Lời này vừa thốt ra, Ôn Lăng cũng chẳng còn khách khí nữa, thẳng thừng nói: “Nếu không thì tự cô tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát. Cô chọn đi.””
Sắc mặt Chung Thiến thay đổi rõ rệt, ngay sau đó giận dữ đến mất kiểm soát: “Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không vậy! Hai người đã chia tay rồi! Cô còn bám lấy anh ấy, phá hoại tình cảm của chúng tôi! Hay là cô thích giật đàn ông của người khác hả?!”
Cô gái này quả nhiên không giữ nổi bình tĩnh, tiếng sau còn gay gắt hơn tiếng trước, như thể cô đã giết cả nhà cô ta vậy. Ôn Lăng chỉ thấy buồn cười.
Lúc còn yêu thì phải chịu đựng đủ loại “đào hoa thối” bủa vây bên cạnh anh ta. Đến khi chia tay rồi, cũng không được yên.
“Tránh ra.”
Thấy cô ta còn chắn trước mặt, Ôn Lăng gạt tay Chung Thiến ra định bước đi, nào ngờ đối phương lại bất ngờ nhào tới, túm chặt lấy tay cô, rồi đột ngột ngã phịch xuống đất.
Một cảnh như thế khiến không ít người quanh đó dừng lại xem.
Chẳng rõ là đang diễn hay thật sự xúc động, nước mắt Chung Thiến không ngừng lăn dài, rất nhanh đã ướt đẫm cả gương mặt, nhìn rất đáng thương. “Chị, chị buông tha cho anh ấy đi. Anh ấy không còn thích chị nữa. Giờ anh ấy là bạn trai em…”
Ôn Lăng: “…”
Câu nói này thật sự rất dễ gây hiểu lầm, rơi vào tai những người xung quanh, chẳng khác nào cô là cô người yêu cũ mặt dày đang quấn lấy bạn trai của cô gái tội nghiệp kia.
Ôn Lăng tức đến bật cười, nhưng trong tình huống này thì có giải thích kiểu gì cũng không rõ ràng được. Lại còn có người hóng chuyện đứng đó hùa vào, một bà cô trung niên còn lên tiếng than vãn: “Đúng là đạo đức xuống dốc thật rồi.”
Ôn Lăng chẳng thể đi giải thích với từng người, bèn quay lại, nhìn thẳng vào bà ta: “Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bừa. Bà hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi à, mà đi đóng vai đạo đức giả ở đây?”
Bà cô đó vốn chỉ thuận miệng buông câu cho vui, không ngờ bị cô chỉ mặt gọi tên như vậy, mặt đỏ ửng, gắt lên: “Con gái thời nay không biết giữ gìn, đi phá hoại người ta yêu nhau còn lớn tiếng được nữa hả?”
“Phá ai yêu ai? Bà thấy tận mắt à? Hay là quen cô này?” Ôn Lăng chỉ thẳng vào Chung Thiến. “Cô ta là con gái bà chắc? Chưa phân rõ trắng đen đã vội bao che như vậy!”
Bà ta giận đến run người. Tưởng cô gầy yếu dễ bắt nạt, ai ngờ miệng lưỡi lại sắc sảo thế kia.
Còn Ôn Lăng, lúc này dường như đã tìm được mục tiêu, dồn toàn bộ hỏa lực về phía bà ta: “Tôi nói cho bà biết, người đàn ông trong miệng cô ta là bạn trai cũ của tôi. Tôi với anh ta đã chẳng còn nửa xu quan hệ! Không có bản lĩnh, bị người ta đá, giờ quay sang trút giận lên đầu tôi à?! Tôi nói vậy, bà đã rõ ràng mọi chuyện chưa? Còn muốn lo chuyện bao đồng nữa không?”
Bị cô dội ngược một tràng, bà kia á khẩu, không nói nổi câu nào. Ôn Lăng hất mạnh tay Chung Thiến ra, sải bước rời đi.
Lần này thì không còn ai cản nổi cô nữa. Mất đi trò vui, đám đông cũng dần tản ra.
Trong lòng Ôn Lăng vẫn nghẹn một bụng tức, vừa bước xuống bậc thềm bèn đá mạnh một viên sỏi, miệng lẩm bẩm mắng xui.
