Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 34

Khi Ôn Lăng về đến nhà thì Trình Dịch Ngôn vẫn chưa ngủ. Trong phòng khách, la liệt hơn chục thùng hàng chuyển phát nhanh, cô ấy đang cầm kéo kiên nhẫn gỡ từng cái, miệng lúc thì “wow”, lúc thì “chậc”.

Tâm trạng vốn hơi tệ của Ôn Lăng bỗng chốc dịu lại, cô bước đến gần: “Cậu đang xem gì vậy?”

“Có đợt khuyến mãi, tớ mua quá trời. Haizz, tháng này cái ví lại teo mất một nửa rồi!”

Ôn Lăng bật cười, ngồi xổm xuống: “Để tớ gỡ cùng cậu.”

Trình Dịch Ngôn quay đầu lại, ôm cô một cái thật chặt, cảm động đến mức như sắp rơi nước mắt:

“Trên đời chỉ có chị em bạn thân là tốt nhất, có bạn thân thì đúng là báu vật.”

Ôn Lăng bật cười, gõ nhẹ: “Được rồi, bớt sến lại đi.”

Rửa mặt xong quay lại phòng, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ. Ôn Lăng vươn vai lười biếng, chui vào chăn. Nhưng mãi vẫn không ngủ được.

Cô cầm điện thoại lướt qua, bất ngờ thấy mấy tin nhắn chưa đọc trên WeChat, tất cả đều từ Phó Nam Kỳ.

[ Trễ thế này rồi, đi đường nhớ cẩn thận. ]

[ Đến nơi thì nhắn một tiếng, gửi cho tôi định vị nhé. ]

Ôn Lăng nhìn chằm chằm hai dòng tin nhắn đó thật lâu, không hiểu lúc ấy mình nghĩ gì, vậy mà lại thật sự gửi một chữ “chít” sang.

Gửi đi rồi, chưa được bao lâu cô đã hối hận. Người ta là gì của mình chứ? Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải đến đón. Có cho cô “leo cây” cũng là chuyện bình thường thôi. Dù sao người ta cũng là đại boss, còn là “nhà đầu tư” của cô nữa. Thế nhưng, tin nhắn đã gửi, muốn rút lại cũng chẳng kịp rồi.

Cô dứt khoát ném điện thoại sang một bên, kéo chăn trùm kín đầu. Không thấy thì khỏi bận lòng.

Ở đầu bên kia, Phó Nam Kỳ nhìn chằm chằm vào chữ “chít” sáng rực trên màn hình, lặng im rất lâu rồi bật cười.

Cô nàng đang giận sao?

Quen nhau cũng đã một năm, Phó Nam Kỳ coi như hiểu rõ tính cách của cô. Nhìn thì dịu dàng mềm mại, nhưng một khi bướng bỉnh lên thì tám con ngựa cũng không kéo nổi. Làm việc rất nghiêm túc, lại thông minh, chỉ là đôi khi hơi cố chấp, cũng có thể nói là còn non nớt với đời.

Cô chẳng giỏi giấu cảm xúc của mình, nhất là khi đối diện với người quen. Nếu là lúc mới gặp nhau, cho dù có giận đến mấy, đầu nóng đến mấy, thì con bé này tuyệt đối cũng không dám gửi cho anh cái thứ tin nhắn kiểu đó.

Phó Nam Kỳ chỉ cười cho qua, không hề truy hỏi thêm.

**

Hôm sau, khi Ôn Lăng đến công ty báo cáo công việc, tim cô vẫn cứ lơ lửng nơi cổ họng. Đến mức Phó Bình dẫn đường còn phải quay đầu nhìn cô mấy lần: “Cô sao thế? Tối qua mất ngủ à?”

“Dạ?” Ôn Lăng giật mình, vội hoàn hồn.

“Quầng mắt đen như gấu trúc rồi kìa.” Anh ấy vừa cười vừa đưa tay chỉ chỉ.

Ôn Lăng lập tức đỏ mặt xấu hổ. Cần gì phải nhắc, sáng nay soi gương cô đã thấy đủ thảm hại rồi.

