Chuyến đi tham dự triển lãm công nghiệp kéo dài ba ngày. Hai ngày đầu, bận rộn đi dạo quanh triển lãm, còn ngày cuối cùng thì ai nấy đều ngầm hiểu dành cho việc tham quan du lịch.
Trên đường, cả nhóm tình cờ gặp vài người quen của Phó Nam Kỳ, nghe nói họ đến đây để xúc tiến một dự án gì đó, xong việc thì tiện thể ghé qua dạo chơi.
Cũng chẳng đi đâu nhiều, họ chỉ loanh quanh một vòng ở Dự Viên, rồi lại ghé miếu Thành Hoàng. Thật ra, mấy điểm du lịch này cũng na ná nhau, quảng cáo thì rầm rộ, nhưng đến nơi mới thấy cũng chỉ vậy. Thứ mang về nhiều nhất lại là túi lớn túi nhỏ các loại quà lưu niệm, mua xong mới biết rõ ràng bị chém đẹp.
Trên đường quay về, Ôn Lăng cũng bị nhét cho hai túi đồ.
Cô kiên quyết không nhận, nhưng cuối cùng Phó Nam Kỳ chỉ cười, nói một câu: “Cầm đi, mấy người đó thiếu gì đâu, mua về cũng chỉ để cho vui thôi, mấy thứ này rồi cũng vứt. Cô cứ coi như nhận giúp họ giải toả tâm lý, xem như góp một phần cho… Phát triển xã hội vậy.”
Ôn Lăng không còn cách nào khước từ nữa, đành nhận lấy.
Trên đường Phó Nam Kỳ lái xe đưa cô về, vì rảnh rỗi, cô tiện tay mở mấy túi quà ra xem. Không ngờ từ trong hộp quà lại rơi ra một chiếc hộp đỏ nhỏ.
Chiếc hộp ấy không lớn, bên trong lót vải sa-tanh xanh, nằm yên một miếng ngọc trắng trong vắt, được tạc thành hình Quan Âm, kèm theo một sợi dây đỏ để đeo.
Ôn Lăng thoáng sững người. Cô nhớ mang máng hình như có câu “nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật”. Sao lại đưa cho cô thứ này?
Cô hơi tò mò, đưa tay chạm khẽ vào. Miếng ngọc sáng trong, mịn màng, chạm vào mát lạnh, đường nét điêu khắc tinh xảo, sống động đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là vật phẩm thượng hạng.
Ôn Lăng nhớ lại, hình như vừa rồi chẳng có ai đưa cho cô món đồ này cả.
Trong lòng dấy lên một linh cảm khó nói. Cô vô thức quay đầu nhìn. Phó Nam Kỳ vẫn chăm chú lái xe, ánh mắt không hề liếc sang phía cô một lần.
Những món quà lặt vặt không đáng giá thì nhận cũng chẳng sao, nhưng thứ này lại quá quý trọng.
Cô vốn không tham, nghĩ “vô công bất thụ lộc”, không có công lao gì thì không nên nhận. Thế nhưng với kiểu người như bọn họ, nếu đem quà tặng trả lại thì chẳng khác nào thất lễ, vừa tỏ ra nhỏ nhen, lại như thể… không biết điều.
Cuối cùng, trước khi xuống xe, Ôn Lăng chỉ lặng lẽ để chiếc hộp đỏ ấy lại trên ghế, rồi khép cửa, mỉm cười nói lời tạm biệt: “Phó tổng, hẹn gặp lại.”
Qua cửa kính hạ nửa chừng, Phó Nam Kỳ khẽ gật đầu. Anh dõi theo bóng lưng cô gái đi xa dần cho đến khi hoàn toàn khuất hẳn, rồi mới cúi xuống nhặt lại chiếc hộp nhỏ kia.
Mở ra..
Chiếc dây chuyền Quan Âm bằng ngọc Hòa Điền vẫn lặng lẽ nằm trong chiếc hộp đỏ.
Lần đầu tiên anh tặng quà, lại bị người ta trả về. Hơn nữa, cách trả cũng khéo đến mức, xem như vẫn giữ được thể diện cho anh.
Phó Nam Kỳ khẽ mân mê miếng ngọc trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, thoáng qua như không.
**
Tuần đó, Phó Nam Kỳ phải bay sang Úc công tác vì dự án mới. Những công việc liên quan, phần lớn Ôn Lăng đều báo cáo lại cho Phó Bình.
Ngày tháng bận rộn, nhưng cũng coi như trôi qua ổn thỏa. Có điều, luôn có người không để cô được yên bình quá lâu.
Thứ Tư, Từ Dung gọi cô đến, tươi cười thông báo: công ty sắp bình chọn “Tổ trưởng xuất sắc”. Không ngoài dự đoán, ứng viên sẽ rơi vào giữa cô và Nhậm Diểu.
Nghe đến cái tên kia, Ôn Lăng bất giác chau mày, nhưng vẫn nhẫn nại nghe hết các yêu cầu. Điều kiện cũng chẳng có gì lạ, chỉ là phần thưởng khá hậu hĩnh, đủ khiến cô động lòng.
Nhưng muốn giành được danh hiệu này thì đâu có dễ. Từ Dung đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt: cả hai phải cùng lúc đi thuyết phục một khách hàng lớn.
Vài ngày sau đó, Ôn Lăng gần như cắm rễ trong phòng làm việc, tập trung nghiên cứu đủ loại tài liệu liên quan đến dự án.
Khách hàng lần này là một ông chủ họ Chu, kiều bào, chuyên kinh doanh trong lĩnh vực môi trường, đang cần nhập một lô lớn nguyên vật liệu. Nhưng đối thủ nhắm đến “miếng bánh béo bở” này không chỉ có công ty của họ. Ngoài Nhậm Diểu, còn không ít doanh nghiệp khác cũng đang ra sức cạnh tranh.
Ôn Lăng đã phân tích kỹ. Thực lực của Hưng Vinh ở mảng này vốn không nổi trội. Về công nghệ, vật liệu hay giá cả, tất cả chỉ dừng lại ở mức trung bình. So với những đối thủ khác, ưu thế chẳng đáng kể.
“Cái này rõ ràng là bẫy mà Từ Dung gài cho em.” Ngày hôm đó, Hứa Thuật An cầm chồng tài liệu xồng xộc đi vào, mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Sư huynh, sao thế? Anh hiếm khi nổi nóng mà.” Ôn Lăng vội đứng dậy rót nước đưa anh.
Anh ấy phẩy tay, không buồn nhận: “Anh vừa nghe được tin, thì ra Nhậm Diểu đã quen biết từ lâu với giám đốc Hứa. Có mối quan hệ này, em gần như chẳng có cửa thắng, trừ khi chịu hạ giá đến mức công ty lỗ vốn. Mà trong cùng một công ty, có thể hạ giá bao nhiêu chứ?”
Ôn Lăng lặng người. Đúng là cùng một nguồn hàng, lại khác nhau ở từng hạng mục dự án, khác lô sản phẩm. Nếu hoàn toàn giống nhau thì còn gì để so?
Nhưng thế này… Cũng đủ khiến cô đau đầu không thôi.
Vài ngày sau, Ôn Lăng nhờ chút quan hệ, tìm được địa chỉ nhà riêng của giám đốc Hứa và chủ động đến gặp.
Người phụ nữ ấy đúng là dân làm ăn lão luyện, tiếp đãi cô khá khách sáo, ít nhất không vì quen biết với Nhậm Diểu mà tỏ ra lạnh nhạt hay khó chịu. Hai người chỉ trò chuyện dăm ba câu, không ngờ bà ta cũng tỏ ra khá hứng thú với sản phẩm mà Ôn Lăng mang đến.
“Nhưng mà, Ôn tiểu thư cũng hiểu, giữa cô và Nhậm tiểu thư, sản phẩm dù có chênh lệch đôi chút thì nhìn chung cũng không phải quá khác biệt. Cô ấy đồng ý nhượng cho tôi ba phần. Không biết Ôn tiểu thư có thể đưa ra mức giá thế nào?” Giám đốc Hứa nghiêng đầu, mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi nhấp ngụm trà đỏ.
