"Tằng Khác Hấn? Là ai?
Mặc dù Sở Vân Thăng đã cứu rất nhiều người, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi cái tên này, nghĩ không ra nên cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa, cứ tùy theo hắn đi, về phần hứa hẹn của Hàn Vũ, hắn cũng không cho là đúng, giống như việc hắn cứu nhiều người như vậy, nhưng mấy ai thực sự đã đến giúp hắn?
Năm đó, trong khu rừng bào tử Edgar nhắc tới chuyện xưa của người Do Thái, mặc dù có chút cực đoan, nhưng thế giới trước mặt bây giờ chẳng phải là một thế giới cực đoan sao? ngươi đã cứu người, không bằng cứu lấy những người mà ngươi tin tưởng.
Lý Trầm Minh ở ngay bên cạnh, nét mặt khẽ nhúc nhích, bước về phía trước một bước, trầm giọng nói: "Vũ nguyên đại nhân!"
Quét mắt nhìn hắn một cái, Sở Vân Thăng hừ lạnh nói: "Làm sao ngươi biết ta chính là Vũ nguyên!"
Giọng của hắn không cao, nhưng rất rõ ràng, trên mặt nạ cũng không nhìn ra bất kì biểu cảm nào.
Dường như Lý Trầm Minh càng thêm chắc chắn, ánh mắt cực kỳ khó có được hiện ra một tia kính trọng, đáp: "Trong thiên hạ, có thể chỉ dựa vào một câu nói mà quát lui được Hàn Vũ Kỷ và thiên hạ đệ nhất nhân Tằng Khác Hấn, ngoại trừ ngài không người nào có thể làm được!"
" Vậy sao!" Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, hàn ý trong ánh mắt tăng thêm vài phần.
Lập tức Lý Trầm Minh ý thức được không ổn, không dám nói tiếp nữa.
" Ta không thích người quá thông minh." Sở Vân Thăng không che giấu chút nào nói thẳng nguyên nhân, chân bước vài bước, tiếp tục nói: "Các người hao tâm tổn sức tìm ta, có việc gì sao?"
Đang khi nói chuyện, ánh mắt của sắc bén của hắn nhìn về phía ba cô gái tóc đen dường như muốn đen họ đâm thủng hắn mới can tâm.
Cô gái tóc đen dưới ánh mắt của hắn, cực lực giữ sự trấn định trong lòng, ánh mắt sắc bén đó nàng nhìn thấy cũng nhiều, mặc dù không uy hiếp được tâm lý vốn có của nàng, việc nàng không khống chế được sự hoảng loạn không chỉ có uy danh của hắn mà còn hắn lại ở gần như vậy
"Vũ nguyên đại nhân, ba người chúng tôi thụ lệnh của Tần tướng quân, muốn mời ngài đi một chuyến tới tuyệt mật chi địa!"
Lông mày Lý Trầm Minh nhíu chặt, giải vây thay cho cô gái tóc đen.
" Tại sao ta phải đi?" Sở Vân Thăng làm như chẳng hề hứng thứ trả lời, phần lớn sự tập trung của hắn là về cô gái tóc đen kia, chỉ có chờ hắn nhích tới gần, mới đột nhiên phát hiện một ít dị trạng, khiến lòng hắn bất an.
Lý Trầm Minh vừa định nói, nữ nhân tóc đen cắn răng một cái, ngăn hắn lại, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vân Thăng nói: "Vũ nguyên đại nhân, tôi họ Tần, Tần Kỳ Anh là mẹ của tôi, cha tôi là —— "
" Không cần phải nói!" Đột nhiên Sở Vân Thăng rốt cuộc hiểu được nguồn gốc của sự bất an này, hắn cắt ngang thô bạo, một ý nghĩ đáng sợ vừa xuất hiện trong đầu hắn được bóp nát từ trong trứng nước, hắn lạnh lùng nói: “Nếu như không có lý do tốt hơn, các ngươi hãy trở về đi, nói với Tần thiếu tá, lực lượng của các ngươi chưa đủ tư cách để cùng chơi trò này với ta!"
Trong lòng ba người chấn động, nhớ tới trước khi bọn hắn xuất phát, Tần Kỳ Anh từng nói qua một câu: "Các ngươi không hiểu hắn... Được rồi, các ngươi không đi sẽ không từ bỏ ý định đó".
Sở Vân Thăng thấy bọn họ trầm mặc không nói, tỏ ra thất vọng, quân kháng chiến cũng chẳng đáng khiến hắn lãng phí thời gian, lúc này hắn quay người bỏ đi.
Ba người này thực lực bình thường, vừa tới Mang Sơn lại sớm được các thể lực để mắt tới, nhưng lại làm việc lỗ mãng như chính hắn trước kia, đã không có thực lực, lại không có mưu trí, không cách nào có thể bổ sung cho hắn, giống như gân gà, thậm chí còn không bằng, chỉ làm liên lụy tới hắn!"
"Vũ nguyên đại nhân!" Bỗng nhiên Lý Trầm Minh tỏ vẻ bi thương, hướng về phía bóng lưng Sở Vân Thăng la lớn: "Ngài có thể không thừa nhận Tần Thác, nhưng con người sắp bị hủy diệt rồi! Chính xác là con người! Ngài nhẫn tâm nhìn lũ dị chủng chiếm lấy quê hương chúng ta sao? nô dịch chúng ta giống như heo chó, diệt chủng chúng ta! Hủy diệt thân nhân cuối cùng của ngài sao?
Ngài không phải đã nói thà chết không hàng sao, ngài không phải đã nói muốn diệt tuyệt dị chủng sao! Chúng ta từng là chủ nhân trên vùng đất này, bây giờ là cái gì, là chó là lợn, không, ngay cả chó lợn cũng không bằng, cha anh chúng ta bọn hắn muốn giết là giết, thân nhân của chúng ta bọn hắn muốn gian là gian gian!
Mỗi một ngày, mỗi một giây, đều có vô số đồng bào của chúng ta bị bọn hắn phanh thây trên đài, làm những thí nghiệm không rõ sống chết!
Đều bởi vì chúng ta là nhân loại đê tiện nhất? Đều bởi vì chúng ta là giống loài xấu xa trong miệng bọn hắn! Ta không phục, không cam lòng, chúng ta có năm nghìn năm kiêu ngạo, chúng ta cũng có tôn nghiêm của mình, cho dù chỉ là một chút!
Thế nhưng là vì cái gì? Vì cái gì mà trời cao sáng tạo ra chúng ta, thế nhưng lại muốn vứt bỏ chúng ta!"
"Thân nhân?" Đột nhiên Sở Vân Thăng chợt dừng bước lại, đưa lưng về phía bọn hắn, rét lạnh nói: "Thân nhân của ta sớm đã chết hết!"
" Không! " Toàn thân Lý Trầm Minh run lên, hắn lại thay đổi thần sắc âm trầm như lúc trước, kích động quỳ xuống ầm ầm, lệ rơi đầy mặt nói:
"Vũ nguyên đại nhân, chúng ta đều là người một nhà! mỗi người Chúng ta đều là người thân của nhau! Bởi vì, bởi vì ngài với cùng chúng ta đều không cách nào thức tỉnh! Bởi vì trong thân thể của chúng ta đều chảy dòng máu giống nhau! Dòng máu tinh khiết! Không bị ô nhiễm! Chúng ta mới thật sự là con người!!!"
Thế nhưng vì dòng máu như vậy chảy trong người, lại bị đám dị chủng coi là giống loài gen xấu, ngày qua ngày lại bị đồ sát và bắt nạt, ở biên giới gần như đã bị diệt sạch!
Ba người chúng tôi lần này tới Mang Sơn không màng sinh tử, chỉ cầu có thể thấy được ngài, nói với ngài, bên ngài còn có những đồng bào không cam lòng khuất phục, còn có những thân nhân! Chỉ muốn thay mặt những đồng bào ngày ngày đối mặt cận kề cái chết, hỏi ngài một câu, chúng tôi có bị từ bỏ hay không!"
Giọng của hắn càng ngày càng thê lương, cừu hận vô cùng kèm theo bi thương hiện ra trong đôi mắt hắn, tất cả kiêu ngạo ngay lúc này đều hóa thành cơn bi thống vô hạn
"Con người?" Sở Vân Thăng chậm rãi xoay người, chẳng biết tại sao trong lòng lại sinh ra một chút bi thương, chút bi thương này phát ra từ tâm hồn của hắn, nhưng một đời gian khổ của hắn trong nháy mắt cắn nuốt đi sự bi thương đấy, cuối cùng vẫn mơ hồ nói nói: "Làm sao Các ngươi lại làm sao biết ta chính là con người? Các ngươi nói ta là con người, bọn hắn nói ta là thần nhân! Thật buồn cười! Ta cũng không biết ta bây giờ còn là người hay biến thành quỷ nữa!"
"Hỏi trong lòng" Lý Trầm Minh quỳ gối bước mấy bước, vô cùng kiên định lớn tiếng nói: "Vũ nguyên đại nhân, hãy hỏi trong lòng ngài! Khiến nó nói với ngài, bản thân ngài là ai! Cũng chỉ có nó có thể nói với ngài!"
" Lòng ta? "Sở Vân Thăng cười ha ha nói: "Lòng ta sớm chết rồi! chết từ vài chục năm trước rồi! Hôm nay thi cốt vô tồn!"
" Không, nó còn sống!" Lý Trầm Minh dùng dụng hết toàn lực, cao giọng hô: "Ta biết rõ nó còn sống! Vì sao ngài ban bố Vũ nguyên lệnh, vì nó còn sống!"
" Còn sống? Ngươi cũng đã biết, cả đời ta mắc sai lầm lớn, giờ mắc thêm lỗi lầm nữa, bây giờ cái chết sắp tới rồi, thời gian bất quá chỉ vài tháng nữa! thứ gì còn có thể sống? Ngươi đường đường là đàn ông, dưới đầu gối là vàng ròng, nói quỳ là quỳ, còn dám đứng trước mặt ta nói hai chữ "Bất khuất" Sở Vân Thăng cười lạnh, dứt khoát tung người rời đi, xa xa mà nói: "Mặc dù còn sống, nhưng chẳng khác gì chết!".
"Ta không quan tâm, vì thân nhân của ta có thể sống sót trên mảnh đất này, Lý Trầm Minh ta quỳ lạy một chút có tính là gì! Ta quỳ xuống không phải là mặt, mà là không can tâm, không phục" Lý Trầm Minh hướng về phía Sở Vân Thăng rời đi, rống lớn nói: "Vũ nguyên đại nhân đại nhân, nếu như người nói mình mắc thêm lỗi lầm nữa, vì sao còn muốn tiếp tục! Chẳng lẽ thực sự đợi tới lúc loài người tuyệt diệt, chỉ còn cô độc một người, bọn dị chủng khắp mọi nơi mới hối hận sao?"
" Ngài cũng biết, ngài sống trong quá khứ, vì cái gì mà không thể quý trọng những gì trước mắt ngài hay sao? Nhất định phải đợi đến lúc mất đi, sau đó mới hiểu được sao?"
" Vũ nguyên đại nhân! ! !"
...
Lý Trầm Minh khàn khàn trong cuống họng, hai mắt đỏ thẫm, nhìn theo bóng dáng Sở Vân Thăng dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn, lòng của hắn như rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảm thấy lạnh lẽo tuyệt vọng... Trước mắt đung đưa một cái rồi ngã xuống bên dưới đồng bọn, đeo đẳng bên tai là đều là những âm thanh thê lương khi bọn hắn sắp chết , những năm gần đây đau khổ chèo chống bản thân, tín niệm sống sót dần dần sụp đổ, chỉ có còn dư lại một mảnh tro tàn!
"Chúng ta bị ngài ném bỏ! Chúng ta là sinh vật thấp kém!" Hắn thì thào tự nói, như trụy ma niệm, bỗng hẵn rút ra khẩu súng ngắn bên eo, nhắm ngay đầu mình, ngửa mặt lên trời cười to không ngừng:
"Chúng ta bị ngài ném bỏ! Chúng ta là sinh vật thấp kém!"
Trong thanh âm thê lương, hiện ra vẻ vô cùng bi thương và không cam lòng.
Phía sau hắn, cô gái tóc vàng với cô gái tóc đen lặng yên chảy nước mắt, đúng vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ, mang theo hi vọng của rất nhiều người tới đây, thậm chí không tiếc chủ động để lộ tin đồn,lấy tính mạng của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của Vũ nguyên...Thế nhưng khi bọn hắn chưa từ bỏ ý định, Vũ nguyên đại nhân của bọn chúng đã từ bỏ hi vọng!
Trong lúc Lý Trầm Minh cười lớn trong tuyệt vọng, bóp lấy cò súng, một đạo bạch sắc trường mang từ phía chân trời xuyên không tới, tiếng súng vang lên, nhưng đầu của hắn vẫn còn.
" Muốn chết thì cút cút xa một chút! Ta đã thấy quân nhân chân chính thì chết cũng sẽ kéo theo lũ sâu bọ làm đệm lưng!" Một giọng nói xa xa truyền đến.
Lý Trầm Minh khẽ giật mình, nữ nhân tóc đen cũng thế, tiếp đó trên mặt của bọn hắn lộ ra vẻ mừng như điên.
" Nó không chết! Nó còn sống! Ta biết rõ nó vẫn còng sống!" Ngực Lý Trầm Minh phập phùng liên tục, hướng về phía bầu trời âm u điên cuồng gào thét, dốc sức liều mạng mà phát tiết áp lực đen tối ở trong người.
...
Sở Vân Thăng vẫn chưa trở về, hắn một đường chạy như bay đến bên trong phế tích ở rất xa, ngồi lên một chỗ thân của công trình kiến trúc đã nát bấy, một điếu lại một điếu liên tục rút ra.
Bởi vì tử kỳ sắp tới, dưới cái nhìn của hắn tìm tòi nghiên cứu những này chân tướng đã không tất yếu, cho nên hắn bình tĩnh loại bỏ đi.
Nữ tử tóc đen có chuyện gì xảy ra, có thể hắn không đi truy cứu nhưng hắn chung quy lại muốn đối mặt với vấn đề khác, chuyện này hắn trốn không thoát, cho dù là hắn chết, trước khi chết có người cũng sẽ làm cho hắn hiểu được, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà, thời điểm khi hắn chính thức đụng chạm tới biên giới chân tướng sự việc, mới biết được chỗ đáng sợ của nó!
"Thức tỉnh ư, chưa chắc là chuyện tốt, mà không thể thức tỉnh, cũng chưa hẳn là chuyện xấu..." Nữ nhân che mặt đã nói như vậy.
" Bởi vì thân thể ngươi không chứa dị nguyên nhân loại, vì vậy ta không giết ngươi, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!" Hoàng Sơn từng nói qua như vậy.
" Giết người này, sẽ được thưởng tộc vị" Bên ngoài Giang Thành, tên Giác Tỉnh Giả hệ hỏa mặc áo choàng nói như vậy.
" Chiến y của tộc ta, chỉ tộc nhân ta mới có thể sử dụng, nhân loại các ngươi nếu muốn sử dụng nó, phải là hỏa thuộc tính Thiên Hành Giả" Cái tên mặc áo choàng bị hắn giết trong Thần vực đã từng nói.
"... Không thể tưởng được "trùng điển" miêu tả dị nguyên cường đại mà tàn nhẫn, hậu duệ của bọn nó lại suy yếu đến tình trạng này!?" Mân từng nói qua với hắn ở bên ngoài HongKong
"Đao kiếm mặc giáp hề, hạm kỳ đứng sừng sững; chuyện xưa không phản hề, tru diệt dị đoan" Ở bên trong chiến hạm chôn sâu dưới mặt đất, người thủy tinh buồn bã đề cập tới một đoạn căn nguyên của cuộc chiến
Còn có rất nhiều rất nhiều nữa, Sở Vân Thăng nhớ rõ ràng từng cái, những lời này dường như đã chuẩn bị từ lâu trong đầu hắn, chỉ chờ hắn nhớ tới ngày hôm nay.
Chẳng lẽ Dị tộc, Dị nguyên, Dị đoan là? Chẳng lẽ Tiểu Hải, Cảnh Dật cũng là Dị tộc ? Chẳng lẽ bọn họ đều là Dị tộc?
Cái kia, rốt cuộc chúng ta là ai?