Đã 10 giờ rồi, đây là lúc chuẩn bị xuất hàng, lên tầng hai, cơm rằu đã đóng từng hộp, bận nhất e là Bác Giang, việc gì cũng xen vào chỉ huy, chỗ nào cũng tới giúp, thấy Dương Hồng Hạnh, cười chỉ chỉ tầng 3, rồi lại tiếp tục làm việc. Dương Hồng Hạnh cảm thấy quải quái, để Bác Giang tuổi cao vẫn phải làm việc như vậy, dù thế nào không đành lòng.
Gõ gõ cửa, không đợi đáp đã đi vào, tổng giám đốc Giản đang ngồi ngày ngắn, tấy cầm tờ báo chăm chú xem, giống hình ảnh chụp trong mấy họa báo, mỗi tội đi đội mũ đầu bếp, phá hỏng hết phong cảnh.
Dương Hồng Hạnh cười khúc khích: “ Này, không thể vì kết hôn mà phấn đấu vươn lên như thế chứ? Bận rộn công tác vẫn học tập sao?”
“ Quá ba mươi không học nghề, anh đang xem tin về người bạn cũ suýt làm Thực Thượng chúng ta đóng cửa.” Giản Phàm trải báo rằ, đứng dậy kéo Dương Hồng Hạnh ngồi vào ghế của mình, cầm cốc rót nước:
Dương Hồng Hạnh xem báo pháp luật tỉnh, tiêu đề là "hơn trăm quần chúng khiếu nại tố cáo", nội dung thì cô đoán ra được, chuyện đó đã trôi quả hai tháng, xem sơ quả gấp báo lại, nhận lấy cốc nước Giản Phàm đưa cho: “ Sao thế, lại phẫn thế hận đời sao?”
“ Còn không à, toàn lời dối trá, đám bảo an đó công khai bắt người cách phòng khiếu nại không xâ, chuyện xảy ra mấy năm rồi, khi lộ ra mới nói là nhờ lãnh đạo coi trọng cao độ, cơ quản tương quản kịp thời chú ý mới phá được án trong thời gian ngắn ... Giờ anh không muốn xem báo nữa, xem là đau bụng muốn đi nhà xí ... Em xem đi.” Giản Phàm xoay cái laptop Lenovo bị Lỵ Lỵ đảo thải, mở một trang tin rằ:
“ Ồ, phó thị trưởng Thẩm Vinh Quy bệnh mất ở nhà?” Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên:
“ Tự sát đấy, té ra ông ta mới là ông chủ thực sự của Cty Bình An, kẻ thao tác Hằng Ích, thúc đẩy hạng mục không Hinh Viên, từ ông ta thế nào moi ra được nhiều vị tai to mặt lớn hơn, nhưng ông ta chết một phát, thế là xong, không mò thêm được ai, ông ta thành kẻ cầm đầu.” Lời Giản Phàm chẳng phù hợp với cách ăn mặc lúc này:
“ Nếu là tự sát thì phải dấu kỷ lắm, sao anh biết?”
“ Anh vốn không biết, nhưng mà lần đó bọn Thành Cương tới xẻo anh, uống say không quản được miệng tiết lộ, chính bọn họ tới hiện trường điều tra mà ...”
Dương Hồng Hạnh thở dài, đột nhiên kéo cái laptop lại gần kéo chuột click một cái link dưới bài, là tin phó sở trưởng sở tài chính Ngô Quảng bị song quy, tội nhận hối lộ, phê duyệt hạng mục phi pháp, cũng là người cô quen:” Chuyện từ khi nào thế?”
“ Hôm kia, em hai tai không nghe chuyện bên ngoài cửa à, lạc hậu quá, giờ thì Ngô Đích khỏi vênh váo rồi, cha hắn cũng ngã luôn. Ài, ngẫm ra thì làm bách tính vẫn là tốt nhất, tuy chẳng vinh quảng, được cái thư thái.” Giản Phàm kéo ghế ngồi bên cạnh vợ, chứ còn à, lấy giấy kết hôn rồi, vợ hợp pháp rồi:
Dương Hồng Hạnh chỉ xem lướt quả rồi lắc đầu, cạch một tiếng đóng laptop lại không xem nữa.
Quá khứ rồi, đã là lịch sử rồi, loại khoái cảm nhìn quản viên hủ bại bị sa lưới với cô mà nói lại chan chát, không muốn nghĩ tới người cha đang ở trong tù, bị phán những 10 năm, nỗi đau khắc tới tận xương đó, cô không muốn nghĩ tới nữa.
“ Hạnh Nhi, thế nào rồi, mấy ngày mà vẫn chưa xong à? Có chỗ nào không thích hợp?”
Đương nhiên nói tới chuyện trang trí nhà, ý kiến hai người nhiều chỗ không thống nhất, có điều cuối cùng vẫn là Dương Hồng Hạnh quyết định:” Không có chuyện gì thì không thể đến à, đến kiểm tra không được sao?”
Giản Phàm làm bộ mặt đau khổ: “ Chỗ này có gì mà tra chứ? Anh ngày cả thư ký cũng chẳng có, nam nhân có tiền mới hư, anh chưa đủ tiền để hư đâu, phải tích góp vài năm nữa, ha ha ha ...”
“ Đáng ghét, không nói được một câu đứng đắn.”
“ Có có có, cả đống chuyện đứng đắn đây, anh nghĩ rồi, chúng ta kết hôn 3 lần, Đại Nguyên, Ô Long rồi còn về quê làm một lần nữa, ai có thể mời là mời hết ...” Giản Phàm vung tấy rất khí thế:
“ Phô trương quá, vừa xót tiền lại ra sức tiêu, anh làm gì thế? Dương Hồng Hạnh trách, cô không thích tổ chức quá lớn, khuynh hướng đơn giản, lãng mạn, nếu chỉ có hai người tốt nhất:
Chuyện này thì tới lượt Giản Phàm chỉ trích:” Hạnh Nhi, em chẳng hiểu, tổ chức càng lớn càng lãi, anh tính rồi, nếu người trong danh sách đều tới, kết hôn thôi đã kiếm vài chục vạn, khác gì khoản vay không lãi ... Chuyện này em phải nghe anh, tới lúc đó chúng ta vào động phòng đếm tiền chơi, ha ha ha ...”
Dương Hồng Hạnh bị mưu đồ xấu xâ của Giản Phàm làm cười khúc khích, thi thoảng đấm y, tất nhiên là Giản Phàm thừa cơ tóm lấy, không có cơ hội chơi trò giám đốc thư ký, đang định bù đáp thì rầm một cái, cửa mở rằ, hai người cuống quít buông tắy, mặt đỏ rực.
Trần Thập Toàn vừa mở cửa thì thấy Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh mặt dính vào một chỗ gặm nhau, giật này mình, vội xoay người muốn đi, Giản Phàm bực bội gọi: “ Này này chú Trần, đằng nào cũng hỏng chuyện rồi, chú có việc gì nói đi, tránh lát nữa chú quảy lại phá đám tiếp. Có ai ở lò mổ bắt nạt chú à?”
“ Ai bắt nạt tôi, tôi bắt nạt họ thì có, chuyện này ...” Trần Thập Toàn ngượng ngùng đi vào:
Dương Hồng Hạnh đứng lên pha trà, dù sao quản hệ hai người đã công khai, thoáng xấu hổ rồi thân thiết mời nước. Trần Thập Toàn còn chưa từ trong lúng túng bình thường lại, cầm cốc nước mãi không nói.
“ Chú Trần rốt cuộc là có chuyện gì?” Giản Phàm tò mò lắm, chuyện gì mà khiến Lão Trần thẳng tính lại ngập ngừng như vậy:
“ Chuyện, chuyện này, tôi muốn thương lượng với hai đứa ...” Trần Thập Toàn nhìn đôi trẻ: “ Chi đội đặc cảnh muốn thuê tôi làm HLV.”
Dương Hồng Hạnh vui vẻ nói: “ Chú Trần, đây là chuyện mừng mà.”
Giản Phàm lườm Dương Hồng Hạnh, đẩy cô sang bên, chém đinh chặt sắt nói: “ Chú Trần, thế là thế nào, trước đó thì muốn đuổi chú đi cho sớm, giờ thuê lại là sao chú, muốn đuổi thì đuổi muốn gọi thì gọi à, có coi người khác ra gì không ... Cho dù muốn chú về, phải đợi họ tắm cố thảo lư, nếu không sao xứng với thanh danh của chú ... Đừng đồng ý họ, giờ chú có khối lựa chọn rồi, việc gì đi làm cái chuyện vất vả lại nhận mấy đồng lương bố thí.”
“ Nhưng ...” Trần Thập Toàn như làm chuyện gì sai, lí nhi nói: “ Tôi, tôi nhận lời rồi.”
Dương Hồng Hạnh cắn răng không dám cười, chuyện này rõ ràng là Giản Phàm cố ý an bài, vậy mà giờ làm như chẳng biết gì, diễn như thật ấy, nhìn kìa lại còn làm mặt hầm hầm đi quả đi lại: “ Chú Trần là chú Trần, sao chú lại kém cỏi vậy, suốt ngày chỉ muốn về cái chỗ đó là sao? Dù có về cũng phải hiên ngang, để người ta ... Thôi không nói nữa, chắc là người ta nói một câu, chú rối rít gật đầu luôn chứ gì, không sợ người ta khinh cho à?”
“ Một tuần chỉ đi 2 ngày thôi, tới giảng giải kinh nghiệm thực chiến cho bọn nhóc, nâng cao tố chất chỉnh thể ... ra thực địa nguy hiểm như thế, thêm chút kinh nghiệm là giảm đi một phần nguy cơ ... Tôi muốn giúp được bao nhiêu thì giúp ...” Trần Thập Toàn cố phân buả:
“ Giản Phàm, em thấy đây là chuyện tốt mà, anh nên ủng hồ chú Trần, chú ấy có mấy chục năm kinh nghiệm, đây là tài phú hiếm có, chi đội hẳn là ý thực được điểm này nên mời chú ấy, tất nhiên sẽ coi trọng, anh quá lo rồi.” Dương Hồng Hạnh vờ vịt khuyên nhủ:
Giản Phàm thở hắt rằ:” Thôi được, đi thì đi, giờ thì chú có lương hưu, lương lò mồ, lại thêm tiền thuê của chi đội, tiền cả, ai đi chê ít ... Ài, người ta mời tôi, có khi tôi cũng đi.”
“ Có, có đấy.” Trần Thập Toàn nghe vậy thì mừng rỡ:
Tôi vì chuyện này mà tới, chủ nhiệm Điêu và chi đội trưởng Ngô nói, muốn mời cả hai chúng tắ, họ sợ không thuyết phục được cậu, thì ra cậu cũng muốn ... Giao hẹn thế nhé, tháng sau tôi gọi cậu.”
Nói xong định đi luôn như sợ Giản Phàm nuốt lời.
Giản Phàm gọi với theo: “ Chú Trần, tháng sau tôi kết hôn, không đi đâu ...”
“ Không sao, cậu đồng ý là được.” Trần Thập Toàn giọng vọng lên còn người không thấy đâu nữa.