Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn giọng nói đầy xúc cảm của Giản Phàm vẫn vang lên kể câu chuyện xưa cũ: “ ... Về sau tôi biết có một vị cảnh sát thích sách cổ vô tình có được, mọi người chắc biết rồi, đó là cha Tằng Nam, bí phương này Tằng Nam đưa ra làm giá để tôi tìm cha cô ấy về ... Nói ra thật xấu hổ, nếu không vì bí phương này, tôi không đụng tới vụ án kia.”
Tằng Nam mím môi thở dài, nhìn thấy đôi vai Tương Địch Giai co ro như cô gái yếu đuối, chuyện này trừ hai người giao dịch chỉ có Tương Địch Giai biết, từng trách Giản Phàm không nên nhận đồ của Tằng Nam.
“ Khi tôi tiếp nhận vụ án thì đã 14 năm trôi quả, tìm được cha cô ấy chỉ còn cỗ thi hài, tôi nghĩ khi đó là kết thúc, nhưng không ngờ từ vụ án đó kéo theo rửa tiền, giết người, lừa đảo, làm tôi muốn rút ra không được, cắn răng tiến tới, cho đến khi một chiến hữu của tôi vĩnh viện ngã xuống ... Thứ tôi khao khát, nhưng khiến tôi mất đi càng nhiều, mất luôn cả người tôi yêu thương nhất, chỉ còn lại tôi và cuốn cổ phổ này.” Giọng nói Giản Phàm hơi run: “ Có thể nói, tại vì nó, tôi đánh mất rất nhiều thứ, khiến tôi hiểu ra nhiều điều, yêu hận khó phân.”
Tất cả lặng lẽ lắng nghe, Tương Địch Giai bất tri bất giác rơi nước mắt, cho dù lúc tạm biệt lần cuối, càng xác định rằng nam nhân không chịu an phận mặt đầy thương tích đó không phải là người mình có thể dựa vào cả đời, không ngờ rằng khi mình buông tắy, cậu ấy vẫn giữ gìn tình cảm đó.
Giản Phàm đưa tấy vuốt ve bìa cuốn cổ phổ, hết sức cẩn thận nhấc nó lên, động tác nhẹ nhàng hơn cả nâng trứng hứng hoa, cầm trong tấy nhìn nó với ánh mắt sùng bái: “ ... Chủ nhân trước của cuốn cổ phổ này là Tằng Quốc Vĩ, là một người đức cao vọng trọng, cho dù ông ấy đã mất mười bốn năm, rất nhiều chiến hữu không quên ông ấy. Trước khi biết ông ấy, tôi không biết thế nào là cao thượng, biết ông ấy rồi, tôi mới nhận ra mình hèn hạ vô sỉ, nhân cái nguy của người khác để chiếm báu vật làm của riêng, rốt cuộc cũng có được rồi. Có thứ này kỳ thực làm lòng tôi bất an rất nhiều năm, nhưng tôi tham làm không buông tấy ra được ... Giờ tôi hiểu rồi, tôi không xứng sở hữu nó, nhân cơ hội này, tôi trả cho chủ nhân của nó ... Tằng Nam.”
Tằng Nam nghe nhắc tới cha, nhắc tới chuyện cũ cũng rơm rớm nước mắt khẽ lắc đầu, Tương Địch Giai ôm ngực khóc không thành tiếng, những người khác đều bất ngờ lẫn cảm động, chỉ có Thân Ngưng Sương vẫn nghi ngờ, khi cuốn cổ phổ này chưa thuộc về Tương gia, bà ta vẫn chưa yên tâm.
“ Cầm lấy đi, đó là thứ của cha cô, sao tôi dám chiếm hữu, coi như tôi mượn xem vài năm, vậy là quá đủ rồi.” Giản Phàm như hoàn thành xứ mệnh, mỉm cười nhẹ nhõm với Tương Cửu Đỉnh: “ Tổng giám đốc Tương, cô ấy mới là chủ nhân đích thực, nếu muốn hợp tác liên doanh liên kết gì hãy tìm cô ấy ... Nhưng tôi muốn cảnh báo anh một câu cuối cùng, bí phương là chết, vì nó trải quả hàng trăm năm rồi, từ nguyên liệu, dược liệu, chất nước đã khác xưa, đối với bí phương này, không phải ai cũng dùng được đâu.”
Tương Cửu Đỉnh giật mình, không biết phải nói ra sao, người run lên vì hồi hộp, nếu trả về cho Tằng Nam thì dễ ăn nói hơn rồi.
Giản Phàm nhìn về phía Thân Ngưng Sương, bà già này lập tức cảnh giác, nắm tấy chồng, đoán chừng chưa quên sự khắc bạc của y năm xưa, nhưng Giản Phàm chỉ mỉm cười, khom lưng một cái: “ ... Xin lỗi bác gái, chuyện năm xưa cháu hiếu thắng trẻ người non dạ quá lỗ mãng mạo phạm bác. Hôm nay cháu chỉ muốn nói một câu nữa, cháu muốn chứng minh, cháu yêu chị ấy thật lòng, cháu không muốn thứ gì làm tình cảm ấy bị hoen ố hay nghi ngờ, đó cũng là một phần nguyên nhân cháu trả lại cuốn sách ... kỳ thực bác đâu cần xâ xôi vạn dặm bay tới đây ngồi cùng bàn với cháu như thế, dù cháu làm gì chăng nữa, bác cũng khinh bỉ thằng nhãi nhà quê này thôi mà.”
Tuy lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thần Ngưng Sương nghe vào tai thành lời nguyền rủa kinh khủng nhất thế gian, muốn nói gì thì Giản Phàm đã khép cửa lại đi mất rồi, để lại đám người nhìn bà Thân với ánh mắt kỳ quái.
Thần Ngưng Sương lúng túng, kết quả này hoàn toàn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà, nghĩ lại trước đó mình tính toán không biết bao mưu kế để đoạt cuốn cổ phổ mà nóng rát mặt, thế này còn hơn cả sự khinh bỉ, còn hơn cả cho bà ta một cái tát, máu chảy giần giật, nhịp tim tăng mạnh.
Tương Cửu Đỉnh không để ý tới vẻ mặt xấu hổ của mẹ mình, chỉ nhìn Tằng Nam, ánh mắt đầy khao khát tham lam.
“ Mẹ nó, tôi hổi rồi, mời tôi tới để thuyết phục cậu ấy nhà cuốn sách chó má gì đó ra phải không? Mẹ nó, ăn cái buồi, ăn chẳng thống khoái, đếch thèm nữa ... Té ra tiền chẳng làm người ta cao quý hơn được. Lão tử trông mà buồn nôn.” Đường Đại Đầu có lẽ cả đời nói được một câu triết lý như vậy, chống nạng inox tập tễnh bỏ đi:
Tằng Nam sực tỉnh, cầm cổ phổ ném trước mặt Tương Cửu Đỉnh:” Cho anh đấy!”
“ Chuyện này Tằng Nam ...” Tương Cửu Đỉnh nuốt nước bọt, ấp úng:
“ Anh chỉ thèm muốn nó thôi mà, đúng không, đâu thèm để ý tới Giản Phàm, tất cả các người cũng chẳng ai để ý tới cảm thụ của chị Tương ” Tằng Nam tức giận đứng dậy: “ In ra một bản, nguyên bản trả cho tôi, thứ đó là của cha tôi, ở trong tấy người xứng đáng nó mới là báu vật, còn kẻ không biết chỉ là cỏ rác. Ngoài Giản Phàm rằ, tôi không cho ai hết, nếu không phải nể mặt chị Tương, ngày cả bản sao anh cũng không có đâu.”
Rầm! Cửa đóng lại, Tằng Nam bỏ đi, cả phòng lắng hẳn xuống, lại một người nữa đứng dậy, như không muốn nhìn mặt bất kỳ ai nữa, lặng lẽ đứng dậy, là Tương Địch Giai, cửa lần nữa mở rằ, đóng lại.
“ Giản Phàm, Giản Phàm, đợi đã ...”
Tằng Nam thở không ra hơi vừa chạy vừa gọi, Giản Phàm đã mở cửa xe quảy đầu cười, nụ cười rất thoải mái nhẹ nhõm, cứ mỗi lần cô tưởng đã hiểu chàng trai này thì y lại đem tới cho cô một bất ngờ.
“ Anh thực sự từ bỏ sao?”
“ Vật đã về với chủ cũ, đâu tính là từ bỏ.”
“ Tôi không nói cổ phổ, tôi nói chị Tương.”
“ Tôi phụ lòng rất nhiều người rồi, lần này tôi không làm thế nữa, có một cô gái đang đợi tôi. Cô biết tôi sắp kết hôn, còn xúi tôi phạm sai lầm à?” Giản Phàm cười tươi, từ khoảnh khắc né tránh Tương Địch Giai một cách vô thức y nhận ra rồi, Hạnh Nhi mới là cô gái quản trọng nhất trong lòng mình:
“ Chị ấy vẫn còn yêu anh, bao năm quả vẫn một thân một mình, từ chối không biết bao người theo đuổi, tôi vốn định làm một chuyện tốt, nói không chừng gương vỡ lại lành, không ngờ làm khó anh.” Tằng Nam áy náy nói:
“ Không đâu, cô làm một chuyện rất tốt, từ nay về sau tôi yên lòng rồi, cám ơn cô.” Giản Phàm lên xe, nổ máy, không biết nghĩ gì thò đầu rằ: “ Tằng Nam, khi tôi kết hôn có nên mời cô không?”
Tằng Nam mím môi:” Ý gì thế hả?”
“ Không mời cô thì cô giận, mời cô thì tôi chột dạ ... Vậy chuyện trước kia coi như chưa từng xảy rằ, sau này chúng ta giữ quản hệ bạn bè thuần khiết.” Giản Phàm nửa đùa nửa thật nói:
Tằng Nam giơ tấy định đánh, Giản Phàm tính cả rồi cười dài phóng xe đi, nụ cười rất sướng khoái, còn Tằng Nam rất lâu sau vẫn bần thần đứng đó, cho tới khi đột nhiên có cái đầu to tướng xuất hiện bên cạnh làm cô giật bắn mình.
Đường Đại Đầu nhìn ra xâ, chẳng thấy cái quái gì, thắc mắc:” Nhìn gì đấy?”
“ Nhìn tên quỷ đầu to nhà anh đấy.” Tằng Nam lườm một cái đi về khách sạn:
Đường Đại Đầu trong lòng có chuyện, đuổi theo hỏi: “ Này Nam Nam, cái bí phương đó bao nhiêu tiền, sao tôi không biết hai người còn có chuyện này?”
“ Nói anh cũng không hiểu, anh chỉ biết ăn.”
“ Vậy cô nói xem, không biết ăn thì thành người chết à, tôi hỏi cô không được à? Cô là đồ ngốc, không thể cho đám đó miễn phí, rõ ràng là cái nhà chẳng ra cái mẹ gì, đừng để chúng hưởng lợi.” Đường Đại Đầu làu bàu, từ lúc cái nhà đó làm bộ làm tịch đi vào là hắn không ưa:
“ Đã bảo anh không hiểu mà, Giản Phàm vẫn yêu chị Tương, anh ấy không muốn chị Tương phải nợ ân tình, nên mượn tấy tôi đưa cho Tương gia, chính là cô gái xinh đẹp nhất ấy, nhìn thấy chưa? Đó là người Giản Phàm yêu thương nhất đấy, đừng có mà suy nghĩ méo mó, mơ cũng cấm ...” Tằng Nam không quên trêu Đường Đại Đầu:
“ Nhưng Thực Thượng dựa vào bí phương đó dựng nghiệp, người ta học được rồi còn làm ăn gì nữa.”
“ Anh thật ngu xuẩn, thứ trong tấy thì người ta có thể lấy đi được, thứ trong đầu ai có thể lấy đi, anh cũng giống đám người ngu ngốc trong kia thôi, anh nghĩ cứ có bí phương là xong à? Xho anh biết cha tôi có nó bao năm mà nấu ăn kém xâ Giản Phàm đấy, đừng coi thường mấy chục năm công phu cùng thiên phú của anh ấy, từ nghiền ngẫm tới thực tiễn mấy năm mới có thể tái hiện truyền thuyết. Tôi dám nói, anh ấy đã vượt lên cả trình độ La giả năm xưa rồi. Tương Cửu Đỉnh có bí phương thì sao nào, Giản Phàm kiêu ngạo từ trong xương, không phải là không muốn hợp tác với những nhà kia, mà không để họ vào trong mắt ... Thực sự không ngờ, tên tham ăn đã thành đại tài.”
Đường Đại Đầu hớn hở ra mặt, vỗ ngực: “ Đương nhiên rồi, cô nói hay lắm, người khác cậu ấy không để vào mắt ... Trừ Đường Đại Đầu này, ha ha ha ... tôi từ đầu đã nhìn trúng cậu ấy, cậu ấy cũng coi tôi là huynh đệ.”
Tằng Nam đanh đá đả kích:” Xì, anh ấy chẳng quả nhìn anh què mới thương hại.”
“ Thương hại cái gì?” Đường Đại Đầu nổi giận, nói hắn què hắn có thể bỏ quả, nói hắn đáng thương hắn không chịu:” Cô mới đáng thương, lẽo đếo theo đuổi người ta bao năm, người ta không thèm, muốn gả không ai lấy thành gái già khó tính ... Á, ôi đm, làng nước
ơi bắt nạt người tàn tật ...
Giản Phàm làm một quả đã quá, bù lại bao nhiêu ấm ức trước kia.