Sau đó, tôi trơ mắt nhìn anh múc một thìa to, nửa bát thịt vơi đi một phần tư.
Anh nuốt ực, nhíu mày nói: "Chậc, chưa cảm nhận được vị."
Rồi nhìn tôi.
Tôi khó khăn nói: "Hay anh ăn thêm một miếng nữa?"
Vèo, đuôi tôm lại vơi đi một phần tư.
Trong lòng tôi căng thẳng.
"Cảm ơn em gái, món này ngon thật." Anh kinh ngạc, cười lộ ra hàm răng trắng đều.
Hiếm khi thấy anh cười rạng rỡ như vậy, tôi nhất thời ngây ngẩn.
Trong lúc ma xui quỷ khiến, tôi nói: "Hay anh ăn thêm một miếng nữa?"
Cho đến khi, bát đựng đuôi tôm trống không.
"......"
"Nói chứ, cơm ăn chực vẫn là ngon nhất." Anh chậm rãi đặt bát xuống, kéo dài giọng, trên mặt không còn vẻ ngây thơ khách sáo vừa rồi nữa.
???
!!!
Tôi nhìn bát rỗng trước mặt, rồi lại nhìn anh.
Mím môi, quay đầu mách với nhà bếp:
"Mẹ!"
"Ơi!"
Chu Hải Yến hoảng hốt, vội vàng đưa tay bịt miệng tôi, "Đền cho em, tôi đền cho em gấp đôi."
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Giây tiếp theo, dì cầm xẻng nấu ăn từ trong bếp chạy ra.
"Sao thế Thanh Thanh? Cơm sắp xong rồi."
Chu Hải Yến điên cuồng nháy mắt.
Tôi đổi giọng: "Anh trai nói anh ấy đói rồi."
Dì cầm xẻng chỉ anh, bực bội nói: "Giục giục giục, đói c.h.ế.t nhà anh đi!"
Rồi quay người vào bếp.
Anh: "......"
Tôi: "......"
Sau đó mới nhận ra, hình như mình vừa lỡ miệng gọi sai rồi?
Nhưng phản ứng của mọi người lại quá tự nhiên.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải ký ức của mình xuất hiện sai lệch không.
23
Nửa đêm tỉnh giấc, bụng dưới đau quặn, mồ hôi lạnh túa ra.
Cảm giác rõ ràng phía dưới có gì đó khác thường, bật đèn lên nhìn, trên ga giường có một vệt m.á.u đỏ tươi.
Tôi nhanh chóng nhận ra, là kỳ kinh nguyệt đầu tiên.
Dì là người rất tinh tế, từ lần trước mua đồ lót cho tôi là có thể thấy, dì biết tôi vì mẹ mất sớm, so với những bạn nữ cùng tuổi khác thiếu hiểu biết về tuổi dậy thì, cho nên bình thường cố ý hay vô tình đều sẽ phổ cập kiến thức cho tôi.
Dì sợ tôi có ngày đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, một mình luống cuống tay chân, từ sớm đã tận tay dạy tôi cách sử dụng băng vệ sinh, trong nhà và trong cặp sách cũng luôn chuẩn bị sẵn.
Nhưng dì không nói đến kỳ kinh nguyệt sẽ đau đến mức này.
Đau hơn cả khâu vết thương trên trán, từng cơn từng cơn, giống như trong bụng bị đặt một cái máy xay thịt.
Giờ này dì đã ngủ rồi, chỉ có Chu Hải Yến còn đang làm việc.
Thay ga giường cho vào giỏ đựng đồ bẩn, định bụng lát nữa sẽ giặt.
Thay quần áo, tôi ôm bụng, chậm chạp vịn tường đi xuống lầu.
Chu Hải Yến nhìn thấy tôi, giật nảy mình.
Nói sắc mặt tôi trắng bệch như ma.
Tưởng là viêm ruột cấp tính gì đó, bế tôi định đi bệnh viện.
Tôi kéo anh lại, "Đau, đau bụng kinh."
Anh khựng lại.
Đau bụng kinh và đau răng giống nhau, đều là những chuyện buồn bực nhất, khó chịu nhất, bất lực nhất trên đời.
Vì vậy, hai người không có kinh nghiệm, một người nằm trên giường lăn lộn, một người luống cuống tay chân tìm kiếm trên mạng.
Anh: "Trên này nói kỳ kinh nguyệt không được ăn tôm hùm đất."
Tôi: "......"
Trước đó anh bóc hết chỗ tôm còn lại, tôi ăn hết hai bát tôm.
Bảo sao lại đau như vậy!
Theo kinh nghiệm trên mạng.
Nước nóng đã uống, nước gừng đường đỏ đã uống, túi chườm nóng đã chườm, loay hoay nửa ngày.
Nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Cuối cùng, nhìn thấy một bình luận nói có thể dùng bàn tay nam giới xoa nóng rồi chườm lên bụng.
Đường cùng, tôi đáng thương nhìn anh, "Anh ơi."
Anh bất đắc dĩ thở dài, xoa nóng hai tay.
Rồi vén chăn nằm xuống bên cạnh tôi, một tay chống lên đầu giường, một tay cách lớp quần áo chườm lên bụng dưới của tôi.
Nhiệt độ cơ thể anh hơi cao, hơi nóng truyền qua lòng bàn tay, không ngừng sưởi ấm bụng dưới, dần dần dường như không còn đau nữa.
Một lúc sau, tôi khẽ rên rỉ:
"Anh ơi, em mỏi thắt lưng."
Anh đổi tay, xoa bóp thắt lưng cho tôi, không nhẹ không nặng.
Lại một lúc sau.
"Anh ơi, em bị chuột rút ở chân rồi." Tôi mếu máo.
"......"
Anh cam chịu đổi tay khác xoa bóp chân cho tôi.
Cơ thể không còn khó chịu nữa, cơn buồn ngủ dần ập đến, nửa mơ nửa tỉnh, chợt nhớ ra điều gì đó.
Tôi lấy đầu đẩy anh.
"Anh ơi."
"Chỗ nào lại khó chịu à?"
"Không phải, mai 7 giờ nhớ gọi em dậy, 7 giờ rưỡi trường thi học kỳ."
Ở nhà lâu quá, suýt quên mất mai phải đi học rồi.
Một khoảng im lặng.
Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói bất lực.
"Bây giờ đã 3 giờ rồi, sao em không đợi thi xong rồi hẵng nhớ ra?"
Biết mình đuối lý, tôi rúc vào lòng anh, đổi tư thế thoải mái, giả vờ không nghe thấy.
Sau đó không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
......