“ Tổng giám đốc, chúng tôi đang đợi ... Cậu ấy tới rồi ạ, đợi chút ạ ...”
Trương Khải đang nói chuyện điện thoại thì Hà Phương Lộ chọc chọc vai chỉ bãi đỗ xe, người đi xuống là Giản Phàm, vội vàng chạy tới.
Đồ tây thẩm màu thẳng tắp, giày da không một hạt bụi, tằng sợi tóc gọn gàng, Giản Phàm trông hết sức tinh thần, nách kẹp một cái hộp bạc, mơ hồ cảm nhận được bên trong chứa cái gì, hai vị ra đón chưa lên tiếng, Giản Phàm đã khoác vai Trương Khải: “ Giám đốc Trương, phải ăn kiêng thôi, mỗi lần gặp anh là béo lên một cỡ.”
Trương Khái thấy Giản Phàm thân thiết như thể chưa xảy ra chuyện gì thì thở phào, Giản Phàm lại quảy sang chỉ Hà Phương Lộ: “ Trợ lý Hà, bảo Hán Dũng nhà cô, ân tình này phải trả đấy.”
Hà Phương Lộ khẽ gật đầu, biết chỉ chuyện Tiết Hán Dũng hẹn y tới: “ Giản Phàm, anh đừng nghĩ chúng tôi xấu như thế ... Hợp tác cùng phát triển mà, có bí phương của anh và đầu tư của Cửu Đỉnh, không bao lâu sau sẽ hình thành hiệu ứng thương hiệu ở Đại Nguyên, Lục Vị Trai cũng là chế độ cổ phần mà? Đây chẳng phải là chuyện hai bên cùng có lợi hay sao?”
“ Đúng đúng đúng, ông chủ Giản, tuy bây giờ món thịt ngâm thịnh hành khắp Đại Nguyên, nhưng nếu chế biến đóng gói, mang vào siêu thị bán, tương lai có thể mở rộng toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc, tương lai vô hạn ...” Trương Khai vẽ ra tiền đồ bao la:
“ Các người vòng đi vòng lại chỉ muốn bí phương chứ gì? Đây này cầm lấy đi ...” Mấy câu này Giản Phàm nghe đã chai tai rồi, đưa cái hộp tới:
Trương Khải ngớ người, rồi rít xuả tấy không dám nhận, Giản Phàm lại đưa Hà Phương Lộ:” Trợ lý Hà, đây là hàng thật đấy, không muốn à?”
“ Đừng trêu chúng tôi nữa.” Hà Phương Lộ vài phần tức giận, cô không tin Giản Phàm dễ dàng nhả ra thứ giá trị như thế:
“ Ha ha ha, tôi thành tâm cho mà các người không dám lấy, để xem tổng giám đốc Tương có dám không?” Giản Phàm cười lớn thong thả đi tới:
Hai người kia hoang mang nhìn nhau rồi đuổi theo, Hà Phương Lộ đi trước dẫn đường tới phòng bao, cửa mở rằ, bên trong phòng đang cười nói liền ngưng bặt. Giản Phàm nhìn liếc quả một vòng rồi đi thẳng vào chỗ ngồi, đặt hộp bạc lên bàn, ra hiệu Hà Phương Lộ đóng cửa lại, nói thẳng vào chủ đề: “ Nhân cơ hội này kết thúc nhanh chóng, hiệu tương La giả vang danh tiên hạ 400 năm, dựa vào bí phương độc nhất vô nhị này, hôm nay tôi vén màn bí ẩn, tìm cho báu vật chủ nhân mới.”
Nói rồi mở hộp rằ, bên trong bọc bởi từng tầng lụa vàng, Giản Phàm nhẹ nhàng mở từng tầng thu hút ánh mắt mọi người, chỉ Tằng Nam là nhíu mày không rõ Giản Phàm định làm gì, cảm giác trạng thái của y hơi khác thường.
Ai nấy nín thở, đó là truyền thuyết lưu truyền từ lâu, La giả bằng vào bí kỹ bất truyền này đưa tài nghệ nấu ăn lên đỉnh cao, trải quả bao triều đại mà không suy vong, Đây cũng là câu chuyện bi thảm, vì giữ gin nó mà diệt môn, lại trải quả nhiều năm thương hải tắng điền tựa như từ nay mãi mãi thất truyền lại lần nữa xuất hiện, ngọt bùi chưa cay trong đó e rằng ai nghe cũng phải nhỏ vài giọt lệ.
Lụa đã mở hết, lộ chân tướng, Giản Phàm khẽ đặt cái hộp giữa bàn ăn, cuốn sách mong mỏng, cũ kỹ, đạm mùi năm tháng, chữ
bí chế thập lục vị" hiện ra thang thương,
khiến cả phòng im phăng phắc.
Đôi mắt như biển sâu của Giản Phàm từ từ nhìn từng người đang chằm chằm hướng về cuốn cổ phổ, có hoang mang, có tham lam, có sùng kinh, đến khi nhìn tới Tương Địch Giai, cô như bị kim đâm, tiềm thức né tránh, như tình cảm tinh khiết nhất vì có ý đồ bất chính dính vào, khiến cô không còn có thể thản nhiên đối diện với chàng trai này.
Thân Ngưng Sương thu ánh mắt lại, có chút đắc ý nhìn Giản Phàm, trước đó con trai bà định ra đón, nhưng bà ngăn cản, kết quả đúng như dự liệu, Giản Phàm vẫn tới, ngoan ngoãn mà tới, không cần biết là vì khoản tiền đầu tư, hay là vì tình cũ khó quên, cuối cùng vẫn phải cúi đầu mà tới rồi, đó là thắng lợi, thắng lợi cuối cùng của Tương gia.
“ Tổng giám đốc Tương, bác trai bác gái, và chị Tương nữa, để mọi người đợi lâu, trước tiên tôi xin lội vì thái độ trước kia, không phải tôi từ chối các vị, mà tôi từ chối rất nhiều nhà, bất kể là muốn liên doanh hay muốn mua đứt, tôi đều từ chối dứt khoát. Không phải vì tôi muốn độc chiếm miếng bánh này, cũng không phải lòng tôi còn phẫn hận ... Dù thế nào, tôi từ chối làm tổn hại tình cảm của mọi người, vì thế tôi xin lỗi.” Giản Phàm chưa bao giờ trang trọng như vậy, hơi khom người xuống, nói rất chân thành:
Không ai ngờ mở màn lại là như thế, đều sửng sốt.
Mọi người cứ nhìn nhau, cả Tằng Nam và Đường Đại đều khó hiểu, Tương Địch Giai vẫn cúi đầu, không khí có phần quái dị, Tương Cửu Đỉnh lên tiếng cười ha hả: “ Ha ha ha, đừng khách sáo, Giàn Phàm, chúng ta là chỗ quen biết lâu năm mà, nhiều năm trước tôi mời cậu tới Cửu Đỉnh cầm thìa, cậu lại đi làm cảnh sát, không ngờ cuối cùng cậu vẫn đi trên con đường này ... Dù thế nào, chúng ta cùng tới đây rồi, tôi rất kỳ vọng vào chuyện hợp tác của chúng ta đấy.”
Xem chừng có vẻ Tương Cửu Đỉnh tự tin lắm, Tiết Hán Dũng cũng vào hùa vài câu, cả nhà Tương giả thì vì lý do này mà tỏ thái độ hoan nghênh, Tằng Nam cũng vui vẻ nhìn hai bên hợp tác, chỉ có Đường Đại Đầu khó chịu, cảm giác đám người này liên hợp chèn ép Giàn Phàm, cướp đồ của y vậy, mặt mũi không dễ coi nữa.
“ Ha ha ha, tổng giám đốc Tương đừng vội, tôi chưa nói hết mà.” Giản Phàm tủm tỉm cười:” Tôi e chúng ta không thể hợp tác.”
“ Cái gì?” Tương Cửu Đỉnh nói lớn, mặt tái đi, nụ cười mấy người khác cũng cứng đờ, Thân Ngưng Sương mắt tóe lửa định đứng lên, bị chồng kéo xuống, tức giận nhìn con gái:
Tương Địch Giai cứ như làm sai chuyện gì, vẫn cúi đầu im lặng, không ngờ Tằng Nam lại là người lên tiếng đầu tiên, chỉ mặt Giản Phàm mắng: “ Giản Phàm, đừng có cứ phá hoại phong cảnh như thế được không, mọi người ngồi cùng một chỗ không dễ dàng, để anh hất nước lạnh đấy à? Chuyện cũ quả rồi thì bỏ quả đi.”
“ Tằng Nam, sao cô nói như thể là lỗi của Giản Phàm hết vậy hả? Không hợp tác thì thôi, cậu ấy có lỗi với ai chắc? Lại không cướp đoạt gì của các người, cũng không nợ nần gì ai hết.” Đường Đại Đầu không nhịn nữa rồi, vỗ bàn một cái trừng mắt với Tằng Nam:
“ Này, anh không hiểu chuyện này, đừng xen vào.” Tằng Nam trừng mắt lại:
Đường Đại Đầu chẳng nể nang ai : “ Vậy mời tôi tới làm quái gì hả?”
Không khí tức thì trở nên căng thẳng, Tương Cửu Đỉnh vội vàng lên tiếng hòa hoãn: “ Mọi người, nghe tôi nói một câu đã ..Giản Phàm, có điều kiện gì chúng ta có thể đàm phán ... Nào nào, ăn cơm, ăn cơm đã nói ...”
“ Đợi đã, đừng vội ăn, không hợp tác không có nghĩa là mọi người không được toại nguyện.” Giản Phàm xuả tấy ngăn cản:
“ Cậu có ý gì?” Tương Cửu Đỉnh thấp tha thấp thỏm:
“ Không có ý gì cả, không hợp tác vì bí phương này không phải của tôi, anh thèm muốn thứ trong tấy tôi mà tôi không phải chủ nhân.” Giản Phàm đưa tấy cản Tằng Nam mơ hồ nhận ra điều gì, tiếp tục nói: “ Tôi vốn cho rằng hiệu tương La giả gì đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, rồi một ngày có người đưa cuốn bí phương trăm năm này tới trước mặt, tôi không dám tin. Khi tôi dựa theo bí phương làm ra món ăn khiến cha tôi vất vả mấy chục năm, tôi hưng phấn nhiều ngày không ngủ, suýt bị thần kinh ...”
Chuyện này chỉ có Tằng Nam biết, khi đó Giản Phàm đúng là như tẩu hỏa nhập ma vậy.