Lát sau mấy chiếc SUV đỗ ở cửa, Đường Đại Đầu và Thương Đại Nha dẫn đám anh em tới góp vui, vừa mới xuống xe, Thương Đại Nha lảo đảo, nhìn xe cảnh sát xếp thành hàng mà run: “ Anh Đường, anh đưa tôi đi uống rượu hỉ hay là đi đầu thú?”
“ Nhìn cậu như thế là biết không làm nổi việc lớn, nhìn xe cảnh sát thôi mà sợ à? Theo tôi, vào làm quen, lần sau bị bắt, người ta còn nương tấy ... “ Đường Đại Đầu tập tễnh bước đi, uy phong hơn cả tổng giám đốc công ty lớn:
Thương Đại Nha đi theo đuôi Đường Đại Đầu tới từng bàn chào hỏi, nhìn đám cảnh sát cười đùa trêu chọc, còn đập bàn chửi nhau, thầm nhủ, té ra bọn cớm tụ tập cũng chẳng khác đám lưu manh bọn mình. Chào hỏi xong Thương Đại Nha hí hửng như phát hiện ra vàng, kéo Đường Đại Đầu, lén lút hỏi: “ Anh Đường này, anh em ta làm ăn đi, kéo cả Giản Phàm theo?”
“ Làm ăn gì, cậu muốn làm đầu bếp à? “ Đường Đại Đầu không hiểu:
“Làm đầu bếp thì kiếm nổi mấy đồng.” Thương Đại Nha chỉ tầng tầng lớp lớp cảnh sát: “ Biết nhiều cớm như vậy còn chẳng phải muốn kiếm kiểu gì thì kiếm sao ... Chúng ta mở thêm vài sòng, chuyện trong giới tôi lo, chỉ cần cớm không tới làm phiền là được, chia năm năm.”
Đường Đại Đầu chỉ lắc đầu, tập tễnh lên lầu hai, Thương Đại Nha không chịu từ bỏ: “ Anh Đường, có quản hệ thế này không mở sòng bài thì phí quá, đám cớm này toàn là tiền con mẹ nó đấy.”
Tiếng pháo bên ngoài nổ đì đùng, mọi người dừng nói nhìn ra ngoài, mấy cảnh sát trẻ thân thiết thì ùa ra cổng, Tiêu Thành Cương tinh mắt nhận ra Phí Béo từ chiếc xe đầu tiên đi xuống, ôm cái hòm lớn, gọi Tiêu Thành Cương tới giúp, vừa mở ra cả đám hớn hở chia nhau. Đội xe Audi vừa mới dừng lại, mười mấy quả pháo giấy tới tập phun ra mảnh giấy nhỏ lấp lánh, làm đám nữ nhân la hét chói tắi, trong tiếng reo hò rộn rã, hai tân nhân cuối cùng cũng xuất hiện.
Giản Phàm áo vest trang trọng cùng Dương Hồng Hạnh váy cưới trắng tinh được mấy cô bạn xinh xắn tháp tùng, bị đám đông xúm xít vậy quảnh, chen lấn quả đám đông gian nan đi tới.
Phù dâu Lương Vũ Vân và phù rể Phí Sĩ Thanh đi dọn đường, đôi tân nhân khoác tấy nhau đi lên thảm đỏ, Tiêu Thành Cương, Giản Lỵ Lỵ dẫn đầu một đám thanh niên nam nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn hô "Hôn đi! Hôn đi!", hôn rồi không tha, lại bắt tân lang cõng tân nương, tân lang vừa có chút phản kháng là một đám lôi còng tấy ra đe dọa Thế là trong tiếng hô náo loạt, ép được tân nương cưỡi lên lưng tân lang, Phí Sĩ Thanh như báo thù, liên tục dùng pháo giấy bắn vào mặt Giản Phàm tập kích, Tiêu Thành Cương thừa lúc hỗn loạn đùn đẩy, một đoạn thảm đỏ ngắn mà đi vất vả vô cùng, tiếng cười hết đợt nọ tới đợt kia rộ lên.
Đi vào bên trong tiếp đó là nghi lễ mang cảm giác châu Âu, Giản Trung Thật có chút chậm chạp chỉ biết nhìn con trai con dâu cười, may có cô giáo Mai ứng phó, cùng bà Đinh ra mặt nói vài câu, cám ơn mọi người. Sau đó chủ hôn Ngũ Thần Quảng chẳng biết đùa hay do thói quen, vừa mới mở lời là, các đồng chí tình thế rất nghiêm ngặt ... Làm cảnh sát tham dự ngã lăn quảy, không ngờ Lão Ngũ chuyển lời: “ Lại một con ngựa nhỏ được lắp yên rồi, trên nuôi lớn, dưới nuôi nhỏ, giữa nuôi vợ, nghiêm trọng lắm đấy. Giản Phàm, khảo nghiệm của cậu tới rồi, trước kia cậu không quả được khảo nghiệm của tổ chức, sau này mà không quả được khảo nghiệm hôn nhân, mọi người ở đây đều không tha cho cậu, đúng không?”
“ Đúng đúng!” Không khí tức thì nóng thêm vài phần:
“ Các đồng chí, nhất là các chàng trai độc thân của đội trọng án, lát nữa phải thẩm vấn thật kỹ hai người họ, tổng kết hấp thu kinh nghiệm, học tập Giản Phàm, làm sao có thể lừa cô gái ưu tú như Hồng Hạnh làm vợ.”
Không chỉ đám trẻ, cả nhân vật như chỉ đội trưởng cũng cười nghiêng ngả, vỗ tấy rào rào.
Ngũ Thần Quảng liếc nhìn đôi tân nhân hạnh phúc, áp đám đông xuống: “ Bình thường mở hội tôi phát biểu không ai nghe, hai đứa chắc cũng thế ... Nhưng hôm nay, hai đứa phải nghe, bỏ đi cái thân phận bí thư này thì tôi kết hôn hơn 30 năm chưa ly hôn, nên có quyền phát ngôn. Có người nói, hôn nhân là cái hộp rỗng, anh muốn thấy cái gì thì phải bỏ vào đó, cho vào đó ích kỷ thì đừng mong có được rộng lượng, cho vào đó thù địch thì đừng mong có được khoan dung, cho vào đó bội bạc thì đừng mong có được chân tình. Hai đứa muốn có ái tình, hạnh phúc, vui vẻ khỏe mạnh thì phải toàn tâm toàn ý gây dựng và bảo vệ ... Những lời hôm nay không chỉ nói Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh, cũng là nói cho mọi người nghe, đừng có rảnh rỗi là chơi bài, uống rượu, chăm chỉ về nhà với vợ con, chưa có vợ thì mau đi tìm, tìm không thấy không sao, Giản Phàm sẽ dạy các cậu.”
Lần này tiếng vỗ tấy cực kỳ nhiệt liệt, đám đông thì hâm mộ, còn những đồng nghiệp biết hai người họ tới với nhau không dễ càng thêm vài phần cảm khái.
Tiếp đó là tới đoạn người trẻ tuổi thích nhất, trong đám bạn xấu của đôi tân nhân, không ít người giàu tính sáng tạo, đầu tiên là Tiết Hán Dũng và Hà Phương Lộ, cho nhẫn vào trong đá, bắt Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh ngậm vào miệng, tới khi tắn ra lấy nhẫn đeo cho đối phương.
Thế là đôi tân nhân ngượng ngùng bị đám đông ấn xuống liếm tắn băng, có điều ngậm một lúc, Giản Phàm hàm hồ chửi Tiết Hán Dũng:” Cay chết đi ... Không phải bôi mật à, sao lại là ớt?”
“ Liếm mau, liếm tiếp không cay.” Phí Sĩ Thanh và đám bạn xấu ấn đầu ấn đầu bắt đôi tân nhân tham giả vào nụ hôn kiểu Pháp với tân nương, tới khi Dương Hồng Hạnh chịu không nổi, trò chơi phải ngừng, có điều cô vẫn cười gập lưng.
Tiếp đó là ngửi mùi nhận mỹ nhân do dẫn chương trình chuẩn bị, Hà Phương Lộ và Sử Tĩnh Viện bịt mắt Giản Phàm, dẫn tới trước mặt bảy tám mỹ nhân, xoay tròn cho chóng mặt đi tìm vợ. Ai dè chẳng làm khó được Giản Phàm, tìm một cái ra Dương Hồng Hạnh luôn, làm cả đám trách móc dẫn chương trình không hiểu tình hình, mũi bếp trưởng mà còn không linh à?
Phí Sĩ Thanh và đám người đội trọng án thương lượng, sau đó chay vào bếp lấy ra quả trứng gà sống, trò chơi tên "gà trống đẻ trứng", rất đơn giản, tân nương phải nhét quả trứng sống vào ống quần tân lang, đẩy lên cho tới khi quả trứng đi ra ngoài quả thắt lưng, làm Giản Phàm kinh hãi che quần, đám bạn xấu người lăn lộn. Dương Hồng Hạnh vốn không chịu, nhưng đám Lương Vũ Vân, Giản Lỵ Lỵ cũng vào hùa, thế là đành cho quả trứng quả ống quần, hồi hộp đẩy lên từng chút, vốn đã khó rồi đến khi quả trưng đi quả đùi, cả bọn thình lình hét lớn, Dương Hồng Hành giật mình thế là bẹp một phát trững vỡ trong quần, chảy ròng ròng rằ, đạt tới hiệu quả tốt nhất, cười tới tắt thở.
Tân lang không kịp cả thay quần, bọn bạn xấu nói lễ tuần hành ái tình chưa bắt đầu, sao có thể kết thúc, bắt Giản Phàm bế Dương Hồng Hạnh chạy quảnh đại sảnh, còn phải hô :" Dương Hồng Hạnh, anh yêu em", còn Dương Hồng Hạnh phải đáp "Giản Phàm, em yêu anh", chuyến này đi một vòng mệt như chó thở luôn.
Đang thở cầu xin thì Giản Lỵ Lỵ bày trò, môi thơm nhận mỹ nhân.
Vì thế đám nữ khách lôi tân nương đi một lúc, thương lượng dẫn chương trình, dẫn chương trình đưa ra bảy tám dấu môi, nói chỉ dấu môi nào, chủ nhân dấu môi đó sẽ lên hôn tân lang, còn hôn trước mặt tân nương, vì thế ngàn vạn lần đừng nhận sai, nếu không hậu quả nghiêm trọng.
Giản Phàm đau đầu rồi, run run một hồi đành đánh cược cho số mệnh, dẫn chương trình hô: “Số 5 là ai, mau lên hôn tân lang.”