Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 31

Cuộc điện thoại hôm đó, ít nhiều vẫn để lại trong lòng cô một chút nghi vấn.

Thế nhưng dạo này công việc của cô thật sự quá bận, hoàn toàn không còn thời gian để bận tâm đến chuyện khác. Sau khi nộp báo cáo kết quả thí nghiệm giai đoạn hai của dự án, cô còn đích thân bay đến khu triển lãm Thâm Quyến để xem thành quả, tiện thể ký luôn hai hợp đồng.

Khi trở về Bắc Kinh thì đã là một tuần sau.

Hôm nay là ngày Tiểu Từ lên Bắc Kinh, hai người đã hẹn nhau ba giờ chiều, cô sẽ ra ga đón em.

Vì thế, Ôn Lăng đặc biệt xin nghỉ nửa buổi. Không ngờ Từ Dung lại bất ngờ gọi cô vào văn phòng. Đến khi rời đi thì đã là một giờ rưỡi.

Ôn Lăng vội vã chạy ra đầu đường giơ tay gọi taxi.

Nhưng có những lúc, càng sốt ruột thì càng không làm được việc, ông trời như cố tình trêu ngươi vậy.

Trước mắt, từng chiếc taxi lần lượt chạy qua, bảng đèn trên xe đều hiện chữ “đầy khách”. Trái tim cô chùng xuống, lòng nóng như lửa đốt.

Phía sau vang lên một tiếng còi xe.

Ôn Lăng quay lại, một chiếc Maybach màu đen dừng ngay trước mặt.

Cửa sổ hạ xuống, cô thấy Phó Nam Kỳ ngồi ở ghế sau, ngạc nhiên gọi:
“Phó tổng?”

“Lên xe đi, tôi đưa cô đi.”

“Không cần đâu, tôi phải đi đón em gái.”

Đứng chặn ở ngã tư thật sự không tiện, cô bèn nhanh chóng giải thích chuyện em gái đến Bắc Kinh nhập học: “Chỗ đó xa lắm, tôi bắt taxi đi là được rồi.”

“Giờ này mà cô còn định bắt taxi ra sân bay à? Có kịp không? Tin không, chỉ riêng tắc ở cầu Kinh Quảng thôi cũng đủ giữ chân cô cả tiếng đấy.”

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Phó Nam Kỳ lại không hề để cô có cơ hội từ chối.

Ôn Lăng ngoan ngoãn bước lên xe. Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn cả là, cô thật sự sắp không kịp rồi.

Suốt quãng đường, cô luôn dán mắt vào điện thoại.

Lần đầu tiên Phó Nam Kỳ thấy cô sốt ruột đến vậy, lại nhớ đến chuyện trên vòng bạn bè trước đây, anh đoán hẳn cô em gái kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô. Nếu không, với tính cách điềm đạm của cô, sao có thể đăng mấy dòng như thế.

Tới sân bay, Ôn Lăng vội vã xuống xe, suýt nữa thì trượt ngã ngay ở cửa.

Phó Nam Kỳ nhanh mắt, kịp thời đỡ cô: “Chậm thôi, vẫn kịp mà.”

Giọng anh trầm xuống, như thấm sâu vào lòng, mang đến cho cô chút an ổn.

Ôn Lăng lại liếc đồng hồ, thấy máy bay còn năm phút nữa mới hạ cánh, lúc này trái tim cô mới yên lại.

Băng qua sảnh, Ôn Lăng vừa nhìn qua dòng người đã nhận ra Ôn Từ từ xa.

“Chị…” Cô bé lanh lợi như chú chim nhỏ, len lỏi qua đám đông rồi lao thẳng vào lòng chị. Trời thì rét căm căm, vậy mà trên người cô bé chỉ mặc mỗi chiếc áo len.

Ôn Lăng buông em ra, cau mày: “Sao ăn mặc phong phanh thế này? Ở Bắc Kinh lạnh lắm, không biết tự mặc thêm áo à?”

Cô chẳng cho em gái cơ hội phản bác, cởi ngay áo khoác lông vũ của mình, quàng lên người Ôn Từ. Hành động này lập tức khiến cô bé phản đối ầm ĩ: “Làm gì có lạnh như chị nói đâu!”

“Đây là trong nhà, ra ngoài rồi em sẽ biết thế nào là lạnh.”

Cô vừa lẩm bẩm vừa kéo áo cho em, dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào một “tiểu phụ huynh”, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thường ngày cần người bảo vệ. Phó Nam Kỳ đứng bên, bất giác liếc cô thêm một cái.

Lúc này, Ôn Từ cũng chú ý tới người đàn ông khí chất bất phàm đứng bên cạnh, đôi mắt lập tức sáng rực, hớn hở reo lên:“Đây là bạn trai chị … Yến ca phải không? Wow, chị ơi, Yến ca đẹp trai quá! Ghen tị muốn chết luôn!”

Phó Nam Kỳ hơi khựng lại, không lập tức phản bác mà đưa mắt nhìn sang Ôn Lăng, khóe môi khẽ giật lên một chút.

Ôn Lăng lập tức lúng túng, thấy Ôn Từ cứ như con husky con, tíu tít chạy vòng quanh anh, cô vội lên tiếng:

“Đừng nói bậy! Đây là sếp của sếp chị! Cái miệng đúng là không kiềm chế được!”

Ôn Từ khẽ “a” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không hề né tránh, mà còn đường hoàng nhìn Phó Nam Kỳ từ trên xuống dưới, ánh nhìn vừa như dò xét, lại vừa như đang cân nhắc điều gì.

“Con bé này làm cái gì thế?! Chẳng có chút lễ phép nào, mau gọi là Phó tổng!” Ôn Lăng nghiêm giọng quở trách.

Nhưng ai cũng có thể nhận ra trong mắt cô đầy ắp sự cưng chiều, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể che giấu được.

Đây là lần đầu tiên Phó Nam Kỳ thấy cô đối xử với ai đó bằng sự quan tâm không chút giữ lại như thế.

Bình thường, dù tôn trọng anh, cô vẫn có đôi phần dè chừng; trong giao tiếp thì lịch sự vừa đủ nhưng chẳng bao giờ hoàn toàn hạ xuống lớp phòng bị. Mà những “chiêu nhỏ” ấy, trong mắt anh đôi khi còn có chút buồn cười. Ngay cả với Phó Yến, cô cũng không bao giờ như vậy. Vị trí của cô em gái này trong lòng cô, rõ ràng quan trọng đến mức nào.

Ôn Từ hiển nhiên chẳng sợ chị, bị nói vậy cũng không đổi thái độ, đôi mắt to tròn tò mò quan sát Phó Nam Kỳ, còn vòng quanh anh nửa vòng: “Phó tổng? Anh thật sự là một ông chủ lớn à?”

“Thế nào, không giống à?” Phó Nam Kỳ mỉm cười, mặc cho cô bé quan sát.

Ôn Từ thẳng thắn lắc đầu: “Anh trẻ quá. Ông chủ lớn chẳng phải đều phải tóc bạc trắng sao? Cho dù không thế, thì cũng phải là mấy chú bụng bia ấy chứ?”

Phó Nam Kỳ hơi sững lại, sau đó bật cười sang sảng.

Ôn Lăng ở phía sau mạnh tay nhéo Ôn Từ một cái, hạ giọng cảnh cáo: “Còn ăn nói lung tung nữa thì về nhà chị cho em đẹp mặt.”

Biết chị chỉ là hổ giấy, Ôn Từ bĩu môi, ánh mắt lại liếc về phía người đàn ông đang đi trước dẫn đường, cười khúc khích: “Chị, anh ấy thích chị đấy.”

Ôn Lăng suýt chút nữa vấp chân, vừa buồn cười vừa bất lực: “Nói linh tinh gì thế? Thật tưởng chị em là Tây Thi, Điêu Thuyền chắc, đàn ông ai gặp cũng mê à?”

Ôn Từ thì lại ném cho chị một ánh mắt đầy ẩn ý: “Đàn ông là loài rất có mục đích. Nếu không có thiện cảm với một người phụ nữ, anh ta có chịu mất công lặn lội xa xôi đi đón em không? Chẳng lẽ thật sự rảnh rỗi đến mức ấy?”

Ôn Lăng chẳng mấy bận tâm: “Cùng lắm là không ghét thôi, còn từ có thiện cảm đến thích… Vẫn còn cách nhau tám vạn bốn ngàn dặm đấy.”

Ôn Từ: “Chị cái gì cũng tốt, chỉ là không tự nhận ra sức hút của mình thôi.”