Trong lòng Ôn Lăng khẽ trầm xuống. Cô hoàn toàn có thể xin quyền hạn để đưa ra mức chiết khấu này, nhưng như thế thì chẳng còn lợi nhuận gì, hơn nữa tiền hoa hồng của cô cũng gắn trực tiếp với con số ấy. Huống hồ, giá gốc lô hàng của Nhậm Diểu vốn đã thấp hơn sản phẩm của cô một hai phần, nếu thật sự lôi nhau vào cuộc chiến giá cả, cô hoàn toàn không có cửa thắng.
Điều duy nhất cô có thể mang ra so sánh, chỉ còn là chất lượng và tính năng của vật liệu.
Ôn Lăng nhanh chóng tính toán trong đầu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Giám đốc Hứa, chắc chị cũng hiểu rõ đạo lý ‘tiền nào của nấy’. Nếu chị chỉ nhìn vào giá cả, e rằng hôm nay chị cũng chẳng cần mất thời gian quý báu để tiếp tôi như thế này.”
Đối phương vẫn mỉm cười, cúi đầu nhấp thêm ngụm trà, không tỏ thái độ gì. Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Ra khỏi biệt thự, Ôn Lăng lập tức bị ánh nắng gay gắt chiếu thẳng xuống. Cô đưa tay che trán, lúc này mới chợt nhận ra mình đã ngồi trong phòng quá lâu.
Ôn Lăng thở hắt ra một hơi, đi ra ven đường vẫy xe. Nhưng chỗ này quá hẻo lánh, taxi chẳng dễ gì dừng lại. Cô đứng chờ hồi lâu, gọi xe liên tục vẫn chẳng có chiếc nào chịu tới, bực mình quá liền đăng một dòng trạng thái lên WeChat:
【Đứng chờ nửa tiếng rồi mà không vẫy được chiếc nào. Có thì cũng ngại đường xa, không chịu chạy. Chắc đây là chỗ giao thông tệ nhất Bắc Kinh rồi [cười][cười]】
Vừa đăng xong, điện thoại khẽ rung. Là tin nhắn từ Phó Nam Kỳ.
“Ở Hoài Nhu à?”
Ôn Lăng sững người: “Phó tổng, anh có thiên lý nhãn sao?”
Anh trả lời rất ngắn gọn: “Cô đăng ảnh rồi.”
Cô vội vàng mở lại bài đăng, quả nhiên, trong tấm hình chụp con đường hoang vắng đầy bụi mù ấy còn hiện rõ cả biển chỉ đường bên cạnh.
Phó Nam Kỳ lại nhắn đến: “Tôi đang ở Nhạn Thê, nếu cô không ngại chờ, lát nữa tôi đi ngang có thể cho cô quá giang.”
“Bao lâu nữa thì tới ạ?”
“Khoảng hai mươi phút.”
“Được ạ.”
Cơ hội đi nhờ xe miễn phí, tội gì không tranh thủ? Huống hồ, chỗ này còn chẳng chắc gọi nổi xe mà.
Phó Nam Kỳ quả nhiên giữ đúng hẹn, thậm chí chưa tới hai mươi phút đã xuất hiện. Xe vừa dừng, Ôn Lăng lập tức quen tay mở cửa ngồi ngay xuống ghế sau.
Lần này tài xế là người lạ, không phải lái xe thường thấy. Ôn Lăng tò mò nhìn lên, bắt gặp đối phương quay đầu lại mỉm cười chào mình, cô hơi ngại ngùng, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Chào anh.”
Xe nhanh chóng khởi động, lao vun vút về hướng nam. Cảnh sắc ngoài cửa kính lướt qua như những thước phim tua ngược, ban đầu đầy ắp trong đầu cô toàn là chuyện công việc, nhưng khi đã thả lỏng, khung cảnh hoang vắng trước mắt bỗng trở nên có chút thi vị.
Cô chống cằm lên thành cửa sổ, người gần như muốn thò hẳn ra ngoài, nhìn ngắm một lúc rồi cũng thấy chán, bèn quay lại.
Phó Nam Kỳ đang bận rộn. Máy tính đặt trên đầu gối, ngón tay linh hoạt gõ xuống, thỉnh thoảng lại chỉnh tai nghe bluetooth.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Ôn Lăng đã buột miệng: “Phó tổng, chẳng phải anh dạy tôi phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi sao? Thế mà anh lại tranh thủ làm việc cả trên xe… Có phải đang kiểu làm bù sau, hiệu suất ngược không ạ?”
