Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 29

Phó Nam Kỳ hấp tổng cộng sáu con cua, con nào cũng to bằng bàn tay anh.

Ôn Lăng cầm dao ngắm nghía một hồi lâu, cuối cùng chỉ thấy phiền não, cua này đúng là khó xử lý thật. Không phải cô không biết ăn, mà là sợ ăn vào sẽ mất hình tượng, lát nữa dính đầy tay, đầy bàn thì ngại chết.

Tuy trước mặt anh cô đã chẳng còn bao nhiêu hình tượng để giữ, nhưng ít ra chút thể diện cuối cùng này vẫn phải giữ lại.

“Cứ thoải mái đi, làm bẩn cũng không sao, có dì giúp việc tới dọn mà.” Phó Nam Kỳ nhìn ra cô đang ngần ngại, nhẹ nhàng nhắc.

Nhưng anh vừa nói vậy, mặt cô lại càng đỏ hơn.

Nhìn sang phía đối diện, anh đã tháo được mấy cái chân cua, còn gỡ được cả phần thân. Động tác dứt khoát gọn gàng, rõ ràng là rất có kinh nghiệm.

Đôi tay ấy thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn cực kỳ đẹp mắt, giống như một món đồ nghệ thuật vậy.

Con cua to tướng nằm trong tay anh, được anh từ tốn bóc tách gọn gàng, động tác vừa chậm rãi vừa thuần thục. Gương mặt anh cũng rất bình thản, điềm nhiên y như lúc làm việc.

Quả nhiên, người giỏi thì làm gì cũng giỏi. Trên đời này, rốt cuộc có thứ gì anh không biết làm, hoặc có thể khiến anh lúng túng không?

Cô còn đang nghĩ ngợi thì đôi tay kia đột nhiên dừng lại. Ôn Lăng theo phản xạ ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình, trong mắt còn ẩn ý cười: “Nhìn gì thế?”

Tim cô giật thót một cái, vội quay đi chỗ khác, giả vờ tự nhiên: “Đâu có… Cua to thật…”

Khóe môi anh dường như cong lên một chút. Ôn Lăng càng thêm xấu hổ, cái gì với cái gì chứ, ngốc chết đi được. Lúc này cô có cảm giác, trong mắt Phó Nam Kỳ lại vừa gắn thêm cho cô cái nhãn “ngốc nghếch”.

Đang mải nghĩ ngợi lung tung, anh đã nghiêng người qua lấy luôn con cua trong tay cô. Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn theo, anh khẽ liếc cô một cái, ra hiệu: “Trước tiên là bẻ chân…”

Cô lập tức hiểu ra, Phó Nam Kỳ đang dạy cô cách ăn cua.

Mặt cô hơi nóng lên, nhỏ giọng biện bạch: “Không phải tôi không biết ăn… Chỉ là…”

Chỉ là ăn hơi xấu, ngại ăn trước mặt anh thôi.

Ai ngờ anh nhìn cô, bình thản nói một câu đầy chắc chắn: “Phần lớn người ăn cua, đều lãng phí đến năm mươi phần trăm.”

Ôn Lăng: “?”

Phó Nam Kỳ: “Dù chỉ là ăn cua, nhưng nếu làm tới nơi tới chốn thì cũng là chuyện rất thú vị.”

Ôn Lăng khựng lại, bỗng thấy lời anh nói cũng rất có lý, không kìm được mà đưa mắt nhìn kỹ từng động tác của anh.

Anh không dùng đến dụng cụ, chỉ dùng tay không để tách cua. Động tác vừa dứt khoát vừa gọn gàng, không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng thuần thục, như đang biểu diễn vậy. Cô càng xem càng bị cuốn theo, ánh mắt dán chặt không rời từng cử chỉ của anh.

Chờ đến khi con cua được anh xử lý gọn gàng, anh cầm một chiếc muỗng nhỏ bắt đầu xúc phần gạch bên trong: “Đưa bát.”

Ôn Lăng lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn đưa bát của mình tới trước mặt anh. Động tác nhanh đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Anh khẽ liếc cô một cái, môi mím lại khẽ cười mà không nói gì.

Ôn Lăng lại rõ ràng cảm nhận được sự trêu chọc ẩn trong cái liếc mắt đó của anh, vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng chiếc bát trong tay thì vẫn giữ nguyên không động đậy.

Ăn xong cua, trời vẫn chưa tạnh mưa.

Phó Nam Kỳ đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc rồi nói: “Lát nữa tôi bảo Phó Bình đưa cô về nhé. Muộn thế này rồi, bắt xe cũng không an toàn.”

Từ đây về đến vành đai năm còn một quãng, Ôn Lăng thật sự không tiện làm phiền người ta, huống hồ còn phải cử người chạy riêng một chuyến…

“Không cần đâu.”

“Không sao cả, lát nữa cậu ấy còn phải mang tài liệu tới cho tôi, tiện đường thôi.”

“…Vậy được.” Nói đến mức này rồi, cô cũng không tiện từ chối thêm.

Thời gian vẫn còn sớm, Phó Nam Kỳ đưa cô xuống dưới tản bộ.

Cách toà nhà không xa có một câu lạc bộ, hình như là nơi giải trí dành riêng cho cư dân quanh đây. Vừa bước vào đại sảnh, đã có mấy người lên tiếng chào anh, miệng không ngớt “Tổng giám đốc Phó”, “Ngài Phó”, cực kỳ niềm nở.

Nói cho cùng, thái độ của Phó Nam Kỳ vẫn nhã nhặn lễ độ, nhưng giữa những lời xã giao ấy lại luôn duy trì một khoảng cách lạnh nhạt. Chỉ cần nhìn cũng biết, anh chẳng hề thật lòng hứng thú với đám người này. Theo những gì Ôn Lăng hiểu về anh, có lẽ đến tên của họ anh cũng chẳng buồn nhớ, chẳng qua là đã quen với việc giữ phép lịch sự mà thôi.

Chào hỏi qua loa xong, Phó Nam Kỳ cũng không dừng lại mà đưa cô đi thẳng qua hành lang dài, vào tận bên trong.

Dọc đường anh nhận một cuộc điện thoại, bỗng bật cười, rồi thay đổi hướng đi, rẽ vào lối nhỏ bên trái. Ôn Lăng sợ lạc nên vội vàng theo sát bên cạnh anh, từng bước không rời.

Cuối cùng, họ vào một phòng bao ánh sáng khá mờ. Nhưng không gian bên trong lại vô cùng rộng rãi. Ôn Lăng đứng ở cửa liếc mắt nhìn qua, thấy trên chiếc sofa nhung hình vòng cung có mấy người đang ngồi, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều ăn mặc sang trọng, khí chất nổi bật.

Thế nhưng, ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở một người đàn ông đang ăn nho. Bởi vì tay anh ta thản nhiên luồn xuống dưới đùi cô gái mặc váy hai dây ngồi bên cạnh, mà cô gái kia chỉ khẽ cười, hoàn toàn không hề né tránh hay tỏ ra phản đối.

Ôn Lăng tròn mắt, nhìn chằm chằm không chớp.

“Nhìn linh tinh gì đấy?” Anh bất ngờ ghé sát tai cô khẽ cười, giọng không mấy dễ chịu.

Ôn Lăng giật mình hoàn hồn, lập tức đưa tay che mặt, nhưng rồi lại lén hé một khe nhỏ giữa các ngón tay, len lén liếc nhìn tiếp.

Miệng thì lắp bắp: “Đây là… Chỗ nào vậy?”

Biết cô hỏi mà chẳng cần câu trả lời, Phó Nam Kỳ cũng không đáp thẳng: “Nơi để giải trí thôi.”

Ôn Lăng bị chặn họng, khẽ liếc anh bằng khóe mắt. Ai ngờ lại bị anh bắt gặp, đôi mắt đen sâu thẳm cứ thế nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Lăng giật mình, vội vã rụt ánh mắt về, lại đưa tay lên che mặt: “Phó tổng, Anh… Sao anh cũng chẳng nghiêm túc gì cả.”

Phó Nam Kỳ cố tình trêu cô: “Nghe cô nói vậy, tức là biết đây là nơi nào rồi đúng không?”

Ôn Lăng đỏ mặt: “Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy chứ bộ.”

Sau lưng chợt vang lên một tiếng cười: “Nói gì thế? Mới vào đã nghe mấy người bàn chuyện thịt heo rồi.”

Ôn Lăng quay đầu nhìn lại, thì ra là Tô Văn Châu vừa đẩy cửa bước vào. So với hai lần gặp trước, lần này anh ấy có vẻ thân thiện hơn với cô.

Tuy vậy, cô cũng chẳng dám làm càn, vội vàng chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Tô.”

“Chào cô.” Ánh mắt Tô Văn Châu chuyển sang Phó Nam Kỳ: “Uống gì không?”

“Không.”

“Vậy thì không giống cậu lắm đấy.” Tô Văn Châu bật cười, rồi đi lấy rượu.

Ôn Lăng nhìn sang Phó Nam Kỳ, dè dặt hỏi: “Phó tổng, anh thường xuyên uống rượu lắm à?”

“Cũng không hẳn là thường.”

“Uống tốt không?” Ôn Lăng chống cằm, tò mò nhìn anh.