Nếu không phải vì sáng nay quá vội chẳng kịp trang điểm, thì chắc cô cũng đã phủ thêm mấy lớp kem nền để che quầng mắt rồi.

Đứng trước cửa phòng giám đốc, Ôn Lăng hít sâu một hơi, gõ nhẹ lên cánh cửa.

“Vào đi.” - Giọng nói uy nghiêm, quen thuộc vang lên.

Ôn Lăng ôm tập tài liệu, đẩy cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Phó Nam Kỳ vốn không phải kiểu lãnh đạo thích hành hạ cấp dưới, mỗi lần nghe báo cáo, anh đều lịch sự bảo người ta ngồi rồi từ tốn trình bày.

Có điều, cho dù anh có khách khí đến đâu, người ngồi trước mặt anh cũng khó tránh khỏi căng thẳng, phải cẩn thận từng li từng tí.

Bởi vì Phó Nam Kỳ là người quá sắc sảo, ánh mắt như lưỡi dao, bất kỳ kẽ hở nhỏ nào cũng khó mà lọt qua. Đừng nói là giả vờ ứng phó, chỉ cần cô sơ ý một chút thôi, anh đã nhìn thấu ngay và thẳng thừng vạch ra rồi. Dù giọng điệu của anh luôn bình tĩnh, không gắt gao, nhưng mỗi lời nhắc nhở lại đủ khiến người báo cáo cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Hôm nay, Ôn Lăng còn căng thẳng hơn mọi khi.

“Bắt đầu đi.”

Thấy anh không hề nhắc đến chuyện tối qua, Ôn Lăng mới khẽ thở phào, vội vàng mở lời: “Dữ liệu thí nghiệm mới về lô gia công kim loại đã có kết quả rồi…”

Cô chăm chú báo cáo, anh thì kiên nhẫn lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng ngắt lời để chỉ ra vài lỗi nhỏ. Nhìn chung, cũng không có sai sót lớn.

“Những vấn đề này mang về chỉnh lại, xong thì gửi vào hòm thư của tôi.” Ngòi bút máy trong tay anh nhẹ nhàng gạch khoanh mấy chỗ trên tài liệu.

Ôn Lăng liếc mắt nhìn, quả nhiên đều chính xác đúng những điểm anh vừa nhắc tới. Không sai một chút nào. Nếu như cô cũng có trí nhớ kinh người như vậy thì tốt biết mấy.

Ôn Lăng nhận lại tập tài liệu, đứng dậy: “Vậy tôi về trước, Phó tổng.”

“Đợi đã.” - Phó Nam Kỳ gọi cô lại.

Bước chân vừa nhấc lên của cô khựng lại, tim đập thình thịch. Từ khóe mắt, cô thấy anh cúi đầu chậm rãi tháo một chiếc khuy áo cổ. Động tác nhàn nhã, thong thả, nhưng lại khiến cô càng thêm căng thẳng.

Khoảnh khắc đó, trong đầu cô bỗng vụt qua một câu: khi thợ săn nắm chắc phần thắng, họ thường ra vẻ thờ ơ, bởi họ thích nhìn con mồi giãy giụa trong tuyệt vọng trước khi bị bắt.

Dĩ nhiên, anh chắc chắn sẽ không như vậy.

Có điều… Cô đang có tật giật mình mà thôi.

“Phó tổng… Còn chuyện gì sao?”

Anh lại đưa cho cô một tấm thiệp: “Ở đây có một triển lãm công nghiệp, nếu cô hứng thú thì đến tham quan, coi như mở rộng tầm mắt một chút.”

Tâm trạng Ôn Lăng lập tức như trời u ám chuyển sang nắng rực. Cô lật đi lật lại tấm thiệp, nhìn rất lâu, niềm vui không sao giấu nổi.

“Cảm ơn Phó tổng!”

Trở về văn phòng, Ôn Lăng thấy mọi người tụ tập lại bàn tán xôn xao như vừa có chuyện lớn xảy ra, cô tò mò bước tới.

“Có chuyện gì vậy? Sao mọi người tụ tập thế?”

“Triển lãm công nghiệp chứ còn gì nữa, cô không biết à?” Chu Hiểu tùy tiện rút một tấm thiệp từ trong xấp ra, ném cho cô.

Ôn Lăng vừa nhìn thoáng qua thì ngẩn người. Trời ạ, chẳng phải cái này giống hệt tấm mà nửa tiếng trước Phó Nam Kỳ đưa cho cô sao? Cô còn tưởng mình cầm được bảo bối cơ đấy! Thế mà hóa ra ai cũng có, chẳng phải quá mất mặt à?!

Nhưng nhìn kỹ lại… Hình như có gì đó không giống. Cô vội lấy tấm thiệp của mình ra so sánh. Rồi phát hiện đúng là khác thật.

“Ủa, sao của cô không phải màu đỏ mà là màu vàng vậy? Chữ còn được khắc nổi nữa.” Chu Hiểu và Trương Nguyệt tò mò thò tay lại sờ thử.

Quả nhiên, ngoài mấy dòng chữ đầu giống hệt nhau, phía sau tấm thiệp của cô còn thêm một hàng chữ:“Trân trọng chào mừng vị khách quý nhất”. Cuối thiệp còn ghi rõ địa chỉ khách sạn cùng số phòng, mà lại là hạng cao cấp nhất.

“Trời ơi, hóa ra là thẻ VIP! Cô lấy ở đâu ra vậy?”

“Có khi nào bị lẫn vào không? Ban tổ chức chắc sơ suất, vô tình để lộn vào xấp thư mời thường?”

“Sao có thể, vừa nãy tôi lật từng tấm một rồi mà…”

Thấy mấy cô bạn đồng nghiệp càng nói càng bay xa, Ôn Lăng vội cười trừ, tìm cớ chuồn thẳng, coi như thoát thân.

Ngày khởi hành, bầu trời hơi u ám, may mà không ảnh hưởng đến chuyến bay. Dù trong tay Ôn Lăng là thẻ khách quý mà Phó Nam Kỳ đưa, cô vẫn nghĩ thôi thì đi cùng mọi người, ngồi khoang thường cho thoải mái.

Ai ngờ, vừa lên máy bay, nhân viên tiếp nhận tấm thẻ ấy sững người, nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu kiểm tra mấy lần liền.

Ôn Lăng ngơ ngác: “Có chuyện gì à?”

Nhân viên vẫn giữ nụ cười lịch sự, chỉ tay về phía sau, ý nhắc cô đi nhầm khoang. Sợ cô hiểu lầm, đối phương còn giải thích thêm: “Đây là chuyến bay thuê riêng, chỗ ngồi đều sắp theo số trong thẻ.”

Sợ bị người khác chú ý, Ôn Lăng vội vàng đi nhanh theo nhân viên vào trong.

Khi đến khoang hạng sang, Phó Nam Kỳ đang ngồi tựa vào cửa sổ, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả khoang rộng lớn chỉ có vài người, ai nấy khí chất trầm tĩnh, phong thái bất phàm, rõ ràng đều thuộc giới thượng lưu cùng một tầng lớp với anh.

Ôn Lăng nhanh chóng chọn chỗ ngồi trống duy nhất, cúi gằm mặt, cố gắng giảm hết sự tồn tại của mình. Dù vậy, dáng vẻ hoàn toàn không cùng “tần số” với bọn họ của cô vẫn khiến vài ánh mắt thoáng lướt qua.

Nhưng cũng may, họ đều là người có địa vị, không ai tò mò hay nhiều lời. Chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rút tầm mắt về.

Trái tim treo lơ lửng của Ôn Lăng cuối cùng cũng ổn định lại. Cô rút đại một quyển tạp chí từ túi ghế phía trước, ban đầu chỉ để phân tán sự chú ý. Thế nhưng lật vài trang, cô dần bị cuốn hút lúc nào chẳng hay.

“Đọc có hay không?”

Âm thanh trầm thấp bất ngờ vang lên ngay bên cạnh khiến Ôn Lăng giật thót. Khoang máy bay yên tĩnh đến mức lời nói ấy như khuấy động mặt hồ phẳng lặng.

Cô vội quay đầu lại.

Phó Nam Kỳ đã tỉnh, một tay chống trán, ngón tay khẽ day nhẹ huyệt thái dương. Dưới mắt anh hằn rõ quầng thâm, cả người toát ra vẻ mệt mỏi.

“Phó tổng, tối qua anh không ngủ ngon à?” Ôn Lăng thử thăm dò.

Anh chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, rồi lại nhắm mắt, dáng vẻ mệt nhọc mà kiêu ngạo, không cho người khác dễ dàng chạm vào thế giới của mình.

Thấy anh thật sự cần nghỉ ngơi, Ôn Lăng ngoan ngoãn ngậm miệng, không làm phiền nữa.

Thời gian trên máy bay không hẳn buồn chán, nhưng cũng chẳng có gì thú vị. Một lúc sau, Ôn Lăng bắt đầu thấy hơi ngái ngủ. Vô tình nghiêng đầu sang bên, cô thấy tấm chắn cửa sổ phía anh chưa kéo xuống, ánh nắng xuyên qua lớp kính, rải một tầng sáng vàng nhàn nhạt trên gương mặt anh, khiến đường nét vốn đã tinh tế càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt cô bất giác dừng lại lâu hơn. Quả thật, chắc là anh mệt lắm rồi, vậy mà trong điều kiện thế này vẫn có thể ngủ say.

Nghĩ vậy, tay cô cũng thuận thế đưa lên, muốn kéo tấm chắn xuống giúp anh.

Nhưng vừa xoay người lại, đôi mắt kia đã mở ra, thẳng tắp nhìn về phía cô. Ánh mắt sâu như hồ nước đêm, đen láy, yên tĩnh, chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến người ta có cảm giác bị hút vào trong. Trong khoảnh khắc đó, Ôn Lăng bất giác nhớ lại lần đầu gặp anh, cái ánh nhìn vội vàng chạm nhau khi ấy.

“Cảm ơn.” Anh khẽ cong môi, cười với cô.

Rõ ràng chỉ là một hành động nhỏ, vậy mà anh nói thế lại khiến cô bối rối, chẳng biết phải đáp thế nào.

Đến Hồng Kiều thì trời đã xế chiều. Ôn Lăng kéo vali nhỏ, theo dòng người đi ra khỏi máy bay, băng qua đại sảnh rồi nhập vào đoàn lớn ban đầu. Trong lòng cô cũng dần thả lỏng, không còn căng thẳng như trước.

Dù sao, đi cùng một nhóm toàn nhân vật tầm cỡ, cô vẫn cảm thấy ngồi cũng không yên, đứng cũng không thoải mái.

Công ty đã sắp xếp sẵn xe đưa đón. Cả đoàn về khách sạn gần triển lãm công nghiệp để nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần rồi ngày mai mới chính thức khởi hành.

Buổi tối có tiệc trong vườn, Trương Nguyệt gọi cô mấy lần, nhưng Ôn Lăng đều ngại ngùng từ chối: “Tôi hơi mệt, các cô cứ đi đi.”

“Chỗ nào khó chịu thế?” Trương Nguyệt lo lắng, “Có cần đến bệnh viện không?”

“Không sao, chắc do say máy bay thôi. Nghỉ ngơi một lát là ổn.”

“Ừ, vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Cửa phòng khép lại, Ôn Lăng mới thở phào, kéo ghế ra ban công.

Vừa bước ra, cô mới nhận ra ngoài kia là một hồ nhân tạo. Bên kia hồ là dãy biệt thự độc lập, kiểu dáng đều tăm tắp. Vài chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi trên mặt nước, thoáng nhìn còn thấy có người đang đánh cờ, chơi bài.

Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, vẫn có người giữ yên tĩnh cho riêng mình.

