Hắn không nghĩ rằng, cái tên Sở Vân Thăng lại đi liều mạng với hắn, thậm chí thất đinh còn chưa hiện ra ngoài cơ thể, chỉ là nó đang vận sức chờ phát động mà thôi.
Bình thường, người có thực lực càng thâm hậu, càng dễ dàng đánh hơi nguy hiểm vô cùng chuẩn xác, trái lại, nếu như đổi lại một tên giác tỉnh giả tầm thường, căn bản là chẳng thể đánh giá được mức độ nguy hiểm đấy là cao hay thấp, ngược lại sẽ không chút do dự mà xông lên tấn công trước.
Hiển nhiên kẻ này là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ, Sở Vân Thăng chỉ hơi phát động thất đinh, gần như ngay lập tức hắn đã có thể cảm thấy được trong đó ẩn chứa năng lượng hủy diệt cực kì lớn, do đó hắn nhanh chóng tránh lui.
Hắn như gặp phải đại địch, thấy rõ được cả tiên cơ, đây chính là ưu thế lớn nhất của cao thủ, nhưng đồng thời cũng là nhược điểm lớn nhất.
Sở Vân Thăng không cần phải nghĩ quá nhiều để có thể hiểu đạo lý kia, chí ít bởi vì hắn là kẻ rất giỏi trong việc nhìn người, vấn đề này thường xuyên gặp phải, trong cuộc đời hắn đã trải qua nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh-tử, một khi hắn đánh hơi được sự nguy hiểm đang tới gần, ngay lập tức hắn sẽ theo cảm giác nhạy cảm của mình mà tránh ra thật xa, tuy giữ được mạng của mình, nhưng mà hắn cũng từng bỏ qua rất nhiều cơ hội tốt.
Bởi vậy cái tên hỏa tộc này bị hắn "Dọa sợ", ngay sau đó hắn áp chế thất đinh, thất đinh là thứ vũ khí tuyệt mật của hắn, chưa tới đường cùng, hắn sẽ không sử dụng.
- “ Đừng có áp bức ta!”
Sau đó Sở Vân Thăng mở miệng nói, thanh âm của hắn không to, nhưng rất rõ ràng, rất trầm, đủ để cho tên nam nhân hỏa tộc nghe rõ ràng:
- Nếu bức ép quá giới hạn của ta, dễ dàng đáp ứng Hoàng Bắc Anh thì làm sao? Không phải chỉ mỗi mình ngươi chẳng e sợ ai! Nếu vượt quá giới hạn của ta, ta cũng chẳng cần quan tâm tới cái gì khác, ta sẽ hợp sức cùng bọn chúng để tiêu diệt các ngươi.
Lời nói này vô cùng mạnh mẽ, ý tứ lại rõ ràng nhưng mà không phải hắn không còn khả năng lựa chọn, xa không nói tới nhưng chỉ cần hắn nguyện ý, việc gia nhập vào thế lực thần nhân cũng không có gì khó! Nhưng những lời hắn vừa nói ra này, đồng thời cũng mang một ý nghĩa khác: “ít nhất cho tới bây giờ, hắn vẫn không thừa nhận là hắn thuộc về "Thần nhân" nhất tộc!”
Đây là một loại thái độ, cũng là một loại uy hiếp, mặc kệ đối bất kì ai, dùng thân phận của hắn hiện tại đều có ý nghĩa cực kỳ lớn, một khi tuyên bố ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho khắp nơi hỗn loạn.
Tên nam nhân hỏa tộc kia cũng không phải là hạng người hời hợt, há lại không nghe được ý tứ trong đó? Nhưng dường như hắn lại khiếp sợ lực lượng Sở Vân Thăng vừa mới bộc lộ ra hơn, bởi vì giờ khắc này, hắn vẫn không nói gì, vẫn đứng ở phía xa, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Sở Vân Thăng lại một lần nữa, nhưng mặt khác trong lòng thì sinh ra sóng gió cuồn cuộn.
- Đều là một đám vô dụng! Tình báo hoàn toàn sai lầm! Cái phù văn khoa học kỹ thuật kia sao có thể đạt tới lực lượng cấp độ này???
Trong lòng của hắn âm thầm tức giận mắng, nhưng cũng biết là chuyện này không trách bọn họ được, mấy tên tộc nhân chưa chạm tới cánh cửa nhất nguyên môn, căn bản không cách nào cảm nhận được lực lượng kia có ý vị như thế nào!
Mặc dù hắn kiệt ngạo bất tuân, nhưng đối với bản chất cỗ lực lượng này cũng cảm thấy da đầu tê dại, đây không phải chỉ đơn giản khống chế năng lượng và quỹ tích quy tắc, mà là thao túng không gian thứ nguyên, dù là chỉ một chút, nhưng vẫn khiến người ta không rét mà run.
Năm đó, ngũ tộc đại chiến, huyết phi đại địa, cũng với lực lượng thuộc tính như vậy, chỉ dùng một quyền! Từ trên trời giáng xuống! Đại địa nổ tung, núi sông đảo ngược! Cũng chỉ một quyền này, lập tức dẹp yên tất cả!
Sau đó, năng lượng tiêu tán, tộc nhân của chư tộc hỗn loạn, hồn xác phân ly, dường như không cách nào ngăn cản, từng bước một rơi xuống vực sâu, sụp đổ, từ đó về sau bắt đầu xuống dốc.
Nếu như nói những chuyện này là tin tức hắn mới biết gần đây, bởi vì chư tộc hỗn chiến hắn bị nhốt lại trong giam nghịch thể, cũng chưa từng trải qua, những gì chứng kiến chỉ là hình ảnh cổ xưa và một ít phỏng đoán mà thôi, như vậy chính thức làm cho tâm thần hắn sinh bất an, những tên tộc nhân sống lại kia đã không còn nhớ tới đoạn cố sự này.
Ngày đó, hắn vĩnh viễn không cách nào quên được, cho dù lại bị Hoàng Bắc Anh cả vạn năm, cũng chẳng thể nào quên!
Đó là cái ngày "Đại thắng" chỉ ở ngay trước mắt, mười ba người thi triển "Thần uy", đó là một lực lượng hủy diệt khuếch đại ra bốn phương tám hướng, không hề bành trướng ra ngoài, không có cách nào có thể tránh né, cũng không cách nào có thể chống cự, hắn tận mắt chứng kiến vô số cao thủ các tộc bị đánh nhục thể tan biến.
Ngay cả vị kia năm đó cũng kiêu ngạo như hắn cũng phải khâm phục, mười ba vị cao thủ đó là dám khinh thường nhân vật truyền kỳ này, vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của Băng tộc.
Có một truyền thuyết rằng, hắn đã chiếm được một cỗ thi thể người Thiên Ngoại ở sâu trong vũ trụ tinh không, đạt được văn tự truyền thừa, trong trận chiến, sinh tử không biết, từ đó về sau biến mất vô tung.
Cũng chỉ dùng một đòn đã diệt sát rất nhiều người, vốn là chiến thắng đang ngay trước mặt, trong khoảng khắc hóa thành hư vô, thời đại huy hoàng sinh ra những thiên tài hùng chủ mạnh mẽ, thay nhau bỏ mạng, vô số cao thủ đăng phong tạo cực, thây ngang khắp nơi, tử trạng vô cùng thê thảm, nơi này sau đó ban ngày không ngừng mưa to, không ngày nào là không u ám...
Sau trận chiến ấy, thương thế của cả mười ba người vô cùng thảm trọng, trận chiến ấy chết quá nhiều người, cũng chỉ một mình Hoàng Bắc Anh còn sống, cũng chỉ còn một thân tàn phế, ngay cả hắn nếu không phải may mắn Hoàng Bắ Anh nhốt vào trong hình lập phương, chỉ sợ đã hồn phi phách tán, chết không chỗ chôn.
- Không có khả năng!
Nghĩ tới đây, nam nhân hỏa tộc chấn động, hắn mở to mắt, nói:
- Đến giờ, cho dù xuất hiện lực lượng cấp độ đó! Nhưng... Ta không có khả năng nhìn lầm, dù chỉ xuất hiện một tia nhỏ nhoi yếu ớt, nhưng nhất định là nó! !
- Sở Vân Thăng, ngươi rốt cuộc là ai!
Nam tử hỏa tộc thốt ra, trong mắt xuất hiện một luồng sát ý vô tận, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
- Vấn đề này rất nhiều người muốn biết, ngay cả ta cũng vậy! Nếu như ngày đó ngươi biết, nhớ nói cho ta biết một tiếng.
Sở Vân Thăng mang theo giọng điệu trào phúng, liếc hắn một cái, vừa lui vừa nói.
Nam tử hỏa tộc nghe vậy, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, chợt cười cười, khôi phục thần sắc trước sau như một, nói:
- Sở, tên của ta là Hoán, ngươi là người nào đều không quan trọng, chỉ cần ngươi không phải là người của Hoàng Bắc Anh thì chúng ta có thể là bằng hữu!
Hắn vừa rồi còn gọi Sở Vân Thăng là "Tiểu tử ", hiện tại đã tấn cấp thành "Sở ", thậm chí càng tiến một bước, không chỉ lần đầu tiên nói ra tên của bản thân, còn sử dụng một câu "Bằng hữu", có thể thấy được hắn kiêng kị thứ lực lượng đấy rất sâu, đồng thời cũng chứng tỏ rằng, địa vị của Sở Vân Thăng đã tăng lên rất nhiều lần trong suy nghĩ của hắn.
Nếu như nói, trước kia trong mắt của hắn, Sở Vân Thăng vẫn chỉ là "Sinh vật cấp thấp", vậy mà bây giờ đã có tư cách biết rõ tên của hắn.
- Vậy sao?
Sở Vân Thăng cũng không bởi vì tên nam tử hỏa tộc này thay đổi cách xưng hô mà sinh ra cảm kích gì đó, vẫn lạnh lùng nói:
- Trên tay các ngươi dính không ít máu những người thân của ta, các ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu sao?
Nam nhân hỏa tộc không do dự gật đầu, nói:
- Đúng vậy, có chút chuyện bọn họ không có làm tốt, nhưng ta tin là có thể giải thích, hơn nữa trong người của ngươi có tử tự của Hoàng Bắc Anh, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, chúng ta bây giờ có chung kẻ địch, tại sao lại không thể trở thành bằng hữu?
Sở Vân Thăng cười ha ha, hắn sắp cười ra nước mắt, lớn tiếng nói:
- Kẻ địch? Thậm chí ngươi còn hiểu, kẻ địch của ta tại sao là Hoàng Bắc Anh? Kẻ địch của ta chỉ có các ngươi! Ngươi biết bằng hữu là gì không? Không phải đối phó kẻ địch mới gọi là bằng hữu, đó gọi là lợi dụng! Bằng hữu là khi ngươi gặp rủi ro, thậm chí là sau khi ngươi chết, cũng sẽ không bỏ đi cảm tình với ngươi! Đó mới là bằng hữu! Các ngươi có tư cách gì xưng là bằng hữu với ta.
Nam tử hỏa tộc nhíu mày, trầm mặc một lát, ngữ khí hòa hoãn nói:
- “Sở, ta biết rằng ngươi muốn báo thù, ta cũng hiểu thống khổ và tức giận trong lòng của ngươi, nếu như đổi lại ta, cũng sẽ giống như ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu được, ngươi không có khả năng báo thù này, nếu như ngươi đối địch với chúng ta, như vậy kẻ thù của ngươi sẽ rất nhiều, cho dù vừa tiếp xúc đã bị ngươi giết, cả đời này ngươi cũng giết không hết nổi! Huống gì tuy ta không biết ngươi làm sao có thể vận dụng lực lượng này, nhưng nó còn rất nhỏ yếu, ngay cả ta cũng đánh không lại, sao có thể báo thù?
Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, sắc mặt bình tĩnh lắc đầu, trầm giọng nói:
- “Đúng, ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy! Ta đã tự nói với bản thân mình, phàm là thù, báo được thì báo, báo không được cũng phải báo, nhưng tuyệt đối không thể giảng hoà; thế nhưng mà ta cũng tự nhủ bản thân mình, cuộc đời này ta sẽ giết sạch các ngươi; nhân sinh vốn là mâu thuẫn, cả hai không thể cùng gặp nhau, ta tình nguyện lựa chọn có thể chém giết cho tới chết, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được.
Sau khi nam tử hỏa tộc nghe xong, thở dài một tiếng nói:
- “Ngươi hà tất phải như thế làm gì, chân tướng mọi việc trên thế gian này không có như ngươi tưởng tượng đâu, cũng phải, tính cách của ngươi cực kỳ giống ta năm đó, mọi thứ cần phải do mình đụng tới máu chảy đầu rơi, nếu không không quay đầu lại! Khuyên ngươi tiếp cũng vô dụng, nếu như ngươi nghĩ thông suốt, cứ tới Thiên Không Thành tìm ta, về phần thù hận của ngươi, ta có thể tận khả năng giúp ngươi làm một ít, cho ngươi một câu trả lời, nhưng ngươi nhớ kỹ, bất luận là tộc của ta, hay là tộc khác, cũng sẽ không vì ngươi mà hi sinh quá nhiều tộc nhân, ngươi có tâm huyết, chúng ta cũng có!”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, trong mắt toát ra vẻ hối hận, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, nói:
- “Không nên học ta, đợi đến lúc chỉ còn hai bàn tay trắng, mới nhận ra được bản thân mình luôn luôn thua thiệt, cũng chưa từng nghĩ thật ra ta cũng có thể dừng lại, quý trọng những gì mình có được.”
Nói xong, nam tử hỏa tộc này leo lên máy bay chậm rãi rời đi, Sở Vân Thăng đứng trên lưng duệ dực phi trùng không khỏi run lên, tiếng lòng của hắn bị xúc động, lúc này đuổi theo lớn tiếng hỏi:
- “Minh, trùng tôn theo lời của bọn chúng nói, ngươi biết nó còn sống không?”
Nam nhân hỏa tộc do dự một chút, nói:
- “Nó đã trở lại nơi của nó, không gian thông đạo cũng biến mất gần mười năm, sau đó cũng không thể nào mở ra lần nữa, mặc dù mở ra, cũng không phải địa điểm lúc trước, trong vũ trụ mênh mông thế này, để hai tinh thể gặp được nhau, có thể mất thời gian cả đời của ngươi... Ngươi không có khả năng tìm được nó, quên nó đi!
- “Nói như vậy, nó còn chưa có chết?”
Sở Vân Thăng cười rộ lên, hắn vẫn cho rằng Minh đã chết, không ngờ rằng nó vẫn còn sống.
Đối với Minh, Sở Vân Thăng kỳ thật vẫn không rõ nó đã xảy ra chuyện gì, mặc dù là bị vây trong không gian vô thứ nguyên nhiều năm, cũng không cách nào suy nghĩ cẩn thận.
Từ lúc sinh ra, ý thức của nó rất kỳ quái, không chỉ có liên quan tới Phong Ấn Phù, bởi vì cầu học cấp tốc sử dụng rất nhiều chất nhầy sinh trưởng, Mệnh Nguyên lưu chuyển, không gian vô thứ nguyên..., thậm chí còn liên quan tới cuốn sách cổ thần bí trong tay hắn, ngay cả hắn cũng không biết hắc vụ là cái gì.
Trộn lẫn nhiều nhân tố như thế, dùng kiến thức hiện giờ của hắn, trong lòng hắn đã minh bạch, nguyên nhân vượt qua dự đoán của hắn rất nhiều.
Nếu như muốn viết thành chuỗi công tức liên quan tới tính mạng, số lượng và rườm rà, với xuất thân kỹ sư của hắn cũng cảm thấy vô cùng phiền phức.
Mà điểm quan trọng nhất cũng không phải lúc vạch trần lúc ly biệt trên đảo hoang, Minh đã không còn bị phong ấn khống chế năng lực, nhưng cho tới bây giờ nó vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ này, từ lúc đi vào không gian vô thứ nguyên cho tới bây giờ, Sở Vân Thăng đều xuất hiện một ý niệm quỷ dị trong đầu, hơn nữa nó càng lúc càng rõ ràng, đó chính là Dường như Minh chẳng hề chạm được vào "Sợi dây sinh mệnh" kia.
Bởi vì "Hoàn toàn không biết gì cả ", cho nên chuyện này bản thân đối với hắn cũng không ảnh hưởng trực quan quá nhiều, thậm chí ngay cả nói cũng khó, còn không bằng tạo áp lực cho người trong thủy tinh, nhưng mỗi khi ban đêm yên tĩnh, nhất là vào lúc hắn chỉ có một mình, có một cảm giác hồi hộp và chấn động ở sâu trong linh hồn, không hiểu rõ ràng, giống như rùng mình kỳ quái.
Mà mỗi một lần như vậy, hắn đều vô ý thức nghĩ tới bộ dáng của mình...
Thái Bình Dương.
Ba chiếc máy bay tạo thành phi đội, tỏa ra ánh hào quang sáng ngời, trên bầu trời, lướt đi thật nhanh.
- Đội trưởng! Phía trước xuất hiện tín hiệu quấy nhiễu.
Người lái máy bay ở chính giữa kinh ngạc chằm chằm lên điểm màu đỏ hiển thị trên màn hình.
- Phân tích tín hiệu, xác định danh tính! Toàn bộ đội hình bay lên! Lập tức bay lên!
Một quan chỉ huy trên máy bay ra mệnh lệnh, lập tức lớn tiếng quát lên.
Giờ phút này chiến hạm của hắn nhìn thấy rất nhiều điểm đỏ, số lượng rất nhiều, phạm vi rộng, làm hắn nghẹn họng nhìn trân trối!
Âm thanh báo động trên máy bay không ngừng vang lên, nhất là máy năng lượng, huống hồ mức âm thanh cảnh báo còn là cấp độ cao nhất.
- “Đã phân tích được thân phận... , trời ạ, đúng, đúng... Là côn trùng! Là mân thể! Chúng đã quay lại! Chúng đã quay lại!
Trong chiếc máy bay bên cạnh, quan chỉ huy nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nhìn qua từng con mân thể đang gào thét bay tới, rốt cục kịp phản ứng, điên cuồng rống to:
- “Nhanh! Phát tín hiệu quay trở lại tổng bộ! Chúng lại quay lại rồi! Đám côn trùng đã quay lại! Nhanh”
- “Không kịp, tín hiệu đã bị che đậy! Chúng đã tới, nổ súng... Ah! ! !”
Trong máy bay cuối cùng chỉ còn lại tiếng kêu gào thảm thiết, cả chiếc máy bay đều bao phủ trong đại quân mân thể, không biết sống chết.
Quan chỉ huy ở trong chiếc máy bay bên cạnh giờ phút này đã chẳng còn quan tâm tới đồng đội của hắn nữa, phát hiện tình trạng đã bị bao vây tập kích, chỉ trong vài nhịp thở căn bản đối phương không để bọn họ có chút thời gian phản ứng lại.
Đương nhiên giờ phút này, cho dù muốn phản ứng cũng không được, hắn đã hoàn toàn bị đám mân thể số lượng khổng lồ như thế làm rung động nói không nên lời, số lượng mân thể cả đời hắn cộng lại cũng không bằng số lẻ nơi đây!
Tên quan chỉ huy hít thở không thông, suy nghĩ của hắn bị ngưng trệ, hắn không còn phản kháng, trong đại quân mân thể quy mô lớn như thế này, ba chiếc máy bay công kích hiệu quả bằng không, còn chưa đủ nhét kẽ răng cho đám mân thể.
Lúc này kỳ quái là, đám mân thể này không đối đãi hắn như hai chiếc máy bay kia, chiếc máy bay của hắn nhanh chóng bị bao vậy, tuy nhiên không bị cắn nát bấy, mà vô cùng cẩn thận mở cabin an toàn ra, định bắt hắn làm tù binh?
Nhưng tên quan chỉ huy này không may mắn quá lâu, không mất bao lâu sau khi hắn bị khống chế, đám mân thể rậm rạp này tách ra xuất hiện một thông đạo, một viên thịt buồn nôn nhúc nhích bay tớ trước mặt hắn, hắn vô cùng hoảng sợ kêu to, viên thịt duỗi ra vô số đường ống mềm mại, sau đó kéo tên chỉ huy vào trong cái miệng lớn của nó...
Một lát sau, một luồng sóng âm khuếch tán bốn phía.
- Điển chủ tại tây!
Từng thân hình mân thể lăng lệ nhìn về hướng Tây, sau đó bay vút đi!