Dáng người anh tuy cao lớn, nhưng khí chất lại rất nho nhã, cử chỉ lịch thiệp, không giống kiểu người uống giỏi.

Phó Nam Kỳ mỉm cười nhạt: “Tạm được.”

“Tạm được á?” Tô Văn Châu vừa trở lại, ánh mắt lướt qua anh một lượt đầy ẩn ý, rồi ngồi xuống sofa ngay cạnh.

Anh ấy mở mấy chai champagne, thậm chí chỗ Ôn Lăng cũng được chia đến hai chai.

Ôn Lăng có chút luống cuống, theo phản xạ nhìn sang Phó Nam Kỳ.

“Không sao đâu, champagne không gây say đâu.” Anh khẽ liếc cô, ánh mắt dịu dàng như đang trấn an.

Cô bỗng thấy yên tâm phần nào, hơn nữa cũng hơi tò mò, bèn nâng chai thủy tinh lên nhấp thử một ngụm nhỏ. Rồi phát hiện… Mùi vị không tệ lắm.

Cô lại lén uống thêm hai ngụm, còn chép miệng một cái.

“Đủ rồi đấy, lát nữa say thật bây giờ.” Phó Nam Kỳ liếc nhìn cô một cái, rồi lấy chai rượu trong tay cô đi.

Cô không chịu, nhỏ giọng phản đối: “Chẳng phải anh nói champagne không gây say sao?”

Phó Nam Kỳ bật cười thành tiếng.

Lời khách sáo mà cũng không hiểu à? Còn nghiêm túc bắt bẻ anh nữa chứ.

Tô Văn Châu ở bên cạnh cũng cười ha hả, vỗ vai Phó Nam Kỳ: “Xem ra cậu gặp khắc tinh rồi.”

Ôn Lăng không hiểu hoàn toàn, nhưng đại khái cũng cảm nhận được chút gì đó, mặt bỗng dưng đỏ lên không kiểm soát. Phó Nam Kỳ không đáp, chỉ hờ hững gạt tay Tô Văn Châu ra.

Tô Văn Châu vẫn cười sảng khoái, đẩy hai chai champagne đã mở về phía anh: “Cô bé còn uống được, chẳng lẽ cậu lại nỡ mất mặt?”

Sợ anh từ chối, Tô Văn Châu còn nghiêng đầu ra hiệu về phía Ôn Lăng: “Cậu không uống thì để cô ấy uống hết à?”

Những người còn lại lập tức hùa theo, vây lại ồn ào cổ vũ.

Phó Nam Kỳ liếc anh ấy một cái, thừa biết tên này cố ý trêu anh, nhưng cũng chẳng buồn so đo. Anh cầm lấy một chai, ngửa đầu uống ừng ực.

Màn thể hiện đó khiến Ôn Lăng giật mình: “Phó tổng, anh uống từ từ thôi, lỡ mà…”

Tô Văn Châu cắt lời, ngăn cô lại: “Cô tưởng thật à?”

Ôn Lăng: “?”

Tô Văn Châu bật cười nói: “Cô biết biệt danh của cậu ta là gì không? Ngàn ly không say đấy. Cả cái bàn này toàn hạng tép riu, cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của cậu ta đâu. Cô còn lo cậu ta không chịu nổi rượu à? Chỉ có mấy cô gái ngây thơ như cô mới bị cậu ta lừa thôi, lại còn tin là thật."

Ôn Lăng: “…”

Cô quay sang nhìn Phó Nam Kỳ, hai chai to đã cạn, vậy mà sắc mặt anh vẫn chẳng thay đổi gì, khóe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Được rồi, lo lắng cho anh đúng là thừa rồi.

Cô nên lo cho chính mình mới phải. Dù sao, người tửu lượng yếu thật sự… là cô.

“Lần sau đừng hẹn ở đây nữa.” Phó Nam Kỳ liếc nhìn xung quanh một vòng, hơi cau mày, nói với Tô Văn Châu.

“Sao thế?” Tô Văn Châu ngồi trên sofa bóc quýt, chỉ cười không đáp.

“Tôi còn dẫn theo một cô bé. Hôm nay mà biết trước là tới chỗ này, tôi đã không đến rồi.”

Bất ngờ bị nhắc tên, Ôn Lăng đang cúi đầu ăn quýt sặc ngay một miếng, ho đến đỏ cả mặt. Một bàn tay đặt lên lưng cô, vỗ nhè nhẹ: “Từ từ thôi.”

Ôn Lăng cuối cùng cũng đỡ hơn, quay đầu lại thì thấy anh vẫn đang trò chuyện với Tô Văn Châu. Cứ như thể sự chú ý của anh không hề đặt ở cô… Nếu như, không tính đến bàn tay còn đang đặt trên lưng cô.

May mà chỉ như chuồn chuồn lướt nước, anh giúp cô vuốt lưng mấy cái rồi rút tay lại. Dù vậy, Ôn Lăng vẫn theo phản xạ khẽ dịch người ra ngồi sát mép ngoài hơn một chút.

Sau đó, bọn họ lại mở thêm hai chai vang đỏ, rồi bắt đầu nói chuyện công việc. Ôn Lăng nghe không hiểu mấy, nên chỉ cúi đầu im lặng ăn đồ ăn, ngoan ngoãn làm một “phông nền” chuẩn chỉnh.

Trong lúc ấy, Phó Nam Kỳ có ngoảnh đầu nhìn cô một lần, không hề báo trước.

Lúc đó cô đinh ninh là họ đang bàn chuyện quan trọng, chắc chắn không ai để ý đến mình, thế nên miệng nhét đầy đồ ăn. Bị anh liếc một cái, cô lập tức sặc đến đỏ cả mặt.

Phó Nam Kỳ kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng giúp cô dịu lại, còn Tô Văn Châu thì đứng bên cạnh cười đến không nhịn được.

Về sau, Phó Bình là người đưa cô về, Phó Nam Kỳ còn bảo mang thêm hai thùng cua cho cô. Có điều, mấy con cua đó cuối cùng lại vào hết bụng Trình Dịch Ngôn.

Lại thêm một tuần trôi qua, Ôn Lăng vui vẻ bắt tàu điện ngầm đi làm.

Nhưng không may, lúc vừa đến văn phòng thì lại đụng ngay phải vị khách không mời mà đến.

Vì dừng ở tầng một, chỉ trong chớp mắt người trong thang máy đã xuống hết, chỉ còn lại cô và Phó Yến cùng đi lên.

Thang máy rộng thênh thang, hai người mỗi người đứng một góc, ai nấy đều giữ im lặng, không ai mở miệng trước.

Đi thẳng lên được mấy tầng, Phó Yến lên tiếng: “Em còn để quên vài món đồ ở chỗ anh, hôm nào đến lấy đi.”

Ôn Lăng không hề quay đầu lại: “Anh vứt đi là được rồi.”

Phó Yến không đáp, cô mới nghiêng đầu nhìn sang anh ta một cái, bật cười giễu cợt: “Dù sao thì… Tôi cũng chẳng có món gì đáng tiền cả.”

Phó Yến im lặng không nói nên lời. Nghĩ lại mới thấy, khi còn bên nhau, Ôn Lăng đúng là chưa từng đòi hỏi gì ở anh ta, còn anh ta… cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chủ động mua gì cho cô.

Đến mức bây giờ, ngay cả một món đồ để níu kéo cũng chẳng có.

**

Ôn Lăng cứ tưởng, sau này cô và Phó Yến sẽ như thế mà trôi qua.

Mọi ân oán tình thù đều hóa thành mây khói, gặp lại cũng chỉ là người dưng. Mà những ký ức kia, sớm muộn cũng sẽ bị thời gian cuốn trôi sạch sẽ.

Có điều, cô không ngờ anh ta vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

Đó là một tối thứ Tư, khoảng bảy giờ, sau khi tan làm, cô đeo ba lô xuống lầu. Vừa bước ra khỏi cửa lớn, ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ phía trước.

Ngay khi ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo cũng đang nhìn về phía cô, cứ thế, lặng lẽ dõi theo.

Là Chung Thiến.

Giữa tiết trời lạnh căm, cô ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, có lẽ vì rét nên ôm gối, cả người gầy gò co rút lại, ngồi thụp trên bậc thềm.

Cô ta rõ ràng là nhắm vào mình, mục tiêu quá mức rõ ràng, khiến Ôn Lăng hơi khựng lại.

“Có chuyện gì sao?”

Vừa mở miệng, trong mắt Chung Thiến lập tức ngân ngấn nước, ngoan cố nhìn cô: “Chị, chị giúp em với.”

Ôn Lăng chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy đứng chắn ở ngay cửa chính chốn người qua kẻ lại như thế thật không ổn, cứ như cô đang bắt nạt người ta vậy. Trong lòng tính toán một chút, cô bèn đề nghị: “Cô vẫn chưa ăn gì đúng không? Vậy đi, tôi cũng chưa ăn. Mình cùng vào một quán gần đây, có gì từ từ nói.”

Ai ngờ Chung Thiến lại lắc đầu: “Chị, chị hãy rời xa Phó Yến đi. Anh ấy không còn thích chị nữa. Cứ dây dưa mãi còn có ý nghĩa gì chứ?”

Ôn Lăng sững người, sau đó lại bật cười vì tức: “Cô em à, thì ra là cô có ý đồ từ đầu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment