Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 39

"Lúc này, một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện, ông ấy khen mẹ anh nhảy rất đẹp, sau đó hỏi bà ấy muốn đi đâu, coi như phí xem màn múa này ông ấy có thể mua cho bà ấy một vé tàu. Mẹ anh không biết mình muốn đi đâu, liền hỏi ông ấy đi đâu, rồi giả vờ thuận đường với ông ấy.

"Năm đó bố anh vừa xuất ngũ về, hai mươi ba tuổi, hơn mẹ anh tận năm tuổi, nhưng không thể ngăn cản mẹ anh thích đọc sách, bố anh đi nhiều nơi, mẹ anh đọc nhiều sách, họ nói chuyện trên tàu rất vui vẻ, càng nói càng cảm thấy đối phương là tri kỷ, đến nỗi khi xuống tàu phát hiện mẹ anh lừa mình, ông ấy cũng chỉ khen mẹ anh thông minh, một người gan dạ một người nhân hậu, một người dám đi theo một người dám chứa chấp.

"Họ cùng nhau vào nhà máy, cùng nhau bán hàng rong, còn nhặt rác. Dần dần hai người phải lòng nhau, định kết hôn, nhưng không có sổ hộ khẩu. Mẹ anh đề nghị hay là cứ sống chung với nhau đi, nhưng bố anh nhất quyết không chịu, ông ấy cầm số tiền tiết kiệm được trong những năm qua về quê mẹ anh, đổi lấy sổ hộ khẩu của mẹ anh, cũng mua đứt quan hệ giữa mẹ anh và gia đình đó.

"Hai người họ đường đường chính chính kết hôn, còn tổ chức một đám cưới đơn giản. Sau khi kết hôn, bố anh làm tài xế taxi một thời gian, mẹ anh tìm một trường tiểu học ở quê làm giáo viên. Hai người sống tuy khổ nhưng cũng ngọt ngào.

"Đợi đến khi anh chào đời, bố anh đã trở thành cảnh sát, mẹ anh ở nhà vừa trông con vừa làm thêm việc kinh doanh nhỏ. Không nói cuộc sống rất tốt, ít nhất mỗi tháng đều có thu nhập cố định. Mẹ anh sinh khó, nói ra thì buồn cười, bố anh là một người đàn ông to lớn, nghe thấy tiếng mẹ anh gào thét đau đớn, không nói hai lời liền xông vào phòng sinh, bác sĩ cũng không ngăn được. Ông ấy nắm tay mẹ anh, quay đầu hét lớn bác sĩ cứu mẹ cứu mẹ, ông ấy nói không cần con.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Bác sĩ nói, con sống rất tốt, không thể không cần."

Giọng điệu của Chu Hải Yến hài hước, tôi vừa khóc vừa bật cười.

Anh xoa đầu tôi, tiếp tục nói.

"Sau đó mẹ tròn con vuông. Bố anh chăm sóc mẹ anh hết cữ, liền đi bệnh viện thắt ống dẫn tinh, nói sau này không sinh nữa.

"Nhà anh là kiểu mẹ hiền bố nghiêm, hồi nhỏ chỉ cần anh làm mẹ anh giận, bố anh tan làm về chắc chắn sẽ đánh anh một trận. Nhưng thực ra họ đều rất thương anh. Từ nhỏ anh đã cảm thấy bố anh rất ngầu, đặc biệt sùng bái ông ấy, mỗi lần nghe thấy ông ấy bắt người xấu anh đều cảm thấy bố anh là một anh hùng.

"Bố anh ở bên ngoài hung dữ bao nhiêu, về nhà đối xử với mẹ anh tốt bấy nhiêu. Nhà anh luôn là mẹ anh quản tiền, bố anh nói đơn vị bao ăn, bản thân không cần tiêu tiền. Chỉ cần bố anh ở nhà, việc nhà đều do ông ấy làm, ông ấy từ nhỏ đã dạy anh, ông nói, đàn ông trong mắt có việc, trong lòng mới có gia đình. Ông ấy sẽ rửa chân cho mẹ anh, sẽ xoa bóp vai cho mẹ anh, biết mẹ anh thích hoa quế, ông ấy liền trồng một sân đầy hoa quế.

"Nói điều không tốt, chính là bố anh chưa bao giờ tham dự họp phụ huynh của anh, anh theo họ mẹ, cột thông tin về cha điền vào luôn để trống, ông ấy cũng chưa bao giờ chụp ảnh, thậm chí năm đó vì nghèo, cùng mẹ anh đến một tấm ảnh cưới cũng không có.

"Sau đó bố anh trở nên ngày càng bận rộn, có khi nửa năm cũng không chắc về nhà một lần. Mấy người hàng xóm vốn đã không ưa gì mẹ anh, chế giễu nói bố anh có người khác bên ngoài. Hỏi bố anh rốt cuộc đang bận công việc gì, ông ấy cũng không nói. Anh sắp thất vọng về bố anh rồi, mẹ anh vẫn tin rằng bố anh sẽ không làm chuyện có lỗi với bà ấy.

"Cho đến một năm bố anh bị trúng đạn, được đưa về, chúng tôi mới mơ hồ nhận ra công việc của ông ấy có thể không bình thường. Bố anh ở nhà dưỡng thương nửa năm, trong nửa năm này ông ấy cũng không trực tiếp nói với anh mình làm nghề gì, chỉ dẫn anh nhận biết sự khác biệt giữa hoa anh túc và hoa thuốc phiện, dặn anh cả đời phải nhớ hình dáng của cây thuốc phiện, thấy là phải tiêu hủy.

"Lúc đó anh đã hiểu ông ấy làm nghề gì rồi. Anh hỏi ông ấy có đáng không, ông ấy nói, những việc người khác không muốn làm, luôn phải có người làm. Anh bị chủ nghĩa anh hùng của bố anh mê hoặc, thi đại học liền thi vào trường công an, muốn đi con đường giống ông ấy, làm người lợi hại giống ông ấy.

"Sau khi vết thương lành, ông ấy lại bận rộn tối mắt tối mũi. Lần cuối cùng ông ấy đi, đã hứa với mẹ anh, ông ấy sẽ về chúc mừng sinh nhật bà. Chỉ tiếc là ngày sinh nhật mẹ anh năm 2012, đợi được không phải là bố anh còn sống sờ sờ, mà là lãnh đạo của ông ấy ôm hộp tro cốt của bố anh và một tấm cờ thi đua hạng nhất mang về.

"Bố anh trong một lần truy bắt tập đoàn buôn bán ma túy ở biên giới, đã liều c.h.ế.t chiến đấu với bọn buôn ma túy, c.h.ế.t dưới lựu đạn, theo đồng đội của ông ấy nói, n.g.ự.c bố anh bị nổ thành tổ ong, bắp chân cũng bị nổ bay mất.

"Sau lần hành động này, đám buôn ma túy đó liền trốn đi. Sợ người nhà bị trả thù, sau khi bố anh c.h.ế.t tang lễ cũng không có, trên bia mộ cũng không thể khắc chữ, thậm chí ngày Tết Thanh minh cũng không thể đi tảo mộ.

Bình Luận (0)
Comment