Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 33

Tập đoàn Tử Quang phú quý xa hoa, bao trọn cả một tầng. Trong đại sảnh người đến kẻ đi, bữa tiệc linh đình, trên sân khấu, người dẫn chương trình đã bắt đầu phần phát biểu.

Ôn Lăng gọi một ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, rồi tìm chỗ ngồi giữa đám đông. Chỉ nghe được một lúc, cô đã thấy hơi khó chịu, còn ngáp một cái.

Đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người cũng chẳng mấy ai chú ý, mỗi người một việc, không ít người còn len lén chuồn ra ngoài, ghế bên cạnh cô cũng bỏ trống mấy chỗ.

Cô bèn thuận nước đẩy thuyền mà đứng dậy, nói là “đi vệ sinh”. Chẳng qua, cái gọi là “trốn đi vệ sinh” này, kéo dài bao lâu thì lại phải xem ý cô thôi.

May mà lúc cô quay lại, bài phát biểu khô khan kia đã kết thúc. Ôn Lăng lấy một chiếc đĩa nhỏ, gắp vài miếng bánh ngọt, rồi một mình đi ra bậc thềm ngoài hành lang ngồi xuống.

Đang ăn dở, bỗng có người từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô.

Ôn Lăng suýt nữa thì nghẹn, vội quay đầu lại: "Phó tổng?!"

Phó Nam Kỳ ngồi xuống cạnh cô: "Thấy tôi bất ngờ lắm à?"

Ôn Lăng có thoáng chốc không nói nên lời, chớp mắt mấy cái: "Không phải anh bảo sẽ không đến sao?"

"Cuộc họp xong rồi, rảnh rỗi, nên sang đây xem một chút."

"... À."

"Ngon không?" Ánh mắt anh khẽ liếc xuống.

Lúc này Ôn Lăng mới để ý đến chiếc đĩa trong tay mình, mấy miếng bánh vừa bị cô cắn loạn cả lên, vẫn còn dư không ít, mà màu sắc trộn lẫn vào nhau, trông cứ như đã chịu đủ loại tàn phá.

Giọng điệu anh vừa rồi, đuôi câu khẽ nâng cao, giờ nhớ lại mới thấy mang theo mấy phần trêu chọc.

Mặt Ôn Lăng nóng bừng: "... Cũng được ạ."

"Tôi thấy là khá ngon đấy."

"... " Cầu xin anh đừng nói nữa, để lại cho tôi chút thể diện đi.

Có lẽ thấy dáng vẻ cô đáng thương, anh không trêu chọc thêm, chỉ đổi chủ đề: "Sao không vào hội trường?"

"Anh cũng có vào đâu?"

"Tôi không thích những chỗ náo nhiệt như vậy."

Ôn Lăng kinh ngạc: "Không thích ạ?"

Phó Nam Kỳ: "Sao thế?"

Ôn Lăng chẳng hề che giấu suy nghĩ của mình: "Nhưng mà nhìn anh... Không giống kiểu người không hòa nhập chút nào." Làm việc gì cũng ung dung tự tại, bất kể ở đâu, trong hoàn cảnh nào, anh đều giữ được vẻ điềm nhiên thong dong.

Hơn nữa, tùy tiện buông vài câu mà cũng cực kỳ đúng mực. Một người khéo léo trong giao tiếp đến vậy, thế mà lại nói mình không thích chốn đông người.

"Không phải cô cũng gặp ai cũng cười đó sao? Thế mà giờ lại ngồi đây một mình?"

"Tôi khác." Ôn Lăng nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi như thế là bất đắc dĩ thôi. Muốn ăn cơm, gặp người giỏi hơn mình thì phải nịnh nọt. Anh thì khác."

Anh đâu cần phải xu nịnh ai, cũng chẳng cần làm vừa lòng bất kỳ ai. Thế nhưng anh lại luôn đối xử với mọi người chu toàn đến vậy. Ngay cả khi mấy kẻ vô danh chủ động bắt chuyện, anh vẫn giữ lễ độ cần có.

Nếu thật sự không thích, thì chẳng phải cứ việc phớt lờ là xong sao.

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh khẽ cong môi cười, bàn tay thon dài tùy ý đặt lên đầu gối: "Người ở chốn giang hồ, thân bất do kỷ, câu này cô từng nghe chưa?"