Thoạt đầu cô chỉ định nói đùa, nhưng vừa buông lời đã thấy hối hận, trực giác mách bảo mình hơi l* m*ng. Ôn Lăng dè dặt ngước mắt quan sát sắc mặt anh.
Phó Nam Kỳ không hề để bụng, chỉ khẽ ngẩng lên, khóe môi cong một nụ cười: “Cũng biết vận dụng kiến thức nhỉ.”
Rõ ràng là câu khen, vậy mà lọt vào tai cô lại giống như đang trêu chọc, khiến mặt nóng bừng.
Lúc này, cô mới nhận ra hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, chỉ khoác một chiếc áo len xám đơn giản, thoáng gợi nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên. Người ta thường nói “ăn cho đẹp, mặc cho sang”, nhưng ở anh thì khác, dù là phục trang giản dị nhất cũng không thể che giấu khí thế tự nhiên tỏa ra, khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường. Còn bản thân cô… Có khoác long bào e rằng cũng chẳng giống một vị thái tử.
Ý nghĩ vừa chợt đến, lại liên tưởng tới rắc rối công việc ban chiều, tâm trạng thoáng chùng xuống.
Phó Nam Kỳ nhận ra ngay: “Sao thế?”
Ôn Lăng ngập ngừng một thoáng, rồi quyết định không giấu giếm, đem chuyện vừa rồi kể lại đầy đủ. Kết thúc, chính cô cũng không nhận ra trong giọng mình đã mang theo vài phần ỷ lại: “Phó tổng, anh nói xem… Tôi có cơ hội thắng không?”
Anh liếc sang cô, ánh mắt thản nhiên: “Giờ cô coi tôi là thư ký riêng của mình rồi à?”
Cô gượng cười, vội xua tay: “Đâu dám, sao có thể chứ.”
Thấy anh không hề có ý trách cứ, Ôn Lăng mới thở phào. Xe dừng trước chỗ ở của cô, Ôn Lăng bước xuống, đứng ngoài cửa xe khẽ nói lời từ biệt: “Phó tổng, đi đường cẩn thận.”
Anh bỗng đẩy cửa xe bước xuống, áo khoác tùy ý vắt nơi khuỷu tay.
Ôn Lăng: “?...”
Phó Nam Kỳ khẽ hất hàm, giọng mang chút trách móc: “Không phải cô định hỏi tôi về đơn hàng kia sao?”
Ôn Lăng không ngờ anh thật sự chịu giúp, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhanh nhẹn dẫn đường lên lầu. Phó Nam Kỳ lặng lẽ theo sau, sải bước thong thả.
Đây là khu nhà cũ, tường bong tróc, cầu thang ám đầy mùi ẩm mốc. Có thể nói, từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa từng sống trong hoàn cảnh như vậy.
Nỗi bất an thoáng dâng lên trong lòng Ôn Lăng. Cô bước đi vài bước lại lén ngoái đầu nhìn, lo anh sẽ hiện rõ vẻ chán ghét hay khó chịu… Nhưng lo lắng đó hóa ra thừa thãi: sắc mặt Phó Nam Kỳ vẫn thản nhiên như cũ, hoàn toàn không để ý đến sự cũ kỹ bừa bộn quanh mình.
Trình Dịch Ngôn không có nhà, phòng khách chất đầy hộp bưu kiện của cô ấy. Vốn dĩ căn hộ đã nhỏ, nay bị đống thùng cồng kềnh chiếm chỗ, gần như không còn lối đi.
Ôn Lăng đỏ mặt, vội cúi xuống thu dọn, động tác nhanh đến mức như phá kỷ lục đời mình. Chẳng mấy chốc, những hộp lớn gói hộp vừa, hộp vừa ôm hộp nhỏ, tất cả được cô sắp gọn gàng vào một góc.
“Ngồi chỗ này đi.”
Sau đó cô tất bật pha trà, bày bánh, chẳng khác nào chiêu đãi khách quý theo tiêu chuẩn cao nhất. Ngược lại, Phó Nam Kỳ thấy buồn cười: “Đừng khách sáo thế, có gì thì cứ nói thẳng.”
Ôn Lăng mỉm cười, khép gọn hai đầu gối, ngồi xuống chỗ thấp hơn anh, dáng vẻ chẳng khác nào học trò ngoan ngoãn đang gặp thầy.
Cô không vòng vo, kể rõ đầu đuôi sự việc, từng chi tiết một. Anh vừa nghe vừa chậm rãi nhấp trà, thoạt nhìn hờ hững, nhưng Ôn Lăng biết, mỗi khi anh lộ ra vẻ trầm ngâm ấy, nghĩa là trong đầu đang tính toán.
Cô kể xong bèn im lặng, không hối thúc, chỉ ngồi yên chờ đợi. Thấy trong chén đã vơi, cô vội đứng dậy rót thêm trà.
Phó Nam Kỳ khẽ ngẩng mắt nhìn, bật cười: “Cô cũng khá biết cách hầu hạ người khác đấy.”
Lời trêu đùa, nhưng đặt trong bầu không khí này lại lộ ra vài phần mập mờ khó nói. Động tác cúi người của Ôn Lăng khựng lại, bối rối nhìn anh.
Phó Nam Kỳ lúc này tháo kính xuống, cúi đầu thong thả lau tròng kính.
Ôn Lăng chợt nhận ra, cô vẫn quen nhìn anh trong dáng vẻ không đeo kính hơn. Khuôn mặt ấy, với hàng mày dài và ánh mắt sâu, lẽ ra phải gợi cảm giác dịu dàng, thế nhưng giữa đôi mắt lại luôn ẩn chứa một nỗi xa cách lạnh lùng. Hai sắc thái mâu thuẫn, vậy mà lại kết hợp đến mức hài hòa.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Phó Nam Kỳ ngẩng lên, khẽ cười. Nụ cười ấy mơ hồ, khó đoán, khiến tim cô đập loạn, đến nỗi thất thần, nhìn anh chằm chằm suốt một lúc lâu.
Cô vội đứng dậy rót thêm trà cho anh, nhưng vừa đặt chén xuống bèn nghe giọng nói trầm thấp vang lên: “Đủ rồi, thêm nữa thì tràn mất.”
“…”
Ôn Lăng nghẹn lời. Không phải cô chưa từng lúng túng trước mặt anh, nhưng lần này lại mang một cảm giác khác biệt hẳn trước kia. Mà khác chỗ nào, chính cô cũng không nói rõ được.
May thay, anh không trêu chọc thêm, mà nhanh chóng đưa cuộc trò chuyện trở lại vấn đề chính, đơn hàng của Nhuận Sâm.
Câu đầu tiên anh nói là: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cô có biết, ban đầu Nhuận Sâm dựa vào cái gì để gây dựng không?”
Ôn Lăng gật đầu, điều này cô đã tra cứu: “Vật liệu xây dựng. Nhưng mấy năm gần đây bị kiểm tra gắt gao, nhiều loại truyền thống không còn đạt chuẩn, tính ổn định cũng kém.”
Anh gật nhẹ, tiếp tục hỏi: “Vậy cô biết lô vật liệu lần này họ dùng để làm gì không?”
“Nghe nói là cho nhà thi đấu ở Bắc Kinh - Quảng Châu.”
“Làm bài tập cũng khá đầy đủ đấy.” Anh nghiêng mắt nhìn sang, mỉm cười.
Không biết có phải là ảo giác, nhưng đúng lúc này Ôn Lăng lại thấy mình không dám thẳng thắn đối diện nụ cười ấy.
Cô không trả lời, anh cũng không bận tâm, chỉ cầm bút viết nhanh vài nét trên giấy. Ôn Lăng tò mò nhìn qua, hóa ra là một sơ đồ tuần hoàn: từ nguyên liệu, nhà cung ứng, cho đến các điều kiện ràng buộc, bổ sung lẫn nhau. Tất cả đều được vẽ ra rõ ràng.
“Có điều, cô vẫn chưa tìm hiểu đủ sâu.” Anh nói chậm rãi, “Nhà thi đấu bên Bắc Kinh - Quảng Châu, tôi cũng biết. Lần trước có một công ty khác trúng thầu, nhưng vật liệu không chịu nổi sức nóng liên tục của hệ thống sưởi, cuối cùng phải tháo dỡ, coi như thi công lại lần hai. Vì thế, Nhuận Sâm chắc chắn sẽ cực kỳ chú trọng đến chất lượng và độ bền nhiệt của vật liệu lần này.”
Vài câu ngắn gọn, anh đã chạm trúng trọng tâm của đơn hàng, phân tích tâm lý khách hàng thấu đáo đến mức khiến đầu óc Ôn Lăng sáng hẳn ra.
Dù vậy, cô vẫn lo lắng: “Nhưng còn vấn đề giá cả thì sao…”
Phó Nam Kỳ: “Nếu họ chỉ nhìn vào giá, thì từ đầu đã chẳng cần gặp cô. Cái cô Hứa Ân này tôi từng tiếp xúc, không phải kiểu người tùy tiện tìm cớ kéo dài thời gian. Việc bà ta chọn gặp cô chứng tỏ trong lòng đã có nghi ngờ với phương án của… ừm…”
“Nhậm Diểu.” Ôn Lăng vội nhắc.
Anh gật đầu: “Đúng, Nhậm Diểu. Nhưng bà ta cũng không hề thẳng thừng từ chối, chứng tỏ cán cân trong lòng chưa nghiêng hẳn về bên nào. Lúc này, cô cần nhấn mạnh ưu thế của mình ở chất lượng và đặc biệt là khả năng chịu nhiệt. Tốt nhất hãy làm một bản kế hoạch chi tiết, phác họa rõ ràng sự vượt trội. Nhưng chỉ vậy thôi thì vẫn chưa đủ.”
Vốn dĩ Ôn Lăng đã thấy đầu óc như được khai sáng, ai ngờ lại bị anh dội thêm một gáo nước lạnh, không khỏi ấm ức: “Vậy mà vẫn chưa đủ sao?”
Phó Nam Kỳ bật cười, nảy ý trêu chọc cô: “Thật ra muốn nhanh gọn thì rất đơn giản. Ví dụ như…”
Ôn Lăng lập tức ngẩng lên, lắng nghe chăm chú.
Phó Nam Kỳ: “...Chỉ cần tôi ra mặt, đảm bảo mọi chuyện sẽ giải quyết trong phút chốc.”
Ôn Lăng sững người. Nếu anh chịu đứng ra, còn có chuyện gì ở Bắc Kinh mà không làm xong? Doanh nhân trẻ lừng lẫy, người người đều nể mặt Phó công tử. Nhưng như thế thì cô còn có công lao gì? Dù có thành công cũng chẳng liên quan đến cô nửa phần.
Phó Nam Kỳ bật cười thành tiếng, rút xấp giấy trong tay khẽ gõ vào trán cô: “Đùa thôi, tôi đâu rảnh vậy. Thầy chỉ dẫn đường, tu luyện vẫn phải dựa vào bản thân trò.”
Ôn Lăng ôm trán, cảm giác bị gõ đến phát ngốc. Nhưng cô nhanh chóng quay lại chủ đề chính, mắt sáng lên: “Vậy… Anh sẽ dạy tôi cách làm chứ?”
Anh khẽ vẫy tay: “Lại đây, tôi nói cho nghe.”
Ôn Lăng chỉ lưỡng lự một chút rồi cũng nghiêng người tới gần. Trong lòng vẫn có chút cảnh giác, nhưng sức hấp dẫn của khoản tiền thưởng đủ lớn để đè bẹp hết thảy.
Anh ghé sát, thì thầm bên tai cô mấy câu. Hơi thở ấm nóng phả vào, vừa ngưa ngứa vừa khiến người ta khó chịu vì tim đập loạn.
Thế nhưng cô vốn nhanh nhạy, mới nghe được mấy lời đầu tiên mà ánh mắt đã sáng rực, liên tục gật gù như chú chim nhỏ mổ thóc. Bao nhiêu đề phòng, bao nhiêu nghĩ ngợi khác đều bị cô ném lên chín tầng mây.
Anh vô thức cúi thấp đầu. Đôi môi cô gần trong gang tấc, mềm mại, óng ánh như trái anh đào chín mọng, khiến người ta chỉ muốn cúi xuống, khẽ cắn một cái.