Ánh mắt Ôn Lăng xuyên qua mặt hồ, dừng lại nơi cửa sổ đối diện. Anh ngồi đó, như đang chìm vào suy nghĩ, ánh nhìn hờ hững nhưng lại sâu thẳm, khiến người ta khó mà đoán được anh đang nghĩ gì. Khác với cô, mỗi lần suy tư là y như ngẩn ngơ thất thần.

Bên bờ có cây liễu, tán lá đong đưa, ánh nắng lọt qua kẽ lá, loang loáng rơi xuống boong thuyền. Bóng dáng anh cũng theo đó trở nên mơ hồ, như hư như thực.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Ôn Lăng lại nổi hứng nghịch ngợm. Cô mở tài khoản phụ, giả vờ làm kẻ buôn bán mờ ám, gửi sang một tin nhắn trêu chọc: [ Anh ơi anh ơi~ Có cần “nước thần bí mật” không? Hàng chính hãng khách sạn, công hiệu tuyệt đối, cần thì add V****** ]

Tin nhắn vừa gửi đi, cô đã ôm bụng cười trộm, rồi lại lén lút ngẩng đầu, ngóng sang bóng người bên kia.

Phó Nam Kỳ quả nhiên cúi đầu nhìn điện thoại. Khoảng cách hơi xa nên Ôn Lăng không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ đoán được anh khẽ nhướng mày.

Giây tiếp theo, WeChat của cô rung lên.

Mở ra vừa thấy, đúng là anh gửi đến: [ Vui lắm à? ]

Ôn Lăng: “…”

Cái kiểu này, ai mà dại dột thừa nhận thì đúng là ngốc thật.

[ Ôn Lăng: Cái gì cơ? ]

[ Phó Nam Kỳ: Còn giả vờ ngây ngô à. ]

Ôn Lăng không dám nhắn thêm gì nữa, chỉ gửi đại một cái sticker “mặt ngơ ngác như ông sư không hiểu chuyện gì.”

Anh cuối cùng cũng chịu “đại xá”, tha cho cô một lần.

Ôn Lăng thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay vào thì vô tình liếc thấy bên bờ hồ phía tây, Phó Nam Kỳ đang đứng đó. Anh nhìn thẳng về phía cô, rồi hơi nghiêng cằm, ra hiệu đi sang.

Đó rõ ràng là tín hiệu bảo cô lại gần. Chân Ôn Lăng như mọc rễ, dính chặt xuống đất, không nhúc nhích nổi. Nhưng anh thì vẫn đứng im, ánh mắt không rời, bộ dạng như thể nhất quyết không buông tha. Cô đành cắn răng, lấy hết can đảm, bước ra ngoài.

Đêm xuống, bầu trời chỉ còn lác đác vài vì sao lặng lẽ.

Ôn Lăng và Phó Nam Kỳ sóng vai bước trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Lạ thật, rõ ràng là gọi cô ra, nhưng anh chẳng nói gì, cũng chẳng có vẻ định truy hỏi hay trách móc, chỉ đơn giản đi cùng cô, như một buổi dạo bộ bình thường.

Ôn Lăng len lén nghiêng đầu nhìn anh, thấy gương mặt kia phảng phất nét trầm ngâm, giống như đang nghĩ ngợi điều gì.

Cô cúi xuống, nhìn cái bóng của mình dưới chân. Mỗi bước đi, cô lại cố tình giẫm một cái, giẫm đến vui vẻ như trò chơi con nít.

Bỗng cái bóng của anh nghiêng sang gần, Ôn Lăng tinh nghịch đưa chân giẫm nhẹ lên, cố ý trêu chọc.

Giẫm trúng rồi!

Lại trúng!

Thêm một lần nữa!

Kết quả, hụt mất.

Ôn Lăng ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt anh trong ánh trăng mờ. Không biết có phải do bóng tối hay do hàng cây đung đưa che phủ, mà đường nét của anh lại trở nên dịu dàng, mềm mại đến khó tin.

Bốn bề yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ cả nhịp tim. Những tán cây um tùm như dựng nên một bức màn xanh, khẽ tách không gian này khỏi thế giới bên ngoài.

