Anh tắm rất nhanh rồi đi ra.
Mặc quần áo dài tay kín mít, những sợi tóc đen ướt sũng trước trán nhỏ giọt xuống xương quai xanh.
Anh kéo tôi đứng dậy, nhìn tôi.
"Tối nay em, giống như một tiểu biến thái."
Tôi đuối lý, không phản bác.
Chỉ là theo anh vào phòng ngủ, định thực hiện tội danh này đến cùng.
Chúng tôi đã từng ngủ cùng nhau nhiều lần, phần lớn là ở phòng tôi, tôi kéo anh không cho đi.
Khác với phòng ngủ của tôi, phòng anh chỉ đơn giản là màu đen, trắng và xám.
Tôi tự nhiên trèo lên giường, chen chúc bên cạnh anh.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Đủ để chạm vào tay anh, lặng lẽ nắm chặt.
Anh trầm ngâm nói: "Tối nay em làm sao vậy?"
Tôi cắn môi, không nói gì.
Cứ véo ngón tay anh từng chút một.
Ngay khi anh nghĩ rằng tôi sẽ không trả lời, tôi đột nhiên lên tiếng: "Có phải anh sắp đi rồi không?"
Thời gian dường như ngừng trôi.
Mỗi giây anh do dự đối với tôi đều không khác gì chờ đợi trước khi bị hành hình.
Anh khàn giọng nói, "Anh——"
"Anh định đi làm cảnh sát phải không? Em biết, em biết anh là cảnh sát, giống như anh Phó. Có phải anh định đến thành phố khác làm việc không, anh dẫn em đi cùng có được không. Anh đến thành phố nào em sẽ thi vào trường đại học ở đó, với thành tích của em đều có thể thi đậu, em sẽ rất nghe lời rất ngoan, em còn rất thông minh, em đã trưởng thành rồi, đến lúc đó có thể làm thêm kiếm tiền, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu."
Tôi nói hết tất cả những khả năng mà tôi có thể nghĩ ra, càng nói càng lộn xộn.
"À đúng rồi, quên nói với anh, em muốn học pháp y, đến lúc đó tốt nghiệp rồi còn có cơ hội làm việc cùng anh, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, không chừng em còn có thể giúp anh phá án như trong phim truyền hình ấy.
"Em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, em đảm bảo em sẽ rất nghe lời rất nghe lời.
"Chu Hải Yến, anh mang em theo có được không?" Cuối cùng không nhịn được khóc nấc lên.
"Thanh Thanh của chúng ta quá thông minh, cũng quá hiểu chuyện."
Anh thở dài, cúi đầu ôm lấy mặt tôi, run rẩy hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Rồi trán chạm trán, nước mắt thấm ướt gối, không phân biệt được là của ai.
Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức trắng bệch.
Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng, cố gắng nói đùa: "Sau này bớt khóc đi, còn nhỏ tuổi mà khóc hỏng mắt bây giờ."
Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng trong lòng vẫn còn chảy. Tôi thậm chí không biết liệu gọi anh một tiếng có thể giữ anh lại hay gọi Chu Hải Yến có thể giữ anh lại, hay cả hai đều không thể giữ anh lại.
Anh đột nhiên nói: "Em có muốn nghe câu chuyện của bố mẹ anh không?"
Không đợi tôi trả lời, anh tự nói:
"Mẹ anh cả đời này thực sự rất khổ. Bà ấy là con thứ hai trong gia đình, trên có một người anh trai hơn bà bốn tuổi, dưới có một em trai kém bà mười tuổi, gia đình trọng nam khinh nữ, việc gì cũng đến tay mẹ anh làm, ngay cả việc trông trẻ cũng vậy.
"Nhà họ không định cho mẹ anh đi học, chỉ là đúng vào mấy năm khôi phục thi đại học, nhà nước chú trọng giáo dục, bà ấy hàng ngày vác giỏ đi cắt cỏ cho lợn gần trường, cắt cỏ xong thì cúi mình bên cửa sổ lớp học nhìn trộm nghe trộm. Giáo viên phát hiện ra bà ấy cũng không bao giờ đuổi, từ sáu tuổi đến tám tuổi, bà ấy dựa vào cái đầu thông minh, mỗi ngày dành chút thời gian tự học chương trình lớp một lớp hai, vì vậy sau đó giáo viên đã đặc cách cho bà ấy đi học.
"Bà ấy đi học cũng không làm lỡ việc nhà, cộng thêm giáo viên đến nhà khuyên bảo bố mẹ bà ấy, lại không mất tiền, thời đó người có học thức lại được tôn trọng, cứ thế mà đi học.
"Năm mẹ anh sắp thi đại học, tức là năm tám chín, vùng Giang Nam bị lũ lụt, phần lớn đất canh tác bị phá hủy, hoa màu chỉ sau một đêm không còn gì, anh trai bà ấy cũng không có tiền cưới vợ. Họ liền bàn nhau gả mẹ anh cho ông trưởng thôn làm vợ lẽ. Mẹ anh sống c.h.ế.t không chịu, bà ấy khóc lóc cầu xin họ, bà nói mình có thể thi đỗ đại học, đến lúc đó có thể kiếm được nhiều tiền cho anh trai cưới vợ. Nhưng họ không nghe.
"Sau đó mẹ anh bỏ trốn, trên người không có tiền, cứ thế chạy thâu đêm đến ga tàu. Trong ga tàu có người biểu diễn, cũng có người ăn xin. Mẹ anh mặt mỏng đầu gối cứng, không làm được việc ăn xin, bà ấy liền nhảy múa ở đó, đó là điệu múa duy nhất bà ấy học được từ giáo viên ở trường. Nhưng không ai để ý đến bà, nhảy cả ngày bà ấy đến tiền mua chai nước cũng không xin được, nhìn thấy chuyến tàu cuối cùng sắp chạy, bà ấy sốt ruột.