Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 164

Tấm màn đen như một con thú tiền sử, bao phủ đại lục mênh mông, ở trong chỗ đen tối, một tòa thành sáng rực.

Thành Kim Lăng ban đêm cũng không đẹp gì, mỗi ngày ở đây đều có người vì nguyên nhân nào đó mà chết.

So sánh với ngọn đèn huy hoàng của khu trung ương, khu tây rất ảm đạm.

Hai bên đường, người đói bẩn thỉu đi qua đi lại, họ đi khắp các ngõ ngách của thành phố này lùng sục mọi thứ và không buông tha cho những thứ gì có thể ăn được, chúng có thể làm giảm cơn đói quằn quại trong bụng.

Một con chuột trốn ở một góc âm u là con mồi mà họ yêu thích nhất, đương nhiên nếu như may mắn gặp một con mèo hoang, thậm chí là một con chó hoang cũng được coi là một ngày tươi đẹp.

Họ không biết so sánh những con chuột, mèo hoang, chó hoang là động vật ăn sâu hay là loài ăn thịt người mà tồn tại đến bây giờ, họ chỉ lo nhồi nhét cho no cái bụng của mình và những hương vị của thịt sống.

Nếu bạn cầm một mẩu bánh mỳ, nhưng bạn là một người bình thường, họ sẽ trốn ở một góc tối, khi bạn không để ý, sẽ giật lấy đồ ăn của bạn, nếu bạn dám phản kháng lại, họ sẽ rút chiếc dao nhỏ trong tay áo ra, cho bạn thủng vài lỗ trên người không chút do dự.

Nếu như bạn cầm một mẩu bánh mỳ, nhưng bạn lại là võ sĩ hắc ám hoặc là một binh lính cầm vũ khí, họ sẽ đi tập tễnh từ trong bóng tối ra, mặt méo xệch, khẩn khoản nói với bạn rằng, vì mẩu bánh đó, họ có thể làm bất kỳ việc gì, giết người, phóng hỏa hay là lên giường, chỉ cần một câu nói của bạn mà thôi.

Nếu như bạn cầm một mẩu bánh mỳ, nhưng bạn lại là nhân viên của hắc võ vương hay là tổng bộ nghiên cứu, thế thì khuyên bạn sớm về nhà đi, họ mà ngửi được mùi của bạn thì sẽ chủ động trốn đi ở một nơi rất xa, sau đó nấp trong bóng tối, nhìn với con mắt sợ hãi, cảnh giác lén nhìn bạn.

Trong thành phố này, có nơi bọn họ không dám bén mảng đến, như trận địa phòng tuyến xung quanh, như khu trung ương phòng bị nghiêm mật. Đương nhiên nếu bạn chỉ biết những thứ trên đây, muốn trở thành một lưu dân tư cách, có ý muốn tồn tại ở thành Kim Lăng, thì bạn phải nhanh chóng trở thành một trong số những người ở xe chở tử thi.

Đây không phải là thời đại quỳ trên mặt đất, cúi đầu có thể xin đồ ăn, bạn cần biết được ưu thế trên người bạn, và tận dụng được chúng, giành lấy được sự sống sót.

Nếu bạn mạnh, bạn không sợ chết, thì tham gia vào đội quân, chỉ cần may mắn là được, một lần trước khi tập kích sâu, bạn phải có một ngày cực kỳ thoải mái.

Nếu bạn quá xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, bất kỳ chàng trai nào thấy bạn đều mềm nhũn người, thì bạn có thể nghĩ xem thử cạnh tranh cầm đầu của “Kim Lăng Thập Nhị Thoa” của khu trung ương, thực sự không được, cũng có thể trở thành “Tần hoài bát diệm” của tứ đại khu.

Còn nếu thực sự không có sở trường, cũng có thể mở mối quan hệ ra, nghĩ một chút về những người thân đã bị lãng quên, xem có thể theo một nhân vật lớn nào đó, tốt xấu thì cũng không bị đói bụng.

Nếu như tất tần tật đều không có, thì bạn chỉ có thể thực thà mà đi mỏi chân mới kiếm được chút cháo, hoặc ở trong xó xỉnh nào đó tìm con gián hoặc con chuột.

Mạc Vô Lạc hiện tại lâm vào hoàn cảnh này, thậm chí còn bi thảm hơn, tuổi không lớn, khi màn đêm buông xuống, mới đến lúc nó kiếm ăn.

Người thân của hắn đã chết hết, chỉ còn lại một đứa bé gái ba tuổi, đó là con gái của chị họ, đó là người thân duy nhất của hắn.

Mạc Vô Lạc không phải không có sở trường gì, ngược lại nó là một hắc ám võ sĩ, nhưng hơi buồn là, nó chưa thông qua cấp nào, nếu không phải là minh đầu của hắc ám võ sĩ, có lẽ là đói chết mấy tháng trước rồi.

Nó từng ra nhập thế lực lớn có bé có, nó không còn nhớ được là bao nhiêu nữa, nhưng kết quả mỗi lần, nó đều nhớ rất rõ, không có chỗ nào là không phải bị đuổi đi.

Nguyên nhân rất đơn giản, khi bắt đầu, Lão Đại có thế lực kỳ vọng cao ký thác nó, ăn uống không mất gì cả, nuôi dưỡng nó và đứa bé kia, rồi sau đó, năng lực của nó không hề tăng, ngoài năng lực có thể chữa vết thương bé cho mình, đối với người khác chẳng có tác dụng gì.

Thế là mỗi ngày thức ăn càng ngày càng ít đi, đến cuối cùng chẳng còn thấy hạt gạo nào nữa, Lão Đại gấp gáp gọi nó đến đuổi đi, thời đại hắc ám, lương thực mỗi thế lực đều dùng để nuôi người có năng lực, loại gầy yếu như nó chỉ có thể có năng lực chữa bệnh cho mình, hơn nữa trong thời gian dài chẳng thấy tiến triển gì, chẳng ai thèm phí lương thực và tiền của vào cái mạng vô công như nó cả.

Mạc Vô Lạc vẫn là đứa trẻ, vì sống tiếp, nó lúc quanh quẩn ở các thế lực, mỗi lần đều lừa người ta, mình mới tỉnh không lâu lại có chút sức lực, sau đó trong một khoảng thời gian ngắn, lại bị đuổi ra khỏi cửa.

Thời gian qua đi, nhiều người biết đến nó, nó cũng không thể lẩn đâu được nữa, chẳng ai thèm tin nó.

Mạc Vô Lạc trà trộn trong đám dân đói, xin ăn xung quanh, xếp hàng lĩnh cháo, tìm kiếm con chuột nào đó…, có người khuyên nó nên bỏ đứa bé gái kia đi, tự mình sống thì chẳng đến nỗi, nó cố chấp không chịu nghe lời, mỗi lần tìm thứ gì đó cho vào mồm, đều nhường cho em ăn trước, còn mình ngồi sang một bên rỏ nước rãi, mà thậm chí đến nước bọt cũng chẳng có mà tiết ra.

Mãi đến một ngày, nó không tìm đâu ra đồ ăn, nó và em gái nó đều đói cồn cào, có hắc ám võ sĩ quen khuyên hắn đi tới Tả Tự đại lầu khu phía tây thử xem có may mắn không, nghe nói đó là thế lực mới, việc trước kia chưa chắc đã bị vạch trần. Cúi xem em gái, lo lắng sao từ khu bắc mà đến được khu tây, nửa đường hắn cho ra một quyết định làm nó hối hận không kịp, nó khờ dại nghĩ, nó và em gái là hai cái mồm, nếu chỉ có một mình nó, những người đó nhất định sẽ nuôi dưỡng nó, như vậy thì có thể tiết kiệm được đồ ăn.

Vì thế nó tìm một chỗ, dấu em gái, rồi một mình đi đến Tả Tự đại lầu.

Không may cho nó, nó nhanh chóng bị tên to béo của hắc ám võ sĩ tống khứ ra ngoài, rồi đuổi di, nó mất hết cả can đảm, thậm chí còn nghĩ đến việc mình cùng em gái đi tự sát, rời xa cái thế giới khốn khó này.

Nhưng ở cửa, có một người đàn ông hơn 40 tuổi gầy gò gọi lại, nhìn nó hồi lâu, ánh mắt lạnh băng vô tình, khiến nó sợ hãi, rồi nó thật kỳ tích được giữ lại, và nói với nó có thể đem em gái vào ở cùng trong Tả Tự đại lầu.

Lúc đó, Mạc Vô Lạc há hốc mồm, đây là lần đầu tiên có người sau khi nghe nói về “Kinh nghiệm” của nó xong còn đồng ý giữ nó lại, có nghĩa là trong thời gian ở Tả Tự đại lầu, sẽ không vì nó không có năng lực mà đuổi nó đi, nó và em gái lại có thể tiếp tục sống một thời gian nữa rồi.

Khi nó đi tìm em gái, con đường trống trải, lòng vui phơi phới khiến nó quên đi cơn đói, nó vừa đi vừa lẩm bẩm, đây là sự thật, là sự thật.

Nó phải nhanh chóng đem tin này nói với em gái nó, tuy nó biết em mới chỉ có ba tuổi, chẳng hiểu gì hết, nhưng cô bé là người thân duy nhất đồng cam chịu khổ với nó.

Nhưng…nó đến chỗ dấu em, nó ngây người ra, nào có bóng dáng em gái nó.

Mạc Vô Lạc cho rằng em gái đã bò đi đâu đó, nhìn quanh, tìm quanh như một đứa điên, nhưng không thấy em gái, nó đờ đẫn, ngồi phịch xuống đất, nước mắt lã chã, lúc đó, nó cảm thấy như trời sập, nó mới biết, sự sống của em gái mới là lý do để nó sống được đến ngày hôm nay, nó chết lặng người ở đó.

Nó nghe nói, góc tối tăm thành Kim Lăng có người vô cùng hung ác, không chịu nổi đói, thường đi đến chỗ tối tăm nhất, lén trộm đi những trái tim của những người đói và trẻ nhỏ.

Mạc Vô Lạc hối hận tự trách mình, nghĩ đến em gái mới ba tuổi có số mệnh bi thảm ấy, nó càng hận mình hơn.

Tay phải của nó cầm lấy ngón trỏ tay trái, nó ra sức nắm chặt lại, đứng đờ đẫn đau đớn, nó thấy làm thế nào cũng không thể chuộc lại sai lầm của mình.

Mạc Vô Lạc hồn bay phách tán đi trên đường, miệng run rẩy gọi em:

“Miễu Miễu, em ở đâu vậy, anh lẽ ra không nên để em ở đó”.

Từng tiếng thê thảm rên lên, những tiếng tuyệt vọng len lỏi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Mạc Vô Lạc rẽ vào một góc như cái xác không hồn, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nó định thần, một lực lượng vô hình trào dâng, nó điên rồi.

Tiếng trẻ vọng ra từ một nhà dân, Mạc Vô Lạc trèo lên nhà đó không chút do dự, đối diện với cái cửa lạnh như băng, nó không còn sức lực, cơ thể nhỏ bé, cố đập phá cánh cửa.

Trong phòng có bốn năm người trai gái, bỗng ngây người khi trông thấy một đứa trẻ, liền thở phào, nhìn Mạc Vô Lạc.

Trong phòng có mùi máu, Mạc Vô Lạc đã không để ý đến nữa, nó đã nhìn thấy đứa bé ở một bên, là em của nó, Miễu Miễu.

Vui sướng, kích động, vui mừng, sợ hãi, lo lắng…tất cả dội về đầu nó, nhưng nó vẫn tiến thẳng đến phía em gái, đụng vào một nam một nữ, sau lưng đã trúng một nhát dao, ôm lấy em gái mà khóc.

“Tôi là người của Tả Tự đại lầu”. Mạc Vô Lạc đe dọa bọn họ, nhưng không ngờ những người này vẫn không tin.

“Ồ, đứa trẻ này, đừng để nó chạy thoát”. Một tên cao cao nói.

Ba người đàn ông và hai người phụ nữ, đi lại phía Mạc Vô Lạc, từng bước từng bước đi đến, dao dài nắm trên tay vẫn còn máu tươi dính đó.

Mạc Vô Lạc nghiến răng, xông lên ban công, nhảy từ trên tầng ba xuống.

Khi chạm đất, mọi sức lực không còn, chân trái như bị chặt đứt.

Chạy, phải chạy, bị chúng tóm được, mình và em gái sẽ toi mạng. Mạc Vô Lạc hét lớn.

Nơi đây chỉ cách Tả Tự đại lầu một đoạn, chỉ có đến đó mới có thể an toàn, người ở đó tuyệt đối sẽ bảo vệ mình khỏi đám người hung ác kia.

Mạc Vô Lạc ôm em gái, lết chân trái đang chảy máu, cố gắng chạy về phía Tả Tự đại lầu, ba người đàn ông hai người phụ nữ đang đuổi sau nó.

“Cứu với, cứu với”. Mạc Vô Lạc vừa chạy vừa hét, nhưng không gặp cảnh sát nào.

Người nó đã trúng mấy nhát đao, thấy không thể chống đỡ được, cuối cùng cũng đã thấy cửa của Tả Tự đại lầu, nó dùng hết sức lực còn lại hét lớn: “Cứu với, cứu, tôi là Mạc Vô Lạc”.

“Đại ca, sao lại không đuổi theo nữa”. Đứa trẻ đó chạy chậm, một tên đuổi theo hỏi.

“Đúng thật là người của Tả Tự đại lầu, mau chạy”. Tên cao sợ hãi nói, khu tây chẳng ai không biết, trong tòa nhà đó là ai.

Nhưng chúng đã không kịp nữa rồi, hai bóng người bước từ trong Tả Tự đại lầu ra, mang theo ánh sáng chói, trong nháy mắt, hai người đó có chiến giáp đỏ như lửa.

Trong đó có một cây trường thương, mũi thương chạm vào cổ tên cao, lạnh lùng nói: “Có lỗi với người Tả Tự đại lầu, giết!"

Bình Luận (0)
Comment