Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 158

“Sở ca, Đinh ca, người của bộ tổng chỉ huy đến rồi.” Diệp Kì Thắng gõ cửa phòng hội nghị, rồi nhẹ nhàng nói.

Vấn đề này là một vấn đề quan trọng ngay lúc đầu nói chuyện với Đinh Nhan. Nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần lời đến miệng, lại không thể mở miệng ra hỏi được, hắn sợ nghe thấy nhiều điều nguy hiểm.

“Tám người! Tổng cộng có tám huynh đệ.” Đinh Nhan hơi thở dài nói.

Lòng Sở Vân Thăng đột nhiên thắt lại, hai tay nắm chặt, rất lâu sau mới mở ra, hít vào một hơi thật sau, nói: “Tìm được thi thể về chưa?”

“Tìm được một, còn ba cái nữa không làm cách nào tìm được.” Đinh Nhan nháy mắt nói.

“Tìm một nơi an táng thay cho họ đi, người thân của họ về sau khi phân phối vật phẩm nên ưu tiên hơn một chút!” Sở Vân Thăng rất thương xót cho những người huynh đệ đã kề vai sát cánh chiến đấu với hắn, vì thế cho người chôn cất họ đàng hoàng, hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần thi thể tràn lan trên đường, bị kéo rề rề như kéo một cái xác chó đã chết, thậm chí phần lớn thi thể chẳng được kéo đi nữa.

Đây là điều cuối cùng hắn có thể làm cho những người đã hi sinh anh dũng này.

“Đã xử lí xong xuôi rồi, những việc này anh yên tâm đi.” Đinh Nhan gật đầu.

“Sở đại ca, tôi giới thiệu một chút, vị này là thư kí của bộ tổng chỉ huy, Trịnh Vi Ba tiên sinh!” Chúc Lăng Điệp đi cùng thấy Sở Vân Thăng đến, đứng dậy, chỉ một người đàn ông trung niên cao gầy, giới thiệu.

“Sở tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp mặt anh!” Trịnh Vi Ba cười nói.

“Không biết thư kí Trịnh đến sớm thế này, có việc gì tìm tôi không?” Sở Vân Thăng đốt một điếu thuốc, ngồi vào một chỗ rất xa đối diện, nói một cách bình thản.

“Sở tiên sinh, lần này tôi thay mặt cho bộ tổng chỉ huy đến đây tìm anh, chỉ có một mục đích!” Trịnh Vi Ba mắt nhìn Chúc Lăng Điệp, ngồi uống, rồi không cười nữa mà mặt nghiêm túc nói.

“Nói đi!” Sở Vân Thăng ngồi tựa vào chiếc ghế, rồi giơ tay ngụ ý mời nói.

“Tạo thần.” Trịnh Vi Ba lấy một túi tài liệu có chữ tuyệt mật từ trong cặp công văn ra, rồi nhìn về phía Sở Vân Thăng, lời nói rất kiên quyết.

“Tạo thần?” Sở Vân Thăng tỏ vẻ không hiểu, hắn thật sự không biết rắng ông Trịnh Vi Ba này rốt cuộc muốn làm gì, điều này hơi khác với những gì hắn đã đoán.

“Không sai, là tạo thần! Sở tiên sinh, tôi mạnh dạn hỏi anh một vấn đề: với thành Kim Lăng bây giờ, cái gì là thứ quan trọng nhất?” Trịnh Vi Ba rõ ràng là hỏi Sở Vân Thăng, nhưng ánh mắt lại đảo khắp căn phòng, tất cả những người trong cuộc hội nghị, dường như đang đợi chờ câu trả lời.

Sở Vân Thăng chẳng có chút thay đổi nào trong nét mắt, cũng chẳng trả lời, loại câu hỏi này không cần phải đáp, chẳng qua Trịnh Vi Ba muốn giành quyền chủ động trong nói chuyện mà thôi.

Người đặt câu hỏi, thường là người chủ của cuộc nói chuyện, đưa người được hỏi từng bước từng bước vào cái vòng mình đã đề ra sẵn, Sở Vân Thăng ít ra thì cũng nói chuyện mấy lần với khách hàng, nên điểm cơ bản nhất này cũng đã hiểu.

Hai người còn lại trong căn phòng, Đinh Nhan và Chúc Lăng Điệp, chẳng ai là ngốc cả, vì thế cũng chẳng ai lên tiếng trả lời.

Trịnh Vi Ba không thấy khó xử, cười một tiếng rồi nói: “Giờ đây nếu xem xét về tình tình của thành Kim Lăng, thức ăn, vũ khí, đạn dược và cả võ sĩ hắc ám, mọi người có lẽ sẽ không phủ nhận, những thứ này đều vô cùng quan trọng. Nhưng thứ quan trọng nhất là tất cả đó sao? Không phải!”

Ông ta dừng một hồi, rồi chỉ lên đầu mình, nói một cách rất thuyết phục: “Là lòng tin! Là tin tưởng con người cuối cùng nhất định sẽ giành được thắng lợi!

Lương thực không còn nữa, có thể nghiên cứu lương thực mới, vũ khí hết rồi, sẽ có thể nghĩ ra vũ khí mới, võ sĩ hắc ám không còn nữa, chúng ta có thể đánh chậm hơn, có thể đợi giác tỉnh của đợt võ sĩ hắc ám của đời sau! Nhưng nếu như lòng tin không còn nữa, thì cũng chẳng còn gì nữa cả. Mọi người sẽ không nhìn thấy hi vọng, và hoàn toàn tuyệt vọng! Vậy thì phòng tuyến của chúng ta có thể tan tành trong chỉ một đêm! Thậm chí không ai đánh cũng tự diệt vong!”

Hôm côn trùng vây thành, các vị có lẽ vẫn còn nhớ rõ, lúc đó có bao người đã hoảng loạn, tự sát, tự giết nhau? Chết biết bao người như vậy, mà không cần côn trùng phải giết họ, thậm chí chẳng có cái bóng con côn trùng nào cả.”

“Vì thế ông đến đây để tìm tôi sao?” Sở Vân Thăng đã lờ mờ hiểu được ý “tạo thần” của ông ta rồi.

“Đúng vậy. Sở tiên sinh, ba ngày trước, thành Kim Lăng sau khi gặp phải một đợt công kích chí mạng, khí thế của chiến binh rơi rớt rất nhiều, lòng người đã rơi vào tuyệt vọng, ngày càng nhiều người nghĩ rằng không thể nào đánh thắng được côn trùng, thậm chí có vài người theo đạo giáo, đã cho rằng côn trùng là do thần thánh phái đến để trừng phạt những con quỷ ác độc loài người, không thể nào tránh khỏi!

Vì thế, chúng ta cần phải lập lại hi vọng trong lòng mọi người! Lập lại lòng tin tất thắng! Muốn làm được điều đó, chúng ta phải tạo nên một anh hùng, một người có thể không ngừng đánh bại côn trùng, tạo ra một anh hùng trong kì tích! Bộ tổng ngoại giao gọi đó là ‘kế tạo thần’!

Và Sở tiên sinh, theo tư liệu về anh, anh có đầy đủ tư cách để trở thành người được chọn của kế hoạch này, từ góc độ năng vũ lực, anh đã đánh bại được hỏa ma tu trùng, từ góc độ tạo nên kì tích, anh đã hoàn thành được một nhiệm vụ gần như là không thể, hơn nữa vẫn sống quay về thành Kim Lăng được, từ góc độ tâm lí con người, giờ đây người thành Kim Lăng đều đang loan truyền sự tích về anh!

Vì thế, không ai có thể hợp hơn anh cho ‘kế hoạch tạo thần’ này! Đây là kế hoạch đó. Anh có thể nghiên cứu kĩ hon trong văn kiện tuyệt mật này.” Ông ta đẩy tập văn kiện về phía Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng không mở tập văn kiện ra, hai chữ tuyệt mật màu đỏ trên bao bì rất bắt mắt, thứ này không xem thì thôi, nếu xem rồi thì coi như mình đã đồng ý tham dự vào kế hoạch đó, và cũng sẽ đem đến một loạt các phiền phức.

Hơn nữa, hắn nghe Trịnh Vi Ba nói nhiều đến vậy, trong lòng thực ra hắn nghĩ rằng, chẳng lẽ tham dự vào ‘kế tạo thần’ của bộ tổng chỉ huy lại chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Đến lúc đó họ nhất định đưa thêm yêu cầu, điều kiện ràng buộc cho mình. Thậm chí nhất cử nhất động của mình sẽ bị bộ tổng chỉ huy giám sát, ‘thần’ mà họ tự tạo ra nhất định phải nằm gọn trong bàn tay khống chế của họ.

Vì thế, bộ tổng chỉ huy không phải là tạo thần, mà là đang tạo một công cụ có thể lợi dụng được. Dùng công cụ này để ảnh hưởng đến lòng dân!

Thấy Sở Vân Thăng vừa không nói gì cũng không xem tập văn kiện, Trịnh Vi Ba trực tiếp nói: “Sở tiên sinh, tôi thấy để tôi giải thích cho anh về kế hoạch này vậy!

Bộ tổng chỉ huy sẽ thu thập tư liệu và tin tức về Sở tiên sinh, sau đó chỉnh sửa lại bởi những người có trình độ chuyên môn về văn tự, rồi sau đó tuyên truyền về kì tích của anh trong toàn thành, tạo nên một hình tượng Sở tiên sinh anh hùng, hơn nữa, anh sẽ được bộ tổng chỉ huy đãi ngộ một cách đặc biệt. Bao gồm cả người nhà anh nữa, sẽ được rời đến khu bảo vệ trung tâm, có được quyền lợi phòng hộ lớn nhất và kiên cố nhất của thành Kim Lăng, và cả quyền lợi ra vào nghị sự của bộ tổng chỉ huy.....

Nhưng có điều, bộ tổng chỉ huy đã đặc biệt đề ra, theo tư liệu trước mắt chúng tôi thu thập được, Sở tiên sinh có năng lực đặc biệt, có thể tạo được áo giáp và vũ khí, bộ tổng chỉ huy hi vọng rằng cùng với việc tiến hành kế hoạch này, năng lực này của Sở tiên sinh sẽ do bộ tổng chỉ huy sắp xếp, để phối hợp với tuyên truyền, ngoài ra, Sở tiên sinh cần....”

“Ông không cần phải nói tiếp nữa, tôi từ chối kế hoạch này.” Sở Vân Thăng dập tắt điếu thuốc, nói thẳng. Quả nhiên ở đằng sau đó là một loạt các điều kiện, thậm chí năng lực của mình cũng bị họ điều tra rồi, muốn khống chế nó.

Trịnh Vi Ba lặng người. Tình báo của bộ tổng chỉ huy có kĩ càng đến mấy, cũng không biết rằng Sở Vân Thăng vì sự tồn tại của cổ thư mới chế tạo được chiến giáp và vũ khí, đó là điểm cuối của Sở Vân thăng, là nơi không thể chạm vào được.

“Sở tiên sinh, hi vọng anh nghĩ cho kĩ, đây không chỉ có thể đem lại cho anh một loạt quyền lợi và danh tiếng, mà còn ảnh hưởng đến sự xây dựng lòng tin cả thành Kim Lăng này.” Trịnh Vi Ba thận trọng nói, dùng một đạo lí lớn để nói với Sở Vân thăng.

“Không cần phải lấy cái đó để ép tôi đâu. Trong thành Kim Lăng còn có người mạnh hơn cả tôi nữa, theo tôi biết, có đến hai người rồi, việc này không phải là cứ phải tôi làm mới được.” Sở Vân Thăng nói đến là đấu bồng nhân và bạch y nữ tử (Người mặc áo choàng và cô gái áo trắng), thực lực của hai người này hoàn toàn không yếu hơn mình, chỉ là đấu bồng nhân có phải là người hay không thì chẳng nghĩ cũng biết, dùng ông ta để tạo thần chắc chắn không thực tế! Nhưng bạch y nữ tử kia, xem ra hoàn toàn là một con người.

Hơn nữa, lỗ hổng lớn nhất trong chuyện này là, nếu như họ thật sự muốn tạo thần, cái gì đã là “tạo” thì nhất định phải là giả, không phải quá để ý đến thực lực của đối tượng, bốn đại hắc vũ vương, và cả kim võng thú, ai mà chẳng được, đánh bóng một chút là được rồi, không cần mình phải ra tay.

Còn nguyên nhân của việc ông ta luôn miệng nói mình thích hợp thế nào, có lẽ chỉ vì bộ tổng chỉ huy muốn khống chế một tên võ sĩ hắc ám mới nổi như mình mà htôi.

Không có mình, giờ đây họ có thể đi “tạo” người khác, chưa đến mức độ nhất định phải là mình.

“Sở tiên sinh đang nói đến kim võng thú sao? Vị trí của người đó trong quân đội thật sự là cao hơn Sở tiên sinh, nhưng trong dân gian thì không bằng Sở tiên sinh. Trịnh Vi Ba chau mày, nghĩ một lúc rồi nói.

“Thư kí Trịnh không cần phải nói nữa, việc này cứ vậy đi. Giờ đây tôi đang hợp tác rất tốt với sư đoàn chủ lực số chín. Là một võ sĩ hắc ám, tôi sẽ không từ bỏ trách nhiệm của mình, nhiệm vụ của tôi là phòng ngự tây tuyến! Xin lỗi, tôi còn một vài việc phải xử lí, xin cáo từ!”Sở Vân Thăng đứng dậy, cự tuyệt lần nữa.

“Sở tiên sinh, tôi nói thật với anh vậy, bộ tổng chỉ huy đã chỉ định anh là nhân vật mục tiêu trong kế hoạch lần này, vì thế mong anh đừng cự tuyệt, giờ đây là thời kì bất thường, nếu như hôm nay chúng ta nói chuyện không thành công, có khả năng bộ tổng chỉ huy sẽ đưa mệnh lệnh xuống đây, lúc đó, mọi người nhìn mặt nhau khó ra.” Trịnh Vi Ba đứng dậy trịnh trọng nói.

“Các người đang uy hiếp tôi đấy sao?” Sở Vân Thăng cao giọng nói, nói một hồi lâu, hóa ra đã định trước từ lâu rồi, xem ra bộ tổng chỉ huy đã quyết định khống chế mình.

=

Bình Luận (0)
Comment