Ôn Lăng gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô nhìn anh, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Gật đầu là vì đã từng nghe, còn lắc đầu là bởi… Cô không hiểu vì sao anh lại nói điều này với mình.

"Ở vị trí nào thì làm việc nấy. Con người đã ở trong cái xã hội nhuộm màu này, làm gì có chuyện thật sự đứng trên cao không vướng bận? Lại càng chẳng thể hoàn toàn không để ý đến người khác. Ai cũng có vị trí thuộc về mình, có việc mình phải làm. Cho dù tôi có ghét đến mấy, thì vì công việc, vì quan hệ xã giao, tôi vẫn phải nhẫn nhịn."

Lời nói là vậy, nhưng thần sắc anh lại thản nhiên, mang theo sự tự tại, phóng khoáng.

Đây là lần đầu tiên Ôn Lăng nghe anh nói ra những lời thật lòng như thế, không khỏi sững sờ.

Trong ấn tượng của cô, anh lúc nào cũng thâm sâu khó lường, tâm tư khó mà đoán định. Đứng trước mặt anh, cô luôn dè dặt, cẩn trọng và đầy kính nể.

Không ngờ, hôm nay anh lại chịu mở lòng, nói với cô những lời chân thành đến vậy.

Trước kia, vì chuyện anh muốn lôi kéo cô mà nảy sinh vướng mắc, giờ cũng đã vơi đi đôi chút.

Một lúc sau, Phó Nam Kỳ chợt hỏi: "Cô sợ tôi à, Lăng Lăng?"

Đôi mắt anh đen láy mà sâu thẳm, như mang theo thứ ma lực khó cưỡng. Ôn Lăng không dám nhìn lâu, vội vàng né tránh. Thế nhưng chỉ một lát, chẳng hiểu sao lại bị hút trở về.

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không hề xê dịch nửa phần. Tựa như, sớm đã chắc chắn rằng cô sẽ quay lại đối diện với mình.

Ôn Lăng thấy hơi ngột ngạt, không kiềm được mà buột miệng nói thật: "Anh giống như một chiếc máy X-quang vậy, chỉ cần liếc một cái, mọi suy nghĩ trong lòng tôi đều bị anh nhìn thấu."

Phó Nam Kỳ hơi sững lại, rồi bật cười: "Thì ra trong lòng cô, tôi lại có hình tượng như vậy à. Còn gì nữa không?" Anh như bị khơi dậy hứng thú, khẽ gọi: "Còn gì nữa không, Lăng Lăng?"

Ôn Lăng chưa từng nghĩ, tên của mình khi được thốt ra từ môi một người khác, lại có thể vang lên dịu dàng đến thế, tha thiết đến thế.

Là vì tên cô quá dễ nghe sao?

Cô hiểu rõ ràng, không phải.

Chưa từng có ai gọi tên cô mà mang theo dư vị mê người như anh.

Gió đêm lành lạnh, nhưng cũng khiến ý thức của Ôn Lăng dần tỉnh táo. Cô hoàn hồn, liếc nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt. Một lát sau, lại chẳng nhịn được mà nhìn thêm lần nữa, hệt như một con rối bị điều khiển từ xa.

Phó Nam Kỳ khẽ cong môi: "Sao thế?"

Ôn Lăng hít một hơi, mỉm cười: "Phó tổng, anh có thể đừng đột nhiên dịu dàng như thế không? Cảm giác giống như chồn chúc Tết gà ấy, tôi thật sự thấy hơi sợ."

Phó Nam Kỳ hừ một tiếng: "Tôi giống chồn à?"

Ôn Lăng vội vàng đổi giọng, lắc đầu lia lịa: "Đâu có con chồn nào mà đẹp trai thế chứ!"

"Tôi tha thứ cho cô rồi." Anh bật cười, khóe mắt đuôi mày đều ngập tràn ý cười.

Ôn Lăng chắp tay làm bộ cúi lạy: "Tạ ơn ân điển của đại nhân."

Đêm khuya, bên ngoài hành lang lạnh lẽo, tuy chỉ mới cuối thu nhưng nhiệt độ ngoài trời đã chẳng khác gì mùa đông ở phương Nam. Ôn Lăng hắt xì một cái, đưa tay dụi nhẹ mũi.

"Vào trong đi, bên ngoài lạnh quá." Phó Nam Kỳ nói.

Cô lắc đầu: "Phó tổng, anh cứ vào trước đi, tôi muốn ngồi một mình thêm chút nữa."

Anh vốn đã định rời đi, nghe vậy lại quay người ngồi xuống bên cạnh.

Lúc này Ôn Lăng mới nhận ra, anh ngồi thẳng xuống bậc thềm, hai chân hơi tách ra, chẳng lót gì bên dưới. Quần áo trên người cô cũ nát, có bẩn cũng chẳng sao, nhưng quần áo của anh chắc chắn chẳng hề rẻ.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám khói, chỉ nhìn chất vải đã biết là hàng cao cấp, đường cắt may tinh xảo ôm dáng, hiển nhiên là được đặt may riêng.

Ôn Lăng hơi thấy áy náy: "Hay là, anh ngồi lên túi xách của tôi đi."

Cô đặt chiếc túi xách của mình xuống đất, ánh mắt ra hiệu để anh ngồi lên.

Phó Nam Kỳ chỉ liếc nhìn một cái, nhưng không động đậy.

Ánh mắt cô ra hiệu thúc giục. Anh khẽ bật cười, đứng dậy rồi ngồi xuống trên chiếc túi.

Thấy anh chịu ngồi lên, trong lòng cô vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa thấy xót ruột. Với anh, cái túi ấy chẳng đáng là gì, nhưng với cô thì bằng nửa tháng lương.

Ánh mắt anh thoáng quét qua người cô, rồi dừng lại trên gương mặt đang cau có buồn khổ ấy, trong lòng cảm thấy buồn cười. Rõ ràng không nỡ, thế mà vẫn để anh ngồi.

"Lần sau tôi bồi thường cho cô một cái mới." Giọng điệu anh nhàn nhạt, tựa như chuyện chẳng đáng bận tâm.

Ôn Lăng ngỡ mình nghe lầm, vội quay đầu: "Thật ạ?"

"Tôi từng lừa cô bao giờ chưa?"

Cô còn thật sự nhớ lại một lượt, rồi không chắc chắn lắm: "... Hình như chưa."

Anh vốn dĩ chẳng có lý do gì để đi lừa một đứa con nít như cô.

Có điều, không công mà hưởng thì không quen, cô chỉ hơi tiếc của một chút mà thôi.

"Không cần đâu Phó tổng, về lau sạch là ổn rồi."

Phó Nam Kỳ không đáp, cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc. Là loại thuốc ngoại mảnh dài, kẹp hờ nơi ngón tay anh. Từng làn khói trắng sữa chậm rãi cuộn lên, mờ ảo che khuất gương mặt tuấn mỹ.

Lúc này đây, so với ban ngày, anh lại mang thêm vài phần cám dỗ, hòa hợp lạ kỳ với bầu không khí đặc quánh của đêm tối.

Ôn Lăng không dám nhìn lâu, cúi đầu lặng lẽ bẻ ngón tay.

Có lẽ vì xung quanh quá yên tĩnh, trong lòng cô dấy lên chút bồn chồn, không nhịn được mà đưa mắt nhìn quanh.

Ai ngờ vừa quay đầu, qua lớp kính ở hướng đông nam, cô nhìn thấy hai bóng người quấn lấy nhau.

Chắc họ đang thì thầm gì đó, tấm rèm nhung đỏ nửa che nửa hở, càng làm bờ vai trắng muốt của Nhậm Diểu trở nên chói mắt hơn. Do góc độ, trông chẳng khác nào cô ta đang dựa vào ngực Phó Yến, đôi môi đỏ rực kề sát tai anh ta, khóe môi còn cong cong đầy ý cười.

Hệt như một năm trước, khi cô còn ở bên Phó Yến, cũng là dáng vẻ đó thể hiện sự thân mật của mình với anh.

Không phải vì Ôn Lăng còn chút lưu luyến nào với Phó Yến, mà chỉ là ký ức ghê tởm kia lại bị khơi gợi.

Thất vọng vốn được tích tụ từng chút một. Nhậm Diểu, trong mối quan hệ vốn đã rạn nứt như thủy tinh của cô và Phó Yến, chỉ là một trong những mảnh ghép.

Nhưng vai trò của cô ta rõ ràng chẳng hề nhỏ.

Bởi cứ mỗi lần nhìn thấy Nhậm Diểu, Ôn Lăng lại cảm thấy ghê tởm một hồi.

