Bucke?
Tên thượng tá đang đang nói tới không hẳn là người gốc Ucraina, trong người hắn mang một phần tư huyết thống của một tên nam tước nghèo túng tận bên nước Anh, nhưng đối với thành phố nhỏ Karlivka nằm sát biên giới này mà nói, hắn lại có được những quyền lợi mà người Ucraina bình thường không thể có được, chỉ đơn giản bởi hắn là là quan quân của tòa thành di động, cũng kiêm nhiệm chức thượng tá liên quân tây tuyến.
Có rất ít người biết rõ bí mật bên trong "Tòa thành di động", sự thần bí của nó thậm chí lớn hơn đệ nhất cường giả châu Âu "Cambrian(Hàn Vũ Kỷ)", cho dù là Tấc Phất Nhi cũng chỉ tiến vào tòa thành di động hai lần mà thôi, hơn nữa mỗi một lần tiến vào chỉ được đứng bên ngoài mà thôi.
Thế nhưng không ai dám coi thường lực lượng tòa thành di động, nó xuất hiện trong bóng tối, khi bóng tối biến mất, không một ai biết rõ vị trí chính xác của nó, chỉ duy nhất một lần xuất hiện quy mô lớn, thời điểm Nhân-Thần đại chiến diễn ra kịch liệt nhất, sức mạnh của tòa thành di động thể hiện khủng bố chẳng kém gì Hàn Vũ Kỷ, thậm chí còn nghe đồn rằng chính nó đã giết không ít Thần Nhân.
Thế nhưng mà kỳ quái là, sau cuộc chiến nhân-thần thì nó lại biến mất trong bóng đêm, chỉ có một ít vị trí trọng yếu lưu lại người của mình, vào thời gian cố định nó sẽ xuất hiện không theo quy luật tại các lộ tuyến khác nhau, thu nhận rất nhiều vật tư.
Chính bởi vì trong Đại chiến Nhân – Thần lần đầu tiên, với sức mạnh và cống hiến của tòa thành di động trong cuộc chiến, không chỉ có Hàn Vũ Kỷ, ngay cả Thiên Không Thành xếp thứ nhất toàn cầu, trừ khi là liên quan tới chuyện lợi ích to lớn, còn bình thường cũng không muốn đụng chạm tới lợi ích của tòa thành di động.
Bởi vậy, dù Sergey là quan quân đầu tiên của Karlivka, hắn vẫn sống trong địa vị ưu việt của mình, hắn thành thật thay tòa thành di động thu thập vật tư, thành thật chờ đợi cấp trên đúng hạn là tới thu, hắn giống như một tên nam tước bình thường, quản lý "Đất phong" của hắn, thao túng quyền sinh sát!
Nhưng mà tới hôm nay, Sergey có chút bồn chồn, ba giờ trước hắn nhận được tin tức từ một tên bằng hữu trong liên quân tây phương truyền tới, Thần Nhân sắp công phá được phòng tuyến đầu tiên của tây tuyến, hắn phải mau chóng rút lui khỏi nơi này.
Nhưng mà hắn cực kỳ không cam lòng, một khi lui về phóng tuyến thứ hai, tất cả những gì hiện tại hắn có được chớp mắt sẽ hóa thành hư vô, đây là do hắn sống trong "Phú quý" đã lâu, hắn không thể đối diện được với sự thật tàn khốc này.
Nhưng hắn không đi không được, cho dù tòa thành di động khôi phục sức mạnh, cũng không thể lấy cứng đối cứng với bọn Thần Nhân khí thế hung hãn khi vừa đánh tan liên quân tây phương, càng không thể vì một cứ điểm mà liều mạng với Thần Nhân, vì cái mạng nhỏ của hắn, dù không nỡ như thế nào cũng phải lập tức ra đi.
Vì vậy hắn rất nhanh chóng định ra phương án rút lui, tất cả vật tư, nhất là dự trữ năng lượng phải cam đoan an toàn lui lại, đây là của cải của hắn, tuyệt đối không được mất, sau này ở hậu phương còn phải dựa vào những vật tư này sống thoải mái.
Tiếp theo là đám thủ hạ của hắn, những võ giả kia đều nằm trong phương án rút lui của hắn, dù có bao nhiêu "Tiền " đi chăng nữa, còn phải có đám thủ hạ bảo vệ mới an toàn được, không tới mức vì "Tiền" mà phải bỏ mạng. Mà về phần những người bình thường kia chẳng khác gì nô lệ cả, để tiết kiệm lương thực và đẩy nhanh tốc độ rút lui, Sergey cũng không định mang đi, dù sao dã ngoại phần lớn là dã nhân, sau này nếu có cơ hội xây dựng lại cứ điểm, cứ đi bắt là được.
Đương nhiên, trong phòng hắn có hai mỹ nhân xinh đẹp, tất nhiên là phải dẫn đi, đây chính là vưu vật hắn kinh doanh nhiều năm, ngàn chọn vạn chọn mới có được, nhất là trong đó có một người là quý tộc chân chính.
Thời điểm hắn chuẩn bị ngất trời rút đi, cách Karlivka mười dặm, một nhánh của đại quân mãnh thú dùng tốc độ cao chạy tới, khói bay mù mịt, trong ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra khí tức hùng hổ.
- Ngươi xác định phía trước có một tòa thành thị quân đội?
Sở Vân Thăng đã đổi tư thế, ngồi trên lưng Duê Dực Phi Trùng nói.
- “Vâng, nơi này là thành phố Karlivka, nhưng mà thành thị nguyên bản đã hủy diệt, hiện tại chỉ là cứ điểm được trùng kiến, Sở tiên sinh, cứ điểm là địa bàn của tòa thành di động, chúng ta là không phải là…”
Mạc Thường Đình gật gật đầu, do dự nói ra.
Tuy Thiên Không Thành cũng không sợ tòa thành di động, nếu xét về con át chủ bài, luận về thực lực, Thiên Không Thành không ngán ai, nhưng dù sao thì tòa thành di động trong cuộc chiến Thần Nhân đạt được những cống hiến quá xuất sắc, lại vô cùng thần bí khó lường, không dễ chọc, bình thường không ai rảnh rỗi đi trêu chọc nó cả.
Nhưng nàng lập tức nghĩ tới nam nhân trước mặt của nàng chính là người dám công nhiên đối địch với sứ giả chư tộc hai mươi năm trước, thậm chí rút kiếm giết người!
Thiên hạ đệ nhất nhân, người bình thường nghe chỉ cảm thấy là người có thực lực mạnh nhất thiên hạ, nhưng đối với cư dân chư tộc đặt cho nó là, người đầu tiên trong thiên hạ dám rút kiếm ra đối đầu với bọn họ.
Không chỉ có như thế, nam nhân này cũng không để Thiên Không Thành vào mắt, huống hồ là tòa thành di động, hay là cứ điểm dưới trướng của nó.
Nàng cảm giác mình lo lắng quá mức, thậm chí cảm thấy ở cùng một chỗ với Sở tiên sinh, không cần phải nghĩ nhiều tới chuyện vướng tay vướng chân đó, tất cả chỉ bằng cần dùng nắm đấm và thanh danh là có thể định đoạt. Chỉ cần nghĩ tới đây, nàng dám đoán chắc, cho dù nam nhân này bắt đầu giết chóc, dù là giết sạch người trong Karlivka, tòa thành di động cũng không vì đám người này mà đối địch với hắn, nói không chừng là còn có thể làm ngơ mọi thứ.
Thế đạo bây giờ như phong vân biến hóa, thế lực khắp nơi thay đổi thái độ cực nhanh, không chỉ có nàng, rất nhiều nhân vật phong vân cũng phải líu lưỡi nhìn qua.
Với tư cách người có thể tiếp xúc với cao tầng của Thiên Không, Mạc Thường Đình biết rõ cách đây không lâu, trên bầu trời xuất hiện nam nhân toàn thân có hỏa diễm bao phủ là người có địa vị thế nào!
Đó là nam nhân tôn quý nhất của hỏa tộc trở về!
Nhưng mà ngay cả thái độ của hắn đối với Sở tiên sinh sau vẫn phải cẩn thận từng chút một, thậm chí chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi, lúc đó khiến cho Mạc Thường Đình rung động thật sâu, hơn nữa từ nhỏ nàng vốn đã ngưỡng mộ Sở tiên sinh này, hiện tại cũng đã đạt tới đỉnh phong.
Trong thiên hạ, thử hỏi trừ Thần Nhân Vương, còn có ai dám xúc phạm nhân vật truyền kỳ trước mặt này?
Mạc Thường Đình nghĩ tới đây, trong mơ hồ có chút kích động, cũng có chút bất an không hiểu, thân thể ngồi trên Duệ Dực Phi Trùng lắc lư.
Nàng ngồi cách Sở Vân Thăng chưa tới khoảng cách một nắm đấm, cũng may bởi vì tốc độ của mãnh thú biến dị đối với Duệ Dực Phi Trùng giống như ốc sên, nó đã phải giảm tốc độ đi rất nhiều, bằng không, với thực lực của nàng đã sớm ngồi không vững, nhưng dù như thế với nàng cũng rất khó khăn rồi.
- “Ta nói tiếng Anh không tốt, đợi lát nữa ngươi thấy đầu lĩnh ở đây thì nói cho hắn biết, ta chỉ lấy một vài thứ, không muốn đả thương người, chỉ cần là đều là con người, không chống cự, đều có thể được ta bảo đảm an toàn!”
Sở Vân Thăng chen ngang suy nghĩ của Mạc Thường Đình, ánh mắt nhìn qua tường vây cứ điểm trước mặt, đứng lên, chậm rãi nói ra.
Sau đó hắn giẫm lên đầu một con mãnh thú, cùng tiểu lão hổ rời đi, một người một hổ nhanh chóng đứng trên gò núi, thò tay lăng không ấn xuống, quân đoàn mãnh thú nhanh chóng dừng lại.
Trước mặt hắn, địa phương ước chừng mấy trăm mét có một đám người Thổ Nhĩ Kỳ quần áo rách rưới, đang ra sức nuốt từng ngụm nước bọt, thở phì phò, hai tay lạnh buốt, mặt xám như tro nhìn qua đại quân mãnh thú hung ác.
Bọn họ phát hiện khói đen cuồn cuộn, cũng đã chạy trối chết, nhưng không được bao lâu đã bị đuổi kịp, hiện tại thể lực đã tới cực hạn, rốt cuộc đã không còn chạy nổi.
Vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đám người Thổ Nhĩ Kỳ nơi đây còn chưa kịp suy nghĩ sẽ chết ra sao, chỉ thấy trước mắt lóe lên, bỗng nhiên trước mặt mãnh thú hung ác có người xuất hiện, mà người này ấn một cái, đám mãnh thú hung ác dừng bước, toàn bộ an tĩnh lại, yên tĩnh tới mức cực kỳ rung động.
- Là Thần Nhân!
Không biết ai hô một tiếng, đám người lập tức rối loạn, Sở Vân Thăng tuy nghe không hiểu, nhưng kỳ quái là, đám người kia lo sợ mất mật, không ngờ quỳ bái với mình, kêu trời trách đất, nhưng mà bọn họ hô to cái gì đó, hắn không nghe hiểu câu nào.
- “Bọn họ xem ngài là Thần Nhân.”
Mạc Thường Đình ở phía sau cẩn thận nghe một lát, nhìn qua Sở Vân Thăng phiên dịch.
- “Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ ngươi cũng hiểu?”
Sở Vân Thăng kinh ngạc một chút, hắn dám đoán chắc đám người kia không phải nói tiếng Anh, tuy tiếng Anh của hắn trình độ thì nát phải biết, nhưng năm đó cũng từng học qua, chút trụ cột cơ bản vẫn phải có, huống hồ hắn và Edgar từng đồng hành với nhau rất dài.
- “Ba năm trước đây, Thổ Nhĩ Kỳ từng phát sinh qua một đợt bạo loạn vô cùng nghiêm trọng, ta từng đại diện cho Thiên Không Thành đến xử lý, cũng đã học qua một chút.”
Mạc Thường Đình khiêm tốn trả lời, tuy nàng ở phương diện này rất có thiên phú, hơn nữa thứ đáng kiêu ngạo nhất trong Thiên Không Thành của nàng không phải là tinh thông các ngôn ngữ Châu Âu, mà là nàng nghiên cứu sâu về thần ngữ nhất, cũng học được nhiều nhất, nhưng ở trước mặt Sở Vân Thăng thì nàng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và tự ti, nàng không cho rằng mình thông minh cỡ nào.
- Nha...
Sở Vân Thăng cũng không hỏi sâu hơn, hắn suy nghĩ một chút, nói:
- “Ngươi nói cho bọn họ, ta không phải Thần Nhân gì cả, ta cũng sẽ không đả thương người, ta chỉ muốn tất cả vật tư của tòa thành di động.”
Mạc Thường Đình lắc lắc đầu nói:
- “Sở tiên sinh, bọn họ chỉ là nô lệ của quan quân Karlivka mà thôi, nói với bọn họ không có tác dụng gì, nếu như ngài tin tưởng ta, ta nguyện vào thành phố này thương lượng với tên thủ lĩnh ở đây.”
- “Nô lệ?”
Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, băng hàn nói:
- “Ta cho ngươi thời gian ba mươi phút, nếu người tòa thành di động không đồng ý, ta sẽ giết chết tất cả giác tỉnh giả tại đây, không, hiện tại phải nói là đám dị tộc!”
Hắn nói ra lời này, Mạc Thường Đình liền cả kinh, khiến cho nàng cảm thấy hàn ý bức người, làm cho tận đáy lòng của nàng sinh ra dự cảm không tốt.
- “Máu lạnh thấu xương, Sở Vân Thăng ta, thề rằng, sinh thời, giết tuyệt dị tộc, tru diệt trùng thương, cho dù là chết cũng không thôi!”
Trong hơn mười năm, những lời này từ khi trùng tôn rống lên thê lương, từng gột rửa thiên hạ, làm cho vô số sinh linh trải qua gió tanh mưa máu phải điêu đứng, không ai không biết, không ai không hiểu!
Nhưng mà cho đến bây giờ, thế sự thay đổi, dị tộc đã không phải dị tộc năm đó, càng ngày càng nhiều người cho rằng Sở Vân Thăng nếu như không phải Thần Nhân, hắn nhất định cuối cùng sẽ đứng bên bọn họ, nhất là rất nhiều thế lực vẫn cho rằng là như thế.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Sở tiên sinh mặc dù ba phen mấy bận cho thấy lập trường giữa hắn với Thần Nhân, kết quả hắn vẫn xem các thế lực lớn như dị tộc!
Mạc Thường Đình mang tâm tình phức tạp, dưới sự trợ giúp của Duệ Dực Phi Trùng, rất nhanh tiếp cận căn cứ điểm Karlivka, giờ phút này tâm tư của nàng hoàn toàn không phải đặt lên cứ điểm quan quân, nàng bị những lời này của Sở Vân Thăng triệt để hù sợ rồi.
Trong Karlivka, sau khi Sergey nghe xong báo cáo từ đám thủ hạ, hắn nhíu mày lẩm bẩm:
- “Ta và Thiên Không Thành gần đây không có ân oán gì, vì sao đột nhiên tới chơi.”
Lúc này một tên võ giả mặc trang phục màu xám khẩn cấp chạy tới, cả kinh nói:
- “Đại nhân, chúng ta bị bao vây rồi!”
- “Cái gì?”
Tắc Phát Nhĩ còn đang suy nghĩ chuyện của Thiên Không Thành, nhất thời còn không rõ ràng, mất hứng trách mắng.
- “Đại nhân, bên ngoài thành có rất nhiều mãnh thú mà ta từng thấy qua một lần, rất có khả năng là Mãnh thú quân đoàn của Thiên Không Thành!”
Tên võ giả này lập tức rống lên, kinh tâm động phách nói ra.
- “Bọn họ muốn làm gì! Chẳng lẽ không biết nơi này là cứ điểm của tòa thành di động sao?”
Sergey giận dữ nói, qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng có bất kì một thế lực nào khác đánh chủ ý lên hắn, chưa từng có qua! - Đại nhân, ngàivẫn nên gặp nữ nhân đó đi.
Sau lưng Sergey là thiếu phụ đi tới, mặc váy xinh đẹp, vạt áo sạch sẽ, lộ ra da thịt tuyết rắng, tản ra từng hương khí mê người.
Sergey thở phì phì hừ một tiếng, mặt lạnh lùng, lạnh lùng nói:
- “Cho cô ta vào!”
Thiếu phụ kia mỉm cười, đi tới bên người Sergey, sau đó nói với thủ hạ của hắn một câu:
- “Nhớ lễ phép một chút.”
Sau đó nàng nhìn qua Sergey nói một câu với hắn:
- “Đại nhân, giờ này tây tuyến vô cùng hỗn loạn, địch nhân và bằng hữu không có hạn định, nếu đối phương muốn gặp ngài, chứng tỏ rằng họ thực sự không phải là địch nhân.”
Sergey hừ lạnh một tiếng nói:
- “Tòa thành di động chúng ta không phải dễ chọc, kẻ gây chuyện không phải chúng ta, nhưng mà cô ta muốn làm gì, ta đều không tin Thiên Không Thành dám công Karlivka này.”
Mỹ phụ kia gật đầu cười cười, thong dong nói:
- “Nếu đại nhân đã rõ, cần gì phải tức giận, chúng ta nhìn xem nàng muốn cái gì.”
Sergey cũng không phải là kẻ cuồng vọng tự đại, thời gian kẹp đuôi làm người cũng đã trải qua, nhưng mà những năm này, thói quen độc bá một phương lại chưa từng có người nào trêu chọc qua Karlivka của Sergey, cho nên mới như thế, nghe thiếu phụ nói vậy, lập tức cảm giác mình thật có chút mất bình tĩnh, mất mặt với đám thủ hạ còn dễ nói, mất mặt trước mặt thiếu phụ quý tộc này mới là chuyện làm hắn ảo não, dù sao hắn cũng mang trong mình có dòng máu quý tộc, vô cùng khát vọng mình có thể trở thành quý tộc thực thụ.
- “Phu nhân nói không sai!”
Sergey giả bộ bình tĩnh trở lại, ngồi ở trên ghế sa lon, bưng lưu rượu đỏ đế cao lên, "Ưu nhã" nói.
Hai người trong khi nói chuyện, Mạc Thường Đình từ ngoài cửa bước vào gian phòng hoa lệ này, nhìn thấy Sergey và thiếu phụ kia, không chờ hai người nói chuyện, dùng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ nói:
- “Sergey tiên sinh, ta thật đáng tiếc thông báo cho ngươi, ngươi chỉ còn lại thời gian hai mươi phút để rời đi, sau hai mươi phút thì nơi này không còn thuộc về tòa thành di động.”
Sergey nghe thế lập tức lửa giận xông thẳng lên đầu, vừa muốn mở miệng, hắn lại phát hiện thiếu phụ bên cạnh hắn mỉm cười, lúc này áp chế tức giận trong lòng xuống, trong nội tâm cố bình thản, nói thầm:
- “Ta là quý tộc, chú ý dáng vẻ, chú ý dáng vẻ...”
Vì vậy hắn không vội không chậm nhấm nháp một ngụm rượu, lúc này ưu nhã đặt chén rượu xuống, chậm rãi đánh giá Mạc Thường Đình, bình tĩnh nói:
- “Ah, ngươi đại diện Thiên Không Thành sao? Ngươi cũng đã biết, hành vi lỗ mãng và vô lễ của ngươi, ta có thể xem đây là tuyên chiến chính thức với tòa thành di động, mà không chỉ là một ít phiền phức nho nhỏ thôi đâu.”
Trong đầu Mạc Thường Đình đều là câu nói kia của Sở Vân Thăng, làm sao còn lo lắng "Thưởng thức" cử chỉ quý tộc của Sergey chứ, trực tiếp lược qua nói:
- “Sergey tiên sinh, người muốn Karlivka không phải Thiên Không Thành, mà là một người hoàn toàn khác, ta chỉ phụ trách truyền lời cho hắn, ngươi vừa rồi lại lãng phí vài phút rồi đấy, hiện tại chỉ có mười sáu phút!”
- Ai?
Sergey cầm ly rượu lên, uống một ngụm, hiển nhiên không có nghe rõ ràng, ánh mắt nhìn qua thiếu phụ bên cạnh, lại thấy sắc mặt của nàng biến hóa thất thường.
- “Sergey tiên sinh, ngươi tốt nhất nên biết hắn là ai, tóm lại ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù là Thiên Không Thành muốn tuyên chiến với các ngươi. cũng sẽ không dám đi trêu chọc hắn đâu.”
Mạc Thường Đình nói ra một câu này, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nàng lúc này còn chưa muốn nói thân phận thực sự của Sở Vân Thăng, Sở tiên sinh đối với Thiên Không Thành mà nói quá trọng yếu, vì muốn biết vị trí của hắn đã tốn hao cái giá lớn mới có được, nhưng nàng cũng ý thức được, nếu như không nói ra tên của Sở Vân Thăng, hơn mười phút sau, chỉ sợ tòa thành di động không buông tha cho Sergey.
Quả nhiên, Sergey lắc đầu nói:
- “Nếu như ngươi không nói ra thân phận của đối phương, vậy thì mời đi ra ngoài đi, tòa thành di động chúng ta không e ngại thế lực nào.”
- “Các ngươi thật muốn biết?”
Ánh mắt Mạc Thường Đình ngưng tụ, trầm giọng nói, thời gian càng ngày càng ít, nàng không chút nghi ngờ Sở tiên sinh nói được làm được.
Sergey nhìn qua thiếu phụ bên cạnh, làm ra bộ dáng không quan tâm, cầm ly rượu lên nhấm nháp.
- “Vậy thì tốt, Sergey tiên sinh, ngươi hãy nghe cho kỹ, tên hắn là Sở Vân Thăng, thiên hạ đệ nhất nhân Vũ Nguyên Sở Vân Thăng!
Mạc Thường Đình một mặt nhìn ra bên ngoài câu này, mặt khác lại tinh tế nói từng chữ một.