Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 22

Lời nói của bố tôi, gây tổn thương rất lớn cho dì.

Sau khi tỉnh lại, mỗi ngày dì nhìn cây quế hoa ngẩn người càng lâu, tôi biết dì không thể chịu thêm kích thích nữa.

Anh phải nuôi thêm một người là tôi, gánh nặng rất lớn, tiệm xăm là nguồn thu nhập duy nhất của anh để duy trì gia đình này, việc làm ăn của anh không thể hết lần này tới lần khác bị quấy rối.

Mà bố tôi đã bám riết lấy nhà họ Chu rồi.

Nhưng cho dù có đưa tiền cho lão hay không, đều không thể giải quyết vấn đề tận gốc, chỉ khiến mọi chuyện kéo dài vô tận.

Tôi hưởng thụ hạnh phúc họ cho, lại để họ chịu đựng phiền phức tôi mang tới, trên đời này không có đạo lý như vậy.

Truyện ngụ ngôn bác nông dân và con rắn có thể xảy ra với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể là tôi.

[Hiện nay nước ta vẫn chưa có bộ luật chuyên biệt về bạo lực gia đình, vấn đề bạo lực gia đình, nhất là bạo lực gia đình với trẻ vị thành niên vẫn chưa được pháp luật coi trọng. Nhưng căn cứ theo Điều 234 Bộ luật Hình sự Trung Quốc, bạo lực gia đình gây thương tích nhẹ, có dấu hiệu phạm tội cố ý gây thương tích, có thể bị phạt tù dưới ba năm.]

Đây là thông tin tôi tra được trong phòng máy của trường.

Bây giờ con đường bày ra trước mắt tôi, dường như chỉ có con đường này.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi không định giấu họ, chỉ là tôi cố chấp cho rằng đây là phong trào Gandhi của Đường Hà Thanh mười bốn tuổi, dùng phương thức bất bạo động chống lại, khiêu chiến, thoát khỏi ách thống trị tinh thần của chế độ phụ quyền kéo dài mười bốn năm.

Cho nên tôi cố ý chọc giận Đường Thế Quốc, tự mình đưa mình tới cửa.

Đợi tới lúc Chu Hải Yến và cảnh sát Phó chạy tới, tôi toàn thân đầy m.á.u nằm trên đất, ý thức mơ hồ, gần như sắp ngất.

Tỉnh lại lần nữa là ở bệnh viện.

Toàn thân đau đớn không nói nên lời.

Nhìn băng gạc quấn đầy người, và cổ tay bó bột.

Tôi tưởng mình đã thành công.

Nhưng, trong cuộc sống rất ít khi được như ý nguyện, sự việc thường xuyên trái với mong muốn.

Báo cáo giám định thương tích ghi: "Bệnh nhân toàn thân nhiều chỗ bầm dập, cổ tay phải gãy xương, da đầu nhiều chỗ trầy xước, trán bị chai rượu đập vào phải khâu năm mũi."

Đây chỉ thuộc thương tích nhẹ, không phải thương tích nặng.

Trong thực tế, tiêu chuẩn giám định thương tích nhẹ cấp độ hai rất cao, mà tôi còn xa mới đạt tới.

Cảnh sát Phó nói, bố tôi bị bắt rồi, nhưng vì là thương tích nhẹ nên chỉ có thể truy cứu trách nhiệm hành chính của lão, không phải trách nhiệm hình sự. Nghĩa là lão bị giam giữ mười ngày, nộp phạt năm trăm tệ, đảm bảo sau này không tái phạm, lại đưa cho tôi chút tiền thuốc men, là không có chuyện gì nữa.

Là tôi đã tưởng tượng mọi chuyện quá mức tốt đẹp.

Vì sự ngây thơ và ngu xuẩn của tôi, Chu Hải Yến lần đầu tiên nổi giận với tôi.

Trong phòng bệnh.

Từ lúc anh bước vào, đến lúc đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, đã qua nửa tiếng.

Trong nửa tiếng này, anh không nói một lời.

Tôi biết mình đuối lý, rũ mắt không dám ngẩng lên.

Bất thình lình, anh mở miệng hỏi:

"Từ hôm qua tới giờ, em có cảm thấy mình làm sai không?"

Giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc.

Tôi muốn gật đầu, nhưng đầu quấn băng gạc, rất đau.

Đành khẽ nói: "Sai rồi ạ."

Anh hỏi: "Sai ở đâu?"

Tôi không nói.

Anh nhấn mạnh âm lượng, "Nhìn tôi, sai ở đâu?"

Đáy mắt người đàn ông hằn đầy tia m.á.u đỏ vì thức trắng đêm, cằm cũng lún phún râu xanh.

Nỗi chua xót và áy náy trong lòng sắp nhấn chìm tôi.

"Xin lỗi, sai ở chỗ em xúc động gây thêm phiền phức cho mọi người, hại mọi người lo lắng, còn lãng phí rất nhiều tiền thuốc men."

Anh cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như một lưỡi d.a.o cứa vào da thịt.

"Đường Hà Thanh, em căn bản không biết mình sai ở đâu!"

"Nếu anh tới muộn một bước, em còn có thể nằm ở đây không? Em tưởng mình lợi hại đến mức có thể khống chế chính xác nhân tính của người khác à? Bố em điên lên có giới hạn hay không em không biết sao?"

"Em làm ra quyết định này có hỏi qua tôi không? Có nghĩ tới hậu quả không?"

Đáy mắt người đàn ông phiếm hồng, giọng nói chất vấn mang theo sự run rẩy mơ hồ.

Một loại cảm xúc không nói nên lời, từ đáy lòng cuộn trào, dâng lên cổ họng, nghẹn ngào không nói nên lời.

Anh dừng một chút, bình tĩnh mang theo tự giễu:

"Hay là nói, em căn bản không coi tôi là anh trai, cũng không coi nơi này là nhà."

Trong nháy mắt.

Trái tim như bị người ta dùng sức khoét rỗng một mảng, cảm xúc hoảng loạn và sợ hãi như một lưỡi dao, cắt tôi thành từng mảnh.

Nước mắt tuôn rơi, tôi lắc đầu giải thích rối rít.

"Không phải như vậy, không phải như vậy."

Tôi thực sự coi họ là người nhà.

Chỉ là họ đối với tôi quá tốt, tôi không muốn liên lụy họ, tôi cũng muốn làm chút gì đó.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ngón tay buông thõng bên người khẽ động, rồi lại buông xuống.

Rất lâu sau.

Giọng nói rất khẽ: "Lần sau đừng như vậy nữa."

Rồi xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.

Bình Luận (0)
Comment