Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 163

Sở Vân Thăng ngẩn người nhìn tấm bia lớn màu đen, nhớ lại những cảnh tượng tiên tổ, giống như trong giấc mơ.

Cảnh cuối cùng nhìn thấy là một người mặc quần áo trắng, có thể là tiền bổi trong sách cổ. đang lúc anh nhìn mình cuối cùng. Sở Vân Thăng lại có một cảm giác. tiền bối dường như hiện ở ý thức thời không.

Tiếng thở dài tiền, bối muốn gì sao?

Đáng tiếc hình ảnh lại đổi thành vũ trụ khôn cùng.

Cả quá trình. Sờ Vân Thăng giống như người xem, không thể nói gì, không thể làm gì, hơn nữa tấm bia cũng không cho cơ hội thứ hai cứ thế tiếp tục chạm vào bia đá thế nào đi nữa cũng không có chuyện gì xảy ra.

Sở Vân Thăng rất lâu không thể hồi phục lại cảm giác kỳ diệu ngược dòng này, dường như thế giới hiện thực bị dừng lại. đi theo dòng thời gian về đến cái thời tổ tông.

Giáo sư Tôn cũng không nhắc tới tấm bia đá có dị trạng gì, nói rõ trước ông không có người có được sự gặp mặt này, ít nhất là giáo sư Tôn cũng không có.

Sở Vân Thăng chưa bao giờ cho rằng mình sẽ là một nhân vật tài giòi. sờ dĩ có sự việc này. không cẩn nghĩ ngợi gì. nhất định có mối quan hệ với Tiền bổi trong sách cồ.

Tiền bổi nhất định có dấu tích trong sách cổ. dựa vào năng lực của tiền bối đến cuối cũng trọng thương bất trị. trong đó nhất định có chứa thần bí nào đó lớn lao.

Trong khoảng thời gian này, sâu luôn bát từng đến tập kích loài người, mình cũng nên lấy tinh lực lớn nhất vùi đầu vào sách cổ mà tìm ra ký tự trong đó.

Rốt cuộc năm nghìn năm trước xảy ra chuyện gì vậy? Tiền bổi bị làm sao?

Có lẽ tất cả bí mật đều nằm trong sách cả.

Sở Vân Thăng nghĩ ngợi, như lửa đốt, vội vàng chạy về Tả Tự đại lâu.

Hoa oa oaaaaa

Một âm thanh sắc nhọn đâm thủng màng nhĩ. tấm bia đá được mở ra. rung chuvển cả thành Kim Lăng.

Âm thanh đó như kênh radio bị ấn phát nhầm kênh. khiến mọi người khó chịu vô cùng.

Tất cả mọi người, có cả Sờ Vàn Thăng đều bịt tai lại. nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. dường như âm thanh của nó truyền đến tai không giống nhau.

Rầm

Một gã binh không chịu nồi chần động đó. ôm đầu, quỳ trên mặt đất.

Hắn quỳ ở đó. rồi dần dần mọi người trùng gối quỳ xuống, ôm đầu quỳ xuống...

Âm thanh như đâm thủng màng não. làm cho đầu Sở Vân Thăng như bị nứt ra. đau nhức. một cảm giác sống không bằng chết.

Anh và những người khác đều giống nhau. đều quỳ xuống, gồng mình đứng dậy. nghiến chặt răng ôm đẩu.

Âm thanh chói tai khuyết tán ra. Vị trí trung ương của bia đá. như nước gạn sóng, người toàn thành, bất luận là già trẻ trai gái. là bình thường hay ám võ. đều ôm đầu quỳ xuống đất.

"Hoa " vẫn kêu không ngừng, nó len lỏi khắp các nhà cao tầng, vượt qua những tầng mây. xuyên qua những con sông, luồn lách khắp nơi.

Một tòa nhà gần thành Kim Lăng. người ta nghĩ ra mọi cách đều không thể làm gì được mộ lớn. tiếng "Hoa..." vọng ra từ bia đá. Tiếng nứt vỡ, sâu hoảng sợ bò nhanh sâu vào bèn trong, như nghe được tiếng đòi mạng.

"Hoa " Âm thanh kẻo dài gần mười phút. Sờ Vãn Thăng cảm giác được quãng thời gian ngược dòng kéo dài vô cùng.

Thế giới lại yên tĩnh. theo đó. tiếng nôn mửa. anh đi về hướng Tả Tự đại lẩu. bỗng phun lên mặt đất, mệt mỏi quay đầu đi. nhìn tấm bia đá một cách khó hiểu.

Lúc này, tấm bia đá hơi động, nó lắc lư trên không, dòng khí xoáy tròn. hình thành cơn lốc xoáy.

Ở giữa lốc xoáy ấy, thủng ra một cái động lớn. Ánh sáng mặt trời lóe sáng. chiếu vuông góc. chiếu lên tấm bia đá.

Bùn đất và sự trói buộc. tấm bia đá rớt xuống đáy tột cùng. Không ngăn được lốc xoáy bay lên. dần dần cách mặt đất.

Nó càng lên cao. càng xa xôi, bay lên thẳng phía trên.

Vô số người nhìn theo nó. như quên mất sự nôn mửa và khó chịu.

Tầm bia đá bay đến một độ cao nhất định. Chui vào trung tâm lốc xoáy, biến mất ngay trong tầm mắt của mọi người, là ánh sáng mặt trời khiến người ta muốn có được. sự biến mát của tấm bia đá. màn đêm tối lại một lần nữa bao phủ thế giới này.

Sở Vân Thăng và đám người giáo sư Tôn ngẩn người nhìn nhau. Tầm bia đá nàv không phải giờ có thể giải thích được. như con kiến không có cách nào lý giải như một cái máv bay trên không.

"Tôi biết rồi! Tôi biết rồi". Giáo sư Phương đứng dậy, lắc cánh tay giáo sư Tôn. quát: "Lão Tôn. tôi biết rồi chúng ta sai cả rồi, sai cả rồi, tôi biết rồi hóa ra là như vậy".

Giáo sư Phương như bị điên. mất cả hình tượng học giả. vui mừng như đứa trẻ được ăn kẹo.

"Lão Phương, anh không sao đấy chứ?" Giáo sư Tôn lo lắng hỏi thực tế, đầu anh lúc nàv đau ghê gớm, không ngờ Lào Phương bị kích thích đến tận dây thần kinh. điều nàv đổi với tổng bộ nghiên cứu mà nói là sự tồn thất không thể kể xiết,

"Đừng nói nhưng điều thừa nữa. Lão Tôn. mau về tổng bộ đi, lần này anh nhất định phải kết hợp với tôi, tôi tiến hành thử nghiệm, lập tức thử". Kính Giáo sư Phương rơi xuống đến mũi, cố gắng nói rất bình thường.

Tiểu Sở. anh cùng về tồng bộ nghiên cứu với chúng tôi nhé. tôi sẽ bảo người đưa ám năng hình bộ thương cho anh. rồi bảo người đưa anh về. giáo sư Tòn lẩm bẩm nói với giáo sư Phương.

Sở Vân Thăng theo giáo sư Tôn ngồi trên ô tô. Ngoài cửa sổ xe. nhưng người vừa nãv nôn mửa giờ đang nhai ngầu nghiến đồ ăn như bị chết đói.

Quay về tổng bộ nghiên cứu. Sở Vân Thăng sống cùng một chỗ với những người nghiên cứu văn tự, dưới sự thúc giục của anh, các học giả không chậm trễ lao vào nghiên cứu.

Chính anh cũng đã từng mất đi mấv năm. mới mơ hồ hiểu được hơn ba trăm ký tự, mà những người này, trong thời gian chưa đầv nửa tháng, đã suy đoán được tài liệu gần năm mươi chữ. rồi tiến hành phân tích tình hình của nhưng ký hiệu đó.

Thành Kim Lăng mấy ngày này đã yên tĩnh trông thấy, phòng ngự bốn bề luôn trong trạng thái chiến sự.

Âm thanh mà tấm bia đá kia phát ra đã khiến người toàn thành run rẩy quỳ xuống, lại trực tiếp phá hủy mấy mộ lớn bên cạnh thành Kim Lăng.

Không cần tốn công so sánh, bản thân như bị mất mạng ở phần mộ Giang Bắc. Giống như trò đùa vậy.

Trong những ngày này, việc duy nhất khiến anh cảm thầy kỳ lạ. Chính là hàm nghĩa của hai ký tự cuối cùng. anh bắt đẩu suy nghĩ tìm tòi, tuy chi là một điểm nhò. Nhưng Sở Vân Thăng vẫn có cảm giác rất sắc bén.

Anh không chắc có phải là có mối quan hệ gì với tiếng động chói tai kia không, nhưng dường như nó đã ảnh hưởng đến giáo sư Phương, thực nghiệm của anh nghe nói đã có sự tiến triển mang tính đột phá.

Đinh Nhan từ đám người Tả Tự đại lâu trước đây. chọn ra một số võ sĩ hắc ám. lửa có thể làm tan băng, tuy Sở Vân Thăng không yêu cầu năng lực quá lớn. Đinh Nhan lại hạn định tư cách ngoài nhị cấp.

Lập tức Sở Vân Thăng lại lấy hỏa năng hắc ám võ sĩ lợi phân thành bộ hỏa. do Diêu Tường chỉ huy. còn băng năng hắc ám võ sĩ phân thành bộ băng, do Lục Vũ chi huv.

Ba loại khác. thổ năng hắc ám võ sĩ giờ chỉ có một người, kim năng và mộc năng đến một người cũng không có, tạm thời chỉ có thể đặt qua một bên.

Từ bộ hỏa và bộ băng chọn ra minh hắc ám võ sĩ. Sở Vân Thăng đích thân tôi luvện nhất phẩm chiến giáp và vũ khí. Tạo thành "Đội chiến băng hòa”, ngoài đám người Đinh Nhan. Diêu Tường. Lục Vũ ra, người duy nhất có thể tin cậy đảm nhiệm là Diệp Kỷ Thắng đội trưởng.

Họ sẽ trở thành lực lượng trung kiên của Tả Tự đại lâu. đây là bước đầu tiên mà Sở Vân Thăng mở ra.

Nhất phẩm chiến giáp kỳ thực cũng có thể chia làm hai cấp độ. hắn ờ thành phố sương mù đã tự nghiệm thấy. trước khi quvết chiến với Tiêm Diệm Hoan Điểu, anh đã tiêu phí mất lực lượng của mình. trên diện rộng tăng tính năng chiến giáp.

Sau đó, trải qua kinh nghiệm và tổng kết nhiều lần tôi luyện chiến giáp. theo trạng thái của chiến giáp nhất phẩm. được mệnh danh là cấp tinh luvện và cáp phổ thông.

Căn cứ vào kinh nghiệm Sở Vân Thăng lần đầu dùng, các hạng tính năng tinh luyện cấp chiến giáp bình quân trên ba lần cấp bình thường, sổ lượng nguyên liệu tôi luyện cần rất nhiều, mà nguyên khí cần tiêu hao, thời gian và tinh lực lại gấp mấy lần cấp chiến giáp phổ thông.

Sờ Vãn Thăng không chỉ cần nhanh chóng hiểu được ký hiệu. còn phải nhanh chỏng hoàn Thảnh xây dựng tầng thứ hai nguyên thể. sức lực có hạn, cho nên có thể tận dụng một chút thời gian cũng là quý.

Cho dù là cần đề phòng thật lâu lũ sâu không đến tập kích, vẫn là đề phòng phó tồng Phương tổng bộ chi huy. Tuy họ gần đâv không có động tĩnh gì. nhưng Sở Vân Thăng không dám lơ là. cần nhanh chóng xây dựng "Binh hỏa chiến đội". Thành Kim Lăng tạm thời bên ngoài yên tĩnh. trên thực tế đang sôi sục ngầm. Anh ngoài tôi luyện nhất phẩm chiến giáp cho Diêu Tường và Lục Vũ, còn tôi luyện nhất phẩm chiến giáp cấp phổ thông và binh khí nữa.

Đây là thời gian và tinh lực cao nhất mà anh giờ có.

Cũng may trải qua nhiều lần đại chiến giết sâu, số lượng tích lũy thi thể cho thấv rất khả quan. nếu không có nguyên vật liệu. nói gì cũng vô dụng.

So sánh với chiến giáp cấp phổ thõng và vũ khí chuẩn bị trở thành "Binh hỏa chiến đội" của lực lượng trung kiên của Tiểu Tự đại lâu. Trang bị tinh luyện cấp chiến giáp và vũ khí và hai người Tường Vũ trở thành lực lượng quan trọng, còn bản thân anh trờ thành lực lượng cuối cùng của Tiểu Tự đại lâu.

Anh phải chuẩn bị vũ khí cho cẩn thận. Trờ thành Tiểu Tự đại lâu độc nhất vô nhị của Kim Lăng và khu phía tây.

Bình Luận (0)
Comment