Giờ cơm thường bận rộn từ trưa cho tới tận hai ba giờ chiều khách mới vãn đi, vừa bận rộn vừa rửa nồi rửa bát, bên ngoài tính tiền dọn bàn, bận không ngơi tắy. Bận không ngơi tấy hơn hai tiếng, khách thưa dần, từng đống thức ăn biến thành những tờ tiền trong quầy, lúc này có thể uống cốc nước nghỉ ngơi rồi, Giản Phàm vừa ngồi xuống thì thấy ngoài cửa sổ có hai cỗ xe, lại có khách.
Nhìn quả cửa kính thấy năm nam hai nữ, vị đi đầu còn béo hơn cả Phí Sĩ Thanh vài phần, cánh tấy ú ụ lộ ra ngoài, toàn thân như miếng thịt ba chỉ thượng hạng. Nam người nam gần giống ông tắ, bất ngờ là hai cô gái đi cùng lại xinh đẹp vô cùng, cô gái ít tuổi hơn chừng hai mươi mấy, đội mũ trắng rộng vành, mặt chưa nhìn rõ mà vóc dáng đã khiến người ta nghỉ vẩn nghĩ vơ rồi. Cô gái lớn hơn một chút tấy cầm túi sách, đeo kính râm lớn, nhìn khuôn mặt trái xoan non mịn thế kia cũng không xấu được.
Nhìn hai cô gái là biết không phải sản phẩm huyện Ô Long, con gái huyện Ô Long đa phần tấy thô chân thô giống em họ, không khá hơn củ cải là bao.
Bất ngờ hơn cả nữ nhân là một chiếc Audi, một chiếc Thunderbird, đều có biển số toàn "0", nhìn là biết xe của cơ quản chính phủ.
Không phải người bản địa, Giản Phàm mắt đảo tròn, quảy đầu nhìn cô em họ ngốc nghếch đang chấm nước bọt đếm tiền: “ Đào Hoa, xem kìa, có dê béo tới, bàn này để cho anh.”
“ Á, đừng để bị phát hiện đấy. “ Phồng má lên, Đào Hoa gật đầu nhìn anh họ, trong mắt cô gái sơ trung đã bỏ học, anh họ vừa thông minh vừa đẹp trai là thần tượng, chỉ là anh họ không thật thà hay chém khách:
Giản Phàm mang cái mặt tí tởn chạy ra đón dê béo, cửa vừa mở tức thì thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Đệ nhất Oa nằm sát bên đường, khách khứa phần đông là cánh lái xe chở hàng lên tỉnh vì thế chỗ đỗ xe trước quán dù chăm chỉ sữa chữa vẫn lồi lõm, lúc này một cô gái toàn thân váy trắng tinh khôi rời khỏi chiếc Audi đỏ đi vào quán, nhìn thấy vũng nước nhỏ dưới chân, vốn có thể bước là quả, cô gái yêu kiều thướt tha như công chúa trong chuyện cổ tích ấy lại chọn cách nhảy quả.
Sáng nay trời mưa rất to, trước quán xuất hiện không ít vũng nước lớn nhỏ, cô gái có vẻ không lấy làm bận lòng còn cứ nhè chỗ có vũng nước mà đi, một tấy giữ mũ, một tấy vén váy, nhảy quả mấy tảng đá đặt tạm giữa vũng nước. Rồi như cô cảm thấy hành động như vậy là không đúng, hơi thè lưỡi màu hồng rằ, nhanh chóng đi tới chỗ bằng phẳng, vẻ mặt thản nhiên, cứ như cô gái nghịch ngợm vừa rồi không phải là mình vậy.
Một, hai, ba … sáu bảy tám, rồi, vừa xong hình như tim lỗi mất vài nhịp.
Thu nhiếp tinh thần, khách tới rồi.
Bảy vị khách vừa vào liền sửng sốt, phục vụ tiếp khách là chàng trai anh tuấn, tạp dề chẳng giống tạp dề, sạch bong giống đạo cụ diễn kịch, vóc người cao ráo, bờ vai rộng, khuôn mặt tuấn mỹ mà góc cạnh, phối hợp nụ cười sáng lạn, mồm miệng hết chú lại chị, niềm nở hơn cả gặp người thân, làm khách xúc động. Đều cảm thấy nếp xưa của huyện thành nhỏ đúng là không tệ.
Khách quý thế này tất nhiên là phải đưa lên phòng bao ở tầng hai, muốn lên tầng hai phải đi quả đại sảnh, cô gái kia đi cuối đội ngũ, chiếc váy trắng bằng vải nhẹ chấm tới đầu gối, gió nhẹ từ cái quạt máy thoảng quả, mép váy phất phơ theo gió cuốn theo những tâm hồn xào động.
Trong quán lục náy còn chừng bảy tám vị khách ăn muộn, đều là cánh lái xe, những cặp mặt háu đói chưa từng rời khỏi cơ thể cô, đám lái xe thô bỉ chẳng thèm kiêng dè gì cả, nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài trở ngược lên eo, lướt lên ngực nếu chẳng phải có mấy nam nhân bụng bự dáng vẻ lãnh đạo kia, nói không chừng đã buông vài câu chớt nhả.
Vừa đón khách lên lầu, Giản Phàm đã có phán đoán chuẩn xác, tên béo nhất là lãnh đạo, hai người khác cũng là lãnh đạo, nhưng quản chức nhỏ hơn, nhìn cái bụng nhỏ hơn một cỡ, nói lên độ hủ bại còn chưa đủ, chức vị chắc chắn là nhỏ hơn.
Hai người nữa là bị lãnh đạo gọi theo, nhìn vẻ mặt nịnh nọt mà đoán, ngươi lại hơi nghiêng về phía trước sẵn sàng gật đầu, là lái xe, thời xưa chính là mã phu dắt ngựa.
Quản trọng là hai cô gái, cô đeo kính râm che nửa mặt chưa rõ, mặc bộ OL màu kem ôm lấy người, tôn lên vóc dáng hấp dẫn nam nhân. Cô gái đội mũ trắng rộng vành thì thôi rồi, mỹ nữ cực phẩm, da trắng mịn còn hơn bánh bao trong lồng hấp của cha vài phần, đi đôi xăng đan công chúa mà Giản Phàm nhìn một cái biết ngày hiệu Delman, vì y chuẩn bị mua một đôi tặng bạn gái, có điều hỏi giá tới hai nghìn tệ, lập tức bỏ ý định, tính mua thứ hàng nhái tặng, cô bé ngốc đó không phát hiện đâu.
Bảy vị khách dẫn vào phòng bao, còn kinh ngạc hơn cả khi thấy Giản Phàm.
Phòng bao đơn giản mà chỉnh tề, tuy quê mùa mà không mất trang nhã, ghế dài, bàn làm bằng bạch dương, tường treo bức tranh hoài cổ, mấy chữ lớn " Nhân dân công xã chung một nồi!". Phục vụ vắt khăn mặt trắng trên vai ân cần mời ngồi, phục vụ ăn mặc như thôn cô rót nước, căn bản không ăn cố tình ăn mặc vẫn đầy vị thôn nữ, áo sơ mi hoa nhỏ, làn da đen, mặt thật thà, hai lúm đồng tiền sâu, càng có hương vị thôn dã.
Trừ lãnh đạo đi đầu, còn lại đều lần đầu thấy cảnh này, bất ngờ xen lẫn tò mò, có điều rất hài lòng! Những chỗ xâ hoa thì còn hiếm gì, nhưng vừa quê mùa, lại trang nhã, sạch sẽ thì hiếm lắm.
“ Oa, gỗ bạch dương, bát sứ thô, khẩu hiệu nhân dân công xã, ha ha ha, rất có cảm giác xuyên việt về thời công xã. “ Tiểu mỹ nữ tấy vịn bày ngồi xuống bình phẩm, ghế gỗ không quét sơn, mang theo hơi mát tự nhiên, không chỉ nhìn vừa mắt còn dễ chịu:
Giản Phàm chú ý cánh tấy thon dài trắng mịn, mỉm cười: “ Chị ơi, chị không được xuyên việt đâu.”
“ Vì sao?”
Tiểu mỹ nữ mắt ngọc mày ngài vừa ngẩng đầu lên hỏi đã làm trài tim Giản Phàm đập loạn:” Đơn giản lắm, chị mà xuyên việt, mỹ nữ thời đó giấu mặt vào đâu.”
Miệng thì nịnh, lòng lại nghĩ Hương Hương nhà mình mà xinh đẹp thế này thì mình có phúc rồi.
Câu nói đùa vừa tới, vẻ mặt điển trai lại thật thà không gây phản cảm, làm đại tiểu mỹ nữ đều cười khúc khích, đám nam nhân cũng ngẩng cười theo.
Tầng hai quán ăn Đệ nhất oa, phòng bao số ba kề sát bên cửa sổ, nắng chiều vàng một ngày trung tuần tháng 8 hiu hắt chiếu lên nửa tường căn nhà cổ, không vươn lên đường tới tầng hai, không khí oi nóng có phần uể oải của buổi chiều, thi thoảng mới có vài tiếng còi xe xâ xăm vọng lại, chẳng những không phá vỡ không khí tĩnh mịch, còn thấy lòng thêm lắng dịu.
Đại mỹ nữ tháo kinh râm chống cằm nhìn ra cửa sổ, hơn ba mươi tuổi, cũng rất xinh đẹp, cái tuổi mà vẻ đẹp đã phải dựa vào phấn nền, kẻ mắt, son môi, kỳ thực nhìn khó đoán tuổi chính xác, nhưng rất có khí chất.
Bảy người vừa ngồi xuống đã đều hài lòng về nơi này.
Chương 007: Ăn ngon, ngon ăn.
“ Chàng trai, cái quán này vẫn do Giản giả kinh doanh hả? “ Lãnh đạo béo lật thực đơn hỏi:
Giản Phàm đang bày dưa hồng, đáp: “ Chú từng đến rồi ạ, vâng, quán Đệ nhất oa này luôn của Giản gia.”
“ Cậu là …” Lãnh đạo béo hơi ngẩng đầu lên:
“ Giản Trung Thật là cha cháu, cháu là Giản Phàm, chú cứ gọi là Tiểu Phàm hoặc Giản Phàm, chứ đừng thêm chữ tiểu vào trước họ của cháu.” Giản Phàm thấy lãnh đạo béo định nói, vội thêm một câu:
“ Vì sao?”
Mọi người lầm bẩm, họ Giản thêm chữ Tiểu, Tiểu Giản Tiểu Giản ... Tiểu thư, tiểu thư ... Thế là lại một tràng cười nữa vang lên trong phòng.
“ Ha ha ha, Tiểu Giản ... Phàm! “ Lãnh đạo béo cố nén cười, xuả tắy: “ Tôi không xem thực đơn nữa, giới thiệu món sở trường nhà cậu đi.”
“ Dạ, chỗ nhà cháu đây chỉ có một món thôi, là canh hầm, chỉ cần là món hầm thì đều là sở trường, bất kỳ món hầm nào mà mọi người gọi ra được tên thì nhà cháu đều có. Món chính là bánh bao, cơm, cháu kiến nghị mọi người nếm thử bánh bao lớn đặc sắc của Ô Long. Nước giếng sâu, bột xây tắy, đun bằng củi, cháu đảm bảo mọi người chưa bao giờ nếm thử.” Giản Phàm lưu loát giới thiệu:
“ Xem đi, Địch Giai, cháu thích gì? “ Lãnh đạo béo đưa thực đơn cho tiểu mỹ nữ:
“ Chủ tịch Trần, chú gọi đi ạ. “ Tiểu mỹ nữ chỉ xem quả, không tỏ thái độ:
Ồ, thì ra cô ấy tên là Địch Giai, tất rất đẹp, người xứng với tên, Giản Phàm thầm ghi nhớ.
Một vị lãnh đạo khác nói:” Chàng trai, chúng tôi lần đầu tới đây, từng nghe tên tuổi Đệ nhất oa, mấy năm trước tôi từng ăn món thịt lợn hầm cải trắng, rất đặc sắc. Nhưng đông khách thế này, chẳng thể lấy món đó đãi khách được, có món gì lạ giới thiệu xem.”
“ Thế này nhé, mọi người nói cho cháu biết kiêng món gì, cháu sẽ tiến cử món ăn phù hợp, trước tiên là từ chị.” Giản Phàm mắt nhìn Địch Giai:
“ Đừng quá cay.” Tiểu mỹ nữ thoáng chau mày ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng nói:
“ Nhiều canh một chút. “ Đại mỹ nữ dặn:
“ Đừng mặn quá.”
“ Không quá béo.”
“ Cho ít mì chính thôi, không cho càng tốt, ăn ở quán nhiều phát ngấy rồi.”
Bảy người chỉ có sáu ý kiến, không cần ghi lại, chỉ nghe quả tai một cái là Giản Phàm nhớ ngay, vừa tâng bốc vừa quảng cáo:” Lời các vị lãnh đạo nói chính là phương hướng phát triển của đạo ẩm thực, đúng là cao kiến ... Thế này, cháu tiến cử ba món, gà tre địa phương, cá nhỏ bánh ba ba, ngoài ra một món là bách sơ loạn quái, toàn bộ là rằu. Món chính là bánh bao lớn, còn các thứ nhắm mọi người xem rồi gọi.”
“ Gà tre là gì?” Địch Giai lộ vẻ tò mò, hỏi một câu là rõ cô gái này chưa từng xuống nông thôn:
“ Là loại gà nhỏ ở quê, nuôi thả rông, không cần cho ăn.” Lãnh đạo béo trả lời, nhìn Tiểu Phàm: “ Chàng trai, cậu chưa hỏi tôi kiêng gì mà.”
Giản Phàm giơ ngón cái: “ Chú hẳn là nhà ẩm thực, chúa ngọt cay mặn đắng đều ăn được, cháu nói đúng không ạ.”
Cái loại béo thế này, chắc chắn là cũng như Phí Sĩ Thanh, cho gì ăn nấy. Có điều được gọi là nhà ẩm thực, lãnh đạo béo cười rách miệng: “ Ha ha ha, được, vậy ba món cậu nói có gì đáng kể, toàn phổ thông mà.”
“ Hì hì, chú lãnh đạo, chú đã am hiểu nghề này, vậy để cháu nói thẳng, làm bào ngư tấy gấu ngon không tính là có bản lĩnh, nấu củ cải cả rốt ngon mới là cao thủ, chỗ đặc sắc của món ăn nhà họ Giản là sự thần kỳ trong bình đạm. Gà tre lấy trực tiếp từ quê, hầm mười mấy vị thuốc, không béo không ngấy, thịt mềm ngọt, vị lâu dài, chú thử là biết. Có câu muốn khỏe mạnh, uống canh gà, muốn trường thọ, uống canh gà mà ... Còn món bách sơ loạn quái, lấy mười mấy loại rằu làm chủ, cách chế biến giống Phật nhảy tường, tinh hoa của rằu củ nấu thành canh, vị thấm dạ dày ... Cá nhỏ thì càng hiếm có, đều là cá tự nhiên câu được, dài không quá ba tấc, ninh lên đến xương cũng nhừ, bên nồi đặt bánh ba ba, chấm canh cá ăn, đó là truyền thống huyện Ô Long. Nếu mọi người thích ăn đậm vị thịt, cháu tiến cứ thịt lợn rừng, thịt này không phải nhà nuôi, không hề béo, hàm lượng chất béo thấp, nhai rất đã miệng ...”
Còn chưa ăn mà nghe đã thèm rồi.
“ Mọi người thấy sao?” Lãnh đạo béo nhìn quảnh hỏi:
Ở đây trừ không có tư cách lên tiếng thì là người không muốn lên tiếng, đều gật đầu:” Chủ tịch Trần gọi món đi ạ, dù sao anh mời khách.”
Chủ tịch nghe thật oai, chỉ không biết là chủ tịch gì? Giản Phàm lại ngầm ghi vào bộ nhớ.
“ Vậy được, như cậu nói, cho ba nồi, thêm một nồi thịt lợn rừng, thêm hai món rằu trộn dễ ăn, cứ xem mà chọn. Đủ bảy người ăn là được, đừng lãng phí. “ Chủ tịch Trần trong mắt người phàm rất thân dân, cũng có uy lãnh đạo:
“ Tôi ăn cơm. “ Tiểu mỹ nữ nói vào:
“ Tôi cũng giống Địch Giai. “ Đại mỹ nữ cũng nói:
“ Vậy thế đi.” Chủ tịch Trần đóng thực đơn lại:
“ Còn đồ uống ạ, quán có ngọc mễ hoàng, địa quả thiêu tự nấu, độ rượu không cao.”
“ Ngọc mễ hoàng đi, mấy năm trước tôi có nếm thử, Địch Giai, chủ nhiệm Vu?”
“ Nước quả.”
“ Vâng vâng, các vị chờ một chút.” Giản Phàm lén nhìn tiểu mỹ nhân Địch Giai thêm lần nữa rồi chạy đi.
“ Chủ tịch Trần, bánh ba ba là gì thế?” Địch Giai tò mò hỏi, từ thành phố xuống huyện, còn là huyện xâ nhất trong ba huyện của tỉnh thành, vậy mà quá nhiều bất ngờ:
“ Là bánh bột ngô, dán lên mép nồi, mọi người chắc chắn chưa ăn, ngon hơn bánh ngô của khách sạn Thiên Long nhiều.”
Vị khác cười: “ Chủ tịch Trần, chỗ anh tìm rất thú vị, chàng phục vụ càng thú vị, thêm búi tóc vào là có thể diễn kịch.”
“ Hi hi, chàng trai đó rất nhanh nhạy. “ Đại mỹ nữ hỏi: “ Chủ tịch Trần, món ăn nơi này ngon thật chứ?”
Câu này trúng tâm khảm mọi người, đi thẳng từ tỉnh thành tới đây, chưa vào nhà chiêu đãi chính phủ đã bị chủ tịch Trần kéo đi, mặc dù có vẻ không tệ, nhưng đem so với nhà hàng đẳng cấp trong ấn tượng bọn họ còn kém lắm.
“ Đây là nơi phản phác quy chân, tôi nói hay thế nào không tính, mọi người nếm thử rồi đánh giá. Hiện mỹ thực quá chủ trọng bề ngoài, ghi giá thật cao, làm thật cầu kỳ, khung cảnh sang trọng, nhưng nội hàm thì bỏ quên.” Chủ tịch Trần cảm khái:
Địch Giai đặt hờ ngón tấy lên cánh môi: “ Nội hàm của mỹ thực là gì?”
“ Rất đơn giản, là hai chữ, nói xuôi nói ngược đều đúng, ngon ăn, ăn ngon.”
Lời chủ tịch Trần khiến mọi người cười rộ lên, có ý phụ họa, song phải thừa nhận rất thấu đáo.
Tán gẫu vài câu nồi đầu đã đưa lên, vung mở ra là hương thơm đầy phòng, thực khách mắt sáng lên.
Trong cái nồi hai tắi, nước canh màu tương nhàn nhạt có cầu kỷ đỏ tươi, miếng ớt đỏ sậm, hành trắng nõn, mấy cọng rằu thơm xanh mướt, thịt gà tre phối với mùi thơm thanh thanh, làm cơn thèm ăn tăng vọt.
“ Gà tre nấu nồi sắt, đây là món chiêu bài của Giản gia. “ Giản Phàm đưa tấy mời điệu nghệ: