Những vấn đề này tìm không thấy đáp án, ít nhất bây giờ đối với Sở Vân Thăng mà nói đều không có, hắn còn lờ mờ nhớ rõ , thời điểm Viêm Mân nói với hắn rằng là "Người một nhà", từng nói qua đây là bí mật này đã dây dưa hơn ngàn vạn năm.
Nhưng mà ngàn vạn năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Sở Vân Thăng không biết, theo sách giáo khoa và kiến thức được học ở trường chỉ giới hạn vào sáu ngàn bốn trăm vạn năm trước khi khủng long tuyệt chủng, sau đó là trống rỗng.
Nhưng nếu như thoát khỏi hạn chế về thời gian, xa hơn về thời viễn cổ, còn có Hàn Vũ Kỷ, đó là thời đại "Đại bộc phát sinh mệnh", đủ mọi loại sinh vật với đủ kiểu dáng kì dị đều xuất hiệu trong một đêm, số lượng cực kì lớn, chủng loại rất nhiều, hoàn toàn vi phạm quy luật và tốc độ tiến hóa, giống như phía sau trái đất có một bàn tay lớn đang tác động...
Cánh tay này, trong ánh mắt của giới học thuật phương tây, từng được gọi là "Cánh tay của thượng đế" !
Mà hiện tại xem ra, cũng không phải chỉ có loài người bằng lòng tin vào phán đoán này...
Sở Vân Thăng nặng nề phun ra một sương mù trầm đục, ngón cái xoa huyệt Thái Dương, đầu của hắn hơi nhức, nếu như nói không có ánh mặt trời thì trời đất sẽ tối đi, mà trật tự thế giới sau khi thời đại văn minh sụp đổ thì long người sẽ biến thành đen tối, lo lắng như vậy kéo dài qua mấy tỷ năm, khắp nơi che kín sát cục, mà thời gian cũng là kẻ thù của tính mạng, bàn tay của nó chỉ nhắm vào căn nguyên sự sống!
Ai thiệt ai giả, ai đúng ai sai, ai mới là chủ nhân chính thức của mảnh đất này?
Vào thời điểm ngàn vạn thậm chí trăm triệu năm trước, ai đã làm chuyện gì, để tới bây giờ nó biến nơi này thành căn nguyên của thảm kịch trên mảnh đất này.
Sở Vân Thăng đứng trên đỉnh phế tích, dáng người đong đưa, gió lạnh thổi mạnh quét qua mặt đất, tiếng gió ồ ồ như tiếng khóc than, nhấc lên từng sợi tóc trắng của hắn.
- Tiền bối từng nói qua đây là mảnh đất thị phi, càng sớm rời khỏi càng tốt, năm ngàn năm trước, hắn tới địa cầu, dùng kiến thức và năng lực của hắn nhất định là phát hiện ra cái gì đó, mới có thể nói ra lời này, chỉ tiếc văn tự trong sách cổ tới nay vẫn chưa thể hiểu được, nếu không... Nhưng nếu như tiền bối được bóng dáng trong thất đinh vây khốn xưng là thần tôn, có thể thấy được năm ngàn năm trước, địa vị tiền bối đó cao như thế nào, theo như lời này mỗi câu nói của hắn chắc chắn không phải nói đùa, mặc dù không có bất kỳ cái gì chứng minh! Nhưng mà...
- Nhưng mà khoản nợ ngàn vạn năm trước, vì sao phải tới thế hệ này của chúng ta mới trả! Bác gái chết, Tiểu Hải chết, con cọp cũng chết... Tất cả đều đã chết, dựa vào cái gì!
- Dựa vào cái gì!?!
Ánh mắt Sở Vân Thăng lạnh như băng nhìn qua bầu trời, dường như bắt được bí mật muôn đời, trên mặt của hắn như mang theo tuế nguyệt thầm trầm.
- Máu con người, máu dị tộc, ông trời, ngươi cũng không biết đúng không! Ngươi ngay cả ta là thuộc phương nào cũng chẳng rõ ràng.
- Đáng tiếc mệnh ta đã không còn dài...
Hắn cúi đầu xuống, trong mắt nhìn qua đống phế tích bên dưới, thành phố Lạc Dương phồn hoa ngày xưa nay chỉ còn lại đống đổ nát đầy ngói và gạch, miểng thủy tinh và đoạn xi măng trơ thép bên trong, khắp nơi đều có....
Những chiếc ô tô bị hủy cũng có thể nhìn thấy ở khắp nơi, nhưng mà một bộ hài cốt nguyên vẹn cơ hồ không có, bị đập tan thành mảnh nhỏ khi trải qua không biết bao nhiêu lần đại chiến, chỉ có thời điểm yên tĩnh, bất thình lình có một vài sinh vật thân hình khéo léo, nhìn không ra bộ dáng, chúng từ trong khe hở những ô tô chui ra ngoài, hai mắt thả ánh sáng xanh nhìn qua chung quanh một chút, liền nhanh chóng bò lên đống phế tích, nhảy lên đống phế tích này tìm kiếm những lốp xe ô tô hư thối để ăn, mỗi khi ăn một miếng, con mắt màu xanh lá của chúng tỏa ra u quang như ma trơi.
Đây còn là thế giới mà mình từng sinh sống sao? Xuyên thẳng qua con đường ngổn ngang này, mạng lưới internet vốn phủ rộng toàn bộ đường phố, những cửa hàng bán đồ ăn thơm ngon, con phố chật ních các loại thương phẩm tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, bây giờ thế giới này là tan hoang như thế nào?
Bây giờ, thế giới như vậy có bao nhiêu người nhớ lại? Mặc dù có, cũng chỉ tồn tại trong mộng thôi!
Sở Vân Thăng tự mình hồi tưởng lại thế giới có ánh mặt trời, nhưng lại phát hiện, những thứ gọi là "Trí nhớ" đang cách hắn càng ngày càng xa, giống như con thuyền con trong biển rộng sóng lớn, mưa gió mờ ảo, rốt cuộc không thể kéo trở lại, mà chiếm cứ một góc không lớn trong trí nhớ của hắn, còn lại chính là thế giới hắc ám đầy máu tươi, mặc cho bản thân giãy dụa trong thế giới hắc ám này...
Lúc này bên tai của hắn vẫn còn quanh quẩn tiếng gào thét của quân phản kháng Lý Trầm Minh.
- Ngài cũng biết, ngài vẫn sống trong quá khứ, vì cái gì không thể quý trọng những thứ trước mắt ngài có? Nhất định phải chờ tới sau khi mất hết mới hiểu được sao?
Cuối cùng Sở Vân Thăng mới than nhẹ một tiếng, rút kiếm ra, nhìn qua hướng tây, hắn như mũi tên bén nhọn đi xuyên qua thành phố Lạc Dương, trên đường đi, những sinh vật nhỏ kia lập tức né tránh hắn, tốc độ chạy thật nhanh.
- Quý trọng... Ta còn có cái gì để quý trọng? Có lẽ chỉ có hổ con... Vậy gặp mặt lần cuối cùng thôi! Thế nhưng mà, nó còn sống không? ...
Nước Nga, bờ đông nam sông Volga, thành phố Samarkand đã có đại quân tụ tập, binh mã rậm rạp, giác tỉnh giả và quân đội tới từ thế lực Đông Á cùng Tây Á đã bố trí kín quanh bờ đông nam sông Volga không một kẽ hở, đây là đạo phòng tuyến đầu tiên chống lại thần nhân.
Thời tiết giá lạnh và thần nhân đồ sát thành phố Moscow, làm cho sĩ khí quân liên hợp giảm đi nhiều, khắp nơi đều là thi thể đóng thành băng, âm thanh rên rỉ của thương binh và các tiếng chửi rủa, nơi băng thiên tuyết địa này có băng giá gào thét như ma quỷ thét gào trong bóng tối yên lặng, đặc biệt thấm vào lòng người.
Trên bầu trời các máy phi hành điều tra lượn lờ cũng lộ ra vẻ hữu khí vô lực, giả vờ giả vịt phi hành một vòng sau đó lập tức quay về căn cứ, tuyệt không dám lướt qua sông Volga nửa ly, cũng không chú ý tới "Bọn chiến hữu" chế nhạo cùng nhục mạ, bọn họ đều bị hình lập phương tiên tiến và phi hành thú đáng sợ của thần nhân đánh cho phát sợ.
Từ khi khai chiến đến nay, mỗi ngày đều có người chết, trước là chết trận, nhưng bây giờ là chết cóng, chết đói, trúng độc chết...
Gió lạnh từ Bắc Cực thổi tới, bí mật mang theo giá lạnh thấu xương, không nói tới Hỏa nguyên khí giác tỉnh giả, đến cả băng nguyên khí giác tỉnh giả cũng lạnh run người, các giả tỉnh giả và binh sĩ khác đều tránh vào trong ổ gác của mình.
Mỗi ngày khi đồ ăn vận chuyển tới, lúc này mới trông thấy chiến trường bạo động quy mô lớn, cũng là chuyện duy nhất có thể làm.
Nhưng mà đáng được ăn mừng là lô cốt bay và luồng năng lượng trên đỉnh đầu càng ngày càng ít, không cần phải lo lắng khi đi tiểu lại mất mạng mà không hiểu vì sao.
Tin tức nho nhỏ nói, thần nhân bên kia bờ sông dưới sự khống chế của "Ngụy quân" cùng "Thú quân" đã đem chủ lực điều đi phía tây, sinh vật thần bí đang xử lý thi thể ở bờ bên kia cũng biến mất, tất cả dấu hiệu đều cho thấy tin tức nhỏ này đáng tin cậy.
Nhưng mà quân liên hợp đông tuyến, tướng quân đại đô đốc Tướng Quân đã sớm bị thế công cường đại và lăng lệ của thần nhân làm run động dọa sợ vỡ hết gan mật, tất cả mọi người cố gắng lảng tránh đề nghị vượt qua sông tiến hành công kích "Ngụy quân" sau lưng thần nhân, giống như bọn họ đối diện với "Hoả lực tập trung trăm vạn".
Mặc dù như vậy, tình trạng ở đông tuyến so với tây tuyến, quả thực là sống ở trên thiên đường, quân liên hợp tuyến phía tây, từ trên xuống dưới không người nào không mắng chửi "Các đồng minh" đông tuyến này mấy vạn lần không ngớt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vô kế khả thi, đành phải kiên trì thừa nhận thế công mãnh liệt của "Ngụy quân" cùng "Thú quân", không ngừng lui về phòng tuyến thứ hai, mỗi một ngày đều tiêu hao rất nhiều vật tư, nhưng người chết cũng nhiều không kém.
So sánh với tình thế lúc ban đầu cực kì không ổn, tất cả thế lực lớn liên hiệp hội nghị với nhau, càng làm tình cảnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi!
Thông qua việc trùng tu các phương tiện thông tin, tất cả nhân vật thực quyền của các thế lực lớn trải qua "Liên tuyến" Thiên Không Thành, dùng hình ảnh hư ảo mơ hồ để tham gia hội nghị liên hợp trong đại lâu Thiên Không Thành, cả ngày lẫn đêm cãi lộn với nhau, mấy ngày qua không có một ngày yên tĩnh.
Giờ phút này trên phòng tuyến thứ hai, tướng quân Aoshilun vẻ mặt âm trầm, tắt thiết bị thông tin từ xa, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào ghế dựa, ánh mắt màu xanh lam tỏa ra hào quang kinh người.
Một lát sau, hắn tự tay đè xuống một cái nút, bình tĩnh nói:
- Mời Sherrevich tiên sinh đến đây.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, một lão nhân ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa văn phòng Aoshilun, rất có lễ phép nói:
- Tướng quân các hạ.
Áo Tư Nhĩ Đốn ngón tay thủ sẵn mặt bàn, mặt không biểu lộ nói:
- Tôi rất tiếc, nói cho ngài biết, người phương đông chuẩn bị triệt để buông tha tất cả phòng tuyến nước Nga, bọn họ chiếm hữu phần lớn ghế trong hội nghị liên hiệp, chúng ta cũng bất lực, đương nhiên đại biểu tham gia của các ngươi sẽ nhanh chóng báo lại...
Lão nhân dường như cũng không ngoài ý muốn, giống như tất cả sớm đã ngờ tới rồi, mỉm cười nói tránh đi:
- Tướng quân các hạ, tuy trong lần nhân thần đại chiến lần đầu, chúng ta tổn thất thảm trọng, đánh mất quyền nói chuyện trong hội nghị liên hiệp, nhưng mà khu vực Khắc Lạp Tư La Á Nhĩ Tư cùng Tát Cáp Nhã Khố vẫn còn lực lượng của chúng ta, trong đó kể xác phi thuyền được bỏ lại
Trong mắt Áo Tư Nhĩ Đốn có tinh quang lóe lên rồi biến mất, lắc đầu xen lời hắn:
- Những chuyện này thế lực châu âu và các nơi khác đều biết, cũng rất cần, nhưng các ngươi cũng cần biết rõ, nam nhân có lực lượng mạnh nhất đã trở về, hắn trở về phương đông chẳng những khiến cho người phương đông đại loạn, thậm chí cũng trực tiếp làm cho thần nhân kiêng kị, lẩn tránh phòng tuyến phía đông, ngược lại càng điên cuồng ở phòng tuyến phía tây của chúng ta.
Lão nhân gật gật đầu, lại lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hắn là người phức tạp, toàn thế giới hiện tại đang nghiên cứu hắn, nhưng ta dám đánh cuộc ai cũng không biết hắn muốn làm gì, hắn tài giỏi thế nào! Mặc dù ta không tại hội trường, ta nghĩ phần lớn thế lực phương đông và nước Pháp hiện tại đang xuất hiện chấn động, bọn họ sợ bị cướp đoạt quyền thống trị toàn cầu a?
Khóe miệng Aoshilun lộ ra nụ cười không có ý tứ, nhìn qua lão nhân trước bàn làm việc, gật đầu nói:
- Nói kế hoạch của ngài đi.
Lão nhân mỉm cười ngồi xuống, chỉ nói một câu:
- Ta muốn thời điểm này chúng ta liên hợp lại, cùng ủng hộ thế lực người phương đông lên địa vị lãnh đạo, bọn họ có người muốn chúng ta ủng hộ!
Aoshilun cười lạnh một tiếng, không nói gì, hắn biết rõ muốn đổi lấy sự ủng hộ của người phương đông ở phòng tuyến phía tây, như vậy tất cả thế lực lớn châu âu ở Thiên Không Thành hoặc là Vân Tông sẽ phải thần phục.
Nhưng mà thực đến một bước này, hắn cũng biết hội nghị nhỏ của các thế lực lớn châu âu, khả năng lớn nhất chỉ tiếp nhận một thế lực toàn cầu duy nhất có chút ít bối cảnh tại Thiên Không Thành, đó là Mỹ.
Nhưng cá nhân hắn lại cực lực phản đối chuyện này, thành chủ Thiên Không Thành để lại cho hắn ảnh hưởng không nhỏ.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, chiến trường tây tuyến không ngừng bại lui, phòng ngự thứ nhất sắp sụp đổ, đạo phòng tuyến thứ hai thằng ngu cũng biết thủ chẳng được bao lâu nữa, đông tuyến lại không chịu tiến đánh, cả châu âu rơi vào tay giặc là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Aoshin thở dài một hơi nói:
- Viện quân đầu tiên của Thiên Không Thành rạng sáng ngày mai sẽ tới, quan thống lĩnh là huyết mạch duy nhất Sở gia Cảnh Ký, ta nghe nói người này cực kỳ háo sắc, chuyện này giao cho người Nga các ngươi thôi.
Lão nhân hiểu ý gật đầu, nhưng trong lòng thì khẽ động, hắn quả thật không nghĩ tới Thiên Không Thành lại phái một nhân vật trọng yếu như thế tới, không phải bởi vì người này có tiếng xấu dễ bị mê hoặc, càng không phải vì người này không chỉ là người duy nhất chỉ huy "Mãnh thú quân đoàn", hơn nữa người này có quan hệ không phải chuyện đùa với đệ nhất cường giả Sở...
Aoshilun đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ lệnh tiễn khách, hắn cần có thời gian thương nghị với phụ tá về dụng ý thành chủ Thiên Không Thành phái Cảnh Ký ra, hắn cũng không cho rằng cái tên âm trầm kia là đồ ngốc.
Chiến trường tây tuyến liên tiếp bại lui, rạng sáng, từng tốp bộ đội vũ trang không ngừng tụ tập lại, âm thanh hiệu lệnh vang lên liên tiếp.
Sherrevich suất lĩnh quân hoan nghênh chờ đợi trong giá rét, mấy mỹ nữ nước Nga được lão tuyển chọn ra lạnh run người, khiến cho người ta trìu mến.
Thời gian dần qua, khi các quân nhân tây tuyến thấp giọng phàn nàn, cái giá để Thiên Không Thành phái ra quan chỉ huy quá lớn một chút, rõ ràng đã có tin tức manh mối nhưng mãi không xuất, cố ý khiến cho những quan quân bọn họ khổ sở chờ đợi trong giá rét.
Nhưng cảm xúc bất mãn của bọn họ khi nhìn thấy quân đoàn mãnh thú hung hãn kéo tới, lập tức không cánh mà thẳng lên trời, không còn lại gì.
Có mãnh thú quân đoàn đại danh đỉnh đỉnh hung tàn xuất hiện, trên chiến trường tây tuyến, thời khắc thấy "Thú quân" cực kỳ khó chơi do thần nhân dẫn dắt, cuối cùng đã có thể ngăn cản đối thủ, đám bộ hạ cũng không cần phải thiệt mạng khi "Thú quân" hung tàn xông tới.
Lúc này tất cả quan quân, bất luận màu da, bất luận ngôn ngữ, thậm chí kể cả Sherrevich cũng đã chọn ra mấy thiếu nữ xinh đẹp đều kiễng mũi chân rướn cổ lên, thần sắc đầy vẻ chờ đợi chỉ để nhìn thấy quan chỉ huy mãnh thú quân đoàn, mãnh thú vương, có địa vị ngang hàng với bá chủ các nơi, được xưng là "Bá vương" truyền kỳ chi hổ!
Đường đường là quan chỉ huy tây viện binh đệ nhất quân đoàn đệ nhất quân đoàn, Cảnh Ký tiên sinh, lại bị những thứ quà này khiến hắn quên đến chín tầng mây, bất quá, hắn cũng chẳng bất mãn, ngược lại dứt khoát ỷ lại, trái ôm phải ấp, ăn uống chơi đùa, khiến Sherrevich dẫn người đi lên gặp hắn, ngay cả xuống tàu đều lười làm.
" Ta thật khâm phục cái tên hào chủ này" Một nữ quân nhân tóc ngắn xinh đẹp, hướng về chỉ huy hạm gắt một cái, đỡ khẩu súng lục bên eo phải, bên cạnh là nữ tử tóc dài khác, không chút khách khí mà khinh bỉ
" Nhanh đi chăm sóc Hổ Vương, ngươi đừng quên Hổ Vương chỉ nghe một mình hắn đấy, ngay cả thành chủ và mấy thúc thúc kia còn không được."
Nữ tử tóc dài thở dài nói:" Ngay cả người nuôi nó từ nhỏ, cũng chưa bao giờ dám đụng nửa cọng lông của nó."
Lúc này một tiếng hổ gầm từ trong tàu chỉ huy vang lên, tiếng hổ gầm vang vọng đất trời, những người ở gần nhao nhao bịt tai lại, mặt lộ vẻ thống khổ vạn phần.
Dưới tiếng gầm của Hổ Vương, quân đoàn mãnh thú đang tiến tới lập tức yên tĩnh, nhao nhao giơ cổ lên, hướng lên trời không điên cuồng gào thét, đáp lại vương của chúng, giống như lôi điện không ngưng nổ vang cuồn cuộn, luống cuống bất an, như muốn đem cả bầu trời này xốc lên một lần.
Sắc mặt quan quân tây tuyến lúc này không ngừng tái nhợt, đứng không vững, ngay cả chiến sĩ Thiên Không Thành đi theo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Tiểu thư, không ổn! Hổ Vương, Hổ Vương, nó, giống như xảy ra tình huống gì rồi!
Quan quân phụ trách Hổ Vương sắc mặt trắng bệch, không ngừng chạy nhanh, thở hồng hộc hô lên.
- Còn không mau đi mời Cảnh tướng quân!
Nữ tử tóc dài la lên, người khác không biết, nàng vô cùng rõ ràng, Hổ Vương dù sao cũng là loại thú, lại không bị khống chế tinh thần, trái lại nó có thể dùng khí tức của mình thao túng mãnh thú khác, một khi xảy ra tình huống, thú tính cuồng phát, vậy chính là đại sự! Loại này chuyện đã từng xảy ra!
Đây đại khái chính là tai hại lớn nhất sau "Sắc bén" cùng "Hung hãn" của mãnh thú quân đoàn , không có người nào tuyệt đối khống chế thú tính của Hổ Vương, cho dù là Cảnh Ký cũng không được.
Nhưng mà nàng lại không có phát hiện, trên mái nhà bị thiêu hủy cách đó không xa, trong bóng tối, thân ảnh tiêu điều mệt mỏi đứng trong gió lạnh, hai tay cầm một thanh trường kiếm u lãnh, nhìn qua phía có tiếng gầm, trên gương mặt tang thương nhìn qua, khóe mắt giống như có ánh sáng lập lòe xuất hiện.