Chủ tiệm nhìn cô đầy khó xử, bảo rằng chiếc khăn này dùng chất liệu nhập khẩu từ Anh, pha trộn len lông cừu thủ công, không phải mấy loại rẻ tiền có vài phần trăm trên thị trường, mà là hàng cao cấp có hàm lượng len lên đến hơn 90%, lại còn áp dụng kỹ thuật xử lý đặc biệt… Tóm lại, loại vải này rất đắt, không thể giặt theo cách thông thường.

Ôn Lăng nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ đành bảo bà ấy báo giá. Vừa nghe xong, suýt nữa cô ngất xỉu.

Mặc cả một hồi vẫn không xuống được bao nhiêu, cuối cùng cô chỉ có thể nghiến răng chấp nhận, ai bảo cô đã trót làm bẩn khăn tay người ta chứ.

Người gì mà lạ, khăn dùng để lau nước mũi thôi mà cũng chọn vải xịn thế này để làm chi không biết…

Cô đặt chiếc khăn tay đã giặt sạch vào trong hộp, gửi cho anh một tin nhắn: "Ngài Phó, tôi đã giặt sạch khăn tay lần trước giúp anh rồi. Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi mang qua cho anh nhé."

Một lúc sau, bên kia gửi đến một địa chỉ, Tân Thành Quốc Tế.

Ôn Lăng hơi ngẩn người, rồi nghĩ lại, hôm nay là thứ Bảy, anh không ở công ty cũng là chuyện bình thường.

Cô bắt taxi đến nơi, rồi từ tầng hầm đi thang máy lên. Lúc chờ thang máy, còn tình cờ gặp người quen.

"Ôn Lăng?" Đối phương quay lại vài lần rồi mới dè dặt gọi, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc. "Trước đây nghe Văn Giai nói, sau khi tốt nghiệp cậu ở lại Bắc Kinh à? Bây giờ đang làm ở đâu vậy?" Ánh nhìn đầy tò mò, như đang chờ cô nói ra một đáp án thú vị nào đó.

Ôn Lăng quá quen với kiểu ánh mắt như thế. Hồi còn đi học, hai người họ cũng chỉ là kiểu bạn học xã giao, đối phương bây giờ chắc chắn không phải muốn nghe cô trò chuyện đôi ba câu cho vui, mà là đang chờ cô nói ra một công việc bình thường, để rồi có cớ lên giọng khuyên lơn vài câu, nhân tiện khoe khoang việc của mình, so sánh một lượt để nâng tầm bản thân.

Người đàn ông đứng cạnh cô bạn học kia cũng vừa nhắn tin xong, ngẩng lên nhìn về phía Ôn Lăng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô lâu hơn một chút, thoáng hiện lên nét kinh diễm.

Cô bạn học khẽ liếc nhìn anh ta một cái, mím chặt môi, nhưng lại không nổi cáu.

Ôn Lăng đoán người đàn ông này cũng không phải hạng tầm thường. Cũng đúng thôi, người có thể sống ở Tân Thành Quốc Tế, sao có thể chỉ là nhân viên văn phòng bình thường chứ? Mỗi tháng mấy vạn tiền thuê, đâu phải ai cũng gánh nổi.

"Tớ đang làm ở một công ty công nghệ." Ôn Lăng mỉm cười đáp.

"Công ty nào thế? Kể nghe xem, biết đâu Chử Dương có người quen trong đó." Cô bạn tên Hứa Thanh, không ngừng đào sâu.

Ôn Lăng vẫn chỉ cười: "Công ty nhỏ thôi."

Thang máy đến nơi, cô khẽ gật đầu với họ rồi rời đi.

Hứa Thanh bĩu môi, lẩm bẩm: "Chắc là công ty gì đó không dám nói tên chứ gì…" Quay đầu lại, phát hiện Chử Dương vẫn còn đang nhìn theo.

Cô ta thấy lạ, trong giây cuối khi cửa thang máy đóng lại, cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

Rồi trông thấy Ôn Lăng ấn chuông cửa.

Tầng này, số nhà này…

Hình như Chử Dương từng nhắc đến, nơi đây chỉ có một người sống, bởi vì người đó… Không thích ồn ào.

Quả nhiên, nét mặt Chử Dương lúc này cũng như đang nghĩ đến điều gì đó.

**

Chuông cửa vang lên hai tiếng, Phó Nam Kỳ ra mở cửa.

Ôn Lăng ôm chiếc hộp đứng trên tấm thảm nơi huyền quan, đưa mắt quan sát xung quanh, như đang không biết nên đặt chân ở đâu.

Phó Nam Kỳ ném cho cô đôi dép đi trong nhà: "Mang cái này vào."

"Cảm ơn anh."

Căn hộ rất rộng, là kiểu ba phòng ngủ, trang trí bên trong khá đơn giản, tông màu đen - trắng - xám, sắc lạnh đến mức khiến không khí cũng trở nên trầm lặng.

Ở lối vào có hai đôi giày da nam, một chiếc cà vạt lụa xanh thẫm và thắt lưng được cuộn lại, vứt đại trên giá để đồ, không thấy bất cứ món trang sức nào thuộc về phụ nữ.

Chỉ một cái liếc qua, cô đã vội vàng thu ánh mắt về, không dám nhìn thêm.

Nhà được dọn rất sạch. Nhưng nghĩ lại, cũng có thể do đồ đạc quá ít, nên mới tạo cảm giác gọn gàng, cô thầm nghĩ.

"Ngồi đi." Phó Nam Kỳ chỉ tay ra sofa, còn mình thì đi về phía phòng ăn. "Muốn uống gì? Sữa nóng…"

Ôn Lăng theo phản xạ ngắt lời anh, giọng đầy nhấn mạnh: "Tổng giám đốc Phó, tôi thật sự không phải trẻ con nữa đâu! Tôi không thiếu canxi!"

Anh đang rót nước, nghe vậy thì quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý cười: "Vậy cô muốn uống gì?"

Anh mặc đồ ở nhà, chất vải cotton ôm sát cơ thể, tôn lên dáng người cao lớn đầy đặn. Ống tay áo len dài, phủ qua mu bàn tay, lúc này nhìn anh có chút gì đó lười biếng, ung dung mà thoải mái.

Ôn Lăng ngập ngừng hai giây, mãi mới phản ứng lại: "Cà phê… có cà phê không?"

Anh bật cười: "Giờ này rồi còn uống cà phê, cô định thức cả đêm à?"

Nói vậy thôi, nhưng vẫn xoay người đi pha cho cô một ly.

Mặt Ôn Lăng bất giác ửng hồng. Tuy chỉ là một câu đùa nhẹ, nhưng lời anh nói lại mang theo sắc thái mập mờ nào đó, như thể đang trêu ghẹo.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào trời đã bắt đầu mưa, sắc trời âm u như một tấm lụa mực được trải rộng khắp bầu trời.

Ánh sáng từ trần nhà chợt tối đi một chút, cô ngoảnh lại thì thấy Phó Nam Kỳ đang cúi người, đặt ly cà phê vừa pha lên bàn trà trước mặt cô.

Cô vội vàng nói lời cảm ơn, hai tay nâng lấy ly, đặt lên đầu gối.

Chiếc sofa mềm đến mức khi ngồi xuống cảm giác như mình đang chìm trong tầng mây, khiến lòng người bất chợt căng thẳng vô cớ.

Trong nhà chỉ có hai người, không khí bỗng trở nên yên lặng lạ thường.

Một lúc sau, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, trùng hợp lại đúng lúc anh cũng quay sang. Tuy anh không tỏ ra lúng túng như cô, nhưng hiển nhiên cũng không thích sự im lặng gượng gạo này, bèn lên tiếng hỏi: "Cô ăn tối chưa?"

Ôn Lăng lắc đầu.

Phó Nam Kỳ hỏi tiếp: "Cô ăn cua lông không?"

Ôn Lăng ngạc nhiên: "Mùa này vẫn có cua lông ạ?"

Anh đứng dậy đi về phía bếp: "Có người bạn tặng tôi, hẳn ba thùng to. Một mình tôi ăn không hết. Nếu cô muốn, lát nữa mang cho cô một ít."

"Như thế sao mà được chứ…" Cô cười gượng, khẽ c*n m** d***.

Ánh mắt lại bắt đầu đảo quanh phòng.

Trong bếp vang lên tiếng “tích” nho nhỏ từ máy hấp, báo hiệu đã đạt đến nhiệt độ nhất định.

Ôn Lăng quay lại nhìn, nghe có chút âm thanh khác lạ bên trong, không khỏi tò mò hỏi: "Gì thế ạ?"

Phó Nam Kỳ cầm ly đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chiếc máy nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt: "Cua này to, lại rất khỏe. Mấy lần trước tôi hấp xong mở ra, chúng nó còn bò lổm ngổm khắp nồi. Đáng tiếc, giãy giụa tới cùng, cũng chỉ là vô ích."

Ôn Lăng im lặng một lúc, rồi chắp tay trước ngực: "A di đà Phật… Tội lỗi, tội lỗi…"

Phó Nam Kỳ thấy buồn cười, cố tình trêu: "Thế tí nữa đừng ăn nhé."

Cô lí nhí, rõ ràng là thiếu tự tin: "Nhưng mà vẫn muốn ăn…"

Anh khựng lại một chút, không nhịn được bật cười, người con gái này, thật sự thú vị vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment