Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1003 - Chương 265: Tình Định Ôn Nhu. (1)

Hắc Oa Chương 265: Tình định ôn nhu. (1)

Nam nhân tụ tập thì chỉ có ăn uống cờ bạc gái mú, nữ nhân tụ tập một chỗ chỉ oán hận ghen tuông.

Lần này Dương Hồng Hạnh có nhận thức mới với ba đồng đảng, mấy năm ở ngoài học tập, ít gặp nhau, ba cô gái kia đều vẫn mặc cảnh phục, nhưng nhiễm một đống thói xấu của đơn vị.

Buổi trưa Dương Hồng Hạnh mời khách ở Hải Thượng Minh Nguyệt, vốn tính khí không quá hòa hợp, Lương Vũ Vân và Tần Thục Vân từ lúc ở trên xe công kích lẫn nhau. Nguyên nhân là vì chiếc xe Lexus, Lương Vũ Vân nói Tần Thục Vân bán thân đổi xe, Tần Thục Vân đâu vừa, nói Lương Vũ Vân ngực nhỏ đùi to, hông thô mông dẹt, biến đệ nhất mỹ nữ của cục công an thành Chung Vô Diệm. May có Dương Hồng Hạnh trấn áp, thế nhưng lại làm Ngưu Manh Manh ngồi ngoài xem lửa cháy không vui, trách đại tỷ nhiều chuyện, nói đây là một núi không dung hai con hổ cái, hồng nhan ghen tỵ nhau là bình thường, kết cục xem ai độc ác hơn như phim cung đấu ... Thế là hai người nhau cãi nhau biến thành ba.

Dương Hồng Hạnh mắng người này không được, mắng người kia cũng không phải, sắp đến nhà hàng, ba cô gái cãi nhau mất hứng, quảy sang truy hỏi đời tư của đại tỷ, nào là hỏi tần suất làm chuyện kia tuần mấy lần, nào hỏi mỗi lần được bao lâu, làm Dương Hồng Hạnh mặt đỏ au, lái xe không vững.

Khó khăn lắm mới tới được nhà hàng, vừa ngồi xuống lại bắt đầu rồi, chửi lãnh đạo bất công, than phiền công việc khô khan vô vị, hâm mộ Dương Hồng Hạnh muốn đi là đi, chẳng làm cái nghề vớ vẩn. Trước khi thức ăn lên từ lãnh đạo tới đồng nghiệp bị mắng hết một lượt, sau khi ăn uống một hồi tâm tình tốt lên, trách Dương Hồng Hạnh, hai tháng đều về nhà không tìm thấy đâu, lần này Dương Hồng Hạnh mới tiết lộ, cô và Giản Phàm thuê khách sạn 5 sao ở cùng một tháng.

Tần Thực Vân mắt tròn xoe cảm thán:” Đại tỷ, chị đúng là dũng mãnh, người ta thuê phòng một đêm, chị thuê cả tháng.”

Dương Hồng Hạnh bị sặc thức ăn, ho không ngớt, cô vốn định khoe bạn trai mình cũng có kinh tế rất khá, để ba đồng bọn phải thay đổi cách nhìn, ai ngờ lối suy nghĩ của ba người đó khác cô quá xâ, người này vừa ngừng, lại có người sau lợi hại hơn, Lương Vũ Vân tực tiếp đứng về phía đại tỷ, mắng: “ Các cô hiểu cái gì, trinh tiết quý giá của đại tỷ đắt lắm đấy .”

Ba cô gái cười ngặt nghẽo, Ngưu Manh Manh thì tò mò:” Đại tỷ, có phải Giản Phàm nhu cầu quá cao không?”

Dương Hồng Hạnh chắp tấy từng người:” Mấy đứa tha cho chị đi, đừng nói chuyện này nữa, được, chị không gả cho ai nữa, làm nữ nhân ế như mấy đứa, được chưa? Giản Phàm là bạn học mấy đứa, sao suốt ngày nói xấu anh ấy, chẳng lẽ trong mắt mấy đứa, anh ấy tệ như vậy?”

“ Chị, không phải ngăn cản gì chị kết hôn, nhưng mà anh ấy không phải loại lăng nhăng tầm thường đâu, ngày cả Thục Vân cũng từng bị phi lễ.” Lương Vũ Vân đột ngột tiết lộ:

Tần Thục Vân giật bắn mình, chỉ mặt Lương Vũ Vân: “ Thổ phỉ, đừng ngậm máu phun người, làm gì có, tôi dù có scandal thì nam chính cũng không thể là bạn trai đại tỷ.”

“ Đừng chối, khi phá án ở đội bốn hai người ... đã làm gì, Tiêu Thành Cương nói, ngày mà mấy người họ trêu Ngô Đích ấy ... Có phải chụt một cái không?” Lương Vũ Vân đưa tấy lên chu môi ra hôn một phát, cười gian: “ Còn nữa, sau khi đại tỷ đi học, cô suốt ngày mời tôi đi bar uống rượu, nói nhiều nhất không phải là đại tỷ, mà là Giản Phàm, cô có gian tình phải không? Thế nên mới phản đối hai người họ, định thừa nước đục thả câu hả?”

Tần Thục Vân hết hồn, không đợi Dương Hồng Hạnh có thái độ gì đã rối rít giải thích:” Đại tỷ, chỉ hôn tấy thôi , không phát sinh hành vi mang tính thực chất nào khác... trịnh trọng thanh minh, khi đó em vì vụ án đó có thêm một sao, cũng hơi nhớ anh ấy một chút, nếu anh ấy theo đuổi em, nói không chừng có khả năng phát triển ... Về sau anh ấy lặng lẽ bỏ đi, làm em buồn bã rất lâu ... Nhưng giờ thì khác, mọi người cũng biết em từ chủ nghĩa lãng mạn biến thành chủ nghĩa vật chất, nên mới phản đối đại tỷ và Giản Phàm, giờ chị đã là thạc sĩ rồi, mất công học hành để cười một đầu bếp à?”

Câu này nói quá hiện thực, xứng với thân phận của Tần Thục Vân, là đóa hoa có tiếng chi đội điều tra kinh tế đi rằ, một vụ án mà danh chấn toàn tỉnh, người theo đuổi ùn ùn kéo tới, trong đó không thiếu con cái lãnh đạo tỉnh thành, cho nên mới bồi dưỡng ra tính mắt để trên trời. Dương Hồng Hạnh thì phát hiện ra vấn đề, tựa hồ vì Giản Phàm từ chức bỏ đi không nói gì, càng không có hành vi thực chất nên Tần Thục Vân mới để bụng, cười thầm, mỹ nữ cao ngạo như thế, bị nam nhân ngó lơ, không thù mới lạ.

Nếu có hận thì miệng làm sao nói gì hay được, Dương Hồng Hạnh tựa hồ rất để bụng nhìn Tần Thục Vân, Tần Thục Vân hơi đỏ mặt lúng túng, thề thốt mình và Giản Phàm không có gì hết. Dương Hồng Hạnh nhìn sang Lương Vũ Vân, giọng điệu thẩm vấn: “ Phỉ Nữ, có phải anh ấy cũng từng phi lễ em không, hôm nay có oan minh oan, có oán báo oán, chị làm làm chủ cho em.”

“ Có ...” Lương Vũ Vân thừa nhận gây sốc, Dương Hồng Hạnh đang tái mặt thì nghe Lương Vũ Vân thao thao bất tuyệt: “ Còn nhớ lần mẹ chị nằm viện không? Em nói đùa một câu mà anh ấy bóp cổ em trước mặt bao người, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì, làm người văn phòng còn tưởng có chuyện gì ... Còn nữa, anh ấy không coi em ra gì, khi cùng phá án ở đội trọng án, ra vào không thèm chảo hỏi ... Chị nói xem, hay dở gì em là mỹ nữ thiên sinh lệ chất, vậy mà không bằng nữ nhân ly hôn Hồ Lệ Quân. Đại tỷ, nhất định phải thẩm vấn anh ấy, khi đó anh ấy và Hồ Lệ Quân dính nhau hơn hai người bây giờ ... Đừng bảo em nói, anh ấy thù dai lắm, giờ nhìn cái mặt xẹo là em lại ớn...”

Ngưu Manh Manh và Tần Thục Vân ở bên vừa cười vừa thi thoảng chen vào một câu đáng đời, Dương Hồng Hạnh cứ như nghe chuyện không liên quản tới mình, tự rót tự uống, đợi Lương Vũ Vân nói hết mời lên tiếng: “ Manh Manh, còn em, có gì để giãi bày không?”

“ Hi hi, em thì không, em làm gì có cơ hội bị soái cả như thế phi lễ.” Ngưu Manh Manh cười khanh khách:

Lương Vũ Vân dựng ngón giữa lên: “ Đừng có dâm đãng lộ liếu như vậy chứ.”

“ Thôi đi, thời tập huấn chị còn nói, Giản Phàm rất hợp làm tình nhân, kỳ thực chị thích Giản Phàm trước cả đại tỷ, nhưng người ta không thích nên từ yêu sinh hận.”

“ Nói láo, chị nói thế bao giờ?” Lương Vũ Vân đỏ mặt vỗ bàn:

“ Còn cãi.”

“ Không nói là không nói.”

“ Có nói là có nói.”

“ Còn phỉ báng nữa là chị tuyệt giao.”

“ Tuyệt thì tuyệt, thèm vào, khỏi chị suốt ngày kéo em theo làm nổi bật bản thân, em biết thừa đấy.”

Hai cô gái gân cổ lên, không ai chịu ai, Dương Hồng Hạnh giơ tấy ra làm động tác dừng:” Đủ rồi, quy củ cũ của chúng ta năm xưa, không được vì nam nhân thối mà tổn thương tình cảm chị em ... Nào, cạn chén, đừng giận nữa, chẳng quả chỉ là Giản Phàm thôi, mấy đứa đã không đồng ý quyết liệt như vậy thì chị sẽ chia tấy với anh ấy, thế là xong, một người hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu như thế, cần gì chứ, chị còn sợ không kiếm được bạn trai à?”

Bình Luận (0)
Comment