Phó Nam Kỳ bày cho cô một chiêu rất đơn giản: biến thế bị động từ bên mua thành thế chủ động của bên bán.
Lô hàng trong tay cô tuy thuộc về công ty, nhưng lại không nằm trong kho ở Bắc Kinh. Ôn Lăng đã tự bỏ tiền đặt cọc trước, theo quy trình thì trong hồ sơ của tổng công ty sẽ có thêm một khoản này, và thế là công ty Nhuận Sâm nghiễm nhiên xuất hiện thêm một đối thủ cạnh tranh vô hình.
Cô không nói, ai mà biết được đây là do cô giở trò?
“Nhưng như vậy chẳng phải là lừa sao?” Lúc mới nghe anh nói ra kế hoạch này, Ôn Lăng còn ngẩn người.
Ánh mắt Phó Nam Kỳ nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một kẻ ngốc: "Đây gọi là binh bất yếm trá. Nếu không thì cô nghĩ sao, làm ăn dễ dàng thế à? Cứ thật thà quá thì sau này cô sống thế nào trong cái vũng lầy này?" Nói rồi, anh lại cầm bút gõ nhẹ lên đầu cô một cái.
Cô chẳng dám phản bác, chỉ lẳng lặng né ra một góc. Trong lòng thì lầm bầm: Đi học hồi đó học kém thầy cô cũng đâu có đánh! Anh đúng là quá nghiêm khắc rồi!
Vài ngày sau, Ôn Lăng bước vào vòng đàm phán lần thứ hai với Hứa Nhân. Quả nhiên, thái độ của đối phương không còn thản nhiên, ung dung như lần trước nữa, hiển nhiên là đã âm thầm đi điều tra qua.
Con người vốn thế, hễ thấy có kẻ khác tranh giành thì trong tiềm thức sẽ mặc định món đồ kia là thứ tốt.
Khi cô đưa lại bản kế hoạch mới, bản đã được cô chỉnh sửa theo chỉ dẫn của Phó Nam Kỳ, ánh mắt Hứa Nhân rõ ràng sáng lên, khác hẳn lần trước.
Bản đề xuất trước đó của cô không phải là dở, nhưng phần thuyết minh về vật liệu còn quá chung chung, thiếu điểm nhấn. Lần này, cô tập trung nhấn mạnh đặc tính chịu nhiệt cao, làm rõ một hướng đi nổi bật, trúng ngay điều Hứa Nhân đang mong muốn.
Không vòng vo, Hứa Nhân lập tức gật đầu quyết định ngay tại chỗ.
Khi tin tức truyền về công ty, sắc mặt Nhậm Diểu tức giận đến mức xanh mét. Những ngày sau đó, mỗi lần chạm mặt Ôn Lăng ở văn phòng, cô ta lại buông ra mấy câu mỉa mai châm chọc. Nhưng Ôn Lăng chẳng buồn để ý, chỉ tập trung làm tốt phần việc của mình. Và quan trọng nhất, cô đã bỏ túi khoản tiền thưởng béo bở.
Vui mừng quá, Ôn Lăng lập tức nhắn tin cho Phó Nam Kỳ: “Thành công rồi! Cảm ơn thầy Phó đã chỉ dạy, cúi đầu cảm tạ!”
Một lát sau, bên kia mới trả lời: “Thầy Phó?”
Ôn Lăng mới sực nhận ra mình lỡ lời. Nhưng thực ra, trong tiềm thức, cô luôn có cảm giác anh giống như một người thầy nghiêm khắc mà tận tâm. Hơi chột dạ, cô vội gửi thêm một cái sticker dễ thương để che lấp.
May mà anh không truy cứu thêm.
Ôn Lăng hiểu tính anh rộng rãi, chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện vụn vặt, thế nên cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Em gái Ôn Từ đang học ngành Tài chính ở Đại học H. Thời gian này Ôn Lăng bận rộn công việc, đã lâu chưa đến thăm. Hai chị em hẹn nhau thứ Bảy, khi nghe tin, Ôn Từ mừng rỡ nhắn liền mấy tin:
“Yêu chị nhất!”
“Trên đời chỉ có chị là tốt nhất thôi!”
Ôn Lăng bật cười đáp gọn: “Dẻo miệng quá!”
Ôn Từ lại gửi thêm mấy icon lè lưỡi trêu chọc.
Sáng thứ Bảy, Ôn Lăng dậy thật sớm. Cô chọn mặc chiếc áo len cao cổ sát nách màu be mới mua mấy hôm trước. Phần lưng có đường khoét tinh tế, gợi chút gợi cảm kín đáo, khéo léo tôn lên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Trước đây, khi thấy Hoắc Tân từng mặc kiểu áo này, Ôn Lăng đã muốn thử lắm rồi nhưng vẫn còn băn khoăn. Không ngờ hôm nay khoác lên, hiệu quả lại ngoài mong đợi.
Phong cách trưởng thành, chín chắn mà vẫn giữ chút mềm mại này, cô lại có thể điều khiển một cách tự nhiên, không gượng ép.
Taxi dừng trước cổng trường. Ôn Lăng bước xuống, vừa đi vừa đảo mắt tìm bóng dáng của Ôn Từ trong đám đông. Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Ôn Từ: “Chị ơi, em đi với anh trai đến quán cà phê gần trường rồi. Cổng đông quá, bất tiện, chị qua đây tìm em nhé. Địa chỉ: Hải Điện ********.”
Ôn Lăng vừa đọc đến hai chữ “anh trai”, tim bèn dấy lên hồi chuông cảnh giác.
Ôn Từ tuy giỏi võ, nhưng đầu óc thì đơn giản, lại là lần đầu đến Bắc Kinh. Sao tự nhiên lại có “anh trai”? Chẳng lẽ… bị lừa rồi?
Không dám chần chừ, Ôn Lăng lập tức bắt xe đến địa chỉ kia.
Nhưng vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững lại.
Cách vài mét, Ôn Từ đã vui vẻ vẫy tay gọi chị. Nhưng ánh mắt Ôn Lăng thì dừng chặt trên người đàn ông ngồi bên cạnh em gái, là Phó Nam Kỳ.
Anh chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của cô, chỉ chống cằm nhìn ra phố, gương mặt nghiêng nghiêng, tĩnh lặng như một bức tranh.
Ôn Lăng không ngờ, lại gặp anh trong tình huống này.
Không, chính xác hơn là… Ssao anh lại ở đây?
Lại còn đi cùng Tiểu Từ?
Ôn Lăng vừa khựng lại một chút, Ôn Từ đã lon ton chạy tới kéo chị ngồi xuống ghế đối diện.
“Chị, chị muốn uống gì? Cứ gọi thoải mái đi.” Cô bé vừa đẩy thực đơn về phía chị vừa hất cằm sang bên cạnh, cười hồn nhiên: “Anh Phó mời đó.”
Ôn Lăng giật nảy mình, vội quay sang nhìn Phó Nam Kỳ, vừa hoảng vừa bực: “Em nói linh tinh gì thế? Sao lại không biết giữ lễ phép như vậy!”
Ôn Từ chun mũi, uất ức giải thích: “Anh ấy bảo em gọi thế mà…”
Ôn Lăng: “…” Đúng là con bé gan to bằng trời, chẳng biết sợ ai.
Phó Nam Kỳ lặng lẽ ngồi nghe trọn cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ khẽ mỉm cười, trông chẳng khác nào một quân tử thực thụ đứng ngoài ván cờ, chỉ quan sát mà không lên tiếng.
Trái tim Ôn Lăng thì đập loạn xạ, chỉ hận không thể lôi băng dính ra bịt miệng em gái mình lại.
Cô gượng gạo tìm cớ: “À… đúng rồi, Phó tổng, sao anh lại đến đây ạ?” Lại còn vừa khéo gặp cả em gái cô nữa…
Anh ngẩng đầu, giọng thản nhiên: “Tôi có tên trong quỹ cựu sinh viên. Hôm nay đi ngang qua, tiện ghé phát thưởng.”
“Ồ… ra vậy.”
Anh lại hỏi: “Còn cô thì sao, công việc thuận lợi chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Ôn Lăng lập tức sáng bừng cả gương mặt, khóe môi không kìm nổi mà cong lên: “Nhờ có sự chỉ dẫn của anh, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt như có ý cười: “Vậy thì… Tiếp tục cố gắng nhé.”
Ánh mắt Ôn Từ cứ láo liên nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, rồi khúc khích cười trộm.
Sắp sửa rời đi, cô bé bỗng ôm bụng than đau, nói muốn quay về trường.
“Không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?” Ôn Lăng lo lắng.
“Không cần, chắc là đến kỳ thôi. Em nghỉ ngơi một lát là ổn.”
“Nhưng chị đã nói hôm nay sẽ đưa em đi mua quần áo, dạo phố mà…”
Ôn Từ cau mày, cắt lời luôn: “Chị đi với anh Phó là được rồi. Size của em chị biết mà, thấy cái nào hợp thì cứ mua, gửi về cho em sau. Em tin mắt nhìn của chị.”
Ôn Lăng bất lực, không nói nữa.
Ra đến cổng trường, cô có phần ngại ngùng nói: “Phó tổng, chiều nay chắc anh bận lắm nhỉ? Nếu có việc thì anh cứ về trước, tôi tự đi dạo cũng được.”
Anh liếc nhìn cô, giọng thong thả: “Không có việc gì. Cùng đi đi, cũng lâu rồi tôi chưa dạo phố.”
Hai người chọn một trung tâm thương mại gần đó. Dịp lễ sắp đến, sảnh lớn tầng một được trang hoàng rực rỡ, đèn treo khắp nơi, còn bày cả những chiếc hộp đèn với đủ hình dạng.
Đứng trên thang cuốn, Ôn Lăng không chịu nổi tò mò, hết ngó đông lại liếc tây, mắt sáng lấp lánh. Bên cạnh, Phó Nam Kỳ thì trái ngược hẳn, anh trầm tĩnh, cúi đầu bận rộn nhắn tin.
Gửi xong, anh vô thức quay sang nhìn, thấy chiếc khăn quàng của cô lệch sang một bên.
Anh khẽ đưa tay chỉnh lại, kéo phần đang tuột xuống gọn lên vai cô.
Ôn Lăng lập tức ngoái lại, hơi ngạc nhiên: “Phó tổng, sao vậy ạ?”
“Khăn sắp rơi mất rồi.”
“À…” Cô ậm ừ, chẳng nghĩ gì thêm, ánh mắt vẫn bị cuốn hút bởi muôn vàn món đồ lấp lánh trong các quầy hàng.
Đúng lúc đó, một đôi vợ chồng già đi ngược chiều. Khi lướt qua, bà lão không kìm được ngoái đầu nhìn họ một cái, rồi ghé tai ông lão thì thầm điều gì đó. Hai người nhìn nhau, cười ý nhị.
Tai thính, Phó Nam Kỳ nghe được một từ mấu chốt, trong thoáng chốc khựng lại. Anh quay sang ngắm cô thêm lần nữa.
Còn cô gái nhỏ thì hoàn toàn không hay biết, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt anh, chớp mắt thắc mắc: “Anh nhìn gì thế? Trên mặt tôi dính gì à?”
“Không có gì.” Anh mỉm cười nhạt, thu lại ánh mắt, dáng vẻ bình thản như chưa từng có gì xảy ra.
Nói là đi dạo cùng nhau, nhưng thật ra Phó Nam Kỳ rõ ràng chẳng hứng thú mấy với chuyện mua sắm. Phần lớn thời gian, anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, giống hệt một “tấm phông nền” cho cô.
Trái lại, Ôn Lăng thì từ tầng một đi thẳng lên tầng cao nhất, rồi lại vòng xuống tận tầng hầm, góc nào cũng không bỏ sót.
Đến khi dừng lại, cô mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi quá nhanh. Trong tay lỉnh kỉnh đủ loại túi lớn túi nhỏ, nhưng lòng lại chưa hề thấy thỏa mãn.
Phó Nam Kỳ nhìn gương mặt nhỏ bé vừa ủ rũ vừa rối rắm của cô, thấy buồn cười mà cũng thật khó tin: "Cả một buổi chiều rồi, vẫn chưa đi dạo cho đủ sao?"
“Anh thì không hiểu rồi,” Ôn Lăng chu môi, than thở, “đối với phụ nữ, thời gian đi shopping vĩnh viễn là không bao giờ đủ, chỉ có ít thôi.” Cô lại làm bộ nghiêm túc, “ít không chỉ là thời gian đâu… mà còn là cái ví ngày càng teo tóp nữa.”
Nói rồi, cô ngước lên nhìn anh, nửa trêu nửa trách: “Anh thì khác, tiền nhiều đến mức phải có người chuyên quản lý, một vị ‘đại gia’ như anh làm sao hiểu nổi nỗi khổ này.”
Phó Nam Kỳ bật cười trước cách ví von của cô: “Tôi? Đại gia à? Nói thế thì oan quá. Thật ra tôi cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ là chuyển tiền từ túi này sang túi khác để đầu tư mà thôi.”
Anh nói với giọng nhàn nhạt, như thể chuyện chẳng có gì. Nhưng Ôn Lăng thì chẳng tin nổi một chữ.
Nếu ngay cả anh mà còn bảo là không có tiền, vậy thì thế nào mới được gọi là giàu cơ chứ?
Dù vậy, nghĩ lại cũng thấy đúng là anh sống khá giản dị. Ngoài chuyện đi lại luôn có xe riêng, và những bộ trang phục chỉnh tề trong các dịp quan trọng, thì mọi mặt ăn mặc, sinh hoạt thường ngày của anh đều chẳng hề phô trương hay xa hoa.
Dĩ nhiên, anh cũng chẳng phải kiểu người keo kiệt. Trong mắt Ôn Lăng, Phó Nam Kỳ là người với đồ tốt cũng không quá nâng niu, còn đồ bình thường nhưng hữu dụng thì cũng chẳng ngại dùng.
Dường như bất kể ở trong hoàn cảnh nào, anh đều có thể ung dung đối diện.
Ngoại trừ sự kiêu ngạo thoảng qua trong cốt cách, anh hoàn toàn không mang theo mấy thói hư tật xấu thường thấy ở những cậu ấm con nhà giàu, điều này thật sự rất lạ.
Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Ôn Lăng nhìn thấy tay anh vẫn trống không, cả buổi chiều chỉ quanh quẩn theo mình, trong lòng không khỏi áy náy.
Đi ngang qua một quầy, cô vội mua một món quà nhỏ, một con mèo bông bé xíu, chỉ vừa trong lòng bàn tay, có thể móc vào ngón tay như đồ trang trí, rồi đưa cho anh.
Phó Nam Kỳ cầm lấy món đồ, lặng lẽ nhìn rất lâu.
Cái kiểu im lặng đó, trong mắt Ôn Lăng chính là “không còn gì để nói”. Cô ngượng chín mặt, đỏ bừng tới tận mang tai. Nhưng thật sự cô chẳng biết phải tặng gì khác cho anh cả.
Sau cùng, anh vẫn mỉm cười nhận lấy. Móc ngón tay vào sợi dây treo, lắc lư món đồ nhỏ trước mặt, vừa lắc vừa cười: “Đây là món quà ‘đặc biệt’ nhất mà tôi từng nhận được.”
Ôn Lăng cúi đầu, im thin thít như một con chim cút nhỏ.
Cô hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của anh. Cái gọi là “đặc biệt”, chính là vừa trẻ con, vừa ngớ ngẩn.
Thế nhưng, cô hoàn toàn không ngờ rằng… ngay ngày hôm sau, cô lại nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh gửi đến.
Khi mở hộp ra, Ôn Lăng sững người, bên trong chính là chiếc mặt dây Quan Âm mà lần trước anh đã tặng cô trên xe.
Dưới hộp còn đặt một tấm thiệp nhỏ, là chữ viết tay của anh. Nét bút khoáng đạt, mạnh mẽ, từng đường từng nét đều dứt khoát.
Dòng đầu tiên viết: “Lễ phải có qua có lại.”
Dòng thứ hai lại càng trực diện: “Quà tôi đã tặng đi, không có lý nào lại lấy về.”
Ôn Lăng vốn biết, trong xương cốt anh cũng cứng rắn chẳng kém gì Phó Yến. Chỉ là cô không ngờ, anh lại kiên quyết đến mức này.
Trong đầu cô bỗng rối loạn. Không phải vì bản thân món quà, mà bởi vì việc anh gửi lại lần thứ hai mang theo một ý nghĩa khác hẳn.
Cân nhắc hồi lâu, cô vẫn quyết định gọi cho anh.
Ngay khi điện thoại được kết nối, màn đêm quanh cô như trở nên sâu đặc hơn. Ôn Lăng siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài cửa sổ.
Đêm đen như mực, yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Đầu dây bên kia, giọng trầm thấp của Phó Nam Kỳ vang lên, rõ ràng: “Nhận được quà rồi chứ?”
Một câu nói nghe thì hết sức bình thường, nhưng lọt vào tai Ôn Lăng lại mang hàm ý khó đoán, tựa như anh sớm biết cô nhất định sẽ gọi cho mình vậy.
Ôn Lăng im lặng một thoáng: “Nhận được rồi ạ.”
“Thích không?”
“... Tại sao lại tặng tôi Quan Âm vậy?” Thực ra, câu hỏi này cô đã muốn hỏi từ lần anh đưa trên xe.
Anh khẽ cười, không vội trả lời: “Cô biết câu nói ‘nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật’ chứ?”
“Ừm.”
“‘Quan Âm’ đồng âm với ‘quan ấn’, ngụ ý thăng quan tiến chức. Ngày xưa đàn ông ra ngoài lập nghiệp, đây chính là một sự chúc phúc tốt đẹp cho con đường công danh.”
Phần dành cho nữ thì lại chẳng hay ho gì. Người xưa cho rằng phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, nên đeo Phật để mong tấm lòng rộng mở hơn. Ôn Lăng nghe đến đây thì thầm khinh thường, không cho là đúng.
Phó Nam Kỳ lại chậm rãi nói: “So với một năm trước, tôi thấy cô đã tiến bộ rất nhiều rồi. Tuy đôi lúc còn hơi vụng về, nhưng cô rất chăm chỉ, cũng đầy quyết tâm. Tôi mong vài năm tới cô có thể tiếp tục cố gắng, làm nên thành tựu cho riêng mình. Còn về tính cách… Tôi cảm thấy rất tốt, chẳng có gì cần phải sửa cả, cứ là chính cô thôi.”
Ôn Lăng bỗng lặng im rất lâu, sống mũi cay cay, nói nhỏ: “Cảm ơn thầy Phó…”
Anh khẽ bật cười: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Ôn Lăng ngẩn ra, vội vàng sửa lại: “… Phó tổng.”
Anh không tiếp tục chỉnh nữa, có lẽ cảm thấy chỉnh cũng vô ích, chỉ hỏi: “Bây giờ cô ở nhà một mình à?”
“Vâng, Trình Dịch Ngôn về quê rồi.”
“Lần trước, chẳng phải cô nói muốn trao đổi với tôi về kế hoạch dây chuyền sản xuất giai đoạn hai sao?” - Giọng anh trầm ổn, bên kia còn nghe thấy tiếng lật tài liệu, hiển nhiên vẫn đang bận công việc.
“Có làm phiền công việc của anh không?”
“Không đâu, tôi còn vài thứ phải xử lý, vừa hay có thể trao đổi luôn.”
Nghe vậy, Ôn Lăng cũng không quanh co nữa: “Vậy để tôi đi tìm tài liệu ngay.”
“Không cần, cô cứ đi rửa mặt trước đã. Trời lạnh thế này, lát nữa chúng ta… Nằm trên giường nói chuyện cũng được.”
“…… Phó tổng??!”
Anh thì vẫn nói với giọng điệu điềm nhiên, dường như hoàn toàn không nhận ra câu mình vừa nói dễ gây hiểu lầm thế nào.
Mặt Ôn Lăng lập tức đỏ bừng như quả táo chín, nhưng loại chuyện này càng không thể hỏi lại, chỉ sợ càng thêm xấu hổ.
Trong điện thoại, im lặng chốc lát rồi vang lên tiếng cười thấp trầm của anh: “Được rồi, không trêu cô nữa, mau đi rửa mặt đi.”
Ôn Lăng thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi cảnh ngượng ngập. Nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác mơ hồ khó tả, tim đập lạc nhịp, thấp thỏm không yên. Rõ ràng anh không phải kiểu người dễ buông lời trêu ghẹo, thế mà cô lại cảm thấy… dường như anh chẳng có khả năng nào sẽ để mắt đến mình.
Tối hôm ấy, Ôn Lăng cuộn trong chăn, ôm điện thoại trò chuyện với anh mãi. Khi vô thức liếc xuống màn hình, cô mới giật mình nhận ra đã hơn hai tiếng trôi qua. Vội vàng nói lời chúc ngủ ngon.
“Mai gặp.” Anh cười, rồi cúp máy.
**
Hôm sau đi làm, trong lòng Ôn Lăng vẫn còn chút mơ hồ, khó tả.
Đi thang máy, Trương Nguyệt quay lại nhìn cô mấy lần: “Có tâm sự à?”
“Hả?”
“Tôi hỏi cô có chuyện gì à.”
Ôn Lăng né ánh mắt cô ấy: “Không có đâu.”
“Còn nói không? Người thì ngẩn ra, vừa nãy gọi ba lần liền mà cô chẳng thèm đáp một tiếng.”
Ôn Lăng chột dạ, bịa bừa một lý do: “Có lẽ dạo này bận quá, toàn nghĩ đến công việc thôi.”
“Bận thì bận, cũng phải biết nghỉ ngơi điều độ chứ.”
“Ừ, biết rồi.”
Buổi trưa, cô nhận được điện thoại của Tiết Dương, rủ cô cuối tuần đến dự lễ cắt băng khánh thành. Hỏi ra mới biết, ông ấy đã mở công ty riêng, chính thức tách ra làm ăn độc lập.
Ôn Lăng vừa mừng cho ông ấy, lại vừa có chút trách móc: "Thầy cũng thật chẳng coi em ra gì, trước đó chẳng nói với em một tiếng. Đến khi khai trương rồi, em mới biết."
“Đây chẳng phải đang mời em sao? Với lại nghe sư huynh em bảo dạo này em bận lắm, liên tục xử lý mấy dự án lớn. Thầ nào dám làm phiền chứ.”
Ôn Lăng đỏ mặt vì bị ông ấy trêu: "Thầy đừng trêu em nữa, với chút bản lĩnh của em, chẳng lẽ thầy còn không rõ sao? Tất cả đều nhờ bạn bè giúp đỡ, nể mặt em mà thôi."
“Vậy hẹn luôn, thứ Bảy đừng quên.”
“Em nhất định đi.”
Chuẩn bị cho sự kiện thứ Bảy, mấy hôm trước cô đã tan làm sớm, định ghé một cửa hàng quà tặng gần đó chọn mua món đồ phù hợp. Nhưng lúc xuống lầu, lòng vẫn phân vân không biết nên mua gì.
Cô còn mở điện thoại tra trên mạng, hoàn toàn không chú ý có người đi tới bên cạnh.
Khi đến gần, cô mới kịp dừng lại: “Xin lỗi…”
Ngẩng lên thấy người đó, nửa câu cuối như nghẹn lại trong cổ họng.
Phó Nam Kỳ mỉm cười: “Vừa tan làm à?”
“Vâng.” Ôn Lăng cũng cười, “Ngày mai đi cắt băng khánh thành cho thầy, tôi đang băn khoăn không biết nên mua quà gì.”
“Đối với thầy của mình, món gì cũng được. Quà cuối cùng chỉ là tấm lòng, đừng quá câu nệ.”
“Cảm ơn anh.” Nhưng cô vẫn không thể quá tùy tiện.
Nhìn sắc mặt cô, Phó Nam Kỳ đoán được: "Vậy thì cùng đi. Ngày mai nếu rảnh, tôi cũng sẽ ghé qua một chuyến, coi như mời cô đi làm cố vấn cho tôi."
Họ đi đến khu phố mua sắm gần đó, vốn nổi tiếng với các thương hiệu cao cấp.
Nhưng chọn lựa một hồi, cuối cùng lại vào một cửa hàng bách hóa khá bình dân. Mặc dù không phải hàng rẻ tiền, các kệ bày bán chủ yếu là những thương hiệu tầm trung và cao cấp vừa phải, so với các cửa hàng lân cận giá cả lên đến cả chục, vài chục nghìn tệ, thì nơi này tính ra khá vừa túi tiền.
Đúng là nằm trong khả năng chi trả của Ôn Lăng.
Cô lượn lờ giữa các kệ hàng, lúc đầu còn vui vẻ, nhưng theo thời gian, biểu cảm dần trở nên bối rối và khó chịu.
“Ngài Phó…” Cô quay lại nói.
Phó Nam Kỳ đặt điện thoại xuống, thấy cô nhăn nhó, không nhịn được cười hỏi: “Sao vậy, đồ không đủ nhiều à?”
Cô lắc đầu, thở dài: “Ngược lại, quá nhiều lại càng khó chọn.”
Nói xong, cô tự thấy áy náy. Anh dẫn cô đi mua là tấm lòng tốt, vậy mà cô lại vì chuyện chọn lựa mà lãng phí cả đống thời gian của anh, thật không nên.
“Hay anh về trước, để tôi tự xem thêm một chút?” Cô cúi đầu đề nghị. Trong tay anh lại cầm một hộp quà, thứ mà khi vào cửa hàng anh đã xem qua hai vòng là mua luôn. Không như cô, ngắm nghía gần nửa giờ mà vẫn chưa quyết được.
Phó Nam Kỳ bất ngờ nói: “Thực ra, món quà không quan trọng lắm đâu.”
Ôn Lăng nhìn anh.
Phó Nam Kỳ nói: “Thực ra, thầy của cô chưa chắc đã quá khắt khe đâu. Cô định tặng gì, thầy cũng sẽ không để tâm, chỉ là cô tự tạo rào cản cho chính mình. Nếu thoải mái một chút, cô sẽ đỡ phải bận tâm nhiều như vậy.”
Ôn Lăng không đáp. Lý lẽ nghe thì đơn giản, nhưng làm được mới khó.
Cô đâu phải anh. Nếu đứng ở vị trí của anh, chắc chắn sẽ không phải bận tâm món quà nào. Hơn nữa, dù tặng gì đi chăng nữa, người nhận cũng sẽ trân trọng. Quả thật, điều quan trọng không phải món quà, mà là người tặng.
Trong lúc thầm nghĩ vậy, cô vô tình ngẩng mắt lên, thấy anh đang nhìn mình chăm chú.
Thấy vậy, cô liền né tránh ánh mắt, giả vờ cúi đầu tiếp tục chọn đồ, miệng lầm bầm tự biện: “Cái này có vẻ nhỏ quá,” hay là “Cái này có vẻ trẻ con, không phù hợp.”
Phó Nam Kỳ hiểu rõ, chỉ mỉm cười, không hề vạch trần. Giữa lúc đó, anh nhận được điện thoại, nhắn nhủ cô vài câu rồi đi ra cửa nghe.
Ôn Lăng thở phào nhẹ nhõm, tập trung chọn quà tiếp.
Nơi này là khu phố mua sắm sầm uất, người ra vào tấp nập, chỉ trong chốc lát, lượng khách bên ngoài đã đông lên, không thiếu những đôi tình nhân trẻ tuổi.
Ôn Lăng liếc quanh một vòng, bất ngờ thấy hai người quen, lập tức khựng lại, bước chân đứng yên tại chỗ.
Chỉ trong khoảnh khắc cô lúng túng ấy, hai người đã vừa cười nói vừa tiến đến gần. Nhậm Diểu vừa ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay vào cô: “Lăng Lăng?”
Ôn Lăng chỉ nhếch nhẹ đầu, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
“Thật trùng hợp quá,” Nhậm Diểu mỉm cười. “Ngày mai là ngày trọng đại của Tiết Tổng, tôi và Phó Yến đến đây chọn vài món quà.”
Cô thực sự ngạc nhiên.
Hai người đó đến đây, chắc chắn sẽ không bị Tiết Tổng đuổi ra ngoài sao? Tiết lão gia đâu phải người dễ tính.
Dĩ nhiên, chuyện này không liên quan đến cô. Ở lâu trong giới danh lợi, cô hiểu rõ một điều: không có bạn hay thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích tồn tại vĩnh viễn. Trước lợi ích, kẻ không hợp có thể ngay lập tức bắt tay làm hòa.
Ôn Lăng gật nhẹ, thái độ hờ hững, quay lại tiếp tục chọn đồ của mình.
Vẻ mặt Nhậm Diểu có phần cứng ngắc, thái độ của Ôn Lăng khác hẳn so với những gì cô ta tưởng tượng.
Không ai hiểu rõ hơn cô ta việc Ôn Lăng yêu Phó Yến đến mức nào, ngưỡng mộ người đàn ông này ra sao. Từ năm ba đại học, cô đã ở bên anh, chấp nhận cảnh quanh anh luôn có đủ loại phụ nữ vây quanh, vậy mà chưa bao giờ mở miệng đòi hỏi điều gì.
Sự khiêm nhường và nhẫn nhịn đến cực điểm ấy, nếu không phải tình yêu thật, thì là gì? Dù Nhậm Diểu cũng yêu Phó Yến, cô ta chưa từng coi Ôn Lăng là mối đe dọa.
Cô nhìn thấu, Phó Yến chỉ đang chơi đùa với Ôn Lăng mà thôi. Trong giới này, chuyện như vậy quá bình thường. Đừng nói đến chuyện anh ta với Ôn Lăng ra sao, chỉ riêng người mẹ thông minh sắc sảo của anh, cũng đủ khiến cô biết không có kết quả nào xảy ra giữa họ.
Hơn nữa, Phó Yến thực sự yêu Ôn Lăng sao? Chưa chắc.
Trong lòng Nhậm Diểu xoay chuyển nhanh, định tiến lên nói vài câu, thì một người đàn ông bước chậm tới bên Ôn Lăng, hơi cúi xuống: “Chọn xong chưa?”
Vì góc nhìn, Nhậm Diểu chỉ thấy được góc nghiêng hoàn hảo của anh: sống mũi cao, xương mày sắc nét, đôi mắt đen sâu ánh lên nụ cười như gió xuân.
Tư thế ấy, hai người đứng rất gần nhau, tự nhiên đến mức thân mật.
Nhậm Diểu sững sờ một lát, quay sang nhìn Phó Yến, thì thấy mặt anh ta lạnh như băng, đôi mắt cố định nhìn thẳng về phía hai người đối diện, không chớp.
Phó Nam Kỳ nói xong với Ôn Lăng mới thong thả quay lại, như lúc này mới nhận ra họ, mỉm cười nhẹ: “Trùng hợp quá.”
Nhậm Diểu vội nở nụ cười, thái độ lễ phép: “Phó tiên sinh, chào anh.”
Cô ta và Phó Nam Kỳ đã gặp vài lần, nhưng không thân thiết. Cô ta chỉ biết anh là người đứng vững nhiều năm trên thị trường bất động sản và chứng khoán, là một huyền thoại trong giới tài chính, đặc biệt trong thế hệ doanh nhân trẻ ở Bắc Kinh. Anh trai cô, Nhậm Đông Minh, vốn kiêu ngạo, nhưng rất nể trọng anh, nên cô tự biết không được xem thường.
Phó Nam Kỳ lịch sự trao đổi vài câu, rồi lại quay sang nói chuyện với Ôn Lăng.
Nhìn cách họ tương tác, có thể thấy quan hệ rất tốt.
Trong lòng Nhậm Diểu dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ. Cô ta nhớ lại buổi tiệc trước, khi ra về còn hỏi Phó Yến: “Ôn Lăng với anh trai anh có quen không?”
“Không rõ.”
Nhậm Diểu chột dạ, thấy anh ta vẻ mặt không vui, đành nuốt câu hỏi xuống.
Chỉ có điều, sự nghi ngờ và cảm giác bực bội trong lòng càng lớn hơn.
Nếu Ôn Lăng và Phó Nam Kỳ có quan hệ mật thiết, đồng nghĩa cô ấy vừa có thêm một “chỗ dựa” mới trong Tập đoàn Tử Quang, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến cô ta.
Hơn nữa, thái độ mấy ngày gần đây của Phó Yến càng làm tâm trạng cô ta thêm rối bời.
**
“Thôi, thật sự không biết chọn gì cho vừa.” Ôn Lăng đặt xuống lọ đồ, cười gượng gạo.
Phó Nam Kỳ mỉm cười, tay vuốt nhẹ theo đường vân trên bình gốm: “Thật ra, tặng người lớn không cần rườm rà. Đơn giản thôi, chỉ cần đúng sở thích của họ là được, không cần quá đắt tiền.”
Ôn Lăng thất thần, mặt buồn bã: “Lý lẽ thì tôi hiểu, lời hay cũng biết nói, nhưng đến lúc tự mình chọn thì lại chẳng đơn giản chút nào.”
Anh quay sang, nụ cười thoáng hiện trong ánh mắt: “Cô đang châm chọc tôi nói suông phải không?”
Ôn Lăng giật mình, nhận ra lời mình vừa nói đúng là mang ý đó, vội lắc đầu: “Tôi không dám.”
“Thật sự không dám?”
Cô giơ tay thề: “Thề luôn.”
Anh mới nhẹ nhàng cười, khẽ vỗ đầu cô: “Đi thôi.”
Theo bản năng cô bước theo anh. Ra ngoài, anh mới nói, Tiết Dương thích chơi cờ, ở nhà anh còn có một bộ bàn cờ gỗ tử đàn quý hiếm, để cô đứng tên mang tặng cho ông ấy thì sẽ thích hợp hơn.
Ôn Lăng bối rối: “Sao có thể vậy được?”
Anh nói, đó là quà người khác tặng, mà trong nhà anh mấy thứ như thế vốn đã nhiều, chất đầy chẳng còn chỗ để.
Cô đành gật đầu đồng ý.
Đêm đó, ánh đèn thành phố vừa bật, dòng người trên phố bắt đầu đông. Ôn Lăng ngoái lại nhìn Phó Nam Kỳ, nào ngờ anh cũng vừa khẽ cúi nhìn cô, cười: “Sao nhìn tôi vậy?”
Đôi mắt cô lấp lánh, vừa tò mò lại hơi e dè, chẳng thốt nên lời, chỉ chăm chú nhìn anh.
Phó Nam Kỳ chỉ mỉm cười, để cô nhìn mình thoải mái.
Ôn Lăng lại cảm thấy hơi ngại. Nhưng cô không rời mắt mà nghiêm túc nói: “Trong hơn một năm qua, anh luôn quan tâm giúp đỡ tôi, thật sự rất cảm ơn anh.”
Dù ban đầu anh có mục đích riêng khi giúp cô, nhưng anh vẫn chìa tay kéo cô ra khỏi vực sâu, cô thực sự biết ơn anh.
“Không cần cảm ơn.” Phó Nam Kỳ nói, “‘Cảm ơn’ và ‘xin lỗi’ là hai thứ vô dụng nhất trên đời.”
Anh vốn thẳng thắn, lời nói thô nhưng ý tứ rõ ràng. Ôn Lăng đỏ mặt, thấy vừa xấu hổ lại vừa bối rối.
Nhưng nếu cô định tặng anh món gì, có khi anh lại đáp lễ bằng thứ còn giá trị hơn.
Hơn nữa…
Ai mà biết được anh còn có thể làm gì táo bạo nữa? Người này trông bình lặng nhưng trong đầu toan tính không ít, chẳng ai lay chuyển được quyết định của anh.
Và cũng có những chuyện, cô muốn tự mình kiểm chứng.
Ví dụ như…
“Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?” Nói xong, cô cảm giác như mặt mình bừng đỏ, nhưng vẫn cứ hỏi ra.
Hơn nữa, trong đó cũng ẩn chứa ý muốn thăm dò đối phương. Đã hạ quyết tâm trong lòng, cô lại ngẩng đầu, cố chấp nhìn chằm chằm vào anh.
Nhưng sắc mặt Phó Nam Kỳ vẫn bình thản như thường, không gợn sóng. Anh nói: "Lăng Lăng, trên đời này không ai vô duyên vô cớ mà tốt với một người khác."
Lời ấy thốt ra khi anh khẽ mỉm cười, thản nhiên đối diện với ánh mắt của cô, trong mắt còn lấp lánh nét tinh quái.
Ôn Lăng lại không biết phải nói gì thêm.
Quả thật anh tài giỏi, chẳng dễ bộc lộ tâm ý, mà chỉ bằng sự điềm tĩnh lại khiến người khác lúng túng, vừa tò mò vừa bồn chồn.
Vì câu chuyện vừa rồi, không khí trên đường khá yên lặng. Xe đến Tân Thành Quốc Tế thì đã hơi muộn.
Khu chung cư cao cấp có cây cối xanh tốt, bóng lá lay động, ban đêm lại càng tĩnh lặng. Ôn Lăng còn đang đưa mắt nhìn quanh thì nghe Phó Nam Kỳ nói: "Đến rồi."
Cô quay đầu, thấy anh đã dừng xe, cúi người gõ nhẹ cửa kính.
Ôn Lăng vội thắt dây an toàn rồi nhảy xuống. Thấy anh đã đi về phía trước, cô như cái bóng, theo sát bước chân.
Khi Phó Nam Kỳ vào cổng tòa nhà, anh quay lại nhìn một cái, cô lập tức đứng thẳng người… Như một phản xạ tự nhiên.
Nhưng đồng thời, cũng có chút buồn cười.
Khóe môi anh vô thức cong lên, trong thoáng chốc lại có cảm giác như mình đang dắt theo một chú cún con.
Trong lúc thang máy đi lên, ánh mắt Ôn Lăng không còn đảo lung tung nữa. Không gian quá hẹp, thỉnh thoảng vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt anh.
Anh thì điềm tĩnh, còn cô lại vội vã né tránh, cứ như thể chính mình mới là người đang làm chuyện xấu.
Nhưng rõ ràng, cô chẳng hề làm gì cả.
Đến nơi, Phó Nam Kỳ mở cửa bằng vân tay, cô vội theo sát bước chân.
Đến nơi, Phó Nam Kỳ mở cửa bằng vân tay, cô vội vàng theo sát vào.
Căn hộ vẫn là chỗ lần trước từng đến, rộng rãi và trống trải như cũ. Có lẽ do gam màu thiên về lạnh, nên dù máy sưởi đang bật mà vẫn mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Ôn Lăng ôm tách trà nóng trong tay, đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện ở khu huyền quan có thêm một bức tranh.
Đó là một bức tranh trừu tượng, hòa trộn giữa màu xanh lam, đen, xám và be. Cô ngắm hồi lâu cũng chẳng đoán ra được vẽ cái gì, bèn nghiêng đầu, tiếp tục tỉ mỉ thưởng thức.
Đang chăm chú nhìn, tầm mắt bỗng bị người chắn mất.
Cô ngẩng đầu lên, bóng dáng cao lớn của Phó Nam Kỳ đứng ngay trước mặt, trong tay cầm một chiếc hộp: "Cô đang làm gì thế?"
"... Không có gì." Cô cười gượng, rồi đứng thẳng dậy.
Anh đưa mắt theo hướng nhìn của cô ra sau, cũng thấy bức tranh ấy, ánh mắt khựng lại một thoáng.
"Đó là quà một người bạn cũ tặng. Thấy cũng hay nên tôi treo lên."
"Bạn cũ?"
"Ừ, là người từng cùng tôi khởi nghiệp."
"'Xuống biển' à?" Cô nhẩm lại từ này, trong đầu không kìm được hiện lên vài cảnh tượng mập mờ quyến rũ, liếc anh một cái với vẻ không mấy đứng đắn.
Phó Nam Kỳ khẽ nhướn mày, ánh mắt nhàn nhạt quét sang: "?"
Ôn Lăng biết mình lỡ đà, vội thu lại chút đắc ý: "Tôi đùa thôi mà."
Cô cũng lanh lợi, thấy tình thế không ổn bèn lái sang chuyện khác, hỏi về quãng thời gian anh mới khởi nghiệp. Một phần để đánh trống lảng, một phần quả thực cũng có chút tò mò.
"Anh có gặp khó khăn gì không?" Cô ngước mắt nhìn anh đầy mong đợi.
"Cô nghĩ sao?" Phó Nam Kỳ mỉm cười nhạt, lại đá quả bóng ngược về phía cô.
Ôn Lăng bị anh chặn họng một câu, lập tức hiểu ra muốn chiếm chút lợi thế từ anh là chuyện khó: "Anh lợi hại như vậy, e là chỉ có gài bẫy người khác thôi."
Lời nói có chút hờn dỗi, lại mang theo sự thân mật khó che giấu. Phó Nam Kỳ khựng lại, nhìn cô.
Ánh mắt anh trong sáng, sáng rực.
Ôn Lăng chợt nhận ra mình vừa quá trớn, vội mím môi ngậm chặt, không dám nói thêm gì nữa.
Trong chốc lát, không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên vi diệu.
Cô cúi đầu, nhấp một ngụm nước để xua đi vẻ ngượng ngùng, rồi ánh mắt lại vô thức dừng nơi bức tranh bên cạnh: "Là người bạn rất thân sao? Bức tranh này chắc hẳn rất quý?"
Biết cô chỉ tiện miệng nói cho qua, Phó Nam Kỳ cũng tùy ý đáp lại: "Trong mắt cô, thế nào mới tính là ‘rất thân’?"
Cô ngẩng đầu suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi nhìn thẳng vào anh: "Có thể hai sườn đều sẵn sàng chịu đâm, lúc gặp khó khăn, chỉ cần chưa vượt quá khả năng của bản thân thì sẽ hết lòng giúp đỡ."
Anh bật cười, nụ cười khiến cô chẳng hiểu nổi: "Tôi nói sai sao, Phó tổng?"
Phó Nam Kỳ nói: "Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi mà đến, thiên hạ xôn xao cũng vì lợi mà đi. Ngoài cha mẹ và người thân cốt nhục, làm gì có nhiều chân tâm đối đãi như thế? Cô đặt ra tiêu chuẩn này, e rằng quá cao rồi."
Cô hơi không phục, phản bác: "Chính vì hiếm có, nên mới càng đáng quý."
Phó Nam Kỳ lại liếc cô một cái.
Ánh mắt cô gái trong veo, sáng rực, lại ngay thẳng, thật sự tin tưởng vào quan điểm của mình. Trong lòng anh khẽ ngạc nhiên rồi bật cười thầm, nhưng không nói thêm để phản bác nữa.
Có lẽ, đợi đến khi cô ở độ tuổi của anh sẽ hiểu ra lời anh nói chẳng hề sai. Tất nhiên, cũng có thể cô sẽ mãi bướng bỉnh như thế.
Chỉ là khác biệt quan điểm thôi, anh cũng chẳng định chấp nhặt với một cô nhóc, bèn lái sang đề tài khác. Nói loanh quanh một hồi, cuối cùng lại quay về chuyện cũ.
"Người bạn tặng bức tranh đó cũng là cùng anh sáng lập Tử Quang Capital sao?" Nghe anh nhắc đến, Ôn Lăng tò mò hỏi.
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt thản nhiên: "Coi như là nguyên lão."
"Vậy chắc tình cảm rất sâu đậm? Chẳng trách lại tặng tranh." Trong ánh mắt cô lộ ra vẻ ngưỡng mộ và khát khao: "Bá Nha gảy đàn, cao sơn lưu thủy mới gặp được tri kỷ."
Anh không nỡ phá vỡ ảo tưởng trong mắt cô, nhưng lại muốn trêu chọc một chút: "Hồi đó, quan hệ đúng là khá tốt."
Ôn Lăng liền nhìn anh đầy mong đợi.
Anh nhàn nhạt nói: "Sau này, ông ta muốn làm người cầm đầu Tử Quang Capital, muốn đẩy tôi ra ngoài. Thế là tôi ra tay trước, tống ông ta vào tù. Tội danh là tội phạm tài chính. À, đúng rồi, lúc đó công ty còn chưa gọi là Tử Quang Capital, mà là Lan Giang Ventures, cái tên đó do ông ta đặt, tôi đổi đi rồi, vì nghe không may mắn."
Ôn Lăng tròn xoe mắt: "..." Đúng là độc ác thật.
Dĩ nhiên, lời này cô không dám thốt ra, chỉ dám thầm lẩm bẩm trong lòng.
Anh không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên gương mặt cô, chợt nảy ra chút ác ý, hỏi: "Thấy tôi độc ác à? Có sợ tôi không?"
Cô thật sự suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Dù bản thân cô không làm được, nhưng không có nghĩa là không thể hiểu được cách làm của anh. Không thể phủ nhận, kiểu người như anh mới thật sự thích hợp tồn tại trong chốn tranh danh đoạt lợi này.
Nhưng cô không ngờ rằng chuyện này còn có phần tiếp theo.
Phó Nam Kỳ liếc qua bức tranh, rồi nói tiếp: "Giờ thì ông ta ra tù rồi. Tiếc là bộ khung ngày trước đã gần như tan rã hết, ông ta bước đường cùng, lại phải tìm đến tôi. Cô nói xem, chuyện này có phải rất thú vị không?" Giọng anh mang theo vẻ châm biếm.
Ôn Lăng đã không còn nói nên lời.
Vì quyền lực, địa vị, lợi ích… rốt cuộc những người trong cái giới này có thể làm đến mức nào? Chẳng trách, trước đó đã xé rách mặt mũi đến thế, vậy mà Phó Yến giờ vẫn có thể tham dự lễ cắt băng khánh thành của Tiết Dương, tỏ ra như chưa hề có chuyện gì. Bản thân cô tự thấy mình tuyệt đối không làm nổi.
"Quả thực là một câu chuyện bi thương." Phó Nam Kỳ khẽ nói, "Có thể thấy, tình nghĩa giữa người với người, phần lớn khi so với lợi ích đều chẳng đáng là bao."
Ôn Lăng xụ mặt, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Phó Nam Kỳ đưa chiếc hộp cho cô.
Ôn Lăng đón lấy, mở ra xem, quả nhiên là một bàn cờ tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ. Cô do dự trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sự tặng cho tôi à?"
Anh gật đầu.
Cô cẩn thận vuốt nhẹ bàn cờ, yêu thích đến mức không nỡ rời tay, nhưng trong lòng lại thoáng buồn bực.
Nghĩ đến việc sắp phải đem tặng đi ngay…Lại để lão già Tạ kia được lợi rồi.
Trời cũng đã khuya, Ôn Lăng bèn chào tạm biệt anh: "Vậy tôi về đây, Phó tổng, chúc anh ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô cúi xuống xỏ giày, mang xong rồi, ngẩng đầu liền phát hiện anh vẫn đứng chắn ngay trước mặt, không hề nhúc nhích.
Một tay đút túi, anh nhàn nhã nhìn cô.
Ôn Lăng chẳng hiểu ra sao, đứng dậy, trong tay vẫn ôm chặt bàn cờ: "... Anh còn chuyện gì sao?"
"Cô định cứ thế mà đi à?" Anh hỏi ngược lại, ánh mắt thẳng thắn, nửa cười nửa không, "Chưa ai từng nói với cô rằng, trên đời này chẳng có bữa trưa nào là miễn phí sao? Đã nhận của người ta cái gì, tất nhiên phải trả lại thứ gì đó."
Bị anh nhìn chằm chằm, toàn thân Ôn Lăng bỗng thấy không được tự nhiên, lại không hiểu rõ anh có ý gì. Cô đứng yên tại chỗ, sống động diễn tả trọn vẹn ba chữ "ngây như phỗng".
Khi ấy, trong căn phòng chỉ sáng một ngọn đèn tường. Dưới ánh sáng vàng nhạt, Phó Nam Kỳ đứng thẳng trước mặt cô, cứ thế mà nhìn chằm chằm.
Từ sự chần chừ ban đầu, rồi ngơ ngác, cô dần trở nên bối rối, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Những phỏng đoán trong lòng như từng chút một được chứng thực, nhưng tất cả lại đến quá đột ngột, khiến cô khó lòng tiếp nhận ngay. Cô chỉ có thể ngẩn ngơ đứng đó, ngước nhìn anh, cho đến khi anh tiến lên một bước, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Đôi mắt cô mở to, trong khoảnh khắc ấy, mọi giác quan như đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác rõ rệt từ bờ môi anh áp chặt lên môi mình.
Lần đầu tiên, cô mới hiểu ra: người đàn ông thoạt nhìn điềm đạm, phong nhã ấy, hóa ra cũng có thể mạnh mẽ và nóng bỏng đến nhường này.