Tên quan quân vừa chạy đi không mất bao lâu lại thở hồng hộc chạy trở về, nghênh tiếp Nữ sĩ quan tóc dài đang nghênh tiếp Hổ Vương, mặt mũi lúng túng nói:
- Tiểu thư, Cảnh tướng quân nói hắn quản không được!
- Cái gì? Quản, quản không được! ? Hắn, hắn!
Nữ sĩ quan tóc ngắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiến lên phía trước rống to lên.
- Cảnh tướng quân nói, ngài ấy cũng không có biện pháp, sau đó trực tiếp đuổi tôi ra ngoài!
Sĩ quan kia vẻ mặt như đưa đám nói.
- Đúng là tên ăn hại mà! Ngay cả đi còn lười, vậy mà nói mình quản không được! Nữ sĩ quan tóc ngắn lúc này cảm thấy khó thở, hướng về phía khoang thuyền chửi ầm lên.
Quan quân kia nghe vậy, bắt đầu run rẩy, nhưng lại không dám đáp lời, ngượng ngùng nói quanh co cho qua chuyện, có nhiều chuyện mà tên lính quèn như hắn có thể động miệng vào, đấy là do địa vị của hắn không cho phép.
- “Minh Xuyến, được rồi, tôi đi xem đây, có lẽ chỗ đó không thoải mái, hy vọng là vậy”. Nữ tử tóc dài nhíu mày, liếc qua tên đang ở trong khoang thuyền kia, tỏ ra vô cùng thất vọng, bước chân gấp rút đi ra, nhớ tới lời khích lệ của thành chủ cùng cữu cữu, nói có ý định gả mình cho cái tên này, trong lòng càng cảm thấy hết sức bi thương.
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, lại có từng tiếng kinh hô cắt ngang.
- Mau nhìn, đó là cái gì!
- Phi mã? Là người của Vân Tông!
- Không phải Vân Tông! Vân Tông không có phi mã! Là địch tập kích! Địch tập kích!
- Là Duệ Dực Phi Trùng! Không phải Vân Tông!
- Nhanh, nhanh, chuẩn bị chặn đường!
...
Vài hàng binh sĩ ngay ngắn tiến lên, cầm súng một cách thuần thục, bắn thẳng bầu trời, nhắm vào thân ảnh đang phi hành, sắc mặt hết sức căng thẳng, đang vội vàng không kịp chuẩn bị đột nhiên bị mãnh thú từ sau lưng nhào tới, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Trong thời gian cực ngắn, tình thế đại biến!
Tất cả mãnh thú đều thối lui dưới tiếng gầm của Hổ Vương, bọn nó sợ hãi đứng đấy, ánh mắt tỏa ra hung quang về phía đám quân mà một khắc trước chúng nó còn chung trận tuyến.
- Xảy ra chuyện gì?
Đám quân tây tuyến được phái tới tiếp ứng và tên Quan quân đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không có ngờ tới, lúc này mới bao lâu chứ? Thần binh lợi khí của Thiên Không Thành được phái tới, vừa xuất hiện đã xảy ra nội loạn.
- Tất cả không nên cử động!
Cảnh Ký vẫn trốn bặt trong khoan thuyền không them ra ngoài, nhìn thấy tình thế như vậy, nữ tử tóc dài không thể không ra mặt thay thế hắn, trèo lên trên đỉnh chiến xa, thình lình nghiêm mặt, lớn tiếng hạ lệnh.
- Tất cả không nên cử động, không nên chọc giận chúng!
Trên trán nữ tử tóc dài thanh tú đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập thình thịch, con mắt nhìn chằm chằm vào một người một côn trùng trên cao.
Sherrevich đã sớm bị Cảnh Ký đuổi ra, còn đám mỹ nữ nước Nga lại bị lưu lại trong khoang thuyền, chờ hắn nhìn thấy rõ cảnh này, sắc mặt cực kỳ âm trầm cùng khó coi, tên phiên dịch và quan quân theo sau hắn nuốt nước bọt ừng ực, thần sắc cực kỳ khẩn trương.
Ai cũng biết nếu như đám mãnh thú này thú tính bộc phát ngay tại đây, tối thiểu có hơn phân nửa người không thể rời khỏi! Hơn nữa, một khi bộc phát nội loạn, thần nhân khống chế đám "Ngụy quân" thừa thế truy kích đuổi giết, hậu quả thảm thiết không chịu nổi!
Lúc này nhiệt độ trong căn cứ không quân này giảm đi mười độ, tất cả mọi người giống như đông cứng lại, khí tức nguy hiểm tràn ngập cao độ.
Ánh mắt mọi người nhìn qua một người một trùng lao nhanh, đảo mắt nhìn qua người trên lưng côn trùng nhảy xuống đất, sau đó tiếp đất dứng đó một lúc, mà toàn thân người nọ bao phủ trong áo bào đen như mực, không thấy rõ chút nào, cũng từng bước đi về phía trước, nhìn qua quân đội tây tuyến.
Nhưng mà!
Nhưng mà chuyện cực kỳ khó tin đã xảy ra.
Lúc đầu Hổ Vương gầm lên cao vút uy phong lẫm liệt, vậy mà bâu giờ toàn run rẩy bước ra khỏi buồng nhỏ, nó nhìn qua người mặc áo bào kín này nghẹn ngào tru tréo!
Lúc này ngay cả Sherrevich đang đứng chôn chân cũng phải trợn tròn mắt, người mặc áo bào đen kia thò tay vuốt đầu "Bá vương" Hổ Vương!
Làm sao có thể như vậy!
Không có người nào dám đụng vào nửa sợi lông của Hổ Vương, ngay cả chỉ huy "Mãnh thú quân đoàn" Cảnh Ký còn không thể, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, nhưng mà cái tên kia không chỉ có như thế, Hổ Vương kiệt ngao bất tuân cũng phải cúi thấp đầu xuống để người kia tùy ý vuốt ve!
Đúng, đúng là tùy ý!
Không chỉ có như thế, còn có thân mật! Nức nở nghẹn ngào! Thê lương! ... Âm thanh dường như ủy khuất vô hạn.
Những người nơi này bất đầu tò mò thân phận của người mặc áo bào phủ kín kia, kể cả Sherrevich, cũng kể cả nữ tử tóc dài.
Trong thiên hạ, người dám can đảm vuốt ve như thế, cũng chỉ có thể là kẻ có thể thuần phục bá vương chi hổ, chỉ có một người!
Năm đó chủ nhân Hổ Vương, chiến thần lúc trước của Thiên Không Thành, ngay cả thần nhân cũng kiêng kị ba phần, vừa xuất hiện liền tạo thành đại loạn trong phương đông, bị rất nhiều thế lực phương tây xưng là người có thực lực và sức ảnh hưởng lớn nhất toàn cầu.
Trừ hắn, không còn có người nào khác!
Chuyện này không chỉ làm tên phiên dịch cùng dám quan quân kinh ngạc, Sherrevich cùng nữ tử tóc dài cũng hô hấp dồn dập, chuyện này quá ngoài ý muốn, không có người nào nghĩ nam nhân uy danh hiển hách kia xuất hiện tại nơi này, không có ai chuẩn bị tâm lý cả.
Chẳng ai có thể nghĩ tới, kẻ công khai đối địch với các thế lực lớn này dám một thân một mình xâm nhập nơi trọng địa binh gia này?
Tình thế hôm nay, tất cả mọi người nơi này biết rõ trên người của hắn có một quyển sách, quyển sách này có thể cải thiên hoán địa, đủ để làm một kẻ phàm nhân biến thành cường giả đỉnh cấp, khiến thần nhân cũng phải sợ hãi kiêng kỵ ba phần.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong quan quân và binh sĩ nơi này, nhất là cao thủ giác tỉnh giả tim đập thình thịch, một đại kỳ ngộ ngay trước mặt, nếu như đồng loạt xuống tay thì...
Nhưng mà suy nghĩ như thế vừa hiện ra trong đầu, đã bị hung quang của quân đoàn mãnh thú xung quanh nhìn chằm chằm vào thì nghẹn lại, không dám sinh ra nửa điểm dũng khí.
Đây chỉ có mình hắn! ?
Một cái phất tay, những mãnh thú quân đoàn chỉ sợ sẽ đào ngũ tại chỗ, đánh giết quân đội nhân loại! Đáng sợ hơn là, sau lưng của hắn còn có bối cảnh thần nhân, gây chuyện không tốt, tây tuyến liên hợp quân đêm nay sẽ toàn quân bị diệt tại đây.
Thời điểm giác tỉnh giả đang giao chiến với thần nhân, Sở Vân Thăng phun ra một đám trọc khí thật dài, hắn ôm lấy đầu tiểu hổ, nhẹ nhàng nói:
- Hổ con, ta tới đón ngươi, ta tới, ta tới đón ngươi...
Nói xong nước mắt của hắn rơi như mưa, từng chuyện ngày xưa hiện ra trong đầu, đôi mắt hắn đỏ rực, kích thích sự đau khổ của hắn, hắn lờ mờ trông thấy một nhà bác gái đang tươi cười, cũng lờ mờ nhìn thấy thấy các nàng chết rất thảm, nhớ tới Tiểu Hải, còn có đại trùng nói một câu không ra lời với hắn, càng nhớ cha mẹ tro cốt vô tồn...
- Hổ con, chỉ còn lại hai chúng ta, đều chết, bọn họ đều chết, chỉ còn lại hai chúng ta!
Đầu của hắn tựa vào bộ lông của con hổ, há to mồm, đầu vai run kịch liệt, hắn cực lực khắc chế nghẹn ngào, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống như mưa, im ắng khóc lóc, giống như cả đời này hắn cực kỳ đau nhức, nhưng hôm nay hắn chỉ khóc lóc kể lể với "Thân nhân" tiểu lão hổ này.
Hổ con nức nở nghẹn ngào, nó dùng móng vuốt lớn vuốt ve gương mặt Sở Vân Thăng, đáp lại tiếng khóc của hắn, nhưng mà nó vẫn có thể cảm nhận được tất cả bi thương của Sở Vân Thăng...
Sau một hồi, Sở Vân Thăng ngẩng đầu, hô hấp không khí lạnh giá như băng, nuốt xuống một hơi, vuốt ve bộ lông trên lưng tiểu lão hổ, cắn môi nói:
- Hổ con, từ nay về sau, hai ta cũng không chia ra nữa, cho dù chết cũng chết cùng một chỗ, cùng ta rời đi!
Hổ con lại kinh ngạc nhìn qua hắn, vẫn không nhúc nhích.
Trong nội tâm Sở Vân Thăng run lên khó hiểu, bỗng nhiên có chút sợ hãi, mặc dù biết rõ mạng mình không còn dài, có lẽ không có gì lo lắng, nhưng vẫn lo sợ như cũ, lo sợ nếu tiểu hổ không đi với hắn, như vậy đến cuối cùng, không chỉ có tính mạng của hắn, còn có nhiều người khác.
Cả Sherrevich với nữ tử tóc dài cũng run rẩy, nếu như Sở Vân Thăng mang Hổ Vương đi, tây tuyến làm sao bây giờ? Phải xử lí với Thiên Không Thành như thế nào?
Nhưng thật đáng buồn là, tuy tổn thất lớn nhất trong chuyện này, nhưng bọn họ lại không có quyền lên tiếng, Sở Vân Thăng thuyết phục, đi hay không đi đều do Hổ Vương quyết định, đương nhiên nó sẽ không nói, chỉ âm thầm quyết định.
Sherrevich âm thầm cầu nguyện Hổ Vương sẽ không theo Sở Vân Thăng bỏ đi, tuy đây là khả năng khó xảy ra, dù sao Hổ Vương nhiều năm qua suất lĩnh mãnh thú quân đoàn, ít nhất cũng có một chút cảm tình với đám mãnh thú, số lượng mãnh thú lớn như thế, không có máy bay vận tải, Sở Vân Thăng không cách nào mang đi toàn bộ, mà chỉ cần hắn không mang theo tất cả đám mãnh thú biến dị này, Hổ Vương tiếp theo sẽ lưu lại, mặc dù chỉ là tạm thời.
Cho nên hắn chí ít có năm thành nắm chắc, Hổ Vương sẽ không đi!
Nhưng hắn hiểu sai ý của Hổ Vương, cũng hiểu sai ý của Sở Vân Thăng.
Nhưng đại khái thời gian trôi qua một lát, tiểu hổ đột nhiên từ trong cơn thất thần giật mình rống lên một tiếng, làm như muốn rống to phát tiết hết ủy khuất nhiều năm qua, cũng muốn chứng minh Sở Vân Thăng cũng không có vứt bỏ nó, thoáng cái nó bò lên người Sở Vân Thăng, đè Sở Vân Thăng xuống mặt đất, thân mật liếm thân thể của hắn, thật lâu không muốn buông ra...
Tâm thần của Sherrevich thoáng cái lạnh đi một nửa, khóe miệng méo mó, sắc mặt cực kỳ khó coi, không thể ngờ Hổ Vương cuối cùng vẫn lựa chọn người nọ, không, căn bản không cần lựa chọn, mà là nó đang chờ những lời này.
Nữ tử tóc dài cắn cắn bờ môi, thời điểm này Cảnh Ký còn không ra, lấy tính tình của nàng mà nói không khỏi có chút tức giận, chẳng lẽ hắn quên việc thành chủ bàn giao hay sao?
Nhưng mà hiện tại, đạn đã lên nòng thì không bắn không được, lại chậm một bước, thủa nhỏ nàng ngưỡng mộ tôn kính hắn là anh hùng đứng đầu được đúc tên lên đại lâu, muốn cản hắn mang Hổ Vương rời khỏi đây, nàng phải có hành động!
- Thường Đình, đừng đi qua đây!
Nữ sĩ quan tóc ngắn tên Minh Xuyến kêu lên khi nữ tử tóc dài từ trên chiến xa đi qua phía Sở Vân Thăng, hoảng sợ nói.
- Các ngươi đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn nói với hắn vài câu mà thôi.
Nữ tử tóc dài quay lại khoát tay, ngăn cản những người phía sau.
Sở Vân Thăng đẩy tiểu hổ ra, nhưng mà nó dường như rất lo lắng Sở Vân Thăng sẽ lại vứt bỏ nó một mình, cơ hồ một tấc cũng không rời hắn nửa bước, dán chặt bên người Sở Vân Thăng, cũng không thèm nhìn thẳng nữ tử tóc dài đang bước thẳng tới.
- Sở tiên sinh, tôi là Thường Đình, tôi có thể tới gần không?
Thiếu nữ tóc dài đi tới khoảng cách nhất định, lập tức cảm nhận được áp lực từ cái nhìn chằm chằm của quân đoàn mãnh thú.
Sở Vân Thăng gật gật đầu, khôi phục bình tĩnh nói:
- Vâng, Mạc Thường Đình bái kiến Sở tiên sinh, được ân huệ của ngài, tôi và cữu cữu mới có thể sống tới bây giờ.
Thiếu nữ tóc dài không nghĩ tới Sở Vân Thăng vẫn có thể nhớ rõ nàng và cữu cữu của nàng, cữu cữu lúc ấy chỉ là tiểu giác tỉnh giả vô tác dụng mà thôi, mà nàng lúc ấy là em bé ngay cả tên cũng không ai hỏi tới.
Sở Vân Thăng cười cười nói:
- Chúng ta đã từng gặp mặt một lần, ngươi và cữu cữu của ngươi cũng không có quên mất ta, ta cũng không cần phải làm khó dễ các ngươi, ngươi đi đi, bảo cái tên trong khoang thuyền ra gặp ta, Đinh Nhan cố ý để lộ tin tức hổ con, không phải vì hắn muốn gặp ta một lần sao?
- Kỳ thật thành chủ ——
Mạc Thường Đình cố gắng nhớ lại mục đích mình đi gặp Sở Vân Thăng, sau đó định nói cái gì.
- Ngươi là tiểu oa nhi thôi, ân oán giữa ta cùng Đinh Nhan ngươi không hiểu, tốt nhất không nên tham dự, gọi tiểu tử kia đi ra!
Sở Vân Thăng lắc đầu, ánh mắt nhìn qua cửa sổ trên tàu, thân ảnh người bên trong đột nhiên co rút lại.
- Tuân mệnh.
Mạc Thường Đình thức thời không nói thêm cái gì cả, có chuyện đúng là nàng không có tư cách tham dự vào, nàng chỉ là người truyền lời mà thôi:
- Nhưng mà, Sở tiên sinh, Cảnh Ký không phải người nhân bản, hắn thật sự là người duy nhất có chung huyết mạch với ngài, hắn là con mồ côi của Cảnh Dật từ trong bụng mẹ, chuyện năm đó rất phức tạp, nếu như ngài nguyện ý thành chủ sẽ mời ngài đi tới Thiên Không Thành, tự mình giải thích với ngài.
Sở Vân Thăng lạnh lùng cười cười, nói:
- Hắn muốn gặp lão tử, bảo hắn cút tới đây đi.
Mạc Thường Đình cười một tiếng, không nói gì, trên đời này dám ở trước mặt thành chủ Thiên Không Thàn tự xưng lão tử, trừ người này, cũng không có mấy, nàng cũng không nên nói cái gì, nhưng mà thời điểm đi ngang qua người Sherrevich, lão nhân này thông minh biết rõ hiện tại hắn căn bản không có quyền lên tiếng, lại hết sức không cam lòng, nói với tên phiên dịch một câu: - Mạc tiểu thư, Sherrevich tiên sinh có thể bàn bạc với Sở tiên sinh một chút không?
- “Chúng ta cảm thấy, các ngươi không nên nói cái gì cả, cái gì cũng không được hỏi.”
Mạc Thường Đình dường như rất lễ phép với tất cả mọi người, mặc dù là Cảnh Ký thường xuyên quấy rối nàng, cũng không nói những lời nói lạnh nhạt như cô gái tóc ngắn Minh Xuyến kia.
.
Sherrevich nghe xong phiên dịch nói thế, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, hắn vốn định dùng phi thuyền Vạn Khắc Mễ bỏ lại làm thẻ đánh bạc, từ trên người Sở Vân Thăng đổi được chút chỗ tốt gì đó, tối thiểu có thể sau khi tổn thất cho Hổ Vương thì tận lực thu hồi cái gì đó từ tiền tuyến.
Nhưng mà hiện tại chuyện này chỉ là hy vọng xa vời, bốn phía có mãnh thú quân đoàn nhìn chằm chằm vào, cho thêm hắn mấy lá gan nữa, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm đi tới gần Sở Vân Thăng cùng Hổ Vương.
- Một đám ngu ngốc!
Nam tử trẻ tuổi trên khoang thuyền thấy Mạc Thường Đình đi về phía hắn, thần sắc thu liễm, nhíu mày, thấp giọng phàn nàn một câu, ánh mắt nhanh chóng khẽ động, la to lên:
- Ta không gặp hắn, ta không gặp hắn, hắn hại chết cha ta, hại chết bà nội ta, ta chết không gặp hắn!
Nói xong hắn vậy mà vọt vào trong khoang thuyền, hắn lao đầu vào vách tường, lại không quan tâm tới đau nhức khiến hắn nhe răng trợn mắt, đau đớn tâm can, nhưng hắn không hề bất tỉnh, lập tức cũng chẳng quan tâm rất nhiều, hắn cái khó ló cái khôn, trực tiếp giả bộ như ngất đi.
Hắn làm động tác này có thể lừa được Mạc Thường Đình, lừa nữ hầu trong khoang thuyền, nhưng mà không có lừa gạt được Sở Vân Thăng, nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói cử động đều bị Sở Vân Thăng nhìn thấy rõ ràng, không có bỏ sót chút nào cả.
Huống chi, "Giả bất tỉnh ", "Giả chết" thứ này, chính là bản lĩnh xuất chúng nhất của Sở Vân Thăng năm đó, liếc cái là có thể nhìn thấu!
Nhưng mà từ chuyện này, Sở Vân Thăng cũng bắt được một sự khác thường, từ lần đầu tiên hắn nghe tiểu tử này bắt đầu nói, bất luận là Mạc Thường Đình hay là Nguyên Tuyết Giản sau đó, thậm chí là Nghiêm ca La Thanh các tán công, nhắc tới cháu trai của hắn vẫn sống trong Thiên Không Thành, hắn là kẻ lẻo mép, háo sắc, vô sỉ, nhát gan, vô dụng. . . Từ đầu tới đuôi hắn chưa bao giờ nói được câu nào hữu ích.
Chỉ bởi vì có núi dựa như Sở Vân Thăng tồn tại, bất kể là Thiên Không Thành hay là thế lực khác, thậm chí là Vân Tông vẫn khách khí với hắn, mặc dù phạm phải chuyện không ai muốn nhìn, luôn luôn có người ôm thay hắn, đều là xuất phát từ Sở Vân Thăng cả.
Theo lý thuyết, cháu trai này có lẽ rất thích gặp mình mới đúng, vì sao? Sở Vân Thăng như có điều suy nghĩ.
Tuy hắn không thích hành vi của Cảnh Ký, nhưng hiện tại xảy ra chuyện lớn như thế, tiểu tử này vậy mà trốn ở trong khoang thuyền, chết sống không muốn đi ra, nhưng còn không quên yêu cầu mỹ nữ từ Sherrevich, quả thực là cực kỳ phóng đãng!
Nhưng cho dù như thế nào, dù sao cũng là con của Cảnh Dật, cháu trai của bác gái, đây là chuyện các thế lực lớn thừa nhận, Sở Vân Thăng cũng không hoài nghi, nếu vậy "Giả chết" cũng không lừa gạt được hắn lâu như thế.
- Đinh Nhan dùng tin tức hổ con làm dẫn tử, dẫn ta tới nơi này gặp Cảnh Ký, rốt cuộc muốn cái gì!
Sở Vân Thăng nhíu mày, âm thầm nghĩ ngợi nói: muốn hòa giải sao? Không có khả năng, Đinh Nhan không phải là một tên lỗ mãng dễ thay đổi, trái lại hắn đa mưu túc trí, hắn phải mưu trước mới định sau, vừa mới đoạn tuyệt với ta không lâu, sao có thể ——
Đột nhiên lệ quang trong mắt Sở Vân Thăng lóe lên, một bóng dáng xâm nhập vào đầu của hắn.
- Chẳng lẽ là hắn! ? Chính là cái tên tự xưng đem nguyên hỏa tu nhập hồn nguyên. . .
Sở Vân Thăng lạnh lùng cười cười, khẽ nói:
- Muốn tìm hiểu sao? Không có đơn giản như vậy! Các ngươi có thể "Bắt đầu ", nhưng khi nào chấm dứt, không phải do các ngươi, ta mới là người định đoạt!
- Có lẽ các ngươi tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, tính mạng của ta hôm nay chỉ còn lại mấy tháng mà thôi.
Sở Vân Thăng đã đoán không sai, Thiên Không Thành che dấu trong mây mù, trong một công trình kiến trúc tuyệt mật, một gã nam nhân tà khí lẫm liệt đang xét tất cả hồ sơ và ghi chép, đang cười to không thôi:
- Đám các ngươi thật ngu xuẩn! Trong thân thể của hắn tồn tại một chữ tử, người ngoại lai năm ngàn năm đã giết chết rồi, hắn hiện tại chỉ là nhân loại bình thường, đám đồ đần các ngươi lại xem hắn là đại địch tương lai —— các ngươi lúc nào có nhiều tên vô dụng như vậy, học nhiều âm mưu quỷ kế như thế?
- Đã phái người đi cứu vãn.
Trong phòng họp, một nam tử gầy yếu tiều tụy nói ra.
- Tính toán, chuyện này không hoàn toàn trách các ngươi được, dùng năng lực các ngươi không thể cảm nhận được hoạt tính của anh tự, trước mắt trọng yếu nhất chính là hoạt tự từ Hoàng Bắc Anh chưa về, có thể giết một người thì giết một người, chuyện này ngươi làm rất tốt, chiến trường châu âu bên kia chỉ là làm dáng, sát tự mới là chiến trường thật sự!" Nam nhân thu hồi vẻ cuồng tiếu, nghiêm mặt nói:
- Chuyện này ta tự mình xử lý, hắn đủ tư cách biết rõ một ít chuyện. Nhưng mà về chuyện tử tự của hắn, không được để lộ ra ngoài, tạm thời đừng cho mấy tộc khác biết rõ, mặc dù nói các chư tộc dưới áp lực sinh tử tồn vong, không thể không hợp lực liên hợp, nhưng mà tốc độ khôi phục giác tỉnh giả của chúng ta, các ngươi còn phải đẩy nhanh hơn, thực lực của chúng bây giờ vẫn quá yếu.