Tựa như khoảnh khắc này, cả trời đất chỉ còn lại hai người họ.

Ôn Lăng bỗng dưng thấy căng thẳng, mà cũng chẳng biết phải mở lời thế nào để phá tan bầu không khí tĩnh lặng này. Cô càng không hiểu, tại sao anh lại đột ngột dừng bước.

Chẳng lẽ, anh muốn nói với cô điều gì riêng tư sao?

Ôn Lăng ngập ngừng một lúc mới dám ngẩng đầu. Khuôn mặt điển trai lạnh lùng của anh vẫn nghiêm nghị như thường, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo quét qua: “Thú vị lắm à?”

Trong nháy mắt, Ôn Lăng im thin thít như gà con, không dám hé nửa lời.

**

Sáng hôm sau, Ôn Lăng dậy sớm, cùng Trương Nguyệt và vài người khác xuống nhà hàng tầng một ăn sáng.

“Cô ngồi giữ chỗ nhé, tôi với Tiểu Hiểu đi lấy đồ ăn.” Trương Nguyệt vỗ vai cô, nói như thể giao cho cô một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Ôn Lăng thì chẳng bận tâm ai đi trước đi sau, gật đầu đồng ý.

Có điều, hai người kia đi mãi chưa thấy quay lại, động tác chậm chạp đến phát bực. Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt từ bàn bên cứ bay sang, khiến cô càng lúc càng đói meo, nước miếng trực chảy.

“Lúc nào cô cũng dễ tính thế này à?”

Ôn Lăng quay đầu lại, mới phát hiện Phó Nam Kỳ không biết từ lúc nào đã ngồi ngay cạnh mình. Anh tao nhã cắt từng lát bánh mì, giọng điệu như buông một câu bâng quơ, nhưng trong lời nói lại phảng phất chút không hài lòng.

Ôn Lăng khựng lại một giây rồi đáp nhỏ: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi không vội.”

Phó Nam Kỳ im lặng vài nhịp, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Với tính cách này của cô, rất khó đi được xa.”

Câu này, anh đã từng nói một lần rồi. Ôn Lăng cũng lặng im, không biết nên phản bác hay tiếp lời.

Lý thì cô hiểu cả, nhưng để thật sự bước ra lại chẳng dễ. Đó là một kiểu rào cản trong lòng, không phải chuyện ngày một ngày hai có thể thay đổi. Nếu không gặp một biến cố lớn, e rằng cả đời cũng khó mà khác đi. Chẳng phải người ta vẫn nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” sao?

Cô biết, anh đã rất cố gắng dìu dắt mình, nhưng bản thân lại chẳng khác nào vũng bùn, thế nào cũng chẳng nâng nổi.

Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó khác lạ. Trước kia, anh cũng từng có lúc tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vì tính tình vốn lạnh lùng, anh chưa bao giờ can thiệp quá sâu.

Ăn sáng xong, Ôn Lăng theo mọi người lên xe buýt, hướng về triển lãm công nghiệp gần đó.

Còn Phó Nam Kỳ chỉ tựa người vào cột hiên trước cửa, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng cô gái nhỏ đang chạy xa dần. Cô vừa hoạt bát, vừa lễ phép, lại luôn vui vẻ trò chuyện với những người xung quanh. Dưới ánh nắng, gương mặt trắng trẻo của cô bừng sáng, sống động đến mức khiến khoảnh khắc ấy khắc sâu lại trong mắt anh.

Có người đứng cạnh bắt chuyện với anh, nhưng anh chỉ nghe cho có, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng kia.

Trong lòng thầm nghĩ, sao lại có người ngốc đến thế. Con đường bằng phẳng, sáng sủa trước mắt không chịu đi, cứ nhất quyết tự mình va vấp, phải đến khi đầu rơi máu chảy mới chịu dừng.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong ngực, như tiếng thủy triều lúc bình minh, từng đợt dội vào bờ. Dù muốn hay không, âm thanh ấy vẫn chảy vào tai, chẳng thể ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment