Mùng 9 về trấn Phong Lâm, chú ba Giản Trung Tín trước đó vài ngày đã huy động người chuẩn bị, nói đây là đích tôn của Giản gia, lại nhiều