Hắc Dục

Chương 43

Cơn mưa mùa hạ đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Không khí có chút ẩm ướt lành lạnh, cây cỏ được nước mưa tưới tăm tươi mát, dưới đèn đường màu vàng nhạt, bóng dáng tiêm tú của Thư Liên tạo ra một bóng dáng thật dài

Hàn Triệt chạy xe từ trên con đường nhỏ tới , trên con đường nhỏ yên tĩnh tiếng bước chân của cậu hết sức rõ ràng, có chút dồn dập, có chút bức thiết, giống như tiếng tim đập của chính mình, bất ổn , như con thỏ nhỏ muốn nhảy lên cổ họng.

Khi nhìn thấy bóng dáng tiêm tú im lặng đứng dưới tàng cây kia, cậu thở ra một hơi thật dài.

“Thực xin lỗi, tôi…”

“Chị biết, nhất định là em bận.” thanh âm của Thư Liên rất nhẹ, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng cuời với cậu, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt không còn chút máu, “Không sao đâu, chị cũng đã lâu rồi chưa được chờ em như vậy.”

“Em không phải chị của tôi!” lời nói chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, nhìn thấy Thư Liên kinh ngạc, Hàn Triệt đột nhiên nghiêng đi mặt, hình như có chút ảo não.

Mới trước đây thôi, cậu cũng nói như thế này, em không phải chị của tôi, em không phải chị của tôi, không ai hiểu được cậu nói cái gì, ngay cả chính cậu cũng không hiểu, bây giờ trong lòng đã có chút sáng tỏ . ( TQ xài mỗi tha, wo , ni … có dùng từ quá a…ta để bé Triệt kêu em là theo mong muốn của cậu ấy nha)

Nhìn Hàn Triệt lại biểu hiện ra tính trẻ con, Thư Liên kéo tay cậu, đem hành lý trong tay mình nhét vào trong tay cậu: “Về nhà đi.”

Cảm giác lung lay như sắp đổ, hạ thân là một mảnh ẩm ướt, nhất định lại đổ máu rồi , trái tim đau đớn, đau đớn làm cho cảnh sắc trước mắt cô đều chỉ có hai màu đen trắng, Thư Liên cắn môi dưới, giữa trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Mỗi một bước đi, đều nặng tựa ngàn cân, mỗi khi di chuyển một chuyển, đều cảm nhận được rõ ràng cảm giác xe rách đau nhức thấu triệt nội tâm , không gì so sánh nổi.

Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô, Thư Liên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hàn Triệt mơ mơ hồ hồ, hai má cậu dường như được che phủ bởi một cái bóng mờ ảo, thanh âm rất nhẹ: “Tay em lạnh quá.”

Hàn Triệt nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn cô: “Đều là tôi không tốt, sau này sẽ không bao giờ để cho em đứng ở bên ngoài lâu như vậy.”

Trước mắt biến thành màu đen, Thư Liên máy móc nhếch môi lắc đầu, đầu óc cô thực hỗn loạn, mơ mơ màng màng , giống như bị người ta ném vào trong lò lửa, rồi lại bị quăng vào hầm băng, cô muốn đáp lại lời cậu, nhưng lại phát hiện dường như không thể nghe rõ cậu ấy đang nói cái gì .

May mắn, cậu không đi, may mắn, cậu còn ở lại.

Cảm giác được toàn thân cô đều nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng Hàn Triệt cũng ý thức được có gì đó không thích hợp: “Em xảy ra chuyện gì?”

Không, không sao. Thư Liên muốn trả lời cậu, mở miệng ra lại phát hiện không thể nói nên lời, toàn bộ thế giới dường như đảo lộn trong nháy mắt, cô cố gắng mở to hai mắt, không muốn cứ như vậy hôn mê, không muốn để cho Triệt phát hiện ra bí mật trên người cô, nhưng mà sức lực để nói chuyện cũng không có, cuối cùng nước mắt cũng không ức chế được nữa liên tục rơi xuống, một giây cuối cùng trước khi chìm trong bóng tối, cô nghe thấy âm thanh của chính mình mỏng manh thì thào: “Triệt, chị xin lỗi…”

Thực xin lỗi, để cho em thấy chị không chịu nổi như thế này, thực xin lỗi, chị là một kẻ dơ bần, thực xin lỗi, không cần đau khổ vì chị, bởi vì chị không xứng.

Tất cả là bóng tối.

“Thư Liên! Thư Liên!” Hàn Triệt gấp giọng gọi tên cô, đỡ lấy thân thể cô đang trượt xuống, trên tay cậu là một mảnh ướt át, thân thể cô nóng bỏng.

Hô hấp đột nhiên căng thẳng, Hàn Triệt ngừng thở, chậm rãi kéo chiếc váy ẩm ướt phía dưới lên xem, dưới đèn đường hiện rõ lên một mảng máu đỏ tươi ấm áp, đồng tử co rút nhanh như bị kim đâm vào, đáy lòng giống bị người ta hung hăng đâm cho một đao, đau đến không kịp đề phòng.

Bế cô lên đi về phía ô tô, tay cậu luôn luôn nắm chặc vô lăng, ánh mắt đỏ lên như ngọn đuốc , chiếc ô tô màu đen như con ngựa hoang tiến thẳng về phía trước, ở trên đường cái phóng như bay.

Điện thoại vừa thông, giọng nói của Hàn Triệt thanh cấp bách trước nay chưa từng có: “Mời bác sĩ Triệu đến Hàn trạch, bây giờ, ngay lập tức!”

Nhìn Thư Liên nhăn mặt, trên trán ướt sũng mồ hôi, ánh mắt Hàn Triệt rõ ràng vô cùng đau đớn.

Hóa ra cô vẫn phải chịu đựng những thống khổ này sao? Hóa ra cô luôn phải chịu đựng hành vi tra tấn biến thái như vậy! Sớm biết rằng sẽ như vậy, cậu nên sớm hạ quyết tâm, mà không phải giống như đứa ngốc vì luân thường đạo lý mà chỉ đứng ở phía ngoài, trơ mắt nhìn cô bị thương tổn đến thương tích đầy mình!

Xe rất nhanh liền đến Hàn trạch, Hàn Triệt bế Thư Liên ra ngoài, chưa kịp xoay người, liền nghe thấy âm thanh của động cơ gào rú từ phía sau.

Mấy chiếc xe MiniBus gào thét chạy về phía cậu, bao vây lấy Hàn Triệt cùng Thư Liên , sau đó từ phía trên mấy chục người nhảy xuống, trong tay mỗi người đều cầm ống tuýp và đao nhọn, cuối cùng là một người đàn ông vô cùng nho nhã bước xuống, hắn không chút để ý xắn tay áo lên, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng về phía trước, thanh âm réo rắt: “Triệt thiếu gia “không thành*” kế, quả nhiên rất có trình độ.” (* mình đoán chắc giống vườn không nhà trống á, ko biết đúng ko)
Bình Luận (0)
Comment