Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 23

Nhìn bóng lưng anh dần biến mất ở góc rẽ, cuối cùng tôi không nhịn được khóc thành tiếng.

Các loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, tủi thân, đau lòng, bất lực, như thủy triều ập tới, chúng trói buộc tôi, siết chặt khiến toàn thân tôi phát đau.

Cuộc sống không có tường, nhưng tôi lại bị nhốt trong bức tường vô hình.

Người đối tốt với tôi quá ít, môi trường tôi sống từ nhỏ thiếu thốn hơi ấm, thiếu thốn thiện ý.

Cho nên đột nhiên một ngày, khi thiện ý vô điều kiện giáng xuống, tôi vừa khao khát vừa sợ hãi, tôi không biết phải báo đáp thế nào, tôi bẩm sinh không có khả năng thản nhiên tiếp nhận, trong lòng tôi vĩnh viễn cất giấu hạt giống tự ti và nhút nhát.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhận ra mình là một kẻ bi quan không hơn không kém vào ngày này, tôi cũng nhận ra mình đã tự tay làm hỏng tất cả.

Giao tiếp giữa người với người giống như mê cung, mà tôi dần dần đi vào sâu trong mê cung, mới phát hiện trong nhà này mỗi người đều mang trên mình nỗi khổ khó nói, ai cũng là một thể mâu thuẫn thống nhất.

Có rất nhiều chuyện họ không muốn nói, cho nên dù tôi đoán ra, cũng sẽ coi như mình không biết.

Họ nói dì là người điên, nhưng dì là người lương thiện nhất, dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Dì chỉ là vì sự ra đi của người yêu, nhất thời mắc kẹt trong đau thương chưa thoát ra được.

Họ nói Chu Hải Yến là lưu manh, nhưng Chu Hải Yến chưa bao giờ vô duyên vô cớ đánh người, anh xăm cho người khác nhưng bản thân lại chưa bao giờ xăm, anh rất sạch sẽ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh học rất giỏi, rất thông minh.

Cảnh sát Phó gọi anh là lớp trưởng, họ thường xuyên hồi tưởng thời đại học.

Trong đầu bất giác hiện lên rất nhiều đoạn.

Khi ở đồn cảnh sát, từng nghe họ nói cảnh sát Phó là sinh viên giỏi của Đại học Công an.

Cho nên đáp án đã rõ ràng - Chu Hải Yến cũng là sinh viên Đại học Công an, nếu không phải giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ sẽ giống như cảnh sát Phó, là một cảnh sát.

Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tôi biết, dì hy vọng Chu Hải Yến có thể bình an ổn định, Chu Hải Yến hy vọng dì có thể thoát khỏi đau khổ.

Mà sự tồn tại của bố tôi, là tổn thương đối với cả hai.

Cho nên tôi hối hận, nhưng tôi hối hận là mình đã không suy nghĩ chu toàn, không thể tống bố tôi vào tù.

Tôi chính là kẻ phiền phức tự cao tự đại, Chu Hải Yến tức giận cũng là điều đương nhiên.

Tôi yên lặng hít mũi, tự an ủi mình.

Không sao, chẳng qua là trở lại như cũ thôi.

Khoảng thời gian này tôi đã rất hạnh phúc rồi, người ta phải biết đủ.

Bởi vì tôi vốn dĩ chẳng có gì cả.

21

Tôi tưởng Chu Hải Yến sẽ không quay lại.

Cho nên nhìn thấy anh xách hộp giữ nhiệt xuất hiện ở cửa trong nháy mắt, tôi mở to hai mắt, sợ rằng đây là ảo giác.

Anh đi tới, đặt hộp giữ nhiệt lên đầu giường.

Không vui nói:

"Trẻ con không nghe lời, giáo dục thì giáo dục, cũng không thể vứt đi được?"

Tôi nhìn anh không chớp mắt.

Nước mắt lại bất giác rơi xuống.

Anh quay đầu nhìn, môi mấp máy, nửa ngày mới nói:

"Khóc khóc khóc, phúc khí đều bị khóc hết rồi."

Giọng điệu hung dữ bao nhiêu, động tác lau nước mắt cho tôi nhẹ nhàng bấy nhiêu.

Tôi nghẹn ngào: "Xin lỗi anh, lần sau em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận em có được không."

Khoảnh khắc anh xuất hiện, tôi không thể không thừa nhận, tất cả những lời an ủi bản thân đều là giả dối, đều là tôi đang tự lừa mình dối người.

Tôi không nỡ xa anh, không nỡ xa dì, không nỡ xa ngôi nhà đó.

Anh không nói gì, mở nắp hộp giữ nhiệt, đổ bát canh chim bồ câu ra.

Đợi canh nguội bớt, anh bưng bát lên, đút cho tôi.

Không chắc chắn về thái độ của anh, tôi vừa ăn canh vừa khóc.

Bát canh cạn dần, tôi mới nghe thấy anh lên tiếng.

"Giận cái gì mà giận, người lớn không chấp trẻ con."

Tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống, tôi không kìm được mà cong khóe miệng.

Là niềm vui khi có lại được thứ đã mất.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Anh ơi, dì biết chưa? Anh đừng nói cho dì biết có được không, cứ nói là em đi học rồi."

Anh khẽ nhướng mày, giọng nhàn nhạt:

"Giờ mới biết sợ à? Muộn rồi.

Em đoán xem canh này là ai nấu?"

"......"

Đôi khi, người không nổi giận còn đáng sợ hơn người nổi giận.

Dì gặp tôi, không hề nặng lời, chỉ đau lòng rơi nước mắt, trách bản thân không chăm sóc tốt cho tôi.

Dì nói nếu hôm đó tôi có mệnh hệ gì, cả đời này dì sẽ sống trong dằn vặt.

Dì hỏi tôi có phải dì làm chưa đủ tốt, chưa cho tôi đủ cảm giác an toàn, mới khiến tôi không yên tâm không.

Tôi xấu hổ đến mức không biết phải nói gì.

Lúc cả người đầy m.á.u ngã xuống đất, tôi không hối hận, lúc hiểu lầm Chu Hải Yến không cần mình nữa, tôi cũng không hối hận, nhưng nhìn thấy dì khóc tôi mới hối hận.

Bởi vì tôi thật sự nhìn thấy ở dì sự tự trách và lo lắng của một người mẹ, mà những cảm xúc này tôi chưa từng thấy ở mẹ ruột của mình.

Ở bệnh viện một tuần, sau khi về nhà, để tiện chăm sóc, dì đã ngủ cùng giường với tôi suốt một tháng.

Giúp tôi tắm rửa, chải đầu, bôi thuốc, không việc gì là không làm.

Lưỡi d.a.o dịu dàng, đả thương chí mạng.

Tôi thề đi thề lại, đảm bảo rằng mình sẽ không bao giờ làm những chuyện tương tự nữa, dì mới an tâm.

......

Bình Luận (0)
Comment