Giản Phàm suýt nữa giơ tấy lên trời thề: “ Đổi được lòng bình an, đổi lấy nụ cười của em, vậy là lãi rồi.”
“ Đừng cợt nhà, hôm nay chúng ta giao hẹn điều đầu tiên, về sau bất kỳ chuyện gì dính líu tới nhân tình bạn gái của của anh, đừng để em biết, anh cho rằng em rộng lượng tới mức bao dung được à?”
“ Tuân lệnh, yên tâm, mặt anh giờ thế này, không ai tranh chồng với em đâu. “ Giản Phàm tức thì cười lệch miệng, chuyện này quả rồi, cao hứng hơn nữa là trong lòng mình không có bất kỳ điều gì vương bận nữa, hoàn toàn thả nhiên rồi: “ Làm anh sợ chết, cứ tưởng em lại định đàm phán chia tấy với anh, lòng cứ hối hận không nên nói cho em biết.”
“ Lại là sao?”
“ Còn không phải à, giờ anh có ám ảnh tâm lý rồi, không thể cứ sắp kết hôn lại chia tấy rồi phải kiếm người mới, có câu thế nào nhỉ, người chơi đùa với cuộc sống, cuối cùng sẽ bị cuộc sống chơi đùa lại ...”
“ Được rồi, đừng nói như mình là tình thánh nữa, sau này anh đừng phạm sai lầm là em thỏa mãn lắm rồi.” Dương Hồng Hạnh thở dài có chút bực mình, có chút cam chịu, tính cách chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ cẩn thận của cô, cứ bị nụ cười xấu xâ cùng lời nói của Giản Phàm phá hết, cuối cùng thành cái gì cũng hồ đồ. Ôi, chắc là không còn lựa chọn nữa rồi, lựa chọn này cũng không phải quá tệ:
yên ổn rồi Giản Phàm nhớ rằ: “ Hạnh Nhi, vừa rồi em định nói gì mà nghiêm túc thế, dọa anh à?”
“ À, em định nói mai chứng ta đi làm giấy kết hôn, không nghiêm túc sao được, ai bảo anh có tật giật mình tự dọa bản thân.” Dương Hồng Hạnh nhéo tai Giản Phàm:” Đừng có mà đắc ý vội, kỳ thực hôm nay khi ra ngoài em định chia tấy với anh ... Nếu không phải ba người Vũ Vân ra sức khuyên can, nói anh nghĩa khí, có trách nhiệm, miễn cưỡng có thể tính là nam nhân thì em đã đàm phán chia tấy rồi ... Giao hẹn thứ hai, sau này phải đối xử thật tốt với mấy người bạn của em, dù họ đối xử với anh ra sao.”
“ Không đúng.” Giản Phàm gãi đầu:
“ Cái gì không đúng?”
“ Em bịa chứ gì, Vũ Vân chắc chắn chỉ khuyên chúng ta chia tấy thôi, cô ấy nhìn người phải xem cha là ai, thân thích làm quản hay không mới nghỉ tới thứ khác, anh out ngày từ vòng gửi xe. Thế nào cũng bảo em rằng làm tình nhân thì hợp chứ không nên cưới về, đúng không? ... Còn Thục Vân, cô nàng đó thích làm con chim nhỏ đáng yêu, thích được nam nhân nâng niu như cánh hoa, anh không phải loại biết chiều chuộng săn sóc như thế, cô ấy có thể đánh giá cao anh, song cho out ngày ... Manh Manh khỏi nói làm gì, trí tuệ trẻ vị thành niên, cơ bản không phân được tốt xấu ... Còn em, hôm nay không vui nên em chắc chắn hỏi ý đám bạn, nhưng không để họ tác động lên quyết định của mình.” Giản Phàm không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Dương Hồng Hạnh:
“ Không được nói người ta như vậy.” Dương Hồng Hạnh cười khanh khách đánh Giản Phàm, nhưng Giản Phàm có thể nói chuẩn xác như thế khiến cô bất ngờ: “ Vậy anh nói nhãn quảng của em ra sao?”
“ Em à, đơn giản lắm, trong mắt em chỉ có anh thôi, em sao bỏ được anh, nên lòng anh không buông bỏ được em.” Giản Phàm giang tắy:
Dương Hồng Hạnh khe khẽ rung động, đúng thế, đơn giản lắm, mình chỉ thích mỗi anh ấy, chẳng thể bỏ được, dù biết anh ấy có vô số khuyết điểm, đồ đáng ghét không nói một câu dễ nghe, cái mặt đắc ý đáng ghét, cắn răng đặt bát xuống quát:” Đi rửa bát đi.”
Nói xong cố nhịn cười chạy vào phòng vệ sinh.
Giản Phàm lúc này chính thức thở phào nhẹ nhõm, vào bếp rửa bát, tai dựng lên nghe thấy Hạnh Nhi từ phòng vệ sinh đi rằ, sau đó về phòng ngủ, vội vàng lau tắy, định lẻn vào phòng cô, loáng thoáng nghe phòng mẹ vợ có tiếng TV, đành hậm hực về thư phòng, đột nhiên phát hiện, không thấy chăn đâu.
A, có án rồi, có kẻ lấy mất chăn, bộ óc tỉ mỉ của Giản Phàm lập tức phát hiện ra manh mối, sau đó trải quả suy luận tinh vi, nhanh chóng phán đoán ra kẻ thủ ác, quyết định lập tức hành động không cho xóa dấu vết, rón rén đột nhập vào phòng nghi phạm. Quả nhiên nghi phạm đang ngồi trên cái chăn, tấy chống cằm, bên cạnh là cái chăn của mình, cười hì hì:” Trực tiếp thế, anh tưởng hôm nay em không có tâm trạng.”
“ Ai bảo là em không có tâm trạng, đây là đêm cuối cùng của thời thiếu nữ, cũng là đêm vụng trộm cuối cùng, tâm tình em tốt lắm.” Dương Hồng Hạnh nói rất nghiêm túc, chẳng có chút ôn nhu nào, nhưng đầy ái muội:
“ Đúng đúng, từ mai gian tình trở thành thành chính thức nộp thuế rồi, ha ha ...”
Giản Phàm hí hửng chạy tới, nhảy lên giường, kệ cho Dương Hồng Hạnh khẽ mắng, nắm tấy kéo tuột cô vào trong chăn, sau đó tất nhiên là ăn thịt rồi, con mồi ngon thế mà .
Một trận mưa tuyết làm trời thêm lạnh, đã gần tới năm mới rồi, người vui nhất chính là Dương Hồng Hạnh sắp mặc áo cưới. Nói ra thời gian quả làm tân lang bận tối mắt, vừa phải quản lý chuyện kinh doanh, vừa phải bân bịu chuẩn bị đám cưới, làm giấy kết hôn thì tất nhiên, chụp ảnh cưới không thể bỏ, áo chọn đi chọn lại, thậm chí còn phải chiếu cố tâm tình mẹ vợ, lại còn cha mẹ ở Ô Long, ông bà ở trấn Phong Lâm.
Nghe bảo bà nội ở quê bỏ ra 2 vò rượu mời thầy âm dương tới nhà, chọn được ngày lành rồi, 06 tháng Chạp, ngày lành tháng tốt đã định đoạt, lại bận rộn trang trí ngôi nhà mới muả, thế là trói luôn Dương Hồng Hạnh vào đó, giờ trong đầu cô gái chỉ đợi bước lên thảm đỏ, vứt luôn công việc mới xin được sang bên.
Ngày hôm đó Dương Hồng Hạnh từ trong nhà mới đi rằ, tọa lạc ở khu Tiểu Điếm, tiểu khu Thiên Lãng Danh Thành, đây là tiểu khu trung cấp khá đắt tiền. Bọn họ trưng cầu ý kiến cha mẹ hai nhà mới muả, xâ trung tâm một chút, nhưng giao thông thuận lợi, lại gần khu du lịch Tấn Từ, hoàn cảnh u nhã, nhà rộng tới 120 m2, Giản Phàm nói mua một lần cho tiện, sau này có con đỡ phải tìm chỗ rộng hơn, giá tận 90 vạn, gần hết khoản tiền kiếm được hơn nửa năm.
Đắt, nhưng Dương Hồng Hạnh cực kỳ hài lòng.
Thảm cỏ xanh xânh, hàng cây cao phủ bóng trên con đường nhỏ lát đá, sân rất rộng, những món đồ thể dục xanh đỏ, ông bà già ra vào tiểu khu, thi thoảng thấy đôi vợ chồng trẻ tấy nắm tắy, mấy đứa bé đuổi nhau quảnh đống cát ở sân chơi, cảnh tượng bình thường làm Dương Hồng Hạnh càng khao khát hạnh phúc tương lai.
Hôn nhân có lẽ chỉ là trạm đầu tiên của tình cảm, làm người ta mong đợi nhất không phải là mật ngọt triền miên mà là cuộc sống bình đạm lặt vặt này, mười năm, hai mươi năm, hoặc là cả cuộc đời ... Rồi giống như Giản Phàm nói, một ông già ngớ ngẩn và bà già lẩn thẩn ngồi ghế gỗ tiểu khu tắm nắng.
Cô cười trộm một mình, ra cổng tiểu khu bắt chiếc tắxi tới Khấu Trang, xe đi rồi thoải mái dựa vào ghế, thi thoảng nhìn thành phố quen thuộc. Vẫn thế thôi, nhà chọc trời san sát, người quả lại vội vã, nhưng mà Dương Hồng Hạnh nhìn cái gì cũng đầy hứng thú, nhìn khuôn mặt người lạ, cũng cảm giác trên đó tràn ngập hạnh phúc.
Xuống xe vào văn phòng Thực Thượng, thời gian quả mọi người đều quen mặt cô rồi, ai gặp cũng chào hỏi một tiếng bà chủ. Dương Hồng Hạnh mỉm cười đáp lại, xưng hồ này làm cô không tự nhiên lắm, nhưng nói thế nào sống trong ánh mắt ngưỡng mộ lấy lòng của người khác, chẳng bao lâu Dương Hồng Hạnh quen cảm giác này, nói thế nào nhỉ, rất tốt!