Cuối cùng thì Ôn Lăng vẫn chẳng học nổi cách đánh bi-a. Sau đó nghĩ lại, cô gửi tin nhắn WeChat cho anh để xin lỗi: “Có lẽ là tôi không có năng khiếu.”
Anh thật sự đã kiên nhẫn hết mức, tận tình dạy cô suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Nhưng tiếc rằng, gặp phải một học trò vụng về thế này thì cũng đành bất lực, chỉ biết lắc đầu bỏ cuộc.
Mùa thu sang, thời tiết dần trở lạnh.
Đầu tuần mới, không khí lạnh lại tràn về. Sáng sớm thức dậy, Ôn Lăng thậm chí còn hoài nghi mình bị ảo giác. Thời tiết này, sao cứ như vẫn đang ở mùa đông năm ngoái?
Đúng vậy… Thoáng chốc, đã một năm trôi qua. Trong suốt một năm ấy, có quá nhiều điều đã xảy ra, từ công việc cho đến chuyện tình cảm, tất cả đều đã thay đổi.
Giai đoạn hai của dự án đã tạm thời khép lại. Tiếp theo là bước vào tiến độ nghiên cứu và sản xuất mới, đồng thời khâu hoạch định và vận hành cũng phải bắt đầu lại từ đầu. Ôn Lăng dồn toàn bộ tâm huyết, sáng thứ Ba lên đường đến nhà máy gia công ở Thâm Quyến để thị sát.
Chuyến bay công ty đặt là lúc bảy giờ sáng, cô phải dậy từ trước năm giờ, tất tả chuẩn bị rồi vội vã chạy ra sân bay. Đến nơi, hai mí mắt đã nặng trĩu, gần như không thể mở ra nổi.
Cô liếc nhìn đồng hồ, còn tận một tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Sớm biết thế thì đã ngủ thêm được một lúc rồi. Bình thường con đường này lúc nào cũng kẹt cứng, vậy mà hôm nay lại thông thoáng đến lạ. Đúng là ông trời chẳng chiều lòng người, cứ thích trêu ngươi vậy thôi.
Khi đến khu vực nghỉ chờ, các thành viên trong nhóm gần như đã có mặt đầy đủ. Ngoài mấy gương mặt quen thuộc, còn có ba bốn người lạ.
Ôn Lăng hơi sững người, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đứng dậy, sải bước đi về phía cô: “Chào quản lý Ôn.”
Ôn Lăng vội nở nụ cười, trong lòng lại nhanh chóng lục tìm ký ức về người này. Nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây là một trong những lãnh đạo cấp cao của Khoa học kỹ thuật Tử Quang. Cô lập tức nở nụ cười chân thành hơn: “Chào Lương tổng.”
Hai người bắt tay nhau, Lương Dũng bèn đưa tay về phía chiếc ghế bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là Chủ tịch Phó.”
Ngay chỗ rẽ có một chậu cây xanh che khuất tầm nhìn, đúng vào điểm mù nên vừa nãy Ôn Lăng không để ý. Nghe anh ta nhắc, cô lập tức quay đầu nhìn theo.
Ánh mắt chạm nhau, Phó Nam Kỳ từ phía sau tờ báo ngẩng đầu lên, mỉm cười nhã nhặn với cô. Ôn Lăng khựng lại một giây rồi mới hoàn hồn, vội chào: “Chào Phó tổng.”
Sau khi lên máy bay, lại phải chờ thêm một lúc, máy bay mới lao vút trên đường băng. Có lẽ vì dậy quá sớm, màng nhĩ của Ôn Lăng ong ong, cả người khó chịu hơn bình thường.
Bên cạnh có người ngồi xuống, đưa cho cô một viên kẹo cao su.
Ôn Lăng hơi ngẩn ra, vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn.”
Người kia nói: “Không có gì.”
Ôn Lăng vừa bóc lớp giấy bạc thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cả người thoáng sững lại. Cô quay đầu nhìn sang, thì ra là Phó Nam Kỳ.
Anh tùy ý rút một quyển tạp chí từ túi ghế phía trước, đưa mắt nhìn cô như muốn hỏi ý.
