Ba cô gái đang nâng cốc uống đồng loạt bị câu cuối cùng của Dương Hồng Hạnh làm sặc, không hiểu sao lại không uống nữa, cũng không ai nói thêm gì cả. Bất ngờ là Lương Vũ Vân đứng lên chỉ trích: “ Đại tỷ, chị nói thế không được, ai cũng có thể nói anh ấy trừ chị, anh ấy tốt với mẹ chị như thế cơ mà.
Tần Thục Vân cũng không vui: “ Chị chưa từng tham giả phá án với anh ấy nên không biết, bình thường anh ấy đùa cợt không đứng đắn, nhưng một khi đối diện với vấn đề đại thị phi, anh ấy kiên định hơn bất kỳ ai. Năm đó không phải anh ấy chĩa súng vào chi đội trưởng, quyết tra tới cùng, vụ án năm đó đã bị nhấn chìm, em không có ngày hôm nay ... Không thể nói anh ấy cao thượng, nhưng tuyệt đối không thể nói anh ấy vô sỉ.”
“ Thục Vân, đánh giá này rất cao đấy, chị không hiểu, em cực lực phản đối hai người chị cơ mà.” Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên nhìn bộ dạng hùng hồn :
“ Đại tỷ, chị đừng trách em nói thẳng nhé, không phải là em thấy nhân phẩm anh ấy tệ, mà ngược lại, anh ấy rất trọng tình cảm, nghĩa khí, anh ấy là chàng trai quá tốt ... Nhưng nữ nhân chúng ta không cần thứ đó, ai chẳng muốn sống thoải mái an nhàn chút, bớt đi vài chục năm phấn đấu, chị không thấy anh ấy kiếm tiền quá vất vả à? Giờ chị công việc chưa đâu vào đâu, chẳng lẽ theo anh ấy bán cơm hộp?”
Mấy câu này của Tần Thục Vân làm Dương Hồng Hạnh tựa hồ ngầm thừa nhận gật đầu, Lương Vũ Vân như có chỗ nào đó khó chịu lườm Tần Thục Vân, Tần Thục Vân không thèm để ý, ngồi xuống không nói nữa.
Ngưu Manh Manh cúi đầu gặm cánh gà, bắt gặp ánh mắt mắt Dương Hồng Hạnh, rối rít nói: “ Đừng kéo em vào, em chỉ thấy hai người không hợp, quyết định ở chị, sau này đừng trách em.”
Dương Hồng Hạnh tựa cười tựa không rót bia uống, thế là liên minh ba cô gái bị phá vỡ, cái đề tài nói không rõ được ngừng ở đó, cho dù vẫn thấy không thích hợp, song không ai nhắc lại.
Ăn cơm, làm tóc, làm đẹp, mát xâ chân rồi cuối cùng là tới quán bar uống rượu ... Bốn cô gái chơi điên suốt một ngày, làm Dương Hồng Hạnh nhận rằ, thường này cuộc sống và công tác áp ức, hiếm khi một lần buông thả, không điên không phải với bản thân. Hôm nay là lần đầu tiên mấy chị em kết bạn đi chơi suốt mấy ngày liền, uống tới sắp không nhận ra ai với ai, Dương Hồng Hạnh lần lượt đưa Lương Vũ Vân, Ngưu Manh Manh và nhà, sau đó đưa cả người lẫn xe của Tần Thục Vân về, còn cô bắt tắxi.
Chim mỏi về rừng, uống say nên về nhà.
Hôm nay cho dù uống, chơi, nói đều không hết mình, nhưng Dương Hồng Hạnh đều cảm thấy rất thống khoái, rất cao hứng, ngâm nga xuống tắxi lúc 8 giờ hơn, đi bộ tới trước tòa nhà dừng lại, hà hơi rằ, ngửi hơi rượu không nặng, mặc dù mẹ không trách, nhưng cô gái độc thân mà lại uống say khướt về nhà, lòng rất bất an.
Rón ra rón rét nhét chìa khóa vào ổ, khẽ mở cửa, giờ này mẹ ở trong phòng xem TV, cùng lắm sẽ hỏi một câu, Dương Hồng Hạnh khẽ đóng cửa, thay dép.
Kỳ, sao mẹ không hỏi gì, trong bếp có tiếng động, lại rón rén đi tới, hai cái đầu đồng loạt thò rằ, bà Đinh trách: “ Hạnh Nhi, làm gì mà như trộm thế, chuẩn bị dọa mọi người à?”
Mọi người? Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm ở cùng mẹ rất hòa hợp ấm áp, chuyện cũ dâng lên, thoải mái đi tới, không ngờ bà Đinh ngửi thấy hơi rượu, nhíu mày: “ ... Uống rượu đấy à? ... Thật đúng là lớn thế này rồi mà chẳng chững chạc, ăn cơm chưa?”
“ Chưa ạ ... Mải chơi với đám Vũ Vân.” Dương Hồng Hạnh lẽ lưỡi làm ra vẻ xấu hổ, đi ra ban công của bếp để gió thổi bay bớt mùi trên người:” Làm gì thơm thế ạ?”
Giản Phàm cười thần bí ghé tới, vỗ tấy bốp một cái làm bột mù mịt, Dương Hồng Hạnh giật mình tránh sang bên.
Bà Đinh mở nắp vung: “ May Giản Phàm hiểu con, nói con mà đi với đám Vũ Vân thế nào chỉ chơi quên ăn, đợi đấy, mẹ làm bánh trôi nhân hoa quế, mẹ với Giản Phàm bận bịu suốt chiều đấy.”
Giản Phàm ở bên vo bánh trôi như luyện thái cực, một người làm bánh, một người nấu, nói cười thân thiết, Dương Hồng Hạnh thành người thừa, tránh ra bàn ăn, nghe Giản Phàm nói : “ Mẹ ... Nhiều rồi, ăn không hết, con để vào tủ lạnh, mai ăn sáng, không dễ hỏng.”
“ Ừ, vậy hai đứa ăn đi, mẹ không nên ăn nhiều đồ ngọt.” Bà Đinh tùy ý đáp:
Dương Hồng Hạnh líu lưỡi, từ bao giờ hai người họ thay đổi cách xưng hồ như thế, kéo tấy Giản Phàm chất vấn: “ Này, anh vừa gọi gì thế?”
“ Sao, gọi mẹ chứ gì? Phải tập trước, không đến lúc đó không gọi ra được, mẹ lại không vui, đúng không mẹ?” Giản Phàm gọi mẹ rất thuận miệng:
Bà Đinh "ừ" một tiếng, cười hết sức hiền từ, còn xuả tấy đuổi: “ ra ngoài ra ngoài, đợi ăn đi, lớn rồi vẫn như nha đầu điên, sắp lập giả đình mẹ chẳng buồn nói con nữa ... Tiểu Phàm, nấu thế này được chưa?”
“ Sôi lên nấu chút là được ạ, để con làm nốt cho, mẹ xem TV đi.
Giản Phàm xoa xoa tấy ân cần cầm lấy thìa:”
Bà Đinh cởi tạp dề ra dặn:” Tiểu Phàm này, mẹ dọn thư phòng rồi, xâ lắm lại tối rồi, con đừng về Phân Thủy Lĩnh nữa.”
“ Dạ.”
Dương Hồng Hạnh lúng túng đứng đó cứ như là lần đầu vào nhà người khác, cứ nghĩ Giản Phàm hôm nay sẽ đi cả ngày, không ngờ lại ở với mẹ suốt cả chiều, vậy chẳng phải sáng chưa đi bao lâu đã về sao? Sáng nay không vui, lại bị đám chị em nói ra nói vào, về nhìn cảnh giả đình thế này, tư vị trong đó còn khó nói hơn cả bánh trôi đang bệp bềnh trong nồi.
Dù thế, vẫn có chút ấm áp cảm động, hương vị thơm ngát quấn quảnh người , đợi một lát bát bánh trôi nóng hồi đặt trước mắt, Giản Phàm đang nỗ lực nở nụ cười sáng lạn nhất đưa tới:” Ăn đi, ăn nóng mới thoải mái.”
Dương Hồng Hạnh chỉ khẽ "ừm" một tiếng, món ăn do Giản Phàm thì khỏi phải nói rồi,cho vào miệng trơn, không dính không ngấy, trước ngọt sau thơm, đang định khen ngon thì thấy Giản Phàm nhìn mình chằm chằm, tám phần đợi mình biểu dương, sau đó được thể đùn đẩy quả chuyện hôm nay, thế là sửa lời chỉ huy: “ Thêm một bát nữa.”
“ Ngon chứ gì, đợi anh chút.” Giản Phàm hết sức sốt sắng bê bát chạy đi, múc thêm bát nữa đưa tới Dương Hồng Hạnh không thèm để ý, vẫn thong thả ăn, đợi cô ăn xong bát thứ hai mới nói nhỏ: “ Hạnh Nhi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“ Vừa vặn, em có chuyện muốn nói với anh đây.” Dương Hồng Hạnh hơi lãnh đạm:
“ Để anh nói trước.” Giản Phàm hơi chột dạ vẫn dứt khoát:
“ Được, anh nói đi.” Dương Hồng Hạnh tỏ ra sao cũng được:
“ Anh thấy, cần phải báo cáo hành trình hôm nay với em.”
Phụt, Dương Hồng Hạnh phun nước canh trong miệng rằ, , thiếu chút nữa thì sặc: “ Hôm nay thì không phải nói nữa, nói hành trình ngày mai đi, em đang nghĩ anh gặp lại tình cũ, muốn cùng nhau bay sang Canada ... Nói trước, anh muốn đi em không cản.”
“ Nói linh tinh, anh đến Cửu Đỉnh chưa tới nửa tiếng, kỳ thực bọn họ nhắm vào bí phương của anh mà thôi, ai để ý tới tên đầu bếp như anh chứ. Thế nên anh giải quyết dứt điểm luôn, trả cho Tằng Nam, để họ tự giải quyết với nhau, sau này khỏi dây dưa với nhà đó nữa. Anh về ăn trưa với mẹ, chiều cùng mẹ đi mua sắm, sau đó là ở nhà.” Giản Phàm nói rất nhanh, cứ như tự nhiên không cần não khống chế, kỳ thực liên tục nhìn biến hóa của Hạnh Nhi để ứng đối:
Dương Hồng Hạnh rất hời hợt: “ Em bảo chuyện làm ăn không cần nói với em rồi, vậy bí phương là sao? Anh thực sự nỡ trả lại à?”
“ Có gì mà không nỡ, vốn là di vật của Tằng Quốc Vĩ, vật về với chủ thôi.”
“ Anh có được cái gì? Không phải bỏ ngàn vàng lấy nụ cười giai nhân chứ? Vẫn nghĩ cho người ta quá nhỉ?” Giọng Dương Hồng Hạnh chúa lè: