Hắc Ám Huyết Thời Đại (Dịch)

Chương 488 - Kéo Dài

Sau khi tên Cảnh Ký tự mình hại mình không được hắn lại giả bộ bất tỉnh, tất cả thiếu nữ xinh đẹp trong phòng la hoảng lên, sau khi thấy mặt của hắn chảy đầy máu, càng khiến họ hoảng sợ.

Các nàng không hiểu tại sao tên thiếu chủ đầy quyền lực của Thiên Không Thành phong lưu đê tiện này, đường đường là thiếu tướng chỉ huy đệ nhất quân đoàn tây viện, tại sao đang êm đang đẹp thì lại đi đập đầu vào tường cơ chứ, nhưng các nàng hiểu rằng, nếu tên này xảy ra chuyện tại đây, mạng các nàng cũng chẳng giữ được.

Có thể sống thì cố sống, chẳng ai lại muốn chết, nhất là chết thảm, bởi vậy khi vị phó quan chỉ huy Mạc Thường Đình đi vào gian phòng xa hoa của Cảnh Ký, tất cả thiếu nữ đều ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí cúi đầu nhìn chằm chằm vào Mạc Thường Đình, sợ hắn ngừng động đậy, do đó mang tới tai họa bất ngờ cho các nàng.

May mà vị nữ phó quan chỉ huy đại nhân cũng không có làm khó các nàng, tuy hầu hết trong số những cô gái Châu Âu nơi đây không nghe hiểu ngôn ngữ phương đông, nhưng từ nét mặt các nàng chẳng khác gì nữ hầu phương đông giống như trút được gánh nặng, cũng có thể suy đoán ra điềm báo vượt qua tai nạn.

Mà trên thực tế, Mạc Thường Đình căn bản không có tâm tư trách phạt các nàng không thể hộ chủ, Cảnh Ký tự đập đầu tự hôn mê, thành chủ lúc xuất phát đã nói với nàng vài chuyện, nếu không cách nào hoàn thành thì đừng về, dù sao nàng chỉ làm cảnh mà thôi, Cảnh Ký mới là người có phân lượng nhất, loại phân lượng này ngay cả thành chủ cũng tự mình biết không bằng hắn.

Lúc này nàng đang lo lắng và phát sầu, đám thị nữ bên cạnh đang e ngại tâm tình của nàng, mà hiện tại nàng đang lo lắng vị Sở tiên sinh mặc áo tơi bên ngoài, nhưng mà vị trí cấp bậc lại khác biệt quá xa.

Thế cục hôm nay, Sở tiên sinh làm chuyện gì, đều sớm bị các thế lực lớn nghiên cứu và tìm hiểu không biết bao nhiêu lần, đối với tính cách lão nhân gia không dám nói hiểu thấu triệt tất cả, nhưng ít nhất nhận thức quan trọng là phải có, dưới gầm trời này, đã không người nào không biết không người không hiểu, trong nội tâm lão nhân gia ông ta chấp nhất nặng thế nào? Cho dù là kiếm chỉ thiên hạ, địch lập vạn chúng, dường như cũng không ngăn cản đươc nhiệt huyết tiến lên phía trước của hắn!

Cho nên nhiệm vụ của thành chủ chỉ có Cảnh Ký mới có thể hoàn thành, cũng chỉ có hắn mới hoàn thành được! Hôm nay nàng lần đầu tiên chứng kiến cảnh Sở Vân Thăng găp lại Hổ Vương, cũng từ đó cũng ngộ ra được vài điều, khiến cho nàng như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được hình ảnh ngày xưa tuyền về, thậm chí ngay cả "Thục Đô nhất kiếm" trong cũng cảm nhận được "Thứ đồ vật" đấy.

Giờ phút này nàng biết rõ, cả đám Vân Tông lẫn Kinh Cức Đảo đều buồn cười cỡ nào, bất luận nam nhân hôn mê dưới mặt đất buồn cười cỡ nào, ti tiện và vô dụng ra sao, nhưng thân phận của hắn trong lòng Sở tiên sinh không phải Vân Tông Viên Kỳ Dương với mấy tên Kinh Cức Đảo kia có thể đánh đồng!

Cũng chính vào giờ phút này, nàng mới hoàn toàn hiểu được vì sao thành chủ đại nhân và thúc thúc, thậm chí người đương quyền các thế lực khác, vì sao đều bao dung cho Cảnh Ký kém cỏi tới mức “biến thái” như thế! Bởi vì chỉ cần là Sở tiên sinh mà nàng kính ngưỡng vẫn còn đứng nơi đó, Hổ Vương cùng với mãnh thú quân đoàn của nó vẫn còn tồn tại như là "Lợi khí", thì thiên hạ không ai không dám phục tùng, giống như hoàn toàn khống chế trong tay, dường như chỉ chờ hắn nắm chặt sẽ có uy năng hủy thiên diệt địa, như vậy sẽ khiến kẻ địch của hắn run sợ và không dám vọng động.

Cỗ lực lượng này có lẽ ngay cả thành chủ cũng phải e ngại, hoặc là nói Thiên Không Thành, không, trong suy nghĩ của những người Kim Lăng năm đó, không người nào có thể chiến thắng nổi Chiến Thần không ngai của thành Kim Lăng này.

Mạc Thường Đình hít thở thật sâu, cố gắng dẹp đi những bất an trong lòng mình, vội vàng suy nghĩ đối sách khác, nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bên ngoài cách đó không xa, tiếng nói của Sở Vân Thăng vang lên rất rõ ràng.

- Ngươi không muốn gặp ta, ta cũng không ép ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là con của Cảnh Dật, đừng để cha của ngươi mất mặt, cũng đừng để Cảnh gia Sở gia mất mặt vì ngươi!

Nói xong Sở Vân Thăng thả người bay lên lưng duệ dực phi trùng, cao giọng nói:

- Hổ tử, chúng ta đi!

Nói một cách công bằng, Cảnh Ký với hắn ngoại trừ cùng chung huyết thống ra, trên cơ bản chính là một người xa lạ, ngay cả Cảnh Ký lớn lên trông như thế nào hắn cũng không biết, cũng không có chút tình cảm gì.

Nhưng mà bây giờ người thân của hắn toàn bộ chết gần như không còn, chỉ còn lại một kẻ có cùng huyết thống này mà thôi, giống như là hậu duệ duy nhất sót lại, cho nên hắn rất có giá trị, ít nhất đối với bác gái và Cảnh Dật mà nói, Cảnh gia có người nối dõi.

Thực chất bên ở bên trong, hắn vẫn là người theo phong tục cũ, "Có người nối dõi" là chuyện rất trọng yếu.

Mặc dù lúc trước hắn không đuổi kịp tới thành phố Kim Lăng, có lẽ cả nhà bác gái đã sớm chết trong năm tháng hỗn loạn khi bóng tối vừa bao phủ, nhưng tạo hóa trêu con người, trong khi bọn họ hết lần này tới lần khác không hề rời đi, gián tiếp bởi vì hắn và cuốn sách cổ mà chết trong Thiên Không Thành, chuyện này chính là nỗi đau mãi trong lòng hắn.

Bất luận có lấy cớ để tự dối lòng, hắn và cuốn sách cổ chính là nguyên nhân chính, trước kia hắn còn không biết Cảnh Ký tồn tại, trong bụng ngoại trừ báo thù cho cả nhà bác gái ra, không còn thứ gì khác.

Cảnh Ký tồn tại, đã cung cấp cho hắn một phương thức đền bù khác, Cảnh gia có người nối dõi, bất luận là nam hay nữ, cũng là có hậu, đây là tư tưởng thâm canh cố đế của hắn, mấy tháng sau, chờ hắn đi xuống địa phủ, như vậy sẽ có câu trả lời với bác gái và dượng.

Nhưng mà xem ra, dường như Cảnh Ký cũng không cần mình, dựa vào phương thức của hắn mà sống sót, Sở Vân Thăng cũng không thể hoàn toàn phán đoán và nắm chắc tâm tư thật của Cảnh Ký, là giả ngây giả dại hay thật sự là bản tính không chịu nổi, hay là vì quá xa xỉ mà sa đọa, nhưng Sở Vân Thăng cũng hiểu hơn bất cứ kẻ nào, các mặt khác tạm thời không nói, chỉ có người thông minh mới biết được, ở bên cạnh hắn lúc này là việc nguy hiểm nhất.

Về phần giáo dục, Sở Vân Thăng cũng không thể làm gì, chỉ có mấy tháng thời gian, đi thay đổi tính cách người trưởng thành, loại chuyện này khi ở thời đại mặt trời, lúc đó hắn còn trẻ cũng thừa biết, xác xuất thành công cơ bản bằng không!

Bởi vậy, hắn trực tiếp bỏ qua, kỳ thật cũng không tới phiên hắn tới dạy dỗ, "Sự thật" chính là ông thầy tốt nhất, bất luận là thế giới mặt trời hay là thế giới bóng tối, "Sự thật" sẽ dạy cho mỗi người cách tìm đúng vị trí của bản thân, sau đó là cách sống sót.

Hắn không chết thì không có bất cứ kẻ nào dám động tới Cảnh Ký nửa cọng tóc, lúc trước một nhà bác gái bị buộc bỏ mạng, cũng là bởi vì tin tức hắn chết truyền ra, chỉ cần hắn còn sống, tất cả mọi người, tất cả thế lực, cho dù là thần nhân cũng sẽ kiêng kị ba phần.

Nhưng vấn đề bây giờ của hắn chính là tính mạng không còn dc bao lâu, sau khi chết nên làm cái gì bây giờ. . .

- Có lẽ, nên điều chỉnh kế hoạch một chút!

Sở Vân Thăng đứng trên lưng duệ dực phi trùng, thì thào tự nói, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một ý niệm: có lẽ cha mẹ ta cũng muốn có người nối dõi sao? Có lẽ so với việc lưu lại tro cốt, bọn họ còn để trong long việc này hơn...

Trong đầu Sở Vân Thăng hiện ra bóng dáng của Tần Thác, lắc đầu thở dài, người chết rồi, cuối cùng lưu lại chỉ còn chấp nhất, thì ra phương thức để lại hậu đại chính là phương thức kéo dài tính mạng theo bản năng ——

Đợi đã nào...! Kéo dài?

Hắn cả kinh, một suy đoán cực kỳ lớn mật không thể tưởng tượng nổi sinh ra sâu trong đầu hắn, hắn cả kinh đổ mồ hôi lạnh.

Giờ phút này hắn dường như chạm tới biên giới bí mật muôn đời, chỉ thiếu một chút là có thể đem những ân ân oán oán xâu chuỗi với nhau, xốc một góc tấm màn che dấu lên, mà điểm này, giống như bị người ta cố ý xóa bỏ, chôn giấu trong màn sương mờ ảo, không cách nào nắm lấy.

- Xem ra, cho dù như thế nào, cũng phải đi một chuyến tới căn cứ của quân phản kháng.

Sở Vân Thăng quay đầu nhìn qua mãnh thú quân đoàn đang lao nhanh theo hắn, nhướng mày, tốc độ trên đất không nhanh bằng bầu trời, từ Châu Âu đến Trung Quốc khoảng cách mấy vạn dặm, từng ấy thời gian hắn không lãng phí nổi.

Nhưng những mãnh thú biến dị này không thua kém sinh vật phong ấn của hắn chút nào, không đành buông bỏ chúng, cũng vô cùng bất lợi, bây giờ hắn thiếu nhất chính là lực lượng tác chiến quy mô lớn, bằng không cũng không để Dư Hàn Vũ ở bên ngoài, dốc sức liều mạng phong ấn đám sinh vật kia lại.

Trước mắt, phải tìm được nơi tạm thời an bài một chút, Sở Vân Thăng vừa có ý nghĩ này, phóng mắt nhìn lại, các nước Châu Âu này, từ khi hắn chào đời tới nay còn lần đầu tiên đặt chân tới, cũng là lần đầu tiên "Xuất ngoại ", hắn không ngờ lại là trong tình cảnh này.

Hôm nay cả đại lục Châu Âu trước mắt của hắn, khắp nơi đều là phế tích hoang vu, người may mắn còn sống sót đều tập trung ở một ít thành phố sống lay lắt, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.

Hắn lúc này phi hành tốc độ cao, còn chưa từng cẩn thận xem xét tình huống, hôm nay nhìn kĩ lại mới phát hiện, nơi này hoàn toàn lạ lẫm, căn bản không cách nào từ phế tích phán đoán đây là nơi nào, cho dù biết rõ cũng vô dụng, bởi vì hắn hiểu về địa lý Châu Âu ít tới thương cảm, nhiều năm như vậy, hắn càng quên đi không ít.

Hắn cần biết đường, một người biết rõ tình huống phân bố thế lực của Châu Âu, là một người tinh thông ngôn ngữ Châu Âu và Hán ngữ!

Chỉ qua một lát, Sở Vân Thăng liền quyết định chủ ý, mệnh lệnh cho duệ dực phi trùng chuyển hướng, gào thét to lớn, sau đó bay vút qua phía Mạc Thường Đình, sau đó bắt lấy vạt áo của nàng, mang theo nàng bay lên giữa không trung.

Chuyện này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, quân đội viện quân Thiên Không Thành và quân liên hơp tây tuyến Châu Âu chưa kịp phản ứng, Mạc Thường Đình đã bị Sở Vân Thăng bắt đi.

- Buông nàng ra!

Một nữ sĩ quan tóc ngắn trong đám người lao ra, rút súng ngắn bên hông chỉ vào Sở Vân Thăng lạnh lùng quát to.

Nhưng hai tay của nàng run rẩy, không thể che dấu nội tâm cực kỳ khẩn trương của nàng, những người dám can đảm chỉ súng vào Vũ Nguyên đại nhân danh chấn thiên hạ, nghe nói tất cả đều đã chết!

Vào giờ phút này, ngay cả trận doanh thuộc Thiên Không Thành cũng phải khiếp sợ nhìn qua nữ quân nhân tóc ngắn này, cũng không dám có động tĩnh nào khác, chớ đừng nói chỉ là thủ lĩnh quân liên hợp Sherrevich.

Sở Vân Thăng chỉ nhìn qua nàng một cái, liền nhanh chóng bay đi, hoàn toàn không thêm để ý tới, hành động tốc độ cao như thế, nếu nàng có thể bắn trúng, quả thực là kỳ tích, huống chi Sở Vân Thăng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, nếu không chỉ dựa vào binh lực trong căn cứ không quân nơi đây, không cần lực lượng quân đoàn mãnh thú, hắn cũng đủ giết sạch sẽ.

- Minh Xuyến, các ngươi không nên tới, đây là mệnh lệnh! Ta không có việc gì, Sở tiên sinh sẽ không làm khó ta!

Tốc độ phản ứng của Mạc Thường Đình vượt qua dự đoán của Sở Vân Thăng, lúc này ở trên bầu trời la lớn lên.

Nhìn qua quân đoàn mãnh thú như hồng thủy rơi đi, Cảnh Ký vẫn giả vờ bất tỉnh trong căn phòng không có tỉnh lại, ngược lại là Sherrecvich há to miệng, lòng đau như cắt, ban đầu viện quân "Lợi khí" đi tới đây, vừa mới bước vào lãnh thổ tây tuyến, chưa giết được kẻ địch nào đã bị người ta cướp đi

- Thường Đình!

Mà nữ sĩ quan tóc ngắn đuổi theo không kịp, kêu gào trong đêm tối lãnh giá.

Phương Đông, trên máy phi hành lao đi thật nhanh, nó giống như sao băng vạch phá bầu trời, bay qua vị trí của Sở Vân Thăng.

Trong ngọn đèn ở khoan điều khiển máy phi hành, một nam tử kiệt ngạo bất tuân, hắn cười nói:

- Tiểu tử họ Sở, không thể ngờ rằng lúc trước ta vừa chạy ra khỏi "Giam nghịch thể ", người đầu tiên ta gặp lại là ngươi! Nhưng mà, cũng phải đa tạ Hoàng Bắc Anh dẫn đường! Hy vọng, lần này ngươi có thể đưa ra lựa chọn chính xác, có thể khiến ta bằng lòng chú ý tới nhân loại lần thứ hai, ngươi chính là kẻ đầu tiên đấy!.

Bình Luận (0)
Comment