Ôn Lăng: “Em cũng cái gì cũng tốt, chỉ tội… Quá tự luyến.” Không chỉ tự luyến về bản thân, mà ngay cả các điều kiện của chị gái mình, cô nàng cũng tự hào đến mức không thể tả.

Từ nhỏ đến lớn, cái tật này chẳng bao giờ bỏ được. Hồi bé, có cậu con trai dám nói Ôn Lăng không xinh, Ôn Từ bèn xắn tay áo lao vào đánh nhau. Đừng nhìn tay chân cô bé mảnh khảnh, đã đánh là không ngại, mà đánh còn rất hung hãn, mang theo cái khí thế liều mạng.

Nghe nói, cậu con trai đó bị cô bé dạy cho một trận, đến mức sau này nhìn thấy cô bé là tự động tránh đường.

Đưa Ôn Từ về ký túc xá trường xong, Ôn Lăng cùng Phó Nam Kỳ quay về.

“Về chỗ ở của cô à?” Phó Nam Kỳ hỏi.

“Đến công ty đi, hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, còn nhiều việc chưa xử lý xong.”

“Thỉnh thoảng cũng phải biết kết hợp làm việc với nghỉ ngơi chứ.”

Sau đó, anh đưa cô đến câu lạc bộ lần trước từng tới, nhưng lần này không phải để uống rượu mà là để chơi bóng.

Họ vào khu sân lớn nhất ở đây, bên trong đã có không ít người. Trong sân có vài người đang chơi bi-a, khu nghỉ thì lác đác vài nhóm ngồi uống trà.

Phó Nam Kỳ trực tiếp dẫn cô đi xuyên qua đó, bước lên bậc thang.

“Sao cậu nói không đến?” Tô Văn Châu đặt tách trà xuống, ngạc nhiên nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Ôn Lăng phía sau anh.

“Tô tổng.” Ôn Lăng vội cúi người chào. Một tuần gặp bạn của anh hai lần, cô thấy có chút khó nói thành lời, vừa khách sáo vừa hơi ngượng ngùng.

“Ngồi đi, đưa cô đến đây là để thư giãn mà.” Vai cô khẽ bị ai đó ấn xuống.

Ôn Lăng hơi sững lại, đã bị anh ấn xuống ngồi trên ghế sofa.

Tô Văn Châu cố nhịn cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Phó Nam Kỳ hoàn toàn phớt lờ anh ta, ngồi xuống chỗ trống ngay bên cạnh cô. Thấy cô đang nhìn ra sân, anh hỏi: “Biết chơi bi-a không?”

Ôn Lăng lắc đầu: “Không rành lắm.”

“Muốn học không?”

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, trong đó ẩn chứa ý cười. Tim cô khẽ lỡ một nhịp.

Cô vội thu ánh mắt về, nhìn mũi giày của mình: “Thôi… tôi vụng lắm. Hồi cấp ba, học bóng bàn suốt một học kỳ, đến cuối kỳ thi vẫn đứng hạng áp chót trong ba lớp.”

“Vậy chắc là do thầy dạy cô không giỏi.”

Ôn Lăng không ngờ anh lại nói vậy, ngơ ngác nhìn anh. Anh khẽ cười, đứng dậy, nhanh chóng vỗ nhẹ lên vai cô một cái.

Cô còn đang sững sờ thì anh đã xuống sân.

“Sao còn đứng ngẩn ra thế? Thầy Phó đích thân cầm tay chỉ dạy đấy, cơ hội hiếm có lắm nha.” Tô Văn Châu mặt nghiêm nhưng giọng đầy ý trêu chọc.

Mấy người bên cạnh bật cười ầm lên.

Ôn Lăng bị trêu đến mức không biết làm sao, đành như chạy trốn mà bước xuống sân, theo sát sau lưng Phó Nam Kỳ. Trong lòng cô thầm nghĩ, ít nhất anh sẽ không trêu chọc mình như bọn họ.

Những người này đã muốn đùa thì chẳng có giới hạn nào, đúng là không kiêng nể gì. Nhưng nghĩ lại, trong cái vòng tròn này, có ai là người bình thường đâu? Với thân phận và địa vị như vậy, họ chẳng cần phải dè chừng ai. Còn cô, chỉ là một “trò vui” để họ chọc ghẹo mà thôi.