Ôn Lăng đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện chẳng còn chỗ nào khác, bèn nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Khi còn ở mặt đất, tiếng ồn ào vang dội khắp nơi. Nhưng một khi máy bay lao vút lên tầng mây, bốn phía lại trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn âm thanh ong ong của luồng khí bị xé toạc. Nhờ độ rung đã cân bằng, cảm giác bực bội lúc trước cũng biến mất.
Ôn Lăng xem tạp chí một lúc thì thấy mỏi mắt, cô đặt sách xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh thẳm, vương vấn những dải mây trắng mỏng manh.
Nhìn xuống bên dưới, thành phố như biến thành một vương quốc đồ chơi thu nhỏ, những tòa cao ốc từng cao ngất trong tầm mắt giờ chỉ còn giống như những mô hình tinh xảo, gọn ghẽ nằm trong chiếc hộp nhỏ.
Trong mắt cô, Bắc Kinh trước đây luôn là nơi có nhịp điệu dồn dập, đường phố lúc nào cũng xe cộ ngược xuôi, vội vã, náo loạn. Thế nhưng từ trên cao nhìn xuống, chẳng ngờ lại trật tự và ngăn nắp đến vậy.
Ôn Lăng chợt hiểu ra, tại sao con người luôn khao khát được bước lên cao hơn.
“Đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống vạn vật đều nhỏ bé, đúng là chẳng sai chút nào.”
“Rất ít đi máy bay à?” Phó Nam Kỳ nghiêng đầu hỏi cô.
Ôn Lăng không tiện lờ đi, bèn khẽ “ừ” một tiếng, nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Chuyến bay thường hay trễ.”
“Do thời tiết, vốn khó kiểm soát.” Anh đáp.
“Có khi còn gặp phải kiểm soát không lưu nữa.” Cô nhún vai, “Có lần tôi phải chờ ở sân bay gần sáu tiếng, suýt thì ngủ gục luôn.”
Phó Nam Kỳ bật cười, ánh mắt sáng trong, như thể chất chứa cả một vầng nắng ấm của mùa đông. Tim Ôn Lăng khẽ run lên, cô vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác.
Quay đầu đi đột ngột như vậy, cô mới chợt nhận ra mình quá đường đột. Nhưng cũng chẳng tiện giải thích điều gì, đành giả vờ như không nghe thấy, ngả người ra sau, nhắm mắt giả bộ buồn ngủ.
May mắn thay, anh cũng không nói gì thêm. Đến chạng vạng, thời tiết đột ngột trở lạnh, ngay cả trong khoang máy bay cũng như hạ xuống vài độ. Ôn Lăng thấy hơi lạnh, không kìm được hắt xì một cái.
Phó Nam Kỳ liếc nhìn cô, rồi gọi tiếp viên xin thêm một tấm chăn: “Ban đêm ở đây nhiệt độ hạ rất nhanh.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Ôn Lăng trải chăn ra, kéo phủ lên đầu gối. Khóe mắt cô khẽ liếc sang, thấy đôi chân đàn ông vững chãi trong lớp quần tây ôm gọn, chất vải phẳng phiu ngay ngắn, bên dưới là gấu quần khẽ gập, và đôi giày da thủ công đen bóng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh đã nhắm mắt giả vờ ngủ, từ góc độ của cô nhìn sang, gương mặt nghiêng nửa ẩn trong ánh sáng mờ tối, đường nét rõ ràng, góc cạnh cứng rắn, toát lên vẻ nam tính khó nói thành lời. Vậy mà hàng mi lại rất dài, nhìn kỹ ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn hảo.
Nếu không biết thân phận cùng thủ đoạn khôn khéo của anh, chỉ riêng khuôn mặt này thôi, e là làm “tiểu bạch kiểm” cũng thừa sức.
Ôn Lăng âm thầm oán thầm trong lòng, nghịch ngợm giơ tay làm động tác giả vờ bắn súng về phía anh.
Khi tiếp viên đi ngang, cô hạ giọng gọi một ly cà phê, nghĩ ngợi một chút, lại đổi thành hai ly. Ly còn lại cô cẩn thận đặt vào chỗ lõm trên bàn trước mặt anh.
“Cảm ơn.”
