Giản Phàm đuổi theo không kịp, dậm chân hậm hực quảy về, vừa rồi nói thế là cổ vũ lão Hói, ai rảnh đi làm mấy chuyện vớ vẩn đó.
Dương hồng Hạnh cười trên đau khổ của người khác: “ Ai bảo tính toán quá thông minh làm gì, giờ tặng luôn cả mình cho người tắ, hi hi ..”
“ Hừ, đi thì đi, đeo cái danh thôi mà, càng nhiều bạn thì ra đường mới thuận lợi.” Giản Phàm chấp nhận số mệnh:
Dương Hồng Hạnh cong môi:” Thôi đi, đừng có vờ vịt, anh cũng muốn về, chính anh cũng không buông tấy được.”
“ Sao nào, em không cao hứng thì anh không đi nữa ...” Giản Phàm ngả ngớn nâng cằm Dương Hồng Hạnh lên, Dương Hồng Hạnh hừ một tiếng đánh bạy tấy đi, mặt dày chuyển tấy sờ má cô một cái, chu môi đưa mặt lợn tới, Dương Hồng Hành đẩy rằ, nhưng hôm bị ôm chặt, chạy không thoát ...
Chuyện hai người rất vi diệu, người ngoài nhìn vào thấy Giản Phàm có vẻ yếu thế hơn, kỳ thực chuyện lớn trong nhà đều do y quyết, Dương Hồng Hạnh trước mặt người khác cũng quát mắng Giản Phàm, rất không nể mặt, nhưng khi chỉ có hai người lại luôn nhường nhịn nhân nhượng y, ý vị trong đó, chỉ hai người họ mới hiểu.
Hai người đang dính lấy nhau thì có điện thoại, Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm rằ, tức thì thất kinh: “ Chết chết, toàn nói linh tinh với anh, quết mất chuyện chính, làm gì thế này ... Trương Vân nói, Sở Tú Nữ tỉnh rồi, hôm nay phòng cũng đã trang trí xong, chúng ta đi thăm cô ấy thôi.”
“ Anh biết từ hôm kia rồi, tỉnh thì tỉnh thôi, có gì đâu phải đi.” Hôm nay làm sao, toàn bị phá đám, Giản Phàm làu bàu: “ Thời gian trước còn đồn ầm lên anh và cô ấy quản hệ bất chinh, anh không đi đâu ...”
“ Đi thôi.” Dương Hồng Hạnh ra sức kéo Giản Phàm đứng dậy, còn đẩy sau lưng ra khỏi cửa:
“ Này, em nghĩ cho kỹ đi, anh muốn giữ khoảng cách, em lại kéo gần, nhỡ cô ấy tỉnh lại, biết anh cứu, sau đó lấy giả sản bảo đáp thì sao, làm khó anh à?”
“ Chỉ cần không phải lấy thân báo đáp thì cái cái gì em cũng có thể chấp nhận.”
Dương Hồng Hạnh che miệng cười khúc khúc, rốt cuộc đẩy được Giản Phàm vờ vờ vịt vịt lên xe, cùng tới bệnh viên nhân dân số 2.
“ Đứng lại, này, nói cậu đó, lén lén lút lút chui vào đây làm cái gì?” Giản Phàm quát một tiếng:
Dương Hồng Hạnh còn chưa hiểu gì thì Giản Phàm đã đi tới tóm cổ một thanh niên lượn lờ quảnh cổng bệnh viện, té ra là Vương Kiên mặc thường phục, quần vải thô, áo jacket, tóc ngắn gọn gàng, trông tinh thần lắm, nhưng bị Giản Phàm tóm được, thoáng chốc co đầu rụt cổ như gà con bị diều hâu nhắm vào.
Vương Kiên đỏ mặt ấp úng: “ Đợi người ạ.”
“ Đợi ai?” Giản Phàm quát như phát hiện nghi phạm, còn đưa tấy tóm cổ áo xốc lên, cười dâm: “ Nhóc con, khai ra mau, đã tới mức độ nào rồi?”
“ Mức mức độ nào ạ? Em, em không hiểu anh nói gì.” Vương Kiên dấu đầu hở đuôi:
Dương Hồng Hạnh cười khẽ kéo Giản Phàm lại, không cho y bắt nạt người thành thật, Giản Phàm quảy đầu thi thầm vào tai cô mấy câu, lần này tới lượt cô ngạc nhiên:” Thật không?”
“ Tiền bối, chị Dương, hai người làm việc đi ... Tôi, tôi đi đây ...” Vương Kiên càng cuống, tạm biệt một câu:
Giản Phàm đang kiếm trò vui, làm gì có chuyện bỏ quả, chỉ chỗ đỗ xe: “ Thằng nhóc, định làm vụ gặp gỡ tình cờ chứ gì, chuyện này anh đây đúng là thần tượng của chú mày rồi, để anh dạy vài chiêu thì sớm thành từ lâu, cái thẳng ngốc, đứng như lưu manh lang thang chờ cơ hội ăn cướp là biết ngày không có kinh nghiệm tán gái.”
Dương Hồng Hạnh không ngờ, tình cảm Trương Vân và Vương Kiên ủ mầm từ đêm đóng giả đó, xem ra muốn nghiêm túc thật.
Vương Kiên rất cứng đầu, cắn răng không khai.
Giản Phàm buông tắy, bợp đầu cho một phát:” Cái thằng ngốc, thế thì đợi cả đời đi ... Trương Vân hơn cậu mấy tuổi, thế nào chẳng trải quả vài mối tính, thằng ngốc cậu làm quái gì có cơ hội.”
Nói xong làm bộ bỏ đi, Vương Kiên nghe thế cuống lên chặn được, móc túi hồi lâu ra được bao thuốc, ân cần châm lửa mời:” Tiền bối, tôi phải làm sao ạ?”
“ Thái độ này còn tạm.” Giản Phàm khoác vai Vương Kiên bắt đầu dạy dỗ tại hiện trường: “ Hai người hiện giờ ở giai đoạn có thiện cảm với nhau đúng chưa? Cậu thích cô ấy, còn cô ấy không bài xích?”
“ Vâng vâng ạ.”
“ Vậy đây là thời kỳ nguy hiểm nhất, hiểu không?”
“ Không hiểu.”
Giản Phàm vung tấy bợp phát nữa: “ Thằng ngốc, đã mấy tháng rồi mà vẫn lững lờ như thế, thêm thời gian nữa quá quen thuộc thành bạn bè rồi đấy, lúc đấy muốn đến mấy cũng chịu.”
“ Vậy phải làm sao?” Vương Kiên cảm giác hình như đúng thế thật:
“ Mặt dày chứ sao, một cô gái hơ hớ như vậy để đó mà chú mày không ra tấy là sai lè lồi ... Anh dạy cho mày chiêu này, mua bó hoa hồng, đứng trước xe của cô ấy, cứ nói thô vào, lộ liếu vào ... Hỏi chị dâu cậu đi, năm xưa anh theo đuổi cô ấy như vậy đấy ... Bày tỏ hỏi thẳng luôn, ôm lấy, hôn một phát, nữ nhân thích nhất tiếp xúc thân thể, cậu mà hôn được, sau đó có thể chiếm chủ động thong thả bài binh bố trận ...”
Dương Hồng Hạnh dở khóc dở cười nhéo tấy Giản Phàm, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Vương Kiên, nếu biệu lộ quá thô thiển, e hỏng càng nhanh, nhưng Giản Phàm trời sinh bản lĩnh lừa đảo, một bên dọa một bên dụ, Vương Kiên rối rít gật đầu, như tiếp nhận nhiệm vụ của đảng, thần sắc trang chạy đi, chắc là đi mua hoa hồng rồi.
Người vừa đi một cái, Giản Phàm lại ăn một cái nhép nữa, bao biện: “ Em không hiểu, đám này sống tập thể, quen chấp hành mệnh lệnh, nhìn hung hăng lắm, nhưng khi không có mệnh lệnh là chẳng biết làm gì, anh tác thành cho hai người đó, có gì sai chứ?”
“ Thành được à, bỏ đi vấn đề tuổi tác chăng nữa thì hai người đó khác biệt vẫn quá lớn.” Dương Hồng Hạnh không tin, một giám đốc, một đặc cảnh, khác biệt khỏi nói cũng biết lớn thế nào:
“ Không thành được, cũng là chuyện tốt.”
“ Còn tốt nữa à, tốt chỗ nào?”
“ Sớm để cậu ta nhận thức được khác biệt giai cấp xã hội, bỏ hi vọng đi chứ sao? “ Giản Phàm như biết Dương Hồng Hạnh định nói gì, chặn trước: “ Em đừng nói xã hội chúng ta không có giai cấp, nhìn khu phòng bệnh đặc biệt này đi, mấy nghìn một ngày, 90% người Đại Nguyên dù sắp chết cũng không dám đưa người nhà vào đây ... Thế giới xung quảnh chúng ta còn tàn khốc hơn cả phần tử tội phạm đâu tranh.”
Dương Hồng Hạnh hiểu ra dụng tâm của Giản Phàm, lắc đầu cười, khoác tấy y đi lên cầu thang.
Sở Tú Nữ nửa nằm nửa ngồi trên giường, soi gương chải tóc, mái tóc dài đã cắt ngắn, gò má vốn có chút bầu bầu giờ tiều tụy hốc hác, chỉ trong hai tháng mất gần 30 cân. Hôm nay lần đầu tiên soi gương, phát hiện ra thanh xuân mỹ lệ có thể trôi đi nhanh như vậy, đứa tấy sờ mặt, cảm thụ được cả xương, trán cùng gò má nhô hẳn rằ, mắt hõm sâu không ra người, dưới áo bệnh nhân là vết thương chằng chịt, mỗi lần nhìn thấy là lại một lần rùng mình.
Có lẽ vết thương còn khắc sâu hơn thế.
Lặng lẽ rơi nước mắt, Trương Vân xuống lầu đón Giản Phàm rồi, nghĩ tới sắp gặp người quen, lại còn là chàng trai khiến cô có rung động thầm kín, Sở Tú Nữ không khỏi hoảng loạn. Sau khi tỉnh lại được cảnh sát tới lấy lời khai, rồi quả lời kể Trương Vân, cô biết trong lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Nghe Giản Phàm tới, có phần mong đợi, có phần áy này vì để y bị cuốn vào, cùng vài phần cản kích khó nói lên lời, cùng cảm giác mông lung, ba ngày quả, người cô muốn gặp nhất là Giản Phàm, vậy mà y mãi không tới ..