Ôn Lăng hơi chùng xuống, tâm trạng có phần u ám. Phó Nam Kỳ cầm hai cây gậy bi-a quay trở lại, đưa cho cô một cây. Ôn Lăng đứng bên cạnh anh, lặng lẽ quan sát.

Nhiệt độ trong phòng khá cao, anh tiện tay cởi áo khoác, đưa cho cô phục vụ vừa bước đến, rồi cúi người thử góc đánh.

Bên trong, anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be nhạt, tay áo lơ đãng xắn lên đến khuỷu tay. Tấm lưng rộng rãi lúc này cong thành hình một cây cung tràn đầy sức căng, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn bên trong, khiến người ta không khỏi say mê.

Ôn Lăng chưa từng nghe nhiều về những “chuyện ngoài lề” thật sự của anh, nhưng kiểu người như bọn họ, bên cạnh chắc chẳng bao giờ thiếu phụ nữ. Như Phó Yến, trước khi theo đuổi cô, đã có mấy cô bạn gái. Chẳng qua là, cô không quá để tâm quá khứ, mà chỉ nhìn vào cách đối xử của đối phương khi ở bên mình.

Có điều, không ngờ là sau khi ở bên nhau, vẫn sẽ có đủ loại chuyện lộn xộn phát sinh.

Kiểu đàn ông như họ, cho dù không chủ động, thì phụ nữ cũng sẽ tự tìm đến không dứt, mà đã tìm đến, thì ai nấy đều xinh đẹp kiều diễm, như Nhậm Diểu chẳng hạn.

Cô cũng từng nghe mấy đồng nghiệp tám chuyện rằng anh là kiểu người rất khó tiếp cận. Bề ngoài thì lịch thiệp, nhưng thực chất lại mắt cao hơn đầu. Không ít phụ nữ lần lượt lao vào, cuối cùng đều phải ngậm ngùi rút lui. Thế nhưng, anh lại khéo ở chỗ, bề ngoài luôn nhã nhặn, xử sự chu toàn, ngay cả khi từ chối cũng đủ phong độ để người ta không thể bắt bẻ được nửa câu.

Nhìn bề ngoài, anh quả thực như người thanh tâm quả dục, đời tư sạch sẽ đến mức không ai lần ra được dấu vết gì. Nhưng Ôn Lăng vẫn cảm thấy, anh tuyệt đối không phải loại thanh niên non nớt đơn giản.

Con người này… Quá sâu không lường được.

Trong lúc cô còn mơ hồ suy nghĩ, giọng của Phó Nam Kỳ vang lên, cắt ngang dòng tâm trí: “Đám người này vẫn thế, miệng chẳng kiêng nể ai. Không phải cố ý chọc ghẹo cô đâu, đừng để bụng.”

“... Ồ.” Cô đáp, chậm mất một nhịp.

Không phải là cô không biết cảm kích, chỉ là không kịp phản ứng. Cô vốn không ngờ anh sẽ vì cô mà lên tiếng giải thích.

Một người như cô, chẳng có danh tiếng gì, xuất hiện trong cuộc tụ họp này cũng chỉ như vật trang trí. Đổi lại người khác khéo léo hơn, chắc đã nhanh chóng hòa mình vào, tìm cách kết giao với họ.

Nhưng những người này, ai nấy đều như “tổ tông sống”. Ai mà để tâm đến suy nghĩ hay cảm xúc của cô?

Mà thật ra, cô cũng chẳng bận tâm chuyện họ có xem trọng mình hay không. Chỉ cần giữ lễ nghĩa bề ngoài cho đúng mực là được. Còn lại, những điều ai cũng ngầm hiểu, cô sẽ không tự rước lấy phiền.

Cô không đến mức tự mình chuốc lấy ảo tưởng.

“Như thế này, tay cầm gậy phải vững, lúc đánh bóng thì phải nhanh và chuẩn.”

Phó Nam Kỳ đánh xong một cú, bóng thuận lợi lăn vào lỗ, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô: “Lăng Lăng, cô thử xem.”

Ôn Lăng hơi sững lại.

Anh gọi tên cô một cách tự nhiên đến mức, khoảnh khắc đó cô hoàn toàn không nhận ra, đây là lần đầu tiên, sau một năm quen biết, anh gọi tên cô thân mật như vậy.

Bình Luận (0)
Comment