Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 484 - Nói Dối Như Cuội

- Lần này Vũ Nguyên Lệnh cũng không biết là thật hay giả...

Một tiếng nói nữ hài ẩn ẩn truyền ra.

- Giả mạo Bố Vũ Lệnh đã nghe qua, giả mạo Vũ Nguyên Lệnh thì chưa từng, hẳn là thực a! Trả lời là một nữ tử hơi lớn tuổi hơn, nhưng mà mấy người này cũng không có lớn tuổi bao nhiêu, trong âm thanh còn mang theo một tia vũ mị. - Mặc kệ thiệt giả, đi thì biết rõ, phía trước chiến sự căng thẳng, nghe nói Mạc Tư Khoa đã rơi vào tay giặc, thần nhân duy nhất một lần giết năm mươi vạn quân phản kháng! Nghe nói nước sông Volga cũng bị nhuộm đỏ! Vì ngăn ngừa khủng hoảng phạm vi lớn, cấp trên mấy thế lực lớn đã phong tỏa tin tức, trên thực tế giờ phút này chỉ sợ trăm vạn người đã lọt vào đại đồ sát! Đám thần nhân đang bình định phương bắc, chắc không bao lâu quân tiên phong sẽ trực chỉ chúng ta. - Cho nên cho dù tin tức lần này là giả, chúng ta cũng muốn thử một lần, Vũ Nguyên công pháp, vũ khí chính là hắn năm đó lưu lại một phần nhỏ, hiện tại còn bị mấy thế lực lớn xem như bảo bối nghiên cứu ngày đêm!

Lúc này âm thanh một lão nhân thở dài vang lên.

Nói đến chuyện "Đại đồ sát", mọi người trầm mặc một hồi, lại nghe một nữ hài hơi lớn nói nhỏ một caia:

- Không phải nói thần nhân cũng kiêng kị Vũ Nguyên đại nhân sao, vì cái gì chúng ta không thể thỉnh lão nhân gia ông ta đi ra cùng đối phó thần nhân đây? Có hắn thì đám thần nhân chắc chắn không dám vượt qua thảo nguyên phía bắc! - Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì, thế lực nhỏ như chúng ta rất nhanh sẽ bị điều động tiến tới tiền tuyến phương bắc, chuyến đi này cửu tử nhất sinh, chuyện tới hôm nay, có một số chuyện cũng nên cho các ngươi biết rõ, cũng không xem như uổng mạng, đây là thiên đại bí mật!

Lão nhân không biết là vì nguyên nhân nào, vẫn do dự một chút.

Những người trẻ tuổi vãnh tai lắng nghe, cho thấy cực rất hứng thú, đối với bọn họ mà nói, rất ít khi nghe được bí mật về Vũ Nguyên đại nhân, giờ phút này có cơ hội, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Lão nhân kia trầm mặc một lát, hai mắt đột nhiên thả ra một đạo lệ mang, trầm giọng nói:

- Các ngươi nhớ kỹ, Vũ Nguyên không phải nhân loại! Năm đó chỉ có một ít cao tầng thế lực biết được, tục truyền hắn là thần nhân!

- Thần nhân! ! !

- Làm sao có thể!

Lão nhân nói ra câu này chẳng khác gì tảng đá ném vào mặt nước, người trẻ tuổi nhao nhao nghẹn ngào, bọn họ ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không có ngờ tới bí mật này lại như vậy, nó chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang! - Hắn, hắn, là, thần nhân... ta, chúng ta, làm sao bây giờ! Không, không có khả năng, hắn nhất định, không, không phải thần nhân!

Một nữ hài ít tuổi nghe xong lời này cả kinh, lại lắp bắp nói ra.

Lão nhân lắc đầu, thở dài một hơi, chán nản nói:

- Lúc trước, ta nghe tin tức như thế, còn khiếp sợ hơn các ngươi, giống như tín niệm trong vòng một đêm toàn bộ sụp đổ, khi ta rời khỏi đất Thục, đi cầu chứng nhận đáp án, đáng tiếc theo ta biết rõ càng ngày càng nhiều, càng ngày tiếp cận chân tướng, mới không thể không tin tưởng, đây là thật, hắn ngay cả danh sách thần nhân cũng có. - Thế nhưng mà, nếu như hắn là thần nhân, vì sao qua nhiều năm như vậy, tất cả thế lực lớn đều dốc sức liều mạng vinh dự hắn là cường nhân đệ nhất thiên hạ, được người kính ngưỡng nhiều năm như vậy! Mà ngay cả vị trí thiên hạ chung chủ cũng chỉ có thể chọn ra từ người có quan hệ tới hắn! Đây không phải tự mâu thuẫn ư!

Nữ nhân tiếng nói vũ mị không tin, phản bác.

Lão nhân không nói chuyện, kinh ngạc nhìn qua nàng, sau khi, mới lên tiếng nói:

- Hiểu chưa?

Nữ tử vũ mị ủ rũ gật đầu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Trong giọng nói lão nhân mang theo thống khổ, nói:

- Lúc trước ta ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh ta hiểu được, thần nhân lần thứ nhất công khai xuất hiện trước mặt người đời, đã là sau người trùng quyết đấu, khi đó tất cả thế lực lớn đã sớm tán dương tên tuổi của hắn, về sau mãi cho đến cuộc chiến thần nhân đầu tiên chấm dứt, có một ngày, tất cả thế lực lớn mới chợt phát hiện bí mật kinh thiên, nhưng lúc đó đã là đâm lao phải theo lao, muốn quay đầu lại đã không thể, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt mà thôi. - Chỉ cần Vũ Nguyên vĩnh viễn không trở lại, đây là nói dối như cuội, hơn nữa vĩnh viễn cũng không cần lo lắng bị vạch trần! Dù là thần nhân có ý đồ vạch trần chân tướng, cũng chỉ có thể chết không có đối chứng, ngược lại còn bị tất cả thế lực lớn mang nó ra làm bằng chứng thần nhân sợ hãi Vũ Nguyên! Nói chúng kiêng kị Vũ Nguyên, cho nên mới phải nói như vậy, là sợ hãi! Kỳ thật sự thật căn bản không phải như thế. - Nhưng Vũ Nguyên trở về, còn sống trở về! Rốt cuộc lời nói dối này sẽ bị vạch ra! ... Đây đại khái là sai lầm lớn nhất của nhân loại.

Khi tiếng nói của hắn vang lên, mọi người kinh ngạc, không thể nói cái gì, thật lâu không thể bình ổn nội tâm của mình.

Cuối cùng nhất, vẫn là nữ tử ít tuổi hơn bỗng nhiên nói:

- Vẫn không đúng! Lão nhân gia ông ta nếu thật là thần nhân, vì cái gì còn ba bố Vũ Nguyên Lệnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thật muốn chúng ta tự giết lãn nhau ư! Chúng ta cùng lên một lượt?

Lão nhân lắc lắc đầu nói:

- Mặc dù ta vừa rồi không nói cho các ngươi biết thân phận chân chính của hắn, đạo Vũ Nguyên Lệnh này vừa ra, chắc hẳn tất cả thế lực lớn vì dẹp loạn ảnh hưởng mà tạo thành, rất nhanh sẽ công nhiên bày tỏ thân phận chân chính của Vũ Nguyên, đến lúc đó, bằng vào thù hận với nhân thần, không có người nào sẽ đi tin tưởng Vũ Nguyên Lệnh, dùng trí tuệ thần nhân cũng nhìn ra được điểm này, như thế nào lại đi làm ra chuyện không có ý nghĩa như vậy? - Nhưng hắn vẫn làm, nguyên nhân, ta nghĩ chỉ có một, mà nguyên nhân này ta lại hi vọng nó thật xa vời.

- Cái gì?

Đám võ giả trẻ tuổi lúc này đưa mắt nhìn qua lão nhân, giống như đang chờ mong cái gì đó.

Lão nhân thở dài một tiếng nói:

- Ta kia sồng cùng thời đại với Vũ Nguyên, nghe qua rất nhiều đồn đãi có quan hệ tới hắn, trong đó một điểm, chính là tính cách của Vũ Nguyên cổ quái quái gở, cả đời của hắn trải qua chuyện không thể nhẫn, mất đi chỗ dựa cả đời, cho nên cừu hận cùng chấp nhất tới cực điểm, hắn thống hận tất cả phi nhân loại trong thiên hạ, hận không thể ăn thịt chúng, nuốt hài cốt của chúng! Ngay cả chết cũng không thể rung chuyển thù hận và chấp nhất này một chút nào... Có lẽ, có lẽ đạo Vũ Nguyên Lệnh này là bản tâm của hắn phát ra, có lẽ hắn cũng không thừa nhận chính mình là thần nhân, không thừa nhận chính mình là phi nhân loại vạn ác đau đớn! - Cho nên chỉ cần bản tâm của hắn không mất đi, đạo này Vũ Nguyên Lệnh này chính là thật! Chỉ cần là thật, trong tay hắn có đồ vật đỉnh cấp cho nhân loại chúng ta sử dụng, bằng không tất cả thế lực lớn sớm phái người tiêu diệt tất cả tán võ đoàn của Mang Sơn, bọn họ đoán chừng cũng muốn những thứ này.

Chỉ tiếc không phải tộc ta, một ngày nào đó hắn cuối cùng sẽ đi qua bên thần nhân. Trong khoảng thời gian này, chỉ sợ những thế lực lớn cũng nghĩ giống như chúng ta, có thể tìm được lợi ích thì cứ tìm, thời cơ này qua đi, như vậy sẽ không có cơ hội nữa.

Lão nhân nói xong, một người bên cạnh hắn cảnh giác nói:

- Phía trước có người kịch chiến!

Lão nhân lại không có bất kỳ kinh ngạc gì, giống như sớm biết rõ là như thế, nói:

- Mấy quân chống cự, có tình báo nói trên người bọn họ muốn cái gì đó, mọi người tản ra, chuẩn bị chiến t đấu!

Sở Vân Thăng bình tĩnh nhìn qua những người này đi không xa, những lời lão đầu kia nói không làm nội tâm của hắn sinh ra nửa điểm gợn sóng, hoặc là nói đã không có cái gì ảnh hưởng tới hắn nữa.

Quản chi chuyện mình có danh sách thần nhân, hắn cũng đã phỏng đoán ra đám dị tộc muốn biết cái gì, nhưng trong lòng của hắn rõ ràng chuyện này không đơn giản như vậy, nhất định còn có nguyên nhân càng mờ mịt hơn, làm cho tất cả thế lực lớn xem mình như xương cá, nhưng mà hắn không muốn, cũng chẳng có thời gian thèm nghĩ tới làm cái gì.

Nguyên nhân có thể có rất nhiều, ba ngày ba đêm có lẽ nói không hết, nhưng nguyên nhân không phải có thể dùng lý do hùng hồn gì đó, kết quả chỉ là tiêu chuẩn để cân nhắc mà thôi.

Mà bây giờ kết quả là Sở Vân Thăng hắn bị lừa đi đảo hoang vây khốn hai mươi năm, thiếu chút nữa chết mất, là cả nhà thân nhân Sở Vân Thăng hắn chịu khổ bức tử, là mộ tổ tiên Sở Vân Thăng bị móc ra, tro cốt cha mẹ bị khinh nhờn, tất cả đủ rồi, không cần nghĩ nhiều làm cái gì. - Đồ vật của ta dễ cầm như thế sao? Phù phong trong tay ta, có khí tức của ta, có nghịch nguyên khí của ta, có kết cấu độc đáo do ta sáng tọa ra, các ngươi há có thể chính thức thao túng được! Tương lai cầm đồ vật của ta ra chiến trường, thời điểm đối mặt với ta, các ngươi sẽ sớm biết rõ thôi.

Sở Vân Thăng lạnh lùng không nói, đưa ánh mắt nhìn qua ba người quân phản kháng, lúc này bọn họ đã bắt đầu giao thủ với chòm râu dài, thắng bại còn chưa phân ra..

Mà tên chòm râu dài hết sức kinh ngạc ba người quân phản kháng chuẩn bị vũ khí hiện đại, nhiều lần ý đồ tới gần trận hình của ba người, nhưng mà dưới năng lượng cao phân tử, trong khoảng thời gian ngắn, có chút vội vàng xao động, trong miệng mắng to, một sau đó ngưng tụ rất nhiều hỏa nguyên khí, chuẩn bị một lần hành động phá tan lưới đạn giết tới gần.

Lúc này trong sơn cốc xuất hiện một đám võ giả tu hành, số lượng nhiều đạt mười mấy người, tản ra hình quạt, nhanh chóng vây quanh ba người quân phản kháng vào giữa - Lão Vương, vì sao bây giờ mới tới?

Chòm râu dài thấy là viện binh đến, sắc mặt hưng phấn, mà ba người quân phản kháng ngược lại sắc mặt càng trầm trọng.

- Bỏ vũ khí xuống, ta tha các ngươi không chết!

Lão nhân vừa nói xong, khí thế đột nhiên tăng lên.

Xa xa Sở Vân Thăng lạnh lùng cười cười, ba nguyên thiên!

Chỉ có ba nguyên thiên mới đủ tư cách để hắn ra tay đánh chết, nhưng hắn vẫn không có động, chỉ chờ đợi kết quả kịch chiến cuối cùng, mặc kệ ai thắng ai bại, hắn chỉ cần quan sát, chỉ vì đánh chết ba nguyên thiên.

Lý Trầm Minh lạnh lùng cười cười, bỗng nhiên dừng xạ kích lại, nhìn qua bốn phía rống to:

- Tán võ đoàn nghe đây, ta đến đây đưa tin, tin này ghi về Vũ Nguyên đại nhân, tiếp và không tiếp, các ngươi xem mà xử lý!

Lão nhân nghe vậy biến sắc, gỡ cường cung xuống, muốn kéo dây cung ra, tại chỗ đánh chết Lý Trầm Minh.

Lúc này trong sơn cốc đột nhiên có âm thanh băng hàn vang lên.

- Cút!

Đồng thời băng nguyên khí mạnh mẽ bộc phát, trên mặt đất kết thành hàn băng!

- Cao thủ ba nguyên thiên tầng thứ ba!

Lão nhân kinh hô một tiếng, thân hình nhanh chóng thối lui, nói:

- Tranh thủ thời gian rút lui!

- Tất cả đều cút!

Âm thanh này cực kỳ băng hàn, nhưng lúc này bên ngoài sơn cốc ẩn ẩn xuất hiện một đám người, là tán võ đoàn chuẩn bị ra tiếp tín vật.

- Đclmm! Không phải người tán võ đoàn! Là Hàn Vũ Kỷ đệ nhất cao thủ!

Chòm râu dài dường như nhận ra được chủ nhân âm thanh này, thầm mắng một tiếng, lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức chạy ra khỏi sơn cốc.

- Các ngươi, là ta!

Âm thanh thứ ba vang lên, nam nhân lạnh lẽo đạp băng đi tới, bay vút tới nơi này.

- Nếu không có tín vật, đem vật kia cho ta! Phản kháng, chết!

Thân ảnh nam nhân này băng hàn tận xương, lộ ra lực lượng không thể phản kháng, ngay cả Lý Trầm Minh vô cùng cao ngạo, dưới băng nguyên khí tung hoành, trong nội tâm cũng hơi hơi chấn động!

Ba người kia cũng kinh hãi, trong sơn cốc có một người đi ra, người này giống như trống rỗng xuất hiện, trên người không có nửa điểm năng lượng chấn động, nếu như không phải xuất hiện ở chỗ này, mặc cho ném ở địa phương nào, người nào nhìn cũng chỉ là người bình thường, nam nhân lạnh lùng cũng không có ngoại lệ. - Ngươi đi đi, ta không thể giết ngươi, Hàn Vũ Kỷ không nằm trên danh sách của ta!

Sở Vân Thăng dùng nguyên khí thu lấy khối hàn băng, cảm thụ được rét lạnh trên đó, người cảnh gới ba nguyên thiên tầng thứ ba xuất hiện, thực lực hoàn toàn nghiêng qua một bên, phá hư ý đồ quan sát của hắn, hắn phải tạm thời cải biến kế hoạch một chút.

Nam nhân lạnh lùng quan sát gương mặt Sở Vân Thăng dưới mặt nạ, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc phức tạp, một lát sau, trầm giọng nói:

- Thì ra là ngươi! Bọn họ là ngươi!

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi như bay, ở xa xa có tiếng nói vang lên:

- Ngươi đã cứu ta một mạng, Tằng Khác Hấn ta nói được làm được, Hàn Vũ Kỷ sẽ giúp ngươi một lần, nhưng chỉ một lần!

Bình Luận (0)
Comment