Két, Trương Vân đi vào trước, sau đó là một nữ nhân khá xinh đẹp cá tính: “ Tổng giám đốc, cô ấy là Dương Hồng Hạnh, khi ở chi đội, cùng tôi trông coi chị ... Nếu chỉ tỉnh dậy muộn, e bỏ lỡ hôn lễ của cô ấy và Giản Phàm.”
Lòng lăn tăn gợn sóng, Sở Tú Nữ miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu với Dương Hồng Hạnh, sau đó nhìn thấy cái đầu thập thò, nụ cười cười rạng rỡ như tắm trong hạnh phúc, ngày cả vết xẹo không hài hòa trên mặt cũng bị lấn át.
Dương Hồng Hạnh đặt một đống đồ bổ dưỡng lên tủ bên giường, Sở Tú Nữ mỗi tấy nắm lấy tấy một người, liên tục nói lời cám ơn, nước mắt long lanh chảy quả gò má gày.
“ Còn chưa cám ơn tôi này, cô ám ơn họ làm gì, cô vừa mất tích, Trương Vân chỉ biết khóc.” Giản Phàm đứng bên giường thấy ba cô gái sắp có dấu hiệu khóc tập thể, vội vàng lên tiếng ngăn chặn:
Quả nhiên Trương Vân quảy sang phản bác:” Ai khóc, ai khóc, anh khóc thì có.”
“ Cô xem, nữ nhân toàn khẩu thị tâm phi, ha ha ha, Tú Nữ, cô tỉnh rồi thì tốt quá, tôi đang định nói tôi sắp kết hôn rồi nếu không có nhân vật lớn như cô xuất hiện thì không đủ đẳng cấp, hay cô làm phù dâu cho vợ tôi nhé?” Giản Phàm ngả người chống tấy lên thành giường, vẫn kiểu nói như đùa ấy:
Dương Hồng Hạnh hạnh phúc lườm Giản Phàm một cái, Trương Vân nhận ra nụ cười tổng giám đốc đôi phần miễn cưỡng, vẫn gật đầu nói lời chúc phúc.
Bốn người nói chuyện chưa được mấy thì có một nhóm người tới thăm, là Hứa Nhạc Sơn cùng mấy nhân viên lâu năm, sau đó lại cả nhà Sở Hỉ Phong mang theo túi lớn tủi nhỏ, thế là hai người Giản Phàm thành thừa, cáo từ trong ánh mắt muôn vàn nuối tiếc của Sở Tú Nữ.
Khép cửa lại, Trương Vân dụi mắt, là người bàng quản, e cô nhìn rõ rất, nắm tấy Dương Hồng Hạnh tiễn đôi người ngọc: “ Cám ơn hai người, tổng giám đốc muốn gặp nhất là Giản Phàm, cô xem, chị ấy thấy Giản Phàm vui thế nào, từ khi tỉnh lại, tôi chưa từng thấy chị ấy cười.”
Giản Phàm vội làm rõ vấn đề: “ Trương Vân, cô có biết ăn nói không vậy, cái gì mà muốn gặp tôi, thấy tôi vui mừng ... Giờ cô ấy nằm trên giường bệnh buồn chán, thấy ai chẳng vui.”
Trương Vân ngạc nhiên nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Giản Phàm thì phì cười, Dương Hồng Hạnh cũng cười theo làm Giản Phàm thầm hô, hỏng rồi, mắc bẫy rồi, quả nhiên Trương Vân kéo tấy Dương Hồng Hạnh, canh cáo: “ Cô thấy chưa, có tật giật mình, sau này trông cho kỹ vào.”
“ Hì hì, sau này có động tĩnh gì kịp thời báo cho tôi nhé, anh ấy khó tin lắm.”
Hai người lên xe, vẫy tấy tạm biệt, thấy đã sắp trưa, bàn bạc về nhà ăn cơm với mẹ, xem ra chuyến đi này làm Dương Hồng Hạnh rất nhiều cảm xúc, chống tấy nhìn cửa sổ nói: “ Thật đáng thương, thời xưa có câu sinh ra trong nhà đế vương chưa chắc đã là phúc, giờ không khác bao, dù dung mạo khuynh thành hay tài phú khuynh thành đều có thể khiến trời cao ghen ghét.”
“ Đừng lo, em không sợ bị ghen ghét đâu.”
Dương Hồng Hạnh thuận miệng "đương nhiên", sau đó "í" một tiếng, trừng mắt chất vấn: “ Anh có ý gì, còn chưa kết hôn đã chê em rồi à?”
“ Anh thế này làm sao dám chê em.”
“ Hừ, đừng tưởng em không nhìn rằ, rõ ràng là anh có ý nghĩ không phải với Sở Tú Nữ.”
“ Em lại thế rồi đấy, anh đã bảo anh không muốn tới, em bắt anh theo, được rồi, anh thừa nhận, anh có nghĩ, em vừa ý chưa, giống như anh nhìn cô biên tập viên trên TV cũng có ý nghĩ đấy, nhưng nghĩ là một chuyện, làm là chuyện khác Huống hồ trong mắt anh, cô ấy sao tốt bằng em.”
“ Ừm, biết thế là được, vậy em tốt chỗ nào?”
“ Chỗ nào cũng tốt.”
“ Không được, phải nói cụ thể.”
“ Cụ thể à, dễ nuôi chứ làm sao.”
Giản Phàm cười gian, Dương Hồng Hạnh cũng cười, những lời tình tứ đã từ trong chăn đi ra cuộc sống thường ngày, tăng thêm không ít tình cảm giác hai người. Vừa đi được không lâu, Giản Phàm đột nhiên quảy đầu xe đi về bệnh viện, Dương Hồng Hạnh thấy mặt y nghiêm túc như thế còn cho rằng xảy ra chuyện gì rồi, chợt nhìn thấy một cảnh trước cổng bệnh viện, cười lăn ra ghế.
Phía trước có chàng trai ôm bó hoa hồng cực lớn, không phải Vương Kiên thì là ai? Có điều bó hoa cứng đờ giữ không trung, vì Trương Vân không nhận, hai tấy ôm lấy mặt, thế là cương ở đó, thành một cảnh xấu hổ vô cùng.
Lại mấy ngày nữa trôi quả.
“ Tiểu Quách, lại đây, lại đây, mới mấy giờ mà đã chuồn rồi?”
Lục Kiên Định vừa đi quả cửa thiếu chút nữa bị Vương Minh, Quách Nguyên chạy ra đâm phải, hai người như có chuyện gì gấp lắm vậy, cứ thế mà chạy, đến khi bị gọi mới cười ngượng, thông thường nếu đi làm nhiệm vụ sẽ không có vẻ mặt đó, chưa kịp hỏi thì có tên còn hùng hổ hơn chay quả hô: “ Mau lên, mau lên, muộn mất rồi, ai thế? ... Á, chi đội trưởng Lục.”
Là Tiêu Thành Cương, bị tóm cổ từ phía sau, cứ nghĩ là tên đồng đội nào phá, quảy đầu lại nhìn rõ là ai liền nhe răng cười, Lục Kiên Định nghiêm mặt mắng: “ Vội cái gì thế, đội trưởng của các cậu đâu?”
“ Đội trưởng không có mặt.”
Lục Kiên Định giơ tấy định đánh: “ Không có đội trưởng là chuồn đấy hả? Quảy về, quảy hết về, có án lớn tuyên bố.”
“ Hả!?” Mấy cảnh sát đều đồng thanh, bao vây Lục Kiên Định, rối rít nói:” Chi đội trưởng Lục, hôm nay chúng tôi có chuyện thật ... Chiều hẵng nói được không?”
“ Chuyện gì?”
“ Í, anh phải biết chứ? Hôm nay là mùng 6 tháng Chạp, Giản Phàm kết hôn.” Quách Nguyên sợ Lục Kiên Định không phê chuẩn, bổ xung: “ Đội trưởng của chúng tôi chuồn mất rồi, chẳng nhẽ chúng tôi còn ở lại trông cửa?”
“ Á à, tên Tần Cao Phong đó bảo gọi hắn, té ra còn thích xem náo nhiệt hơn tôi ... Đi , đi cả nào, Thành Cương, về đội gọi người, ai muốn đi thì đi, bảo tôi cho nghỉ ...” Lục Kiên Định mặt tức thì cười tươi, phất tấy một cái, Tiêu Thành Cương bắc tấy làm loa gọi vang cả nhà, chẳng bao lâu tiếng bước chân rầm rập, cả đám leo lên xe theo Lục Kiên Định đi dự tiệc:
Khách sạn Lan Uyển nằm cuối đường Tân Hà, khi đám Lục Kiên Định tới nơi thì vừa đúng 11 giờ, nhưng bãi đỗ xe của khách sạn đã chật kín, nếu chẳng phải ở cửa dán chữ hỉ thì còn tưởng nơi này có án gì. Vừa xuống xe lại có thêm hai cái xe cảnh sát nữa, nhảy xuống xe là người đội đặc cảnh, Điền Quý Quân, Mạnh Hướng Duệ, Dương Phong, lái xe là Vương Kiên, xe sau không ngờ có chi đội trưởng Ngô. Lục Kiên Định ưa náo nhiệt tới khoác vai đùa: “ Các vị cũng tới góp vui cơ à, bữa cơm không được thanh toán đâu đấy.”
“ Tôi tìm anh là được.” Chủ nhiệm Điêu thấy bên kia dẫn theo mười mấy người, trêu: “ Thế trận gớm nhỉ, đủ lập hai đội công kích đấy.”
“ Đương nhiên rồi, người cũ của đội trọng án mà, chủ nhiệm Điêu, chi đội trưởng của các vị sao cũng tới, thể diện của cậu ta lớn thế?”
“ Lão Lục, anh giả vờ hồ đồ à, thể diện cậu ta không lớn, nhưng thể diện bí thư Ngũ lớn, nghe nói còn làm người chứng kiến ... À này, nghe nói bí thư Ngũ được đề bạt rồi? Thật không?” Chủ nhiệm Điêu thì thầm:
“ Chà, tôi biết đâu, anh nghe ai?”
“ Ngoài kia đều nói thế, lần bí thư Ngũ phát biểu họp báo thành tư liệu pháp chế phát xuống dưới tuyên truyền học tập, đây là tiền tấu của đề bạt mà.”
“ A, tôi không biết thật, mà chuyện này anh cũng hưởng nhờ mà ... Mà vụ án đó ra sao, tra Bình An rồi không thấy động tĩnh nữa.”
“ Còn làm sao, đã giao viện kiểm sát rồi, Thân Bình An không thể nhẹ , còn những người không thể nặng ...”
Lục Kiên Định cười không nói nữa, lôi ra được Thân Bình An là không dễ rồi, đào bới tiếp thì tới lãnh đạo các đơn vị, lúc đó bôi đen toàn tỉnh, đề tài tới đó là dừng, hiểu trong lòng thôi, kéo nhau đi vào đại sảnh, nhìn đâu cũng thấy người quen, nhất là một đám nữ cảnh sát tụ tập ríu rít cả góc. Hiếm có nhất là gặp Hồ Lệ Quân mấy năm chưa thấy mặt, Lục Kiên Định vui vẻ đi tới trêu chọc.