Đám nữ nhân la hét chói tắi, đẩy Ngưu Manh Manh rằ, Ngưu Manh Manh xấu hổ, sống chết không chịu lên. Trong lúc náo nhiệt không ai chú ý có người lặng lẽ rời đi, đó là Hồ Lệ Quân, tiếng hò reo vui vẻ vẫn truyền đi rất xâ, vài phần cô tịch, vài phần hâm mộ, đó là thời khắc rực rỡ nhất của một nữ nhân, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên với mình rồi.
Tới cổng Hồ Lệ Quân lại quảy đầu, cho tới hôm nay, phần tình cảm đó vẫn không buông bỏ được.
“Đi thôi nào, thằng nhóc đó đúng là hại người không ít, may mà kết hôn rồi, mong rằng các cô gái thoát được kiếp nạn.” Đột nhiên có một gióng nói vang lên bên cạnh, một cánh tấy đưa khoác lấy tấy Hồ Lệ Quân, chính là Sử Tĩnh Viện:
“Nói linh tinh gì thế?” Hồ Lệ Quân hơi đỏ mặt, bọn họ cùng là người đại đội một, lại là số ít cô gái trong đội, xưa nay quản hệ thân mật, Hồ Lệ Quân sau khi rời ngành, gần như cắt đứt toàn bộ quản hệ cũ, chỉ có với Sử Tĩnh Viện càng thân thiết hơn trước, chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện:
“Được rồi, coi như tôi nói linh tinh, có tin vui cho cô đây, hồ sơ của cô được chấp nhận rồi, chúc mừng viện trưởng Hồ .” Sử Tĩnh Viện vừa nói vừa lấy trong túi sách ra một bản tài liệu:
Có người đi, cũng có người tới, khi trò chơi tới hồi kết, bữa tiệc bắt đầu, Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh đi từng bàn mời rượu thì chiếc xe Audi mà người Tân Thế Giới đều nhận ra mới xuất hiện, Sở Tú Nữ ngồi ở ghế phụ lái nhìn thảm đó, chợt nói: “ Cô đi đi, tôi không thích chỗ ồn ào.”
“ Tổng giám đốc ...” Trương Vân xót xâ nhìn Sở Tú Nữ khôi phục phần nào dung mạo lộng lẫy, nhưng nỗi buồn càng tăng thêm:” Chị không đi được không?”
“ Người thân không còn, ở lại làm gì, chỉ làm trò cười cho người ta thôi, đi vậy, tránh xâ cơn ác mộng này ... Ở đây giao cho cô, có thời gian tới thăm tôi.” Sở Tú Nữ giọng bi thương vô tận, chẳng có niềm vui tai quả nạn khỏi:
Trương Vân ảm đạm, khổng ngờ tổng giám đốc sau khi bình phục, việc đầu tiên là đem hết tài sản bán đi, trả một phần nợ, trừ một phần nhân viên được Thực Thượng tiếp nhận, số còn lại phát ít tiền vỗ về, cùng là nữ nhân, cô không biết an ủi ra sao: “ Chị không cáo biệt anh ấy à?”
“ Không cần, chúng tôi vốn không cùng một loại người, cô không nhận ra anh ấy luôn cố ý né tránh tôi sao? Thay tôi chúc phúc họ ... Cả hai đều là người tốt.” Sở Tú Nữ lắc đầu, phần cảm kích này không cách nào dùng lời biểu lộ hết, ở Đại Nguyên, điều duy nhất khiến cô lưu luyến chỉ có người đó thôi, chỉ hận biết nhau quá muộn:
Giờ không còn nữa, xe từ từ rời đi, biến mất, Trương Vân nhìn theo, lòng dâng lên sự nuối tiếc.
Đi vào đại sảnh, xuyên quả bàn tiệc nhốn nháo mãi mới thấy Giản Phàm bị đám đông bao vậy, đang chuốc rượu y, ngồi một mình hồi lâu mới có cơ hội gặp đôi tân nhân đi lên tầng hai thay áo, Giản Phàm mặt hồng rực, không biết uống bao nhiêu, Trương Vân khổ sở nói:” Tổng giám đốc Sở đi rồi.”
“ Đi đâu?” Giản Phàm hàm hồ, đầu óc không tỉnh táo lắm nữa:
“ Trương Vân rốt cuộc là sao?” Dương Hồng Hạnh nhận ra chút gì đó, hỏi:
“ Chị ấy định cư ở Anh, không về nữa.”
Nghe câu này cả hai mới giật mình, Giản Phàm hết sức thất vọng lẩm bẩm: “ Thật là, sao không tới uống một ly rồi đi ... Trương Vân, bảo cô ấy đứng đi vội, chúng tôi đi tiễn.”
“ Không cần đâu, chị ấy sẽ lặng lẽ rời đi .
Đây là thứ chị ấy để lại.” Trương Vân lấy ra văn thư pháp luật giải thích: “ Đây là công chứng tài sản, mảnh đất ở Khấu Trang là quà cưới tặng hai người.”
“ Ợ ...” Giản Phàm đỡ lấy cái bụng như có sóng cuộn trào, cố cắn răng nuốt lại rượu trào rằ, đẩy lại: “ Thứ, thứ này làm sao tôi nhận được?”
Đây là tài sản trị giá gần 1000 vạn đấy.
“ Nếu anh từ chối, chị ấy ủy thác tôi bán đi quyên cho cơ cấu từ thiện, dù sao giờ chị ấy không thiếu tiền.” Trương Vân khẽ nói:
Giản Phàm vừa nghe mang đi làm từ thiện là hoảng ngày giật lấy: “ Làm sao được, tôi còn phải dựa vào nơi đó kiếm tiền. Quyên cái gì mà quyên, từ thiện cái con khỉ, năm xưa tôi nghèo khó, có thấy ai cho tôi đồng nào ... Hừ! Vậy tôi không khác khí nữa.”
Nói xong nhét luôn vào túi áo trong, Dương Hồng Hạnh thấy không ổn, kéo tấy chồng dị nghị, Giản Phàm không vui, mắng vợ: “ Em không nghe Lão Ngũ nói à, kết hôn rồi, tình thế rất nghiêm ngặt, còn cả đống người trông cậy vào chúng ta nuôi đấy, nhân viên này, cha mẹ em, cha mẹ anh, ông bà anh, lại còn con bé Lỵ Lỵ suốt ngày xin tiền, không biết nó tiêu gì ... À em con sinh vài đứa nữa, thiếu cái này không được ... A Trương Vân, cô đừng đi, uống ly rượu đã.”
Trương Vân tâm tình không tốt, chỉ hàm hồ đáp vài câu, Dương Hồng Hạnh vẫn thấy món quà này quá lớn, không thể nhận, Giản Phàm sống chết không trả, Dương Hồng Hạnh càng giận, ao ước hôn lễ lãng mạn cuối cùng biến thành bộ dạng này, không nhịn được nữa: “ Anh xem, anh quen biết toàn bạn bè kiểu gì thế, cái gì mà lão tắm, lão tứ ... Mau đoạn tuyệt quả lại với họ đi, đây mà là kết hôn à? Có mà đấu tố ấy.”
“ Kết hôn mà, đại hỉ thì mọi người cùng vui mới được, em còn nói anh, bọn Vũ Vân tử tế lắm chắc ... Em nên mở rộng lòng ra đi, mới chỉ bắt đầu thôi, còn Ô Long, Phong Lâm nữa ... Hôm nay song hỉ lâm môn, hôm quả em ngủ với đầu bếp nghèo, hôm nay ngủ với phú ông rồi ... Ha ha ha ..” Giản Phàm đắc ý chu miệng ra hôn Dương Hồng Hạnh, nhưng bị cực lực kháng cự đẩy rằ:
Một đám khách không tìm ra người, lần mò tới hành lang tầng hai vừa vặt thấy hai người đùn đẩy, Hoàng Thiên Dã hô lên: “ Oa ca, còn chưa tới giờ động phòng đâu, hai người định dã chiến à?”
Dương Hồng Hạnh xấu hổ trốn sau lưng Giản Phàm, đám đông xúm tới, lượt chuốc rượu thứ hai bắt đầu, xem chừng hôm nay không chuốc hai người say ngất không tha ...
Mùng sáu bày hơn 50 bàn tiệc ở Đại Nguyên, ăn uống tưng bừng. Mùng 8 về Ô Long, Dương Hồng Hạnh không ngờ nơi này náo nhiệt hơn mấy phần, khiến cô ấn tượng sâu nhất là Phí Sĩ Thanh, Oa cả kết hôn mà còn cao hứng hơn Phí Béo kết hôn, giở hết bản lĩnh toàn thân, huy động hơn ba mươi tiểu tài chủ địa phương, lái xe đi mười km nghê đón đội xe chỉ có 10 chiếc Audi.
Vào huyện Ô Long thì đội ngũ lên tới hơn 50 chiếc xe, đám Tiêu Thành Cương còn mượn phép công làm việc riêng, dùng hai chiếc xe cảnh sát hú còi mở đường, chủ nhiệm Điêu cũng không nuốt lời hứa, cửa luôn bốn xe đặc cảnh tới trợ trận, cứ như nguyên thủ quốc giả ghé thăm.
Đoàn xe tới nơi làm cho cả khu tập thể giáo viên chó chạy bà bay, xôn xào bàn tán đến đám cưới con huyện trưởng còn không ầm ĩ như vậy, ai cũng biết Giản Phàm là ông chủ lớn rồi, nhưng mà lớn thế này thì không ngờ tới. Không khỏi có người nhớ tới nhà thầy giáo Lưu, năm xưa Giản Phàm yêu con bé nhà ông tắ, nhà người ta chê nghèo không ưa, bà Lưu đi bêu xấu Giản Phàm khắp khu tập thể kìa, không biết hôm nay có mặt mũi tới tham dự không nhỉ, Giản giả chuyến này làm lớn lắm, mời cả khu tập thể mà ... ái dà, nhìn mãi không thấy đâu.
Cha mẹ Giản Phàm, một là giáo viên mấy chục năm, một là đầu bếp mấy chục năm, ở thành phố nhỏ cũng thuộc hàng nhân vật công chúng, tích lũy mối quản hệ không tầm thường, 80 bàn tiệc chật kín khách.
Giữa tiệc cưới, không ngờ huyện trưởng tới thật, làm đám giáo viên nghèo nín thở, thấy xung quảnh bàn tán, huyện trưởng là cái gì, trong số khách khứ còn có lãnh đạo tỉnh tham giả đấy, huyện trưởng phải tới là vì thế.
Bất kể là khách lớn hay khách nhỏ, cứ rượu tới là uống, Giản Phàm tửu lượng như biển rốt cuộc vẫn bị khiêng đi ném vào động phòng.
Vốn nghĩ thế là xong rồi, về quê để thắp hương ra mắt ông bà nữa thôi, nhưng Dương Hồng Hạnh nhầm rồi, lễ cưới ở quê mới thực sự là chơi lớn, chờ đợi cô là hôn lễ chưa từng có.