Giống như một con ruồi thế nào cũng chẳng thể xua đi, cùng làm việc trong một công ty, muốn tránh mặt cũng khó.

Nghĩ đến bức email làm lành mà Phó Yến gửi cho mình không lâu trước đó, cô chỉ thấy buồn cười đến cực điểm. Rốt cuộc anh ta tự tin đến mức nào, hay là coi cô thấp kém đến thế nào, mới nghĩ cô sẽ quay lại, tiếp tục chen vào giữa hai người họ, làm cái phụ kiện thừa thãi kia?

Như cảm nhận được điều gì, lúc này Phó Yến bỗng quay đầu lại.

Ánh mắt hai người, bất ngờ chạm nhau.

Sau khoảnh khắc ngẩn ra, biểu cảm của anh ta trở nên đặc sắc, như chứa đựng nghi hoặc lẫn với cảm xúc nào đó khó gọi tên, còn xen thêm mấy phần kìm nén gượng ép.

Thế nhưng, Ôn Lăng chỉ liếc qua một cái liền lập tức quay đi, mắt không thấy thì lòng cũng yên ổn hơn.

Phó Nam Kỳ cũng trông thấy, anh quay đầu mỉm cười với Phó Yến, khẽ gật đầu chào. Ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, như vậy cũng xem như đã coi như chào hỏi.

Phó Yến rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng gật đầu đáp lại.

Có điều, cảm xúc nơi đáy mắt vẫn chưa kịp lắng xuống.

Phó Nam Kỳ đã quay lại, nhìn cô nói: “Đi thôi.”

Ôn Lăng ngẩng đầu, còn đang ngẩn ngơ thì vai đã hơi trĩu xuống, thì ra là anh đem áo vest đã cởi khoác lên người cô: “Về thôi. Loại tiệc tùng nhàm chán này, có tham gia hay không cũng chẳng quan trọng.”

Giọng điệu anh thản nhiên, rõ ràng không hề bận tâm.

Trong lòng Ôn Lăng vốn đã bức bối, nghe vậy càng hợp ý, vội vàng theo sau anh rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời khỏi tầm mắt, Phó Yến xoay người muốn đi, lại bị một lực kéo nhẹ cánh tay. Anh ta quay đầu, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nhậm Diểu.

Nụ cười trên môi cô ta có chút gượng gạo: “Anh đi đâu vậy? Nhiều lãnh đạo cấp cao của các công ty như thế, chẳng lẽ không định chào hỏi sao?”

Phó Yến tâm trí rối loạn, chỉ muốn nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: “Anh có chút việc cần xử lý, em thay anh ứng phó trước đi.”

Môi Nhậm Diểu khẽ mấp máy, nhưng anh ta đã xoay người rời đi.

Trái tim cô ta trong thoáng chốc rơi thẳng xuống đáy vực, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

**

Phó Yến đuổi ra ngoài thì Ôn Lăng đã lên xe.

“Lăng Lăng…”

Giọng anh ta bị gió đêm cuốn đi, rất nhanh tan biến không dấu vết. Chiếc xe ấy cũng chẳng hề dừng lại, mà trực tiếp theo con đường rợp bóng cây men núi mà xuống.

Dưới ánh đèn đường, bóng xe thoáng lướt qua.

Nhưng anh ta nhìn rất rõ, đó là một chiếc Rolls-Royce Phantom biển số liền nhau. Trên đường phố Bắc Kinh xe sang nhiều vô kể, nhưng biển số đó lại là độc nhất vô nhị.

Kinh A8 mở đầu, phía sau là một dãy số liền.

Chiếc xe này, chính là xe của anh trai anh ta, Phó Nam Kỳ.

Trong lòng Phó Yến ngũ vị tạp trần. Bởi vì quá mức hỗn loạn phức tạp, nhất thời anh ta chưa sắp xếp rõ ràng được suy nghĩ, chỉ đứng thật lâu trong gió lạnh.

Người như Phó Nam Kỳ thoạt nhìn ôn hòa, thực chất lại lạnh lùng lý trí vô cùng. Vì thế, trước nay anh ta chưa từng nghĩ hai người họ có thể tồn tại chút quan hệ mập mờ nào.

Chuyện Phó Nam Kỳ ủng hộ H5 của Ôn Lăng tuy nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng không đến mức khiến anh ta quá kinh ngạc.

Từ trước đến nay, Phó Nam Kỳ vẫn luôn tôn sùng nghiên cứu công nghệ trong lĩnh vực chế tạo thông minh và điều khiển số, H5 của Ôn Lăng vừa khéo hợp với quan niệm đó, cũng vừa có thể nhân cơ hội này chèn ép anh ta. Giống như việc anh ta ủng hộ Nhậm Diểu vậy, cũng chỉ để đối kháng với Phó Nam Kỳ.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, loại bỏ yếu tố công việc, hai người họ ngoài đời riêng có thể có gì, cũng không dám tin.

Thứ nhất, Phó Nam Kỳ sẽ không đem công việc lẫn lộn với tình cảm cá nhân. Thứ hai, sao anh ấy có thể... Sao có thể thích...

Không thể nào, chắc chắn là anh ta nghĩ sai rồi!

Thế nhưng, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành, mí mắt cứ nhảy liên hồi.

**

Giai đoạn hai của H5 đã bước vào thời khắc quan trọng nhất, Ôn Lăng bận đến mức quay cuồng, mấy ngày liền gần như đều ở trong phòng thí nghiệm, còn chạy sang trung tâm thử nghiệm mấy lần, cùng với tiến sĩ Triệu và vài người khác bàn bạc chi tiết về những vấn đề kỹ thuật cụ thể còn tồn tại.

Hôm đó bận rộn đến tận nửa đêm, cô gục luôn trên bàn ngủ quên, hoàn toàn quên cả việc tan ca. Trong cơn mơ màng, bỗng cảm giác trên vai mình khẽ trĩu xuống.

Ôn Lăng ngẩng đầu, dụi dụi mắt, thì ra là Phó Nam Kỳ. Anh đem chiếc áo khoác dài của mình phủ lên vai cô. Trên áo còn lưu lại hơi ấm của anh, chất vải cứng cáp, rõ ràng rất mỏng, vậy mà lại vô cùng ấm áp. Cô khẽ nắm lấy hai bên cổ áo.

“... Phó tổng?”

Anh kéo một chiếc ghế trống, ngồi xuống cạnh cô: “Vẫn chưa tan ca à?”

Cô chợt nhớ đến lời anh từng nói “hiệu suất mới là tất cả”. Theo quan điểm của anh, tăng ca đến khuya không có nghĩa là nỗ lực, ngược lại còn chứng tỏ năng lực của người đó kém hơn người khác.

Ôn Lăng hơi đỏ mặt, nhưng cũng không muốn thừa nhận rằng mình hiệu suất thấp: “... Tôi chỉ vô tình ngủ quên thôi.”

Phó Nam Kỳ liếc cô một cái, trong lòng hiểu rõ, nhưng không vạch trần.

“Có ngại để tôi xem qua không?” Anh đưa tay ra.

Ôn Lăng vội vàng đưa tài liệu đã thẩm định cho anh.

Anh lật xem ngẫu nhiên, ánh mắt lại dừng rất lâu ở một trang nào đó. Ôn Lăng nhìn sang, không nhịn được lên tiếng: “Mặc dù việc nghiên cứu phát triển H5 quả thật rất khả quan, nhưng nhìn tổng thể so với những công ty hàng đầu trong và ngoài nước thì vẫn còn khoảng cách khá lớn...”

Phó Nam Kỳ lặng lẽ nghe cô nói xong, rồi khẽ cười: “Cô không có tự tin với chính mình à?”

Ôn Lăng do dự nhìn anh, lắc đầu, lại ngập ngừng dừng lại một chút: “Bây giờ công nghệ in 3D hot như vậy, sau này liệu có hoàn toàn thay thế những công nghệ gia công cắt gọt truyền thống của chúng ta không?”

Những công nghệ gia công giảm vật liệu truyền thống này thường phải trải qua nhiều quy trình như cắt gọt, đúc khuôn thì mới tạo thành một sản phẩm hoàn chỉnh, trong khi in 3D lại có thể tạo hình một lần là xong.

Xét về hiệu suất và mức độ tiêu hao vật liệu, rõ ràng cái sau mới là kẻ chiếm ưu thế.

Đây cũng chính là điều khiến Ôn Lăng mấy ngày nay luôn băn khoăn và trăn trở. Con người một khi bắt đầu hoài nghi về nghiên cứu của chính mình, mất đi niềm tin, thì bước chân sẽ khó mà tiến xa.

Phó Nam Kỳ không trực tiếp trả lời vấn đề này của cô, mà ngược lại hỏi: “Cô cho rằng nghiên cứu của mình là thuộc về công nghệ gia công cắt gọt truyền thống sao?”

Ôn Lăng khẽ sững lại.

“Đường nào cũng dẫn đến La Mã, ai nói in 3D thì không thể ứng dụng vào kỹ thuật gia công kim loại truyền thống? Trước đây công ty Rhein của Đức đã từng tung ra một loại máy công cụ gia công tích hợp in kim loại 3D năm trục đồng thời, còn Reko thì nghiên cứu phát triển máy gia công hỗn hợp tăng - giảm trục 5 phối hợp với công nghệ laser. Điều này chứng tỏ hai công nghệ vốn không hề đối lập nhau. Trong tương lai, những thiết bị cao cấp dạng hỗn hợp tăng - giảm vật liệu như vậy chỉ càng xuất hiện nhiều hơn. Dù là tăng vật liệu hay giảm vật liệu, bản chất đều là để hiện thực hóa quá trình sản xuất nhanh hơn, hiệu quả hơn. Chúng vốn không phải mâu thuẫn, mà là song hành cùng tồn tại, cùng nhau tiến bộ. Chẳng qua là hiện giờ cô vẫn chưa nghiên cứu đến khía cạnh đó mà thôi.”

Từng lời từng chữ của anh chậm rãi vang lên, kiên nhẫn khai mở, tuy không có những câu nói kích động lòng người, nhưng lại như một dòng ấm áp, nhẹ nhàng chảy vào trái tim cô.

Ôn Lăng cảm thấy toàn thân mình lại tràn đầy sức mạnh: “Cảm ơn anh, Phó Tổng.”

Phó Nam Kỳ khẽ cong môi cười nhạt, đứng dậy: “Không còn sớm nữa, về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng!”

Đúng lúc này có cuộc gọi đến, Ôn Lăng vội cúi xuống tìm điện thoại, nhưng phát hiện không phải máy của mình. Ánh mắt vô thức liếc lên, rơi vào màn hình chiếc điện thoại anh vừa đặt trên bàn.

Phó Nam Kỳ chỉ thản nhiên liếc một cái, bèn bấm tắt.

Động tác quá nhanh khiến Ôn Lăng không kịp nhìn rõ. Thế nhưng, chưa đầy một lát, điện thoại lại reo lên lần nữa.

Lần này cô thấy rõ ràng hai chữ “Ninh Thư” hiện lên vô cùng bắt mắt.

Tim Ôn Lăng khẽ run, có cảm giác như mình vô tình nhìn thấy một bí mật không nên thấy, vội vã dời mắt đi: “Phó Tổng, tôi xuống trước đây.”

“Đi cùng nhau đi, tôi đưa cô ra ga tàu cao tốc.”

Cô còn muốn từ chối, nhưng anh đã đứng dậy, thái độ tuy không hẳn cứng rắn, song vẫn mang theo sự quen thuộc không cho phép người khác từ chối. Ôn Lăng đành phải nuốt lời định nói trở lại vào bụng.

Trong thang máy, hai người lặng lẽ đứng cạnh nhau.

Sau hai cuộc điện thoại kia, không biết vì sao, bầu không khí bỗng có chút kỳ quái, trong đầu Ôn Lăng cũng hơi rối loạn.

Rõ ràng biết không nên tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng cô lại không kìm được hiếu kỳ.

Thế nhưng, cô cũng hiểu rõ điều gì nên hỏi, điều gì tuyệt đối không được hỏi, nên im lặng. Ánh mắt chỉ khẽ lướt qua gương phản chiếu thân hình bên cạnh, dáng người cao ngất, khí chất xuất chúng, gương mặt góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn trắng toát lên một vẻ lạnh lùng.

Khoảnh khắc này, anh lại khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

Bên trong anh mặc một bộ vest đồng màu với chiếc áo măng-tô, mà lúc này áo khoác lại đang phủ trên vai cô, thoạt nhìn trông như… một đôi tình nhân mặc đồ đôi.

Bước ra khỏi công ty, một trận gió lạnh chẳng chút khách khí quét thẳng tới, Ôn Lăng run rẩy ôm chặt lấy bản thân, ngẩng đầu nhìn trời.

Ông trời cứ thích đối nghịch với cô sao?

“Đợi ở đây, tôi đi lấy xe.” Phó Nam Kỳ dặn dò.

Ôn Lăng ngoan ngoãn gật đầu.

Đêm đã khuya, tĩnh mịch, cô đứng một mình nơi ngã rẽ, ánh mắt vô thức trôi dạt khắp nơi, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một chiếc Maserati màu đỏ.

Kiểu dáng xe quá mức ngầu, chỉ cần nhìn một lần sẽ khó mà quên được.

Ánh mắt Ôn Lăng lập tức dừng lại.

Chiếc Maserati vượt qua vạch chắn, lướt bánh qua rìa lề đường rồi dừng thẳng trước cổng lớn.

Cửa xe mở, Giản Ninh Thư bước xuống, gương mặt không chút biểu cảm.

Trời lạnh, cô khoác một chiếc áo lông chồn màu xanh nhạt, phong cách vẫn như mọi khi, trí thức, tao nhã. Nhưng không hiểu vì sao, sắc mặt hôm nay lại đặc biệt khó coi, hoàn toàn không còn vẻ phong thái rạng rỡ như những lần trước Ôn Lăng từng thấy.

Ánh mắt lướt qua Ôn Lăng, vậy mà cô ta không hề nở nụ cười thường lệ, chỉ khẽ gật đầu.

Ôn Lăng cũng lễ phép cất lời: “Chào Giản tổng.”

Phó Nam Kỳ lái xe từ lối hầm đi lên, mà đúng lúc chiếc Maserati của Giản Ninh Thư đỗ ngay chính giữa, chặn mất lối. Anh vừa lên khỏi dốc đã phải dừng lại.

Giản Ninh Thư bước tới, gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Sau một thoáng ngập ngừng, cửa kính hạ xuống một nửa. Vì ngược sáng, Ôn Lăng nhìn không rõ nét mặt hai người, chỉ cảm giác dường như họ trao đổi vài câu.

Giản Ninh Thư đứng thẳng dậy, quay đầu, khẽ cười dịu dàng với Ôn Lăng: “Xin lỗi nhé, chúng tôi có chút chuyện cần nói, cô có thể về trước được không?” Ánh mắt vô tình dừng lại nơi chiếc áo khoác trên vai Ôn Lăng, thoáng khựng lại, rồi lướt đi nhanh chóng.

Phó Nam Kỳ ngẩng mắt nhìn cô một thoáng.

Nhưng Giản Ninh Thư vẫn giữ ánh mắt nơi Ôn Lăng, nụ cười dịu dàng, mềm mại.

Khoảnh khắc đó, Ôn Lăng chợt cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ không biết điều, thừa thãi.

“Phó tổng, tôi đi trước đây.” Vội vàng chào một câu, cô lúng túng rời đi.

Từ xa nhìn lại, bóng dáng quấn chặt áo khoác của cô trông lại có chút đơn độc.

Phó Nam Kỳ thu ánh nhìn, gương mặt Giản Ninh Thư cũng tắt hẳn ý cười: “Không phiền nếu tôi lên xe nói chuyện chứ?”

“Xin mời.”

Giản Ninh Thư ngắm gương mặt nghiêng dưới ánh đêm, trong lòng bỗng dưng nghẹn lại. Cô ta hít sâu một hơi, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Họ đã hơn một tháng không gặp.

Từ sau khi cô ta bắt đầu liên lạc riêng với Phó Yến.

Anh lạnh nhạt với cô ta đến vậy, cô ta quả thật không cam lòng. Một mặt khác, cô ta cũng muốn bản thân cắm rễ vững chắc hơn trong thế lực ở Tử Quang, khiến anh không thể rời bỏ mình.

Nhưng xem ra, có lẽ cô ta đã sai rồi. Người đàn ông này, một khi lạnh lùng thì quả thực chẳng nể nang chút tình cảm nào.

Thế nhưng, trong lòng cô ta rốt cuộc vẫn chẳng thể bình yên.

Nịnh bợ không được, chống đối cũng không xong, đối với anh, đúng là dầu muối không vào.

Cô ta ấn hạ nửa cửa kính xe, đón lấy gió lạnh, châm một điếu thuốc cho mình: “Em nói sao anh không thèm để ý đến em, thì ra là tìm được tình mới rồi à?”

Anh không đáp.

Giản Ninh Thư quay đầu, chỉ kịp bắt lấy thoáng châm biếm lướt qua đáy mắt anh. Ngọn lửa trong lòng cô bốc cao ngùn ngụt, gần như không kìm nén nổi.

"Ý anh là sao? Để Phó Bình gom cổ phần của Tử Quang đã đành, nhưng tại sao lại chia phần quyền của em? Cái xưởng gia công ở hải ngoại đó, từ trước đến nay vẫn luôn do em quản lý!"

Anh khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Đông Lợi còn chưa đủ cho em giày vò sao?”

Thái độ hờ hững, bàng quan ấy như kim nhọn đâm thẳng vào lòng Giản Ninh Thư, khiến cô ta vừa tức giận vừa hoang mang, lo sợ.

Việc cô ta có thể lập nên Đông Lợi, rồi đưa công ty thành công niêm yết, đứng vững trong lĩnh vực này, không thể thiếu sự chống lưng của người đàn ông này. Không ai rõ ràng hơn cô ta, chỉ cần Phó Nam Kỳ kết hợp thêm một, hai cổ đông, anh hoàn toàn có thể kéo cô ta xuống bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, bao lâu nay cô ta vẫn là cánh tay trái phải của anh, vì anh khai phá thị trường hải ngoại. Cô ta chưa từng nghĩ có một ngày, anh sẽ vứt bỏ mình.

Huống chi, ngoài công việc, giữa hai người còn tồn tại mối hôn ước đời trước.

Cho dù chỉ là lời nói, thì nó cũng là một sự thật không thể phủ nhận.

Từ đó, cô ta mới hiểu mình đã đi một nước cờ hồ đồ. Cô ta không nên quá tham lam, cái gì cũng muốn, lại càng không nên giở chút thủ đoạn nhỏ bé để thách thức quyền uy của anh.

Nhưng mà, cô ta không cam tâm.

Không cam tâm để anh lúc nào cũng cao cao tại thượng, coi cô ta như một quân cờ trên bàn.

Trước đây còn đỡ, anh đối xử với những người phụ nữ quanh mình đa phần đều giống nhau: xa cách mà khách khí, không ai có thể thật sự bước vào thế giới của anh.

Thế nhưng, từ khi cô gái nhỏ kia xuất hiện bên cạnh, ngày nào cũng kè kè báo cáo công việc, cùng anh đi làm, cùng anh tan ca, thậm chí còn theo anh ra ngoài công tác.

Con người ta đáng sợ nhất chính là sự so sánh.

Từ khi nào, trong lòng cô ta đã nảy sinh cảm giác bất an?

“Phải chăng anh đã để mắt đến con bé đó rồi?” Giản Ninh Thư hít sâu một hơi, chợt mỉm cười.

Giọng điệu tuy giống như nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi anh.

Phó Nam Kỳ liếc cô ta một cái: “Hôm nay, em cố ý chạy tới đây phát điên, là vì cô ấy?”

Sắc mặt Giản Ninh Thư thoáng biến đổi, móng tay bấu chặt trong lòng bàn tay mấy lần, cuối cùng vẫn buông ra, cười khẩy: “Cô ta là cái thá gì? Cũng xứng sao? Em nghĩ khẩu vị của anh chắc cũng không tệ đến mức ấy đâu.”

Phó Nam Kỳ chỉ khẽ cười nhạt, không trả lời.

Giản Ninh Thư rít mạnh một hơi thuốc, vẫn không nhịn được dùng khóe mắt liếc anh. Người đàn ông này, gương mặt ẩn trong bóng tối, thần sắc tối tăm khó dò, khiến tim cô ta dấy lên bất an.

Trong lòng cũng rõ ràng, chuyến này đến đây hoàn toàn vô ích.

Một khi anh đã quyết định thu hồi quyền kiểm soát trụ sở kia, nghĩa là từ sớm đã đề phòng cô ta rồi. Người đàn ông này, quyết định một khi đã đưa ra, chưa bao giờ thay đổi.

Hay là… từ rất lâu trước đây, anh đã luôn cảnh giác với cô ta?

Lần đầu tiên, một Giản Ninh Thư vốn dĩ luôn tỉnh táo, lại thấy lòng mình rối bời đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment