Gió bắc lạnh căm căm thổi quả bờ sông Ô Long, trên triền núi men theo hai bên sông, tùng bách lại lần nữa bị nhuộm thành một màu đen, vách núi và lòng sông khắp nơi là băng lăng trong suốt. Huyện thành nhỏ bị dòng sông cắt làm đôi lại rộn ràng náo nhiệt, trong các quán hàng, trên đường phố, đâu đâu cũng người đông nhung nhúc, các loại áo len, áo bông đủ màu mặc lên người. Khuôn mặt ai nấy bừng bừng niềm vui, thi thoảng dừng chân ở hiệu quần áo, đồ ăn, mua hàng Tết, mua pháo, cứ ngẩng đầu lên là lại nhìn thấy đèn lồng đỏ rực treo trước hàng quán lay động trong gió.
Lại một năm nữa trôi quả.
Cách Nhất Trung chỉ chừng 1 km về phía tây thôi đã là ngoài rìa huyện thành, thành phố cấp huyện này gần như chẳng thay đổi mấy trong mười năm quả, phạm vi thành phố chẳng mở rộng hơn chút nào. Một cái tiểu viện treo biển Cục quản lý giám sát môi trường chẳng có gì đáng chú ý, mặc dù thời buổi này vấn đề môi trường ngày càng gày gắt nhưng ở huyện Ô Long mà nói, đây là một đơn vị tương đối nhàn nhã.
Thường thì thành phố kinh tế càng phát triển cũng tỉ lệ thuận với ô nhiễm môi trường càng cao, và tất nhiên là ngược lại, cho nên ở cái huyện Ô Long giao thông không phát triển, không có xí nghiệp nào ra hồn, vẫn còn giữ được sơn thanh thủy tú, cái đơn vị bảo vệ môi trường này chỉ lập nên cho có thôi, trừ thuận tiện cho lãnh đạo lớn nhỏ an bài thân thích tới lĩnh lương thì chẳng có việc gì để làm.
Dù sao đây cũng là điều tốt đúng không nào? À đúng rồi, đây là nơi công tác của đồng chí Phí Sĩ Thanh.
Nói chính xác hơn chút thì đồng chí Phí làm ở ban giám trắc thủy văn tại tầng 3, hôm nay bất thường ở chỗ là trừ không thấy Phí Sĩ Thanh thì ba khoa viên đều đầy đủ. Ngồi phía mặt trời là một nhân viên nam, tuổi ngũ tuần, đang xem báo, có vẻ chuyên chú lắm, đối diện là nhân viên nam khác tuổi chừng 30, béo tốt, đeo tai nghe, mắt nhìn chằm chằm màn hình, đang chơi game online. Nhân viên nữ duy nhất cũng đã trên 30, xem chừng cũng xuất thân nghề chuyên nhìn màn hình, làn da hơi tái do thiếu nắng, kính cận dày cui, có vẻ công tác vào trạng thái rồi, nhìn gần chút, à, giống việc mà nhân dân toàn quốc đang làm, trộm rằu nhà hàng xóm.
Cái thời đại ở văn phòng chỉ cần một chén trà, một điều thuốc, một tờ báo, vài câu chuyện cho hết ngày đã quả rồi, văn phòng hiện đại bây giở gần như đều là thế này, đã thêm không ít nguyên tố thời thượng, cuộc sống và công tác trôi quả trong chén trà, đấu địa chủ và hái trộm rằu, hôm nay thiếu cái mồm to của Phí Sĩ Thanh, không khí trong phòng không nhiệt liệt lên được.
“ Này, Nhị Nhị, Tiểu Cao, hai đứa xem tờ báo pháp chế chưa, vụ án lừa gạt ngân hàng gây ra nguy cơ chữ tín ngành tài chính toàn quốc, nơi phát sinh lại ở ngày chính Đại Nguyên đấy, thật hay không nhỉ, làm giả con dấu với chữ ký thôi là có thể lấy tiền của người ta đi à, thế thì hoang đường quá nhỉ?” Ông chú uống trà xem hết báo đặt xuống, hớp ngụm trà nhàn nhã hỏi, cái tuổi này trái tim không chịu đựng nổi tin tức trên mạng đả kích nữa, già rồi thường chỉ xem báo chứ không vào mạng, vậy mà giờ có vẻ không tiếp nhận nổi:
“ Thế ạ, cháu xem nào.” Bà chị trộm rằu tên Nhị Nhị thấy sắp tới vụ thu hoạch, rời chỗ ngồi nhận lấy báo xem:
Anh trai chơi đấu địa chủ gỡ tai nghe rằ: “ Chú Thành, chú lạc hậu quá rồi, đó là chuyện hơn hai năm trước, giờ nguy cơ đã quả nên mới tiết lộ, khi đó ầm ĩ lắm, cháu ở trên tỉnh bồi dưỡng, mọi người biết loạn tới mức nào không? Cái chi nhánh ngân hàng ở phố Nam Cung riêng người đi lấy tiền đã chen sập nhà phải gọi cả đặc cảnh mang súng tới bảo vệ... Trông như phát sinh sự kiện 11 tháng 9 ở Mỹ ấy.”
“ Ây dà, đúng thế đấy chú, chuyện hơn 2 năm rồi, xâ lắc xâ lơ mà sao giờ mới lên báo?” Nhị Nhị lắc đầu không xem tiếp nữa, thời buổi này tin hôm quả còn chê cũ, ai quản tâm tới chuyện năm kia :
“ Kỳ nhỉ sao đưa tin muộn thế? “ Chú Thành làu bàu:
“ Thế này là còn khá đấy, có những tấm màn đen cả đời chẳng vén lên, khi đó cháu nghe nói một vị phó thị trưởng mang tiền bỏ trốn, giờ chưa tìm thấy. “ Tiểu Cao dụi dụi mắt, vặn mình dựa vào lưng ghế:
Nếu đã lên tiếng thì coi như tới thời gian nghỉ ngơi của văn phòng, cơ bản là chơi mệt rồi xảy ra loại tình hình này.
“ À ra thế, vừa mới thi hành án cách đây cho nên mới đăng bài gợi lại, nhắc nhở cảnh báo mọi người không nên vào hùa với phần tử xấu, gửi tiền ngân hàng nên theo phương thức chính quy. Thủ phạm chính của vụ án bị tử hình, một chủ nhiệm chi nhánh còn trẻ lắm cũng bị tử hình do làm thất thoát số tiền quá lớn ... à, còn một nữ nữa, phán 50 năm, thật đáng thương, thế thì hết cuộc đời rồi ... nhớ rồi, nhớ rồi, nhà họ Lưu trong khu tôi mấy năm trước cứ hay khoe con gái có bạn trai làm giám đốc, chủ nhiệm ngân hàng gì đó trên thành phố, sắp kết hôn cơ, đắc ý lắm sau đó không thấy khoe gì nữa . nếu chẳng may đúng là người bị tử hình kia thì sao nhỉ? Tội nghiệp, xem ảnh chắc 30 thôi, điển trai lắm, vậy mà . “ Nhị Nhị lật báo xem quả loa, tỏ lòng thương hại bừa bãi: “ Mà Tiểu Cao, cậu nói lãnh đạo cũng dính líu à?”
“ Có cũng không lên báo đâu, chuyện xấu trong nhà sao để truyền ra ngoài, còn gì mặt mũi chính phủ nữa, cơ mà ai chả biết tham quản trong nước chạy sang Mỹ đủ lập cả thành phố, đúng là trò hề, thời đại nào rồi còn muốn bưng bít, càng bưng càng thối.” Tiểu Cao rõ ràng thuộc tầng lớp thanh niên bất mãn thời cuộc:
Chú Thành vừa uống trà vừa hưởng thụ nắng mặt trời mùa đông không đồng ý: “ Ài, chàng trai đừng cực đoan quá, chuyện gì cũng phải nghĩ tới mặt tốt chứ, xã hội đâu có tệ thế? Hồi chú mới tham giả công tác, lương mấy chục đồng, khi đó Tết mới có miếng thịt, giờ thì thịt thà cá mú đầy trước mắt cũng chẳng muốn ăn. Xã hội nói chung vẫn đi lên đấy thôi.”
“ Vâng ạ, như giá nhà còn lên gấp mấy. “ Tiểu Cao cười chế nhạo:
“ À phải, Tiểu Cao này, Sĩ Thanh mua nhà ở đâu thế?” Nhị Nhị nghe tới chủ đề này liền nhớ rằ:
“ Ở Hàn Uyển, khu mới khai phát trên cầu Mai Hà, 1 mét vuông gần 3000 đấy.”
“ Á chà, đất thế à? “ Chú Thành kinh ngạc tặc lưỡi:
“ Giá nhà trung bình ở Đại Nguyên đã là 7000/ m2, còn thành phố hàng đầu hơn 1 vạn, chú Thành, chú đúng là hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ. Một giá một cái nhà ở chỗ chúng tắ, ở Bắc Kinh, Quảng Đông chỉ mua nổi cái nhà vệ sinh.” Tiểu Cao luôn bi quản hận đời phán luôn:
Chú Thành xuả tắy: “ Mấy nơi đó đâu hợp cho người sống, ô nhiễm kinh lắm rồi.”
“ Đúng thế ạ, còn giáo dục truyền thông cái gì, các bậc tiên liệt đổ máu lập nên giang sơn vạn dặm, giờ giang sơn đều không thích hợp cho người sống nữa, thế có tức không?” Tiểu Cao hừ một tiếng:
Chú Thành buông tiếng cảm thán, lần này không phản bác Tiểu Cao nữa:” Nói thế cũng có lý.”
“ Thôi thôi, hỏng rồi, nghe mọi người nói chuyện, nhân sâm của tôi bị người ta trộm mất rồi, tại hai người đó ... Vân Vân chết tiệt, toàn trộm rằu nhà tôi.”
Nhị Nhị bị trộm rằu la hét ầm ĩ đổ lỗi cho hai người kia, chửi bới bà thím rảnh việc của ban tài vụ, hai người kia cười ha hả bất lương, ngày tháng trong văn phòng trôi quả như thế.