Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 24

Cuộc sống đôi khi chính là đầy những ngã rẽ và khúc quanh

Vào lúc tôi tưởng rằng mình hết cách với bố.

Một hôm, cảnh sát Phó và anh trai đang nói chuyện phiếm, nhắc đến việc gần đây sòng bạc lại xuất hiện một kỹ thuật gian lận mới, vì nó mà không ít gia đình tan cửa nát nhà.

Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó khi về nhà lấy ống heo tiết kiệm, tôi thấy trên bàn có một bộ bài tây, bên cạnh còn có một thứ giống như mắt kính, nhưng bố tôi không cận thị.

Vì vậy, tôi hỏi cảnh sát Phó, kỹ thuật gian lận này cụ thể là gì.

Anh ấy nói, kẻ gian lận sẽ mang theo một bộ bài tây đặc biệt, thoạt nhìn không khác gì bài bình thường, nhưng một khi họ đeo kính áp tròng đặc biệt vào, những con số và ký hiệu huỳnh quang phía sau lá bài sẽ hiện rõ mồn một.

Những gì tôi nhìn thấy, trùng khớp đến kinh ngạc.

Và bố tôi cũng chính là lúc đó đột nhiên gặp may, thắng được một khoản tiền lớn.

Tôi nói phát hiện này cho anh trai và cảnh sát Phó.

Chưa đầy một tuần sau, bố tôi gian lận trong một sòng bạc của ông chủ ngoại tỉnh, bị bắt tại trận. Mà kẻ đứng sau cung cấp công cụ cho ông ta, lại chính là ông chủ sòng bạc năm đó gián tiếp ép c.h.ế.t mẹ tôi, họ Chu.

Mâu thuẫn giữa hai sòng bạc bùng nổ, có nạn nhân báo cảnh sát, sòng bạc của Chu lão bản bị điều tra ra nhiều lần lợi dụng gian lận để trục lợi.

Để rút lui an toàn, cần có người đứng ra nhận tội. Chu lão bản đẩy bố tôi ra làm con dê thế tội, không biết ông ta đã hứa hẹn gì với bố tôi, mới khiến ông ta cam tâm tình nguyện ngồi tù thay.

Vì vậy, ngày 1 tháng 1 năm 2014, tin vui lớn nhất đã đến.

Đường Thế Quốc vì phạm tội đánh bạc, lừa đảo, tình tiết nghiêm trọng, số tiền liên quan lớn, bị kết án 4 năm 9 tháng tù giam.

Biết tin ông ta vào tù, trong nháy mắt tôi như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng không còn là niềm vui hão huyền nữa.

Cho đến lúc này, mối lo cuối cùng ngăn cản tôi hòa nhập vào Chu gia đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Linh hồn tôi trở về bên họ, như nước chảy về biển cả, cảm nhận sâu sắc sự sống động của chính mình.

22

Xin nghỉ ở nhà tự học một tháng rưỡi.

Vết thương lớn nhỏ trên người cuối cùng cũng bong vảy, thạch cao trên cổ tay cũng được tháo ra, chỉ có trên trán còn một vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Dì sợ tôi để lại sẹo, cho nên trong khoảng thời gian này, đồ ăn thanh đạm đến mức nào cũng có thể làm được.

Nhạt đến nỗi tôi sắp mất đi vị giác rồi.

Cho đến chiều nay, tôi cuối cùng cũng được tuyên bố "xả kiêng"!

Nhìn một chậu tôm hùm đất đầy ắp trước mặt, thơm nức mũi, chỉ ngửi mùi thôi tôi đã chảy nước miếng rồi.

Dì bị dị ứng hải sản không ăn được, anh trai chê tôm hùm xấu xí cũng không thích ăn.

Cho nên hôm nay là làm riêng cho tôi.

"Thanh Thanh à, con ăn tôm trước đi. Anh trai con còn chưa dậy, những món khác trong nồi vẫn chưa xong."

Tối qua Chu Hải Yến nhận một đơn hàng lớn, hiếm khi 10 giờ sáng mới ngủ, cho nên bây giờ đã chiều rồi mà vẫn chưa dậy.

Tôi vui vẻ gật đầu.

Tôi là người luôn kiên nhẫn, thích để dành món ngon nhất đến cuối cùng.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi lấy một cái bát rỗng, đổ nửa bát nước sốt tôm hùm vào, cho từng cái đuôi tôm đã bóc vỏ vào bát, để chúng ngấm gia vị. Đến lúc đó dùng để trộn với cơm trắng thơm lừng, dùng thìa xúc ăn, một miếng thịt một miếng cơm, ngon không tả nổi.

Bóc được nửa bát, muốn nếm thử trước, tôi tháo găng tay dùng một lần ra.

Lúc này, Chu Hải Yến đầu tóc rối bù, chậm rãi kéo ghế đối diện tôi ngồi xuống.

Anh chống tay lên cằm, đôi mắt đen láy nhìn tôi.

Cũng không nói gì, thoạt nhìn vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi lặng lẽ nuốt lại lời chào.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi cứ cảm thấy ánh mắt của anh ấy như có như không, dán chặt vào bát tôm trên tay tôi?

Chắc chắn là ảo giác của tôi rồi.

Dì nói anh trai không thích ăn mà.

Vì vậy, tôi cúi đầu dùng thìa trộn đều nước sốt, múc một thìa định cho vào miệng.

Anh đột nhiên chỉ tay, "Em gái, em đang ăn gì thế?"

Tôi khựng lại, tuy thấy kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ có lẽ vì anh không thích ăn, cho nên không biết.

"Tôm hùm đất, tôm hùm đất đã bóc vỏ." Tôi bổ sung.

"Ồ. Em trộn như vậy có ngon không?" Anh tò mò.

Tôi tự tin, "Đương nhiên, ngon lắm ạ!"

Thấy ánh mắt anh nóng rực, tôi thăm dò đưa bát qua.

"Hay là anh nếm thử?"

"Em biết anh không có ý đó, anh luôn không thích ăn món này." Anh miễn cưỡng nhận lấy, "Vậy anh ăn thử một miếng nhé."

Bình Luận (0)
Comment