Ôn Lăng giật mình, quay lại, phát hiện anh đã mở mắt nhìn về phía mình. Đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng, thẳng tắp dõi theo, khiến cô bỗng chốc chột dạ.
Nghĩ đến trò nghịch ngợm ban nãy của mình, cô bỗng thấy thiếu tự nhiên, khẽ lúng túng buột miệng: “Nhìn cái gì vậy?”
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thêm vài phần.
Lúc này Ôn Lăng mới nhận ra bản thân quá chột dạ, câu nói vừa rồi chẳng khác nào “giấu đầu hở đuôi”. Cô vội vàng quay mặt đi, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm: “Không có gì.”
Anh chậm rãi đáp: “Nhưng nét mặt của cô… Lại giống như là có gì đó.”
Ôn Lăng: “…”
Phó Nam Kỳ không tiếp tục gặng hỏi, chỉ cười khẽ rồi nhắm mắt, dựa vào ghế giả vờ nghỉ ngơi.
Ôn Lăng thầm thở phào một hơi.
Đến khi họ đặt chân vào khách sạn đã là bảy giờ tối. Buổi tiệc tối do Lương Dũng cùng bên đối tác sắp xếp. Ôn Lăng vốn không muốn đi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể từ chối.
Trong bữa tiệc, mọi người cụng ly qua lại, không khí vừa đủ náo nhiệt. May mà ai nấy đều đã mệt, nên chỉ uống lấy lệ, dừng đúng chừng mực, không quá chén mà vẫn thấy vui vẻ.
Ôn Lăng cũng chỉ khẽ chạm môi một chút, lúc trở về khách sạn men rượu gần như đã tan hết. Cô đi tắm một cái, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối bên này nhiệt độ hạ xuống rõ rệt. Lạ một điều, trong phòng lại chỉ có máy lạnh, không hề có chế độ sưởi. Ôn Lăng nhìn điện thoại, bên ngoài báo 16 độ, thế nhưng cô lại có cảm giác như đang ở giữa cuối thu, lạnh đến mức phải khoác thêm một chiếc áo.
Cô bấm chuông gọi lễ tân, hỏi có chăn dự phòng không. Nhân viên bảo cô đợi một lát, chẳng bao lâu sau mang lên thêm một tấm. Có điều, ánh mắt của đối phương nhìn cô có chút kỳ lạ, cứ như đang nhìn một kẻ lập dị vậy.
Ở Bắc Kinh, dù ngoài trời lạnh, nhưng trong nhà lúc nào cũng giữ nhiệt độ trên hai mươi độ, nên cô rất ít khi thấy rét. Sang đây ngược lại, lại khiến cô run lên từng chặp. Ôn Lăng vốn dĩ đã rất sợ lạnh, điều này khó mà giải thích với người khác. Loay hoay một hồi mới xong, cô thở dài nhẹ nhõm, rồi kéo rèm cửa sổ ra.
Lúc trước rèm che kín nên không nhận ra, giờ mới phát hiện bên ngoài căn phòng ở góc này không phải ban công, mà là một khoảng sân thượng rộng chừng hơn trăm mét vuông. Trên đó bày ghế nằm cùng vài chậu cây xanh, phong cảnh ngoài tầm mắt khoáng đạt vô cùng.
Tâm trạng Ôn Lăng rất tốt, cô vừa đi vòng quanh sân thượng hai vòng vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu.
Đang hát, cô vô tình ngẩng đầu, liếc sang phía đông, ngay sát bên là một căn phòng liền kề, trên ban công, cửa sổ nhỏ lúc này đang hé mở.
Phó Nam Kỳ hơi cúi người, tựa vào khung cửa sổ, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc. Thấy cô dừng lại, ánh mắt còn có chút ngơ ngác nhìn sang, anh khẽ cười, rũ tàn thuốc xuống: “Vì sao không hát nữa?”
Ôn Lăng đứng im tại chỗ, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Ngay lúc này, trong đầu cô bỗng lặp đi lặp lại một chuyện: giọng mình vừa rồi có thật sự to đến vậy không, hay là cách âm ở đây vốn dĩ quá kém… Và quan trọng nhất là… Liệu cô có hát… Chạy tông không?!!!
