Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 14

Khi Giản Lục đến, Amelia đang ngồi trong thư viện của Thần điện Ánh Sáng đọc một quyển sách phép thuật dày cộm.

Là Thánh nữ được Thần điện Ánh Sáng dốc lòng đào tạo, Amelia không phụ kỳ vọng, cô điều khiển phép thuật rất chuẩn xác, sử dụng lại càng nhuần nhuyễn. Còn một điều khiến người khác ngạc nhiên hơn nữa đó là mặc dù thuộc Pháp sư hệ ánh sáng, nhưng kiến thức của cô về những hệ khác cũng chẳng kém gì Pháp sư thuộc hệ đó, thậm chí kiến thức nền còn đáng kinh ngạc hơn.

Được như vậy ngoài sức tiếp thu phép thuật cực nhanh, một phần cũng nhờ Amelia chăm chỉ nữa. Người đời chia định nghĩa Pháp sư thành: Pháp sư nguyên tố, Pháp sư vong linh, Pháp sư không gian, trên người mỗi Pháp sư sẽ có mạch phép ứng với từng thuộc tính, sau đó dựa vào thuộc tính của mạch phép để rèn luyện phép thuật của mình, nhưng Creed từng phân tích những điều hắn nghiên cứu được cho Giản Lục và Amelia, chỉ ra rằng Pháp sư dù thuộc hệ này nhưng cũng có thể nghiên cứu kỹ năng của Pháp sư những hệ khác, từ đó sáng tạo ra kỹ năng cho riêng mình.

Những Pháp sư tài giỏi đứng đầu trong lịch sử xưa nay không chỉ học từ người đi trước, mà còn tự tạo ra cái mới, chỉ khi tự sáng tạo mới không ngừng tiến bộ, học được thêm những phép thuật cao siêu hơn.

Amelia và Giản Lục đều chịu ảnh hưởng từ Creed, vô cùng hăng hái nghiên cứu kỹ năng của các hệ phái khác.

Amelia là một thiên tài, cũng vì vậy mà cô đã tự sáng lập được kỹ năng cho riêng mình, cô là thiên tài về lý thuyết, chỉ còn thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi.

Năng lực học tập của Giản Lục không bằng Amelia, nhưng cậu có bàn tay vàng, hơn nữa thành thạo bùa chú phép thuật, điều này trợ giúp rất lớn cho việc nghiên cứu cuộn giấy phép thuật, lại có thêm thiên tài Hynes ở bên cạnh giúp cậu khắc phục khuyết điểm, nên Giản Lục chỉ cần năm năm ngắn ngủi đã vẽ được cuộn giấy phép thuật trung cấp, nếu không thì cùng lắm hiện giờ chỉ vẽ được hai loại cuộn giấy trung cấp mà thôi.

Gặp Amelia, Giản Lục nói với cô về dự định của mình.

“Jane, ta rất hâm mộ cậu.” Amelia thở dài, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tiếc là ta không thể đi thám hiểm cùng các cậu.”

Giản Lục suy nghĩ một lát, chẳng mấy chốc đã hiểu: “Người nhà cô lại đến tìm sao?”

“Đúng vậy.” Mặt Amelia thoáng nét buồn bã, “Nhà ta cho người đến báo tin, muốn ta về một chuyến, nếu cần sẽ sắp xếp để ta đi cùng đoàn lính đánh thuê của gia tộc.”

Khác với Giản Lục xuất thân trẻ mồ côi, một thân một mình trở thành Thánh tử, Amelia lại xuất thân quý tộc, cha cô là Công tước của đế quốc Edith, mẹ là Nam tước, có thể nói là dòng dõi con nhà quyền quý, dù cô không vào Thần điện Ánh Sáng, theo luật pháp của đế quốc, sau này cô vẫn có thể kế thừa tước vị từ mẹ.

Đến đây, cần phải giải thích thêm về địa vị của Thần điện Ánh Sáng trên đại lục Olaven, có thể nói chỉ cần là nơi có dấu chân người, đều sẽ có bóng dáng của Thần điện Ánh Sáng, dường như sức ảnh hưởng của Thần điện đã áp đảo cả vương quyền, thậm chí còn đang ngấm ngầm tranh giành quyền lực với người của đế quốc.

Theo tác phong chuyên chế độc tài của Thần điện Ánh Sáng, khi phát hiện đứa trẻ nào có thiên phú phép thuật hệ ánh sáng đều sẽ được đưa đến Thần điện kiểm tra, cuối cùng chọn ra người có thiên phú nhất giữ lại trong Thần điện Ánh Sáng để dạy dỗ, khiến họ trung thành với Thần điện.

Vậy nên mặc dù Amelia xuất thân từ tầng lớp quý tộc quyền lực nhất đế quốc Edith, nhưng vẫn không thể quyền lực hơn Thần điện Ánh Sáng, khi thiên phú của cô được phát hiện, cô lập tức bị đưa vào, trở thành Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng.

Giản Lục nhìn vẻ mặt buồn rầu của thiếu nữ xinh đẹp, chỉ số thông minh hơi tụt xuống âm, một lúc sau mới nhận ra mình cần phải an ủi cô, bèn nói: “Không sao, sau này chúng ta cùng làm nhiệm vụ cũng xem như thám hiểm.”

Amelia: “…”

Amelia cảm thấy Giản Lục càng lớn càng lạnh lùng, ngay cả lời an ủi người khác cũng khô khan như thế, nhìn kẻ đi an ủi người khác mà mặt mày lạnh tanh kia, cô thật sự không thấy được an ủi tẹo nào, ngược lại còn muốn tẩn cậu một trận kìa. May mà cô đã quá rõ tính tình Giản Lục nên mới không để bụng.

Giản Lục nhỏ hơn cô hai tuổi, trong mắt cô, cậu như một người anh em lớn lên bên nhau vậy, dù cậu có đẹp trai cách mấy cũng không tài nào nảy sinh được tình cảm mờ ám gì, ngược lại đôi khi còn cạn lời trước những hành vi lời nói của cậu.

Cuối cùng, Amelia tặng Giản Lục quyển vở ghi chép những điều tâm đắc của cô về phép thuật, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, bình an trở về.

Hai ngày sau, Giản Lục dẫn theo hai đàn em rời khỏi Thần điện Ánh Sáng, xuất phát đến rừng Venya.

Đại lục Olaven vô cùng rộng lớn, đây là nơi sinh sống của rất nhiều chủng tộc, trong đó nhân loại là chủng tộc đông đảo nhất. Trong số rất nhiều đế quốc do nhân loại thành lập, Edith là đế quốc hùng mạnh nhất, tọa lạc tại trung tâm nghiêng về hướng tây của đại lục Olaven.

Rừng Venya cũng ở phía tây đại lục, khá gần đế đô Cabel của đế quốc Edith, nếu cưỡi ngựa chỉ mất khoảng năm ngày là đến, bọn Giản Lục không có gì phải vội, tất nhiên sẽ không cưỡi ngựa làm gì cho khổ, họ mua xe ngựa thay vì đi bộ.

Lần đầu tiên xa nhà, Giản Lục khá phấn khởi.

Đặt chân đến thế giới này đã sáu năm nhưng chưa một lần ra khỏi thành Cabel cả, cậu vẫn luôn học tập phép thuật trong Thần điện Ánh Sáng, tất cả hiều biết với đại lục nơi dị thế này đều thông qua sách vở, nhưng đó đều là một đống chữ viết nhàm chán, sao có thể thú vị bằng việc được tận mắt nhìn thấy chứ?

Tuy phấn khởi vô cùng, nhưng cậu đã giả ngầu quen rồi, thế là vẫn giữ bản mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, thỉnh thoảng phóng Thánh quang vào ô chứa vật của hệ thống.

Tích cóp sáu năm, ô chứa Thánh quang đã lên đến mấy mươi nghìn cầu ánh sáng, ban đầu mỗi ngày chỉ có thể thả vào hai quả, đến hôm nay đã có thể đưa vào vài chục quả, Giản Lục thấy mình tiến bộ khá nhanh, thậm chí sau khi biết tác dụng khác của quả cầu ánh sáng, cậu rất vui vẻ tích trữ Thánh quang vào ô chứa, mỗi khi năng lượng cạn kiệt có thể lấy ra dùng.

Phải thừa nhận rằng, dù hệ thống rất cặn bã nhưng cũng tạo nhiều tiện lợi cho Giản Lục.

Hynes ngồi cùng Giản Lục trong xe ngựa, Chris nhận trách nhiệm điều khiển, ba cậu trai chưa bao giờ xa nhà bấy giờ đầy mong chờ về hành trình đến Venya lần này.

Trong tâm trạng háo hức, vào ngày thứ bảy, họ đã đến trấn nhỏ ở bìa rừng Venya.

Thị trấn mang tên Shayok được thành lập vì rừng Venya, hằng ngày có vô số những nhà thám hiểm từ khắp nơi trên đại lục đổ về, rồi từ thị trấn đi vào rừng Venya. Thuốc phép và ma thú trong rừng nhiều vô kể, thu hút vô số người đến đây săn ma thú, tìm dược liệu làm thuốc, những nhà thám hiểm Venya trở về phần lớn sẽ bán dược liệu, ma thú mà mình kiếm được trong rừng ngay tại trấn Shayok.

Sau khi vào thị trấn, Giản Lục cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng.

Nếu không nhờ kiểm soát cảm xúc tốt, cậu nghĩ có lẽ mình đã giống một tên nhà quê, phát ra những tiếng trầm trồ với rất nhiều thứ ở đây. Dạo hơn nửa thị trấn, Giản Lục chợt nhận ra mình còn thiếu nhiều thứ lắm, không khéo lại phải tốn một đống vàng mua thêm vài món cậu cho là cần thiết.

Giản Lục vào cửa hàng phép thuật mua hai túp lều phép.

Lều phép là sản phẩm của luyện kim, không giống lều cắm trại đời trước của cậu, sau khi mở ra, bên trong sẽ giống một căn phòng nhỏ, đây là thứ được dùng để sinh tồn nơi hoang dã, có chức năng kháng phép và công kích vật lý ở mức nhất định, khá là an toàn. Vậy nên khi nhìn thấy mấy túp lều phép này, dù giá đắt vô cùng nhưng Giản Lục vẫn mua ngay hai cái.

Lúc chọn lều, Hynes không nhịn được tự chọn lấy túp lều màu vàng có khảm đá quý trên đỉnh, màu sắc cực kỳ sặc sỡ. Truyện Quan Trường

“Thưa ngài, màu này đẹp, lấy cái này đi.” Hynes nhìn Giản Lục với đôi mắt sáng ngời, chỉ nghĩ đến cảnh Giản Lục nằm trong lều vàng, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh đèn thôi là y đã thấy rạo rực lắm rồi.

Giản Lục: =_=! Thôi, hiếm khi y thích một thứ…

Nghỉ ngơi tại Shayok một đêm, sáng tinh mơ hôm sau, họ xuất phát vào rừng Venya.
Bình Luận (0)
Comment