Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 157

Khi Sở Vân Thăng hồi phục lại được các tri giác đã là ba ngày sau. Chiến giáp đã tự động lui về, áo trên người cũng đã được người thay cho, trên tay cánh là túi nước, trong bụng hắn bắt đầu kêu ùng ục.

Hắn bỏ cây kim trong tay ra, lật người ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt chiếc chăn lên người Cảnh Điềm đang ngủ say ở bên giường. Đột nhiên thấy con hổ nhỏ ở đầu gường, nằm đó nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở Vân Thăng vỗ vỗ đầu nó, ngụ ý nó đi cùng mình lên lầu.

Lúc đó đã là đêm khuya, trên đỉnh lầu gió thổi rất lớn, bốn bề đều vô cùng yên tĩnh.

Tòa thành vi quang, giống như đang nằm trong một vũ trụ đen kịt, những ngọn sao đang muốn rơi xuống, trên nền đất đen thẫm, chứng minh rằng ở đây vẫn còn có người tồn tại.

Sở Vân Thăng lấy thịt côn trùng ra, vất cho con hổ nhỏ. Nó không ăn, mà lấy đầu của mình cọ sát vào người Sở Vân Thăng, giống như một đứa trẻ đã bị bỏ rơi vậy.

“Ôi!” Sở Vân Thăng ngồi xuống, ôm đầu nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nó đã bị thiên ích kiếm đánh ngất, thở dài.

Người sống trên đời, như cành cỏ vậy!

Nếu không phải do cái đó, lực lượng kêu gọi thần bí tên “mẫn”, còn vượt qua được sự tồn tại của cổ thư. Có lẽ lúc đó mình đã hồn bay thất lạc.

Sở Vân Thăng nhìn tấm bia đá đang cao sừng sững dưới ánh đèn, lạnh lùng cười.

“Mẫn” của cônt rùng suýt nữa đã giết chết ý thức của hắn, còn vũ khí của con người, suýt nữa đã hủy diệt của bản thân mình!

Lúc đó mặc dù hắn ở giang bắc, nhưng cảm thấy được rất rõ ràng côn trùng đã lùi về, nhưng quân đội vẫn không để ý đến sự sống chết của hắn, không ngừng nã pháo. Thậm chí còn bắn cả tên lửa có uy lực rất lớn, gần như không muốn cho hắn một con đường sống!

Hắn vượt qua sông đốt mộ, cũng không phải vì họ, nhưng vì mình đã đốt được cự phần, họ mới có cơ hội phản kích như vậy.

Hơn nữa, hắn cảm giác được rằng sự rút lui cuối cùng của côn trùng có liên hệ rất lớn với trận tranh đấu ý thức của “mẫn” và cổ thư làm trọng thương mẫn!

Nhưng, quân đội vẫn phá cầu trong khi đám côn trùng đã rút lui, làm cho hắn cảm thấy rất thất vọng về sư đoàn chủ lực số chín và cả bộ tổng chỉ huy.

Trong ánh mắt của Sở Vân Thăng, toát ra một luồng khí băng.

“Anh, sao anh lại ở đây?” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau Sở Vân Thăng.

“Ừm, ngủ lâu quá rồi, nên anh ra đây hít thở ít không khí.” Tất cả những nỗi niềm của hắn đột ngột biến mất, một sự ấm áp dậy lên trong lòng hắn, trên thế gian này, người thật sự quan tâm đến sự sống chết của hắn, chỉ có người thân của mình mà thôi.

“Trên đây lạnh lắm, anh mặc ít thế này, sẽ bị cảm đấy.” Cảnh Điềm ôm chiếc áo bông cho hắn, quan tâm nói.

“Em quên rằng anh là võ sĩ hắc ám à? Không sao đâu.” Sở Vân Thăng cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói: “Em ngồi ở đây đi, nói chuyện với anh một chút.”

“ừm.” Cảnh Điềm ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Thăng, nhìn vào màn đêm kịt, lầm rầm nói: “Anh, anh còn nhớ ánh sáng của các vì sao không?”

Ngày thứ hai.

Tin Sở Vân Thăng hồi tỉnh đã lan truyền khắp tòa nhà chọc trời.

Trần Gia Trụ là một người sống ở tòa nhà này. Hơn năm mươi tuổi, cuộc sống bình thường không có sở thích gì đặc biệt. Chỉ thích nói bốc phét, thường đi đến bên ngoài tòa nhà, tỏ mặt anh hào với những nạn dân địa vị thấp hơn ông ta.

“Trần lão ca à, ông nói cho chúng tôi biết đi, Sở lão đại làm sao có thể làm nổ được cự phần, mà vẫn sống quay về được? Mấy ngày nay ở ngoài thành đồn đại ầm ỹ cả lên!” Một đám người ăn mặc rách rưới, mặt mày xám ngoét vây quanh Trần Gia Trụ, nói.

“Vội cái gì chứ, để tôi uống ngụm nước đã!” Trầm Gia Trụ chậm rãi, thò tay ra, ông ta rất thích cái cảm giác được người khác nịnh nọt này, đến khi mọi người đã không còn chờ được nữa, ông ta mới đặt cốc nước xuống, chậm rãi nói: “Anh nghĩ rằng Sở lão đại là ai? Người này không phải là người phàm đâu! Băng sông vượt núi được đó!”

“Trần lão ca à, phần mở đầu rườm rà không phải nói nữa đâu, trực tiếp nói đến đoạn sau đi!” Có người không chịu được nữa nói, màn mở đầu này của ông ta lần nào cũng phải nói, nghe đến độ người ta phát ngán ngẩm rồi!

“Anh hiểu cái gì! Là anh đang nói hay là tôi đang nói? Nếu không muốn nghe thì tôi đi đây!” Trần Gia Trụ tức giận, lên giọng dạy đời. Chiêu này ông ta đã thử không ít lần.

Quả nhiên ngay lập tức liền có người đứng ra nói: “Đừng xen miệng vào, nghe Trần lão ca nói, lão ca à ông đừng nóng, nói từ từ thôi, dù sao thì mọi người cũng chẳng có việc gì làm.”

“Ừm. Nghe nói rằng lúc đó, Sở lão đại thò tay cầm một con rồng lửa, giết tất cả đám côn trùng.” Trần Gia Trụ không biết được tình hình thật của Sở Vân Thăng, chỉ là đoán mò mà thôi, nhưng lại nói rất sống động, làm cho mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng lại có một âm thành ấm ấp khác xen vào: “Tôi nghe nói Sở lão đại dùng một thanh kiếm dài mà!”

Trần Gia Trụ ngay lập tức đỏ mặt, nói: “Tôi và Sở lão đại sống cùng một căn nhà, vậy là anh hiểu rõ hơn hay tôi rõ hơn?”

Đám người cảm thấy Trần Gia Trụ nói rất có lí, nên đều quay đầu hầm hầm nhìn anh chàng kia, anh chàng đó rụt cổ vào, không dám nói câu nào nữa.

“Anh mà còn dám nói Sở lão đại không biết dùng rồng lửa nữa thì tôi sẽ bóp chết anh!” Trần Gia Trụ cảm thấy mình bị bẽ mặt, nên mở miệng dọa nạt.

Anh chàng đó bị dọa đến độ mặt trắng bệch, hai chân không còn sức nữa.

Trần Gia Trụ thấy mình đã ra uy được với đám người, bèn huơ huơ tay nói: “Nhưng có điều, Sở lão đại là người có thân phận thế nào! Làm sao có thời gian đâu để ý đến thằng oắt con như anh được!”

Mọi người gập đầu rầm rập bảo đúng, ngay lúc đó có người phụ họa: “Trần lão ca, Sở lão đại giỏi như vậy, nghe nói vẫn chưa thành hôn, đúng không?”

Trần Gia Trụ lườm anh ta, rồi nói: “Ngô Lão Tứ, anh thôi cái tư tưởng ấy đi. Con gái nhà anh có thể làm Sở lão đại để mắt tới sao? Không phải Lão Trần tôi bốc phét, mà tôi hoàn toàn có thể nói với anh một cách rất có trách nhiệm rằng. Chỉ cần Sở lão đại có lộ ra chút tin tức nào về mảng này, nhất định các cô nương sẽ chủ động xếp hàng dài từ tòa nhà này đến tận cầu trường giang.”

“Nói ra thì cũng lạ thật, Sở lão đại sau khi đến tây khu của chúng ta, quả thật chưa từng thấy anh ta vừa mắt được con gái nhà ai cả! Các anh nói xem, con gái nhà Vương Tam thúc xinh xắn là thế, cả ngày lượn lờ ở tòa cao ốc, cũng chẳng thấy Sở lão đại để ý đến cô ấy.” Một bà cô hiếu kì nói.

“Bà thì biết cái khỉ gì! Sở lão đại của chúng ta chẳng thèm để ý đến ngữ con gái bình thường ấy đâu!”

Trần Gia Trụ tiếp tục nói với đám người về cuộc chiến với côn trùng, nguy cơ khan hiếm lương thực, trộm cướp....Ông ta kể truyện rất thấu tình đạt lí, vừa nói vừa ưỡn ngực, như một tướng quân vậy, rồi vòng về tòa cao ốc.

Giữa đường gặp phải Diêu Tường đang chạy vội vàng từ trận địa về, vội gật đầu khom lưng, chào mấy câu liền.

Phòng họp tầng bảy của tòa cao ốc.

Sở Vân Thăng vừa ăn bữa sáng Sở Hàm hầm cho hắn, vừa nghe tin Đinh Nhan đem đến.

“Ba ngày nay anh hôn mê, ở ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện, tin đồn lan lên ở khắp mọi nơi, ầm ầm như sóng dậy.” Đinh Nhan mặt rất khó hiểu nói.

“Việc gì? Nói từ từ thôi.” Sở Vân Thăng vẫn đang nghĩ về chuyện khác, thuận miệng nói.

“Giờ đây ở ngoài, nhất là tây khu, đâu đâu cũng xuất hiện tin đồn về anh, như là ba đầu sáu tay vậy, có thể cưỡi mây đạp gió. Thậm chí còn có người, nói bốc phét rằng anh không những đã nổ mộ, mà còn nói xong điều kiện với ‘trùng vương’, thế là côn trùng đồng ý rút binh!” Đinh Nhan cười hà hà nhìn Sở Vân Thăng, nói.

“Trùng vương? Rút binh?” Sở Vân Thăng há hốc miệng, sức tưởng tượng của con người thật sự quá phong phú.

“Đây đều là tin đồn cả thôi, cũng chẳng có gì to tát cả đâu.” Đinh Nhan mặt trầm ngâm nói: “Ngoài ra còn mấy việc nữa, việc đầu tiên, sư trưởng Phó Liệu Nguyên của sư đoàn số chín, đã bị bộ tổng chỉ huy phê bình vì bỏ qua cơ hội chiến đấu!” “Hôm đó chẳng phải ông ta cũng đã bắn pháo rồi sao, còn bắn tên lửa nữa, tôi suýt nữa bị ông ta bắn chết đó!” Sở Vân Thăng lạnh lùng nói.

“Lúc đó, Phó Liệu Nguyên muốn kéo dài thời gian công kích thêm chút nữa, nhưng về sau tổng bộ chỉ huy đã trực tiếp hạ lệnh!” Đinh Nhan bình tĩnh nhìn Sở Vân Thăng: “Nhưng có điều, việc này vẫn còn nhiều khúc mắc. Trong đó có thế cũng có gì uẩn khúc nhưng chúng tôi không có chứng cớ. Ngoài ra bộ tổng chỉ huy nói rất mập mờ về cái gọi là bỏ qua cơ hội chiến đấu này, dường như là cố tình gán cho Phó Liệu Nguyên vận, còn Phó Liệu Nguyên cũng chẳng phản bác.”

“Ý của anh là có người muốn hại ông ta ư?” Sở Vân Thăng đột nhiên buông lời, hắn chẳng quan tâm đến tiền đồ của Phó Liệu Nguyên, hắn giờ đây chẳng có chút cảm tình nào với quân đội, mình đã suýt chết mấy lần trong tay quân đội, nếu vẫn nảy sinh tình cảm tốt được với quân đội mới ạ.

“Không phải thế! Tôi cảm thấy rằng chiêu này nhằm vào chúng ta đó.” Đinh Nhan lắc đầu, lạnh lùng nói.

“Nói ra xem nào!” Sở Vân Thăng đã bắt đầu thấy hứng thú.

“Bộ tổng chỉ huy mấy hôm trước đã phái người đến đây. Nói rằng đợi khi anh tỉnh lại sẽ nói chuyện với anh. Nếu cuộc nói chuyện thành công, những chuyện trước đó tất nhiên sẽ bỏ qua, coi như chưa có chuyện gì.

Nếu cuộc nói chuyện không thành công, họ sẽ để lại Phó Liệu Nguyên, việc bộ tổng chỉ huy hạ lệnh tấn công này, không thể nào che đậy được. Hơn nữa, Phó Liệu Nguyên lúc đó thật sự cũng đã nghĩ cho anh, vì thế mới kéo dài thời gian tiến công.

Vì thế phải tương kế tựu kế. Phải đổ hết tất cả trách nhiệm suýt làm anh chết lên người họ. Sau đó cố tình để Phó Liệu Nguyên làm ra vẻ vì nghĩ tới sự an toàn của anh kéo dài thời gian chiến đấu nên bị trừng phạt, làm cho chúng ta cảm thấy Phó Liệu Nguyên hoàn toàn đứng về phía chúng ta, và đã lập được công lớn cho chúng ta, chịu đứng ra hi sinh.” Đinh Nhan hơi mỉm cười nói.

“Ừm, Phó Liệu Nguyên có động tĩnh gì không?” Sở Vân Thăng trầm ngâm một hồi rồi nói, điều Đinh Nhan đoán không phải là vô lí, bày ra trò này là sở trường của đám quan viên ở bộ tổng chỉ huy, lần này thuận thế lợi dụng được cả Phó Liệu Nguyên.

Nói xong việc đó, Đinh Nhan quay ra tiếp lời: “Ngoài ra còn một việc nữa, giáo sư Tôn của bộ nghiên cứu đã đến thăm anh. Nói với tôi rằng sau khi anh tỉnh dậy thì báo cho ông ấy ngay. Ông ấy phái xe đưa anh đến tổng bộ, nói rằng có việc quan trọng tìm anh.”

Sở Vân Thăng nhíu này, giáo sư Tôn đến vào lúc này để làm gì cơ chứ?

Bình Luận (0)
Comment