**
Chuyến công tác này thu hoạch không ít. Ngoài việc đến nhà máy, Ôn Lăng còn ghé qua Trung tâm Hội chợ Triển lãm Quốc tế, quen biết thêm nhiều người. Có người là quản lý của những tập đoàn lớn, cũng đến khảo sát giống bọn họ, lại có người là chuyên gia đến tham quan công nghệ trưng bày.
Mấy năm gần đây, kỹ thuật thay đổi quá nhanh. Ôn Lăng vốn tưởng rằng công nghệ của Hưng Vinh đã đủ tốt, nhưng khi nhìn thấy những thiết bị và linh kiện mới do các công ty khác triển lãm, cô mới thật sự hiểu: núi cao còn có núi cao hơn.
Hưng Vinh tuy đứng trong nhóm doanh nghiệp hàng đầu trong ngành, nhưng còn cách xa cái gọi là “ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ”.
Học không có giới hạn, học thật sự là không có giới hạn.
“Đó là máy khoan hàng loạt CNC, công nghệ mới, cũng là dạng liên động nhiều trục, độ ổn định và độ chính xác đều rất cao, không hề thua kém sản phẩm nhập khẩu. Có điều, những linh kiện quan trọng thì vẫn là của Nhật…”
Cô còn đang mải suy nghĩ, chợt bên tai vang lên một giọng nói.
Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến Ôn Lăng không kịp đề phòng, vội quay đầu lại, bèn đối diện với đôi mắt trong trẻo như sao lạnh ngay trên đỉnh đầu mình.
Khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, dịch ra xa khỏi anh một chút, hời hợt “ừm” một tiếng. Anh liếc nhìn cô, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, rồi quay lại trò chuyện cười nói cùng những người khác.
Ôn Lăng tò mò nhìn qua, thấy anh như ngôi sao sáng giữa đám đông, được một nhóm người vây quanh. Chỉ cần nhìn cách họ ăn mặc, khí chất và lời nói, đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Trong số đó cũng có người đưa mắt nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vài phần dò xét, tựa như đang đoán xem cô là ai.
“Đây là Ôn Lăng, quản lý bên Hưng Vinh.” Phó Nam Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, giống như thuận miệng giới thiệu, “Chuyên nghiên cứu phát triển hệ thống điều khiển số. Gần đây đang nghiên cứu cắt gọt trục dài, chuyến này qua đây học hỏi, tiện thể giao lưu cùng mọi người.”
Người kia nghe xong lập tức gật gù, thốt lên: “Đúng là hậu sinh khả úy.” Rồi mỉm cười nhìn cô. Ôn Lăng vội vàng đáp lại bằng một nụ cười lễ phép, nhưng trên gương mặt lại có chút gượng gạo, không được tự nhiên cho lắm.
Rõ ràng, người ta căn bản chẳng biết đến một nhân vật nhỏ bé như cô, cũng chẳng để tâm, chỉ vì nể mặt Phó Nam Kỳ nên mới gật đầu chào hỏi.
Nhà hàng trong khu triển lãm người thì đông, đồ ăn vừa đắt vừa dở. Đến trưa, cả nhóm dứt khoát ra ngoài ăn.
Địa điểm là một nhà hàng Trung cách triển lãm khoảng hai cây số. Bên trong bài trí tao nhã, giả sơn, hoa cỏ, cầu nhỏ, dòng nước chảy róc rách, đi vào mà ngỡ như đang lạc giữa một khu vườn cổ kính.
Ôn Lăng ngồi ngay dưới vị trí của Phó Nam Kỳ, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện. Tùy tiện nhắc đến một dự án thôi cũng đã tính bằng hàng trăm triệu, thậm chí là “nuốt” trọn cả một khu đất nào đó, khiến cô nghe mà chỉ biết âm thầm bàng hoàng. Khoảng cách ấy quá lớn, cô căn bản chen không vào lời nào, dứt khoát chọn im lặng, hạ thấp sự tồn tại của mình.
Nhưng càng nghe lại càng thấy được mở rộng tầm mắt. Cô lặng lẽ lắng nghe, trong lòng âm thầm ghi nhớ.
Đúng lúc này, Phó Nam Kỳ khẽ nghiêng người, gắp một miếng bánh hấp đặt vào bát cô.
“Cảm ơn.” Ôn Lăng vội vàng đưa đĩa đón lấy. Nhìn kỹ, miếng bánh hấp ấy còn tỏa khói nóng hổi, hiển nhiên vừa mới được bưng lên.
Trong đĩa lớn có tổng cộng tám miếng, vừa đủ cho mỗi người một phần, không thừa cũng chẳng thiếu.
Loại bánh này, chỉ khi còn nóng mới ngon.
Ôn Lăng quay đầu nhìn về phía Phó Nam Kỳ. Anh đã xoay người lại, tiếp tục trò chuyện cùng người đàn ông trung niên bên cạnh, dáng vẻ như thể vừa rồi chỉ là một động tác thuận tay, hoàn toàn không để tâm đến cô.
Ôn Lăng liếc qua bàn tay anh đặt trên chiếc bàn gỗ đỏ. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hơi cong lên trong một tư thế tự nhiên, tao nhã đến mức khó tả. Bởi cánh tay khẽ chống đỡ, ống tay áo vest vô tình trượt lên một đoạn, để lộ ra viền sơ mi trắng muốt bên trong.
Bộ vest xám tro kẻ chéo phối cùng sơ mi, thoạt nhìn tưởng bình thường, nhưng chất liệu lại vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ may đo riêng, khéo léo tôn lên dáng người cao lớn, thẳng tắp của anh. Trên tay áo còn cài một chiếc khuy măng-sét bằng xà cừ, thoạt trông giản dị, nhưng rõ ràng chẳng phải món đồ tầm thường.
Nhìn kỹ, anh và Phó Yến ngũ quan quả thật có vài phần tương tự, nhưng kỳ thực lại khác biệt rất lớn.
Phó Yến mang theo một loại khí thế sắc bén, mạnh mẽ đến mức khiến người ta chỉ thoáng nhìn cũng thấy khó mà lại gần.
Còn anh thì không giống vậy. Phong mang được giấu kín, vẻ ngoài ôn hòa nho nhã, nhưng khi đến gần lại tựa như cách một tầng màn vô hình, sâu cạn khó dò, ngược lại khiến người ta không dám xem nhẹ.
Chỉ nhìn dáng vẻ anh khi giao tiếp cùng đám người kia, vừa ung dung vừa thuần thục, xử sự chu toàn đến mức khiến người khác phải khâm phục.
Phó Yến tuy cũng có thủ đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, lòng tự cao lại mạnh, đôi khi như con nhím xù lông, sự trầm ổn vẫn chưa tu luyện đến mức ấy.
Nếu không, hôm đó anh ta đã chẳng gửi cho cô bức email kia.
Có điều, Ôn Lăng cũng rõ ràng, chuyện ấy không có nghĩa là anh ta cúi đầu. Trong email, mặc dù câu chữ tràn đầy xin lỗi, nhưng lại không hề nhắc đến những việc mình đã làm, cũng chẳng đả động đến chuyện của Nhậm Miểu hay Tạ Dương.
Thông tin ẩn trong đó đã quá rõ ràng, miệng thì nói xin lỗi, nhưng nếu cho anh ta cơ hội thêm lần nữa, anh ta vẫn sẽ làm y như vậy. Hiện tại, chẳng qua là nhất thời chưa thích ứng được mà thôi. Không ai hiểu rõ tính cách cố chấp của người đó hơn cô.
Ôn Lăng xóa tin nhắn ấy đi, vừa ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt của Phó Nam Kỳ. Tim cô khẽ run, bỗng dưng dâng lên cảm giác hệt như đang trốn học làm việc riêng mà bị thầy giáo bắt gặp, vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Chỉ thoáng nhìn một cái, anh đã thu mắt về, không tiếp tục dừng trên người cô nữa.
Trên đường trở về, chiếc Bentley đen lặng lẽ lướt đi giữa dòng xe, đèn đường hai bên dần dần sáng rực. Ôn Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện không phải ánh đèn sáng hơn, mà là sắc trời đã tối xuống.
Bầu trời xanh thẫm như bị mực nhuộm loang dần, tĩnh lặng và sâu thẳm.
Cô tựa người vào ghế sô-pha, ngồi trầm mặc một lúc, rồi vô thức quay đầu.
Phó Nam Kỳ đang dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ bàn phím, thần sắc chuyên chú, vẻ mặt nghiêm cẩn đến mức khiến người khác không khỏi bị cuốn hút.
Không biết từ lúc nào, anh đã cởi bỏ áo vest, bên trong chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, càng tôn thêm dáng người cao ráo, thẳng tắp. Gọng kính viền vàng mảnh khẽ vững vàng nơi sống mũi, so với ngày thường lại nhiều thêm vài phần khí chất nho nhã, ôn hòa.
Thế nhưng, sau lớp tròng kính kia, đôi mắt ấy không lộ ra chút cảm xúc nào.
Không hiểu sao, Ôn Lăng lại bất chợt nhớ đến ánh nhìn thoáng qua mà anh đã trao cho cô trên bàn tiệc ban ngày. Chẳng qua là, cái nhìn ấy đến rồi đi quá nhanh, nhanh đến mức cảm xúc ẩn trong đó, cô chẳng thể nắm bắt, càng khó lòng đoán định.
Thậm chí, cô còn mơ hồ sinh ra một cảm giác, dường như tâm trạng anh chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng sau đó, khi anh tiễn cô về dưới lầu, vẫn thản nhiên chào tạm biệt, còn dặn dò mấy câu: mấy hôm nay trời trở lạnh, nhớ mặc thêm áo.
Ôn Lăng lên lầu, đứng nơi ban công nhìn theo bóng dáng xe anh xa dần, cuối cùng cũng xua đi được nỗi nghi ngờ mơ hồ, khó hiểu kia.
**
Chủ nhật tuần này, Tử Quang có buổi lễ kỷ niệm thành lập, sáng sớm Từ Dung đã đến thông báo, bảo mọi người chuẩn bị, không có gì bất ngờ thì toàn bộ đều phải tham dự.
Từ Dung vừa đi, Trương Nguyệt lập tức ghé qua, hạ giọng cười nói: “Ý chị ta là, cho dù có bất ngờ cũng phải biến thành không có bất ngờ. Ai dám vắng mặt, thì xác định chết chắc!”
Cô nàng Đồ Vân Vân mới vào nhóm cũng hiểu ngay, gật gù rồi thở dài than vãn: “Haiz, còn tưởng chủ nhật được đi dạo phố với bạn trai. Phiền chết đi được, mấy lão già của tập đoàn Tử Quang thì có gì hay ho chứ!”
“Đừng vơ đũa cả nắm, cũng có soái ca đó.”
“Phản đối, tôi thì chưa từng thấy bao giờ.”
Bút trong tay Ôn Lăng khựng lại, cô vô thức xoay xoay mấy vòng.
Soái ca? Làm gì có chuyện không có.
Có điều… Chắc anh sẽ không xuất hiện ở một buổi lễ kỷ niệm nhàm chán như thế đâu, phải không?
Chủ nhật, trời quang rồi lại chuyển nhiều mây.
Sáng sớm, Ôn Lăng dậy tự hấp cho mình hai quả trứng, nổi hứng nên còn vẽ thêm mấy khuôn mặt hoạt hình cười tươi lên trên, rồi chụp hình đăng kèm dòng chữ trên WeChat Moments: 【Hôm nay trời đẹp, may mắn ghé thăm =v=】
Ăn sáng xong, cô mở điện thoại ra xem, bất ngờ thấy có một tin nhắn mới. Không ngờ lại là Phó Nam Kỳ gửi đến: 【Hôm nay là Chủ nhật, sao dậy sớm thế?】
Ôn Lăng lập tức hiểu ngay, hẳn là anh vừa xem story mình đăng.
Cô quay lại Moments, lướt qua hơn hai trăm bình luận phía dưới, kéo xuống tận cùng cũng chẳng thấy tên anh. Cũng đúng thôi, người như anh vốn rất ít khi bình luận, cũng hiếm khi đăng gì cả.
Cô trả lời: [Hôm nay công ty các anh có một buổi lễ kỷ niệm vô cùng quan trọng, hôm qua lãnh đạo đã dặn rồi, toàn thể nhân viên bên tôi đều phải tham gia đấy [mỉm cười][mỉm cười]]
[Phó Nam Kỳ: Còn có chuyện này à?]
[Ôn Lăng: Phó tổng, lễ kỷ niệm của chính công ty các anh mà anh không biết sao?]
[Ôn Lăng: Đúng là người bận rộn thì hay quên.]
Trong lòng cô lặng lẽ oán thầm.
[Phó Nam Kỳ: [Cô đang mang cơn bực dọc mà lãnh đạo giao cho cô, trút sang tôi à?]
Ôn Lăng giật mình, lập tức chỉnh lại thái độ của mình.
[Ôn Lăng: Tôi nào dám!]
[Ôn Lăng: Ôm đùi đại boss.jpg]
[Ôn Lăng: Phó tổng, anh có đi không?]
[Phó Nam Kỳ: Chiều tôi còn việc, để xem đã.]
Anh không trả lời thêm nữa.
Đến trưa, Ôn Lăng chỉ ăn qua loa một chút lót dạ, chuẩn bị tối sẽ ăn cho thoải mái. Trình Dịch Ngôn bèn trêu: “Cẩn thận ăn thành một con heo mập đấy.”
Ôn Lăng bày ra vẻ mặt vô tội: “Cậu quên là tớ ăn hoài cũng chẳng mập được à?”
Trình Dịch Ngôn: “A a a a cậu cút cho tớ…”
Buổi lễ kỷ niệm được tổ chức ở một khách sạn hoa viên ngay trung tâm thành phố. Để tránh kẹt xe, chưa đến 5 giờ Ôn Lăng đã ra khỏi nhà, đến công ty tập hợp trước.
Công ty đã chuẩn bị xe riêng, đi chưa đầy mười phút là tới nơi.
“Ủa, sao không thấy quản lý Nhậm đâu nhỉ?” Lúc xuống xe, có đồng nghiệp hỏi.
Những người khác đều lắc đầu, nói “không rõ”.
Có người bỗng chỉ về phía trước: “Kia chẳng phải quản lý Nhậm sao?”
Mọi người đồng loạt quay đầu, Ôn Lăng cũng nhìn theo.
Hôm nay, Nhậm Diểu rõ ràng đã ăn diện kỹ lưỡng: chiếc váy dạ hội trắng hở vai, phần ngực thiết kế như nụ hoa e ấp, nơi xương quai xanh đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh, mặt dây rủ xuống khẽ chạm da, càng tôn lên làn da trắng mịn như ngọc. Cô ta đứng yên trên thảm đỏ trước cửa, hiển nhiên là đang chờ ai đó.
“Quản lý Nhậm hôm nay xinh quá trời luôn.”
“Đúng đó, bộ lễ phục kia chắc là hàng cao cấp rồi. Tôi từng thấy trên tạp chí của nhà R, hình như còn là mẫu mới nhất nữa.”
“Biết nhà cô ấy giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến vậy. Váy mới ra của R, chắc phải hơn trăm vạn chứ ít gì. Mà có tiền chưa chắc đã mua được đâu.”
“Có khi là thuê đó.”
“Thuê được thì còn lợi hại hơn, bình thường tiểu thư danh giá cũng khó mà thuê được mẫu mới nhất của R.”
Đang bàn tán, một chiếc Porsche bạc chạy thẳng vào lối dành cho khách quý, dừng lại ngay trước mặt cô ta.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao ráo, khí chất anh tuấn bước xuống.
Nhậm Diểu mỉm cười, tự nhiên khoác tay anh ta, hai người sóng vai cùng nhau đi vào.
Xung quanh lặng ngắt vài giây, có người thốt lên đầy ngưỡng mộ: "Người đàn ông kia là ai vậy? Đẹp trai quá."
"Không rõ nữa, nhìn hơi quen, chắc là người của Tử Quang."
"Tôi biết, là tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Tử Quang , tên là… Tên là gì ấy nhỉ…"
"Phó Yến." Âm giọng Ôn Lăng vang lên rõ ràng, cô siết chặt túi xách rồi rời khỏi đám đông.