Lúc rời đi, Phó Yến vẫn chẳng nói gì, dường như còn đang mải nghĩ ngợi.
Khi lên xe, Nhậm Diểu liếc nhìn anh ta một cái: “... Anh về đại viện à?”
Trước đó Uông Quân đã từng nhắc, hôm nay nhà có tiệc gia đình. Anh ta vốn là người con hiếu thuận, cho dù bận rộn thế nào, mỗi tuần cũng sẽ cố gắng thu xếp thời gian về một chuyến.
“Ừ.” Anh ta gật đầu, cười áy náy với cô ta: “Anh phải về một lát. Nếu em có việc thì để anh đưa em về trước.”
Nhậm Diểu mỉm cười: “Cũng lâu rồi em chưa gặp dì Quân.”
Xe nổ máy, tiếng động cơ vang lên. Cả quãng đường đều yên lặng.
Trước khi bước vào cổng lớn, Nhậm Diểu ghé vào một cửa hàng gần đó mua chút quà. Khi đi ra, cô ta lon ton chạy đến dưới tán cây, giơ mấy túi quà trên tay lên, cười hì hì nói với anh:
“Đừng nói với dì Quân đây là em mua vội ở ngay cửa nhé…”
Lúc ấy, Phó Yến đang hút thuốc. Nghe vậy, anh ta ngẩng đầu lên, cảm thấy buồn cười: “Em tưởng có thể giấu được bà ấy à?”
Nhậm Diểu nhún vai, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, cảm giác như bản thân vừa được làm một đứa trẻ trước mặt anh.
Hồi nhỏ, tính tình cô ta không tốt, cũng chẳng chịu nhường ai. Vì là một trong số ít cô bé ở khu đó, lại thêm tính cách cởi mở, dễ gần, nên thường được mọi người chiều chuộng.
Có điều, cô ta chơi thân hơn với Triệu Khiên Trạch và Cố Vũ Dương, chứ ban đầu lại không mấy quen thuộc với Phó Yến. Sau này, anh ta ra ngoài khởi nghiệp, Nhậm Đông Minh và anh ta trở thành bạn bè, từ đó mới có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc.
Anh ta đối xử với cô ta rất tốt, luôn nhẹ nhàng, ôn hòa, lúc nào cũng mỉm cười, tính tình lại rộng rãi. Mỗi lần đi công tác về, anh ta đều mang theo một đống quà, chưa bao giờ quên phần của cô ta.
Có điều, sự quan tâm của anh ta khác hẳn so với Triệu Khiên Trạch và những người khác. Anh ta vốn chẳng có cảm giác kính sợ với điều gì, luôn tỏ ra hờ hững, nhưng kỳ lạ là người ta lại không thấy bị xem thường, trái lại, giống như đó là lẽ đương nhiên. Đó chính là khí chất bẩm sinh, như thể khắc sâu vào tận xương tủy.
Ở trước mặt Phó Yến, đầu óc cô ta chẳng còn nhanh nhạy như thường ngày, chỗ nào cũng thấy bị kìm kẹp. Thật sự khiến cô ta vừa yêu vừa hận.
"Thật ra em vẫn luôn tự hỏi, một người như anh, rốt cuộc sẽ thích mẫu con gái thế nào?"
Tim Nhậm Diểu đập loạn nhịp, ngay giây phút ấy, cô ta rõ ràng cảm nhận được sự tĩnh lặng bao trùm cả không khí. Đây là câu hỏi cô ta đã muốn nói ra từ rất lâu rồi. Phó Yến quay đầu lại, trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Vốn dĩ, anh ta đã mang vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, vai rộng chân dài, khí chất sắc sảo, trời sinh như một giá treo quần áo hoàn hảo. Dù gương mặt lạnh lùng, nhưng khi cười lại ánh lên một nét dịu dàng đến nao lòng.
Những lời vừa định nói, Nhậm Diểu bỗng nghẹn lại, vội vàng dời mắt đi nơi khác. Trong lòng cô ta ngổn ngang suy đoán, không biết nụ cười ấy có phải là chế giễu, khinh thường… hay chỉ đơn giản là anh ta không muốn chấp nhặt với những tính toán nhỏ nhen của cô ta.
Hoặc giả, anh ta vẫn còn cần đến cô ta, nên chẳng muốn xé toạc mặt nạ hòa khí này. Nhưng khi quay lại nhìn, cô ta chỉ thấy anh ung dung, hoàn toàn không có chút tức giận hay bận tâm nào. Tựa như những lời cô ta vừa nói chỉ là một câu chuyện cười, mà anh ta cũng chỉ thuận theo coi như đùa vui mà nghe. Trong lòng rối bời, cuối cùng cô nhịn không được thốt lên: “Thật ra tôi cũng từng khó xử với Ôn Lăng.”
Anh ta bất ngờ quay đầu lại. Nhậm Diểu im lặng, trong lòng hiểu rõ, anh ta kinh ngạc không phải vì cô ta khó xử với Ôn Lăng, mà là bởi cô ta lại chủ động nhắc đến chuyện này với anh. Thế nhưng, dẫu vậy, nét mặt anh ta vẫn phẳng lặng đến khó chịu. Không, đó không phải sự bình thản, mà giống như một nụ cười mỉa mai không thành tiếng.
"Anh không tức giận à?!" Cô ta hít sâu, nghiến răng, cố giữ cho gương mặt mình không biến sắc.
Phó Yến chỉ bình thản: "Không có gì đáng để tức giận cả."
Nhậm Diểu bật cười: "Phải, trong lòng anh rõ ràng lắm. Điểm đáng sợ nhất của anh chính là không có trái tim. Chỉ cần là việc có lợi cho mình, anh bất chấp tất cả. Nếu buộc phải lựa chọn, anh cũng chẳng bao giờ chần chừ. Ôn Lăng rời xa anh, là vì anh đã chọn hy sinh cô ấy. Đó là tự anh chuốc lấy, chẳng liên quan gì đến tôi!"
Tim cô ta đập thình thịch, như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực. Cô lén liếc nhìn anh qua khóe mắt. Người đàn ông này bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra lịch sự, nhã nhặn. Nhưng một khi đã xé bỏ lớp mặt nạ ấy, thì chẳng ngần ngại nói ra những lời cay nghiệt nhất, không giữ chút thể diện nào.
Thế nhưng, trái với dự đoán của cô, Phó Yến không cãi lại, cũng không phản bác. Anh ta chỉ hơi cau mày, dáng vẻ như đang nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt thoáng chút lơ đãng. Cô ta vừa thấy may mắn, vừa thấy khó chịu trong lòng. Sau đó, không khí chìm vào im lặng nặng nề suốt một quãng dài.
May thay, chẳng bao lâu thì họ cũng đến nơi. Bà quản gia dẫn họ bước vào trong, Nhậm Diểu thầm thở phào nhẹ nhõm. Phó Yến thì đi thẳng tới thư phòng gặp lão gia.
Phó Tông Lan đang luyện chữ. Cửa phòng mở rộng, bóng dáng ông thẳng tắp, in xuống nền ánh đèn vàng nhạt. Dù đã ngoài năm mươi, nhưng từng nét chữ vẫn mạnh mẽ, dứt khoát.
Phó Yến đứng chờ ở cửa, kiên nhẫn đợi đến khi ông hạ nét bút cuối cùng mới mỉm cười bước vào. Tiến lại gần, anh ta không vội mở lời, chỉ khom người nhìn xuống trang giấy, rồi cười nói: "Chữ đẹp quá. Công lực của bố ngày càng thâm hậu thật đấy."
Phó Tông Lan chẳng buồn ngẩng đầu: "Từ nhỏ con đã không chịu luyện chữ, giờ còn bày trò làm ra vẻ, không thấy gượng gạo à?"
Bị châm chọc như thế, Phó Yến chỉ biết cười khổ, đưa tay xoa mũi: "Tuy con không biết viết, nhưng nhìn thì vẫn biết nhìn. Khắp cả Bắc Kinh này, e là chẳng mấy ai viết được đẹp hơn bố."
"Miệng lưỡi dẻo quẹo." Nói vậy thôi, nhưng trên mặt ông đã thấp thoáng ý cười: "Nghe nói bên ngoài con với anh cả đấu đá khá căng. Tự lo liệu cho tốt, đừng làm khó coi quá. Dù sao đó cũng là anh của con."
Phó Yến liếc nhìn bức thư pháp treo trên tường, chậm rãi nói: "Bố nghe ai đồn thế ạ? Hoàn toàn không có chuyện đó. Thương trường vốn như chiến trường, cạnh tranh chẳng phải là điều bình thường sao? Người ngoài toàn thích thêu dệt, có gì cũng thổi phồng lên rồi đưa đến tai bố, thật chẳng sợ bị chê cười."
Phó Tông Lan mỉm cười nhìn anh: "Thật chứ?"
Phó Yến khiêm tốn đáp: "Đương nhiên."
Ông gật đầu, phất tay ra hiệu cho anh lui ra. Vừa bước khỏi thư phòng, sắc mặt Phó Yến lập tức trầm xuống. Ngụy Lâm đi ngang qua, hạ giọng khuyên: "Lão gia cũng chỉ là lo cho anh thôi mà…"
Phó Yến khẽ giơ tay ra hiệu, cắt ngang lời đối phương, rồi đi thẳng về phía tây. Tiếng giày da gõ lên nền đá cẩm thạch vang thành một chuỗi âm trầm nặng.
Trong phòng tiệc, Uông Quân đang ngồi đánh mạt chược. Bên cạnh, Nhậm Diểu vừa bóc hạt dưa vừa trò chuyện, chọc cho bà cười rộn rã. Nhưng khóe mắt thoáng thấy bóng người thấp thoáng nơi cửa, nụ cười của bà khựng lại, chỉ thoáng chốc đã trở lại vẻ bình thường, vừa đẩy quân vừa nói: “Cháu còn chu đáo hơn thằng con trai vô tâm của dì nhiều, rảnh thì ghé đây chơi thường xuyên nhé.”
Nhậm Diểu cũng thấy Phó Yến bước vào, lập tức hiểu bà đang đùa, bèn cười: “Anh Tư hiếu thảo với dì biết bao, bận rộn như thế mà mỗi tuần vẫn tranh thủ về thăm dì. Còn anh trai con thì sao, ở ngay Bắc Kinh mà cả năm chẳng buồn về viện mấy lần.”
Lúc này Uông Quân mới cười, tiện tay đánh ra một quân: “Ừ, cũng may nó còn có điểm đáng khen ấy.”
“Sau lưng mà mẹ nỡ chê con trai mình vậy sao? Con là đứa vô tâm, thế nào mới được coi là hiếu thảo?” Giọng Phó Yến vang lên ngay sau lưng bà, anh ta khẽ cúi người, bàn tay đặt hờ lên vai bà.
Uông Quân liếc anh ta một cái, không hề mềm lòng: “Muốn chứng minh con có hiếu, thì sớm mang vợ về cho mẹ đi.”
Phó Yến cười cười: “Lấy vợ đâu phải như đi chợ mua rau, thấy cái nào xanh thì nhặt về?”
Cả bàn mạt chược phá lên cười ầm ĩ. Uông Quân càng thêm bực bội, phẩy tay xua anh: "Thằng nhóc thối tha, biến đi chỗ khác! Miệng không bao giờ nói được một câu nghiêm túc!"
Ván bài kết thúc nửa tiếng sau. Tiễn khách xong, Uông Quân quay người trở về phòng. Vừa đẩy cửa vào đã thấy Phó Yến ngồi ở mép giường lật xem album ảnh. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu, cười gọi một tiếng: "Mẹ."
Khuôn mặt Uông Quân lạnh băng, đóng cửa cái rầm: "Giờ anh còn nhớ tôi là mẹ sao?"
Phó Yến ném album sang một bên, đứng dậy giữ vai bà, ép bà ngồi xuống: "Mẹ nói gì thế chứ?"
Anh quỳ một gối trước mặt, ngẩng lên nhìn bà, ánh mắt vừa ngoan ngoãn vừa thành khẩn. Lửa giận trong lòng Uông Quân vơi đi đôi chút, nhưng giọng vẫn nặng nề: "Tôi đã dặn anh bao nhiêu lần rồi? Anh nói đi! Chuyện bên ngoài anh muốn chơi bời thế nào tôi mặc kệ, nhưng năm nay nhất định phải đưa vợ về cho tôi!"
"Chuyện này chẳng phải đã nói rồi sao? Thời buổi nào rồi, mẹ còn ép cưới nữa?"
Mặt Uông Quân sầm xuống: "Anh đừng tưởng tôi không biết. Loại con gái đó, chơi thì chơi thôi, chớ có tưởng thật. Nếu vì chuyện này mà làm lỡ chuyện hôn nhân lớn của anh, coi chừng tôi lột da anh đấy!"
Phó Yến hơi khựng lại, nụ cười trên môi cũng tắt đi, anh ta nhìn bà chăm chú: "Ai nói với mẹ vậy?"
Thái độ anh ta bỗng trở nên nghiêm túc khiến Uông Quân cũng sững người, lời nói ra chậm hẳn nửa nhịp. Phó Yến đứng thẳng dậy, quay lưng bước đến bên cửa sổ.
Trong phòng chợt im ắng.
Uông Quân cau mày: "Không lẽ… Con thật sự nghiêm túc à?"
Anh ta quay đầu cười nhạt: "Từ khi nào mẹ lại quan tâm đến chuyện tình cảm của con thế?"
Nhìn dáng vẻ bình thản, không mảy may dao động của anh ta, Uông Quân tức đến nỗi khó kìm giọng: "Con tưởng mẹ muốn quản chắc? Con cũng đã là người lớn rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, trong lòng con phải có chừng mực chứ. Ăn chơi ong bướm thì mẹ mặc kệ, nhưng nếu vì thế mà làm lỡ việc hôn nhân đại sự, thì mẹ tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Phó Yến thong thả bước đến bàn trang điểm, cầm lên một chiếc hộp trang sức. Hộp bằng gỗ lê vàng, nạm đầy kim cương và ngọc quý, thứ xa xỉ đến mức cả đời đi làm vất vả, Ôn Lăng cũng không thể nào mua nổi. Thế mà với Uông Quân, một chiếc hộp đắt giá như vậy chỉ dùng để bỏ vài đôi khuyên tai, tiện tay vứt khắp nơi trong phòng, chẳng khác nào rác rưởi. Phô trương, phù phiếm nhưng vẫn ngập mùi tiền.
Uông Quân ấy, phải nói khôn ngoan thì có thừa, mà bảo hẹp hòi, cũng chẳng sai chút nào. Nhưng biết sao được, bà vẫn là mẹ anh.
Phó Yến tùy tiện quẳng chiếc hộp xuống, hời hợt đáp: "Mẹ yên tâm, con đâu thể chậm hơn Thẩm Ngộ hay Vương Nghiêu được."
"Hy vọng là vậy." Uông Quân liếc anh một cái rồi quay người ra ngoài.
Phó Yến bật cười, khóe môi thấp thoáng ý vị trêu chọc.
**
Hôm sau, Ôn Lăng dậy rất sớm.
Thực ra, tối qua cô hầu như chẳng ngủ được.
Ngồi trên giường một lúc, Ôn Lăng đưa tay lấy chiếc hộp đặt ở đầu giường. Đầu óc rối bời đến mức không có nổi một mạch suy nghĩ rõ ràng. Cô cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng tất cả cứ mơ hồ như một giấc mộng.
Anh đã hôn cô ư? Anh thật sự đã hôn cô sao?!!!
Những chuyện sau đó cô chỉ nhớ loáng thoáng, hình như anh đã lái xe đưa cô về.
Ôn Lăng ngửa đầu nhìn trần nhà trắng xóa, trong lòng vẫn hoang mang vô định. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hứa Thuật An gọi đến.
Cô hấp tấp bắt máy: "Alo, sư huynh, anh tới rồi à?"
Hôm qua đã hẹn hôm nay anh sẽ qua đón cô.
Giọng Hứa Thuật An có chút khó hiểu: "Không thì sao?"
Cúp máy, Ôn Lăng vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt qua loa rồi chạy xuống nhà. Hôm nay Hứa Thuật An hiếm khi mặc âu phục. So với thường ngày, trông anh càng thêm tuấn tú, phong thái đường hoàng, thần thái sáng sủa, chẳng hề toát ra chút gì liên quan đến xuất thân không mấy tốt đẹp của mình.
Sau khi lên xe, Ôn Lăng liền nói vài câu khen ngợi.
Anh cười ha hả: "Cảm ơn em nhé."
Trên đường đi, anh nhận liền hai cuộc gọi. Lần đầu còn cố kiềm chế nói chuyện tử tế, nhưng về sau gương mặt càng lúc càng lúng túng, dáng vẻ muốn cúp máy mà lại chẳng dám.
Trong xe yên tĩnh, Ôn Lăng vừa nghe đã nhận ra bên kia đầu dây là giọng oang oang của Trình Dịch Ngôn.
Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn cười đến nỗi vai khẽ run. Sư huynh Hứa lần này coi như gặp phải khắc tinh rồi. Chuyện của bản thân nhờ vậy cũng được gác lại. Khi đến nơi, cửa ra vào đã có khá nhiều người đứng chờ. Cô cùng Hứa Thuật An bước vào.
Tiết Dương bỏ mặc mấy người khác, đi thẳng đến chào hỏi họ, nói chuyện một hồi lâu. Đến trưa, cả nhóm theo Tiết Dương về nhà ăn cơm. Nơi này cô từng tới rồi, quen đường quen nẻo. Gian tiền sảnh tụ tập đông đủ, Ôn Lăng cùng một đàn em khác chỉ ngồi ở khu đảo bếp trò chuyện, không nhập hội ồn ào.
“Chị làm ở đâu thế?” đàn em cất giọng, cụng ly với cô.
Ôn Lăng cúi xuống nhìn, trong ly lơ lửng mấy chiếc lá dâu. Hai người vốn chẳng biết uống, giờ lại tỏ vẻ như sành sỏi lắm.
Cô cố nhịn cười, cũng cụng lại một cái: “Vẫn chỗ cũ.”
“Chỗ Hưng Vinh à? Ngon rồi. Tương lai rộng mở, lại có hậu thuẫn mạnh, đúng là dựa được gốc cây to thì mát mẻ.”
“Đâu có, vẫn là em hơn. Làm cơ quan nhà nước, công việc ổn định, cơm ăn cả đời.”
“Ổn định mấy nghìn một tháng thôi, đổi cho chị, chị có chịu không?”
“Sao lại không? Vừa có nghỉ cuối tuần, vừa có phép năm có lương.”
Cứ thế hai bên khách sáo qua lại, Ôn Lăng ngoài miệng thì tâng bốc, nhưng trong bụng thấy nhạt nhẽo. Ngay lúc ấy, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng dáng cao ráo, dáng điệu ung dung tiến lại gần.
Cô vô thức ngồi ngay ngắn lại.
“Sao thế?” Đàn em cảnh giác quay đầu, vừa hay chạm mặt Phó Nam Kỳ.
Cô ta khựng người. Một phần vì anh quá nổi bật, dung mạo và khí chất khiến người ta phải chú ý; phần nữa, nhìn lại thấy quen quen: “Vị này là…”
Ôn Lăng còn chưa kịp giới thiệu thì đã có kẻ nhiều chuyện chen vào, tranh lấy cơ hội bắt chuyện: “Chủ tịch Phó…” Chỉ dăm ba câu đã phơi bày thân phận của anh, còn không quên kèm thêm mấy lời tâng bốc.
"Xin chào." Phó Nam Kỳ bắt tay với đối phương.
Hai người vừa cười vừa trò chuyện, rồi cùng nhau đi xa dần.
Trước khi rời đi, anh còn liếc nhìn Ôn Lăng, ánh mắt dừng lại trên người cô.
Ôn Lăng lập tức ngồi thẳng lưng.
"Không đi theo à?" Đàn em nháy mắt trêu ghẹo.
Mặt Ôn Lăng nóng bừng, cúi đầu nhấp một ngụm trà lá dâu, giả vờ không hiểu: "Đi làm gì chứ? Ừm… trà này ngon đấy, tươi mát…"
"Đừng có đánh trống lảng! Thứ trà này ở quê chẳng phải chị đã uống đến chán rồi sao?!"
Ôn Lăng suýt sặc, thầm nghĩ sao người này chẳng biết lựa tình huống gì cả.
Đàn em thì lại không thấy có gì lạ, vẫn hăng hái nói: "Từ bao giờ chị quen được một nhân vật như thế? Sao không giới thiệu cho em biết với? Mới thế mà đã quên tình chị em rồi à?"
Ôn Lăng vội phân trần: "Sao mà quên được? Thật ra chị với anh ấy… cũng không thân…" Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Trong lòng cô cũng ngập ngừng, giữa họ như vậy, rốt cuộc được tính là thân, hay chẳng thân?
Cô nghĩ, bảo là không quen thì cũng không hẳn, vì hai người biết nhau đã lâu. Nhưng bảo là thân thì lại chẳng đúng chút nào, bởi cô thực sự chẳng hiểu gì về anh: sở thích, điểm mạnh, tính cách, hay những chuyện liên quan đến anh… đều là khoảng trống. Thế nhưng trớ trêu thay, anh lại chính là nhà đầu tư cho dự án của cô.
Thân phận này giống như một bức tường ngăn cách, khiến cô không dám đối xử với anh như bao người khác, lúc nào cũng phải dè dặt, thận trọng hơn một chút.
Trong lúc đầu óc còn rối bời, cô ngẩng lên thì thấy Phó Nam Kỳ và Tô Văn Châu bước lại gần. Đi cạnh họ còn có hai người đàn ông trung niên, áo vest chỉnh tề nhưng bụng phệ, khí chất lại kém xa hẳn hai người kia.
“Chào tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Lý…” Đàn em của cô nhanh nhảu đứng lên chào hỏi.
Vừa nãy còn chị chị em em thân thiết lắm, vậy mà chỉ một thoáng đã xoay sang bám lấy người khác, bỏ đi không thèm chào cô lấy một tiếng. Ôn Lăng hơi chán nản, thầm nghĩ: Đúng là tình chị em như đồ nhựa. Cô ôm chén trà lá dâu, ngồi trên bậc thềm phơi nắng. Trưa nắng chan hòa, ánh mặt trời đổ xuống, làm người ta ấm áp dễ chịu.
Cô lim dim mắt lại, thoải mái như một con vật nhỏ dễ dàng thỏa mãn.
Phó Nam Kỳ vừa tiễn Tô Văn Châu, ngoảnh lại liền bắt gặp cảnh ấy. Anh bất giác chậm bước, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, cúi người ngồi xuống. Ôn Lăng thở ra một hơi dài, rồi mở mắt.
Lúc này hơi đói bụng, cô với tay lấy trong đĩa hoa quả bên cạnh, tiện tay bốc được mấy miếng bánh, tùy tiện bỏ hai cái vào miệng.
"Ngon không?"
Cô gật đầu, rồi hơi sững lại, quay sang nhìn.
Phó Nam Kỳ khẽ cong môi, mang theo chút ý cười, bàn tay thản nhiên phủi nhẹ nếp gấp trên quần tây: "Mọi người đều bận rộn làm quen kết bạn, chỉ có em ngồi đây phơi nắng."
Cô không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể nhìn anh. Mới một ngày không gặp, lại có cảm giác như đã rất lâu. Cứ thấy có gì đó khác lạ.
Nhưng anh vẫn như mọi khi, ôn hòa, trầm tĩnh. Sự bất an trong lòng cô cũng dịu bớt, cố nặn ra nụ cười: "Một người nhỏ bé như em, chủ động đi nịnh bợ thì cũng chẳng ai để ý. Chẳng phải em đã thử rồi sao. Anh từng dạy em, phải biết lượng sức mình. Việc vừa tốn công vừa không được gì thì tránh, còn có lợi ích, lại có khả năng thành công thì mới nên thử."
"Được lắm, xem ra em học nhanh đấy."
Trong ánh nắng vàng, gương mặt anh tuấn của anh như cũng được dát lên một tầng sáng, rực rỡ đến mức khiến người ta nín thở. Trái tim Ôn Lăng đập dồn dập, vội vàng cúi xuống uống nước.
"Trà có ngon không?" anh lại hỏi.
"Ừm… cũng tạm."
"Chắc là ngon lắm." Phó Nam Kỳ thong thả nói, "Thấy em cứ uống mãi không ngừng."
Ôn Lăng suýt thì sặc nước.
Anh đã nói thế rồi, cô đành phải đặt ly xuống, quay lại nhìn anh.
Trên đời làm gì có ai trêu người như thế chứ?