Ai ngờ viên đá nhỏ ấy bay đi đúng lúc, lại khéo léo lướt qua ống quần một người đàn ông bên cạnh, quần tây phẳng phiu, chất liệu vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
Ôn Lăng lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên. Và rồi, cô bắt gặp gương mặt Phó Nam Kỳ đang nhịn cười đến run cả khóe môi.
Cô khựng người tại chỗ mấy giây, khí thế cũng yếu đi mấy phần: “…Phó tổng, anh đứng đây bao lâu rồi vậy…”
Thật ra cô muốn hỏi là: Anh đứng đây xem trò vui bao lâu rồi?
Phó Nam Kỳ ra vẻ không hiểu ý, nâng cổ tay lên nghiêm túc xem đồng hồ: “Không lâu đâu, trước sau chưa đến năm phút.”
Ôn Lăng: “…” Vậy mà gọi là không lâu?
Cũng may cô đã quen với việc bị anh xem như trò cười.
“Ăn gì chưa?” Phó Nam Kỳ hỏi, “Muốn đi cùng không?”
“Anh còn chưa ăn à?”
“Năm giờ có cuộc họp, kéo dài đến tận bây giờ.”
“Anh mời hả?” Cô dè dặt hỏi, đôi mắt lập tức sáng rỡ như vì sao.
Phó Nam Kỳ khẽ cười, quay người đi trước dẫn đường.
Anh không nói gì thêm, tức là ngầm đồng ý. Ôn Lăng nhanh chóng lon ton theo sau.
Lần này họ đến một nhà hàng Trung, nhưng là tiệm chuyên món Hàng Châu, khẩu vị thiên về thanh đạm. Ôn Lăng gọi vài món, rồi đẩy thực đơn sang phía anh: “Ngài Phó, tôi gọi xong rồi, anh cũng xem qua một chút nhé.”
“Không cần đâu, tôi sao cũng được.” Anh vừa đặt điện thoại xuống sau khi gửi xong tin nhắn, mười ngón tay đan vào nhau, đặt rất tự nhiên trên bàn, tư thế ấy mang theo một nét nhã nhặn tao nhã.
Nhưng sự nhã nhặn ấy, không đến từ động tác, mà là đến từ chính con người anh. Món ăn được mang lên rất nhanh. Ôn Lăng đang định cầm đũa ăn thì điện thoại bỗng reo lên.
Cô liếc nhìn, tay khẽ run một chút, rồi lập tức tắt máy.
Nhưng chưa đầy một phút sau, chuông lại tiếp tục vang lên. Phó Nam Kỳ vốn yêu thích sự yên tĩnh, nên đã chọn vị trí khá khuất, vì vậy tiếng chuông vang lên giữa không gian yên tĩnh trở nên đặc biệt chói tai và rõ ràng.
Từng hồi chuông nối tiếp nhau vang lên, cứ như cô không nghe máy thì người kia cũng không định dừng lại. Ngay cả một người điềm tĩnh trầm ổn như Phó Nam Kỳ cũng phải đặt đũa xuống, liếc nhìn cô một cái.
Ôn Lăng lại lần nữa bấm tắt, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn.
Phó Yến không gọi nữa, đổi sang nhắn tin cho cô: “Là anh sơ suất, xin lỗi Lăng Lăng. Anh đã xử lý ổn thỏa rồi, cô ta sẽ không đến tìm em nữa.”
Ôn Lăng hít sâu một hơi, lòng cảm thấy mỏi mệt. Dường như cô lại rơi vào những tháng ngày xưa cũ, khi quanh anh ta luôn có vô số phụ nữ, hết lần này đến lần khác khiến cô vướng vào rắc rối không tên.
Tại sao anh ta lại phải như thế? Luôn luôn kéo cô về với những ký ức u ám ấy? Chẳng lẽ đến cả chút ấm áp cuối cùng cũng không định để lại cho cô?
Cô thực sự không muốn mọi thứ rối rắm thêm nữa. Dù sao, cô từng yêu người đàn ông ấy rất sâu đậm. Nhưng chút tình cảm và ký ức đẹp đẽ ấy... Cũng gần như bị bào mòn đến sạch sẽ rồi.
“Tứ ca, buông tha cho tôi đi.” Ôn Lăng nhắn lại.
Bên kia không còn hồi âm nữa. Sau khi tâm trạng dần lắng lại, Ôn Lăng mới ngẩng đầu lên.
Phó Nam Kỳ đang uống một chén canh gà ác, chiếc thìa bạc nhẹ nhàng khuấy trong chén sứ. Thấy cô nhìn sang, anh ngước mắt, khẽ mỉm cười: “Nhà hàng này cũng thú vị đấy. Món thì là Trung, mà chén đựng lại trông cứ như kiểu dùng cho món Âu vậy.”
Ôn Lăng nhìn kỹ lại chiếc chén trong tay anh, nghe vậy cũng không nhịn được bật cười.
Một chủ đề có phần ngượng ngùng liên quan đến Phó Yến cứ thế bị anh khéo léo lướt qua. Ôn Lăng trong lòng cũng âm thầm thở phào, thầm nghĩ: người này thật hiểu chuyện.
Có điều, với tính cách lạnh nhạt và điềm đạm của anh, chắc hẳn cũng chẳng hứng thú gì với đời tư của người khác.
Cứ vậy, chuyện vừa rồi chỉ như một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi.
Ôn Lăng cứ nghĩ, sau khi cô đã nói rõ ràng thái độ của mình như thế, với sự kiêu ngạo của Phó Yến, anh ta nhất định sẽ không còn đến quấy rầy cô nữa.
Nào ngờ, lần này cô đã tính sai rồi. Tối hôm đó, hòm thư cá nhân của cô nhận được một email. Đúng vậy, sau hơn nửa năm chia tay, anh ta gửi cho cô một bức thư điện tử.
Ngàn lời vạn chữ, cuối cùng cô chỉ thấy đọng lại ba từ: “Xin lỗi em.” Hơn nữa, trong email, anh ta còn cẩn thận giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Chung Thiến.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, Phó Yến chịu cúi đầu như thế. Dù chỉ là dưới hình thức một lá thư.
Ôn Lăng vẫn không tránh khỏi ngẩn người. Nhưng, cũng chỉ là ngẩn ngơ một chút mà thôi.
Có những thứ, đã qua là qua. Mà việc bây giờ anh ta cứ đeo bám không buông, chẳng qua chỉ vì không cam lòng, chưa quen với việc bị cô thật sự rời xa mà thôi.
Ôn Lăng lướt nhanh qua nội dung thư, trong lòng chẳng gợn sóng.
Vì phép lịch sự, cô vẫn nhắn lại một câu: “Mỗi người tự biết trân trọng.”
Ngay cả khi Phó Yến đã gửi lời xin lỗi tha thiết như vậy, cô vẫn chỉ nhắn lại một câu lạnh nhạt. Có lẽ cũng vì thế, anh ta hoàn toàn tắt hy vọng, không còn bất kỳ hồi âm nào nữa.
Dù mọi chuyện đã trôi qua khá lâu, trong lòng Ôn Lăng vẫn có chút gì đó bị khơi dậy.
Như thể một vết thương đã đóng vảy từ lâu, bất chợt một ngày bị chạm phải, rơi ra một mảnh nhỏ. Cô lắc lắc đầu, quyết tâm không nghĩ tới nữa.
Năm nay, cô đã gặt hái được rất nhiều. Ôn Lăng âm thầm tự tổng kết lại: Tuy đánh mất một mối tình, nhưng giống như đã cắt bỏ được một khối u ác tính đang dần hoại tử. Cả thể xác lẫn tinh thần đều được giải phóng, cô có thể toàn tâm toàn ý dốc sức cho công việc.
Sự nghiệp của cô cũng từ đó mà thăng tiến đáng kể.
Mà tất cả những điều này đều là nhờ có Phó Nam Kỳ.
Vài hôm sau, khi đến trung tâm thí nghiệm để nghiệm thu, cô đứng đó nhìn máy móc cắt gọt phát ra những tiếng “rắc rắc”, nhìn hệ thống điều khiển số chuyển động linh hoạt...
Ôn Lăng khẽ nhìn bóng lưng anh, nhẹ giọng nói: “Ngài Phó, cảm ơn anh.”
Lúc ấy anh đang nói chuyện với tiến sĩ Triệu bên bộ phận nghiên cứu phát triển. Nói xong quay đầu lại: “Cảm ơn tôi gì cơ?”
Ôn Lăng không ngờ tai anh lại thính đến vậy, ấp úng: “Không có gì đâu ạ.”
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Sau đó, anh lại đưa cô đến khu chợ gần đó, xem qua các loại linh kiện phổ thông được sản xuất số lượng lớn. Đa phần đều dựa vào quy mô sản xuất hàng loạt, độ chính xác và kỹ thuật rõ ràng là không thể so với những sản phẩm đến từ các phòng nghiên cứu nghiêm túc. Nhưng được cái giá thành rẻ, lời ít bán nhiều.
Ôn Lăng lấy sổ tay nhỏ ra tính toán, lợi nhuận ngắn hạn khá khả quan. Nhưng nếu là công ty quy mô lớn như Khoa học kỹ thuật Tử Quang, về lâu dài chắc chắn sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Với vai trò là người lãnh đạo, điều cần cân nhắc dĩ nhiên phải là lợi ích lâu dài hơn.
Cô vừa lẩm bẩm tính toán trong miệng, Phó Nam Kỳ nghe thấy liền bật cười hỏi: “Cô tính ra được gì rồi à?”
Ôn Lăng giơ ngón tay cái: “Phó tổng nhìn xa trông rộng.”
Câu này hoàn toàn không phải lời nịnh nọt, mà là xuất phát từ tận đáy lòng cô. Phó Nam Kỳ chỉ cười không đáp.
Buổi trưa, họ ăn ở một thị trấn gần đó. Khi quay về Khoa học kỹ thuật Tử Quang thì cũng vừa lúc tan ca. Phó Nam Kỳ nói: “Tôi bảo Phó Bình đưa cô về nhé, vừa hay cậu ấy cũng tiện đường đi Nhạn Tây Hồ.”
“Vậy thì ngại quá...” Miệng thì nói thế, nhưng cô cũng không làm bộ làm tịch.
Dù sao, cô và Phó Bình cũng đã khá quen thuộc. Lúc rời khỏi cổng công ty, có một chiếc Maserati màu đỏ từ phía sau cô chậm rãi vượt lên rồi giảm tốc.
Ôn Lăng theo bản năng quay đầu lại nhìn, xe dừng cách cô không xa, cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp rạng rỡ.
Giản Ninh Thư hơi ngẩng đầu nói chuyện với Phó Nam Kỳ, không biết đang nói đến điều gì mà bật cười. Sau đó, ánh mắt lại liếc qua phía cô.
Đột nhiên bị nhắc đến, tim Ôn Lăng khẽ nảy lên một cái.
Dù chỉ gặp mặt vài lần, nhưng cô vẫn luôn có một loại trực giác: vị nữ tổng giám đốc của Đông Lợi này hình như không mấy ưa gì cô. Ban đầu, cô còn thấy suy nghĩ đó khá hoang đường, người ta là ai chứ? Còn cô thì là ai? Khoảng cách giữa hai người cách nhau một trời một vực. Cùng lắm là khinh thường thôi, chứ lấy đâu ra địch ý?
Thế nhưng, trong lòng cô lại mơ hồ vang lên một giọng nói trái ngược. Đồng thời, trong đầu cũng nảy sinh một chút nghi hoặc…
Trước đây lúc trò chuyện với Phó Bình, anh ấy từng vô tình tiết lộ rằng vị Giản tổng này đang nắm giữ không ít cổ phần của Tập đoàn Tử Quang. Nhưng nhìn quan hệ giữa cô ta và Phó Nam Kỳ lại có vẻ khá thân thiết, dường như không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa cổ đông và ông chủ.
**
Thời gian trôi rất nhanh, xuân qua hè đến, chẳng mấy chốc đã vào mùa nóng nhất trong năm. Khi giai đoạn hai của dự án đạt được bước tiến thành công, cô cũng nhận được một tin vui, em gái cô, Ôn Từ, đã đỗ vào khoa Tiếng Anh của Đại học B.
Đó thật sự là tin tốt lành nhất mà cô nhận được trong suốt một năm nay.
Có lẽ vì quá vui mừng, hôm đó cô đã không kìm được mà đăng lên cả vòng bạn bè. Giờ nghĩ lại mới thấy đúng là vui quá hóa hồ đồ, ảnh đăng kèm và lời viết đều rất “ngố tàu”, đại loại như “có em gái như XX là hạnh phúc” gì đó.
Dưới bài đăng có không ít người vào bình luận “hahahaha”. Khi ấy cô đang lâng lâng trong niềm vui nên còn ngốc nghếch trả lời từng người một lời cảm ơn. Đến sau này nghĩ lại mới ngộ ra, người ta là đang trêu cô đấy, còn cô thì thật thà tưởng là khen thật.
Ôn Lăng từ phòng photocopy quay lại, phát hiện điện thoại có một tin nhắn mới, không ngờ lại là do Phó Nam Kỳ gửi tới.
Dạo trước anh đi công tác ở Munich, hai người cũng đã lâu không liên lạc. Cô vội vàng mở tin nhắn ra xem, chỉ thấy vỏn vẹn hai chữ: [Chúc mừng].
Thế nhưng, Ôn Lăng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
So với những lời chúc xã giao mà cô chẳng rõ là thật lòng vui thay hay chỉ đang cười thầm sau lưng, thì câu nói này của anh hiển nhiên chân thành hơn rất nhiều.
Cô vội vàng nhắn lại: [Cảm ơn Phó tổng] [kèm theo ảnh động: giơ cờ hò reo.JPG]
Hai phút sau, điện thoại cô rung lên, là cuộc gọi đến từ Phó Nam Kỳ.
Ôn Lăng cuống quýt bắt máy, trong giọng nói vẫn mang theo sự hân hoan không thể giấu được: “Phó tổng, sao hôm nay anh lại nghĩ đến chuyện gọi cho tôi thế ạ?”
Bình thường đều là cô gọi cho anh, cũng chỉ toàn là để báo cáo tiến độ công việc.
“Thế nào, không chào đón à?”
Không biết hôm nay anh nổi hứng gì, lại còn có tâm trạng mà đùa giỡn với cô như vậy.
Ôn Lăng không dám nhận lời trêu chọc ấy, bèn lái sang chuyện khác: “Bản kế hoạch giai đoạn hai tôi đã gửi vào hòm thư công việc lần trước rồi, anh có thời gian thì xem qua giúp tôi nhé.”
Biết cô đang cố tình đánh trống lảng, Phó Nam Kỳ cũng không làm khó, khẽ đáp một tiếng.
Sau đó hai người lại nói thêm mấy câu chuyện liên quan đến công việc, cứ ngỡ sắp kết thúc cuộc gọi rồi, nào ngờ anh lại đột nhiên hỏi: “Cô cũng vào ngành này không phải một hai ngày nữa rồi, có nghĩ gì không?”
Bàn tay đang định ấn nút kết thúc của Ôn Lăng khựng lại, không hiểu rõ ý anh là gì. Nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Bản năng mách bảo cô rằng, câu nói nghe có vẻ đơn giản này, chắc chắn không hề đơn thuần. Phó Nam Kỳ không phải kiểu người rảnh rỗi đến mức muốn tám chuyện định hướng nghề nghiệp của cô.
Để an toàn, Ôn Lăng đáp: “Tất nhiên là muốn thăng chức tăng lương rồi.”
Phó Nam Kỳ khẽ cười, không vạch trần cô, chỉ nói: “Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ sớm chuẩn bị đường lui cho mình. Ở dưới người khác lâu ngày, dễ bị dẫm đạp. Khi cô còn có giá trị, cấp trên sẽ coi cô là nhân tài. Nhưng đến một ngày cô không còn giá trị nữa, chắc chắn sẽ bị đá đi không thương tiếc.”
Tim Ôn Lăng khẽ chấn động, trong đầu hiện lên một loạt chuyện xảy ra gần đây. Người khiến cô cảm xúc rõ ràng nhất chính là Nhậm Diểu.
Chỉ vì Nhậm Diểu có chỗ dựa vững chắc, nên Từ Dung luôn thiên vị, nâng đỡ từng chút một. Có công cũng là công của cô ta, còn bản thân mình chỉ mãi làm người đứng sau, lót đường cho người khác hưởng vinh quang.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ đang trên đà phát triển, nhưng thực chất chỉ như đứng dưới một bức tường xiêu vẹo, nguy hiểm rình rập từng phút.
“Chim khôn chọn cành mà đậu, thế nào, có muốn đổi chủ không?” Giọng anh trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia, đúng lúc chen vào.
Dù ngữ khí ôn hòa, nhưng lại mang theo vẻ lười nhác, lạnh nhạt đầy mỏi mệt, vừa dịu dàng dụ dỗ, vừa như ác ma mời gọi sa ngã.
Ôn Lăng giật mình tỉnh táo trở lại, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là thấu tỏ lòng người, rất giỏi nắm bắt điểm yếu trong tính cách người khác. Nếu cô không đủ kiên định, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị anh dắt mũi ngay.
Dù rằng trong thời gian tiếp xúc vừa qua, cô thấy anh là người không tệ, cũng chẳng đến mức phải mưu tính với một kẻ nhỏ bé như cô. Nhưng, đề phòng người khác vẫn là điều nên làm.
Huống chi, anh nhìn thì ôn hòa bất cần, nhưng thực chất lại cực kỳ có h*m m**n kiểm soát. Trước đó dây dưa mãi với Trần Gia Thư không phải vì tiền đầu tư, mà là vì quyền kiểm soát dự án.
Vậy mà kéo dài suốt một thời gian dài, cuối cùng Trần Gia Thư vẫn nhượng bộ, đủ thấy sự kiên nhẫn và thủ đoạn của anh lợi hại đến mức nào.
Cô như một con tôm nhỏ giữa đại dương, chỉ cần lơ là một chút thôi, chưa biết chừng sẽ bị anh nuốt sạch không chừa mảnh xương.
Cô giả vờ ngây ngô: “Ngài Phó, tôi không hiểu ý anh lắm.”
“Thật sự không hiểu à?”
Ôn Lăng không có tính nhẫn nại như anh, nghĩ một chút, dứt khoát nói thẳng: “Làm việc với anh thì không tính là 'ở dưới người khác' sao? Với lại, người làm việc cùng anh nhiều như vậy, anh thiếu gì nhân tài? Tôi có điểm nào lọt được vào mắt xanh của anh chứ?”
“Cần gì phải tự coi nhẹ mình thế? Nếu cô không có giá trị, từ đầu tôi đã chẳng kết bạn với cô rồi.”
Ôn Lăng khựng lại một nhịp, kết bạn?
Mặc dù thời gian qua tiếp xúc nhiều, cô mơ hồ cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn đôi chút, nhưng khi đích thân nghe từ miệng anh thốt ra chữ “bạn”, Ôn Lăng vẫn thấy bất ngờ đến mức có phần bối rối.
Cô bắt đầu cảm thấy gò bó, trong lòng vẫn luôn tồn tại sự dè dặt và e ngại đối với anh. Hơn nữa, cô cũng không hiểu tại sao anh đột nhiên lại đưa ra lời mời chiêu mộ cô: “Hưng Vinh và Tử Quang không phải đang hợp tác sao? Anh đang đùa tôi đấy à?”
“Giữa trứng vàng và con gà đẻ ra trứng vàng, tôi hứng thú với con gà hơn.”
Ôn Lăng hé môi, nhưng không đáp lại được.
Trong lòng vừa vui mừng vì được anh công nhận, lại vừa cảnh giác, nghĩ ngợi một lát rồi cô khéo léo từ chối: “Cảm ơn anh đã coi trọng, nhưng hiện tại tôi chưa có ý định nhảy việc.”
Không ngờ, Phó Nam Kỳ chợt bật cười: “Cô sợ tôi vậy sao? Sợ tôi ăn thịt cô à?”
Giọng anh vọng lại từ trong điện thoại, trong trẻo mà chậm rãi, mang theo từ tính và chút âm thanh mờ đục như vọng ra từ một chiếc máy phát thanh cũ kỹ, nhưng lạ thay, lại khiến người nghe thấy yên lòng.
Ôn Lăng cầm điện thoại, im lặng hồi lâu không nói nên lời. Cô chẳng đoán nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì, đành vòng vo cho qua chuyện. May mà anh không phải kiểu người truy hỏi đến cùng, cuộc gọi cũng vì vậy mà nhẹ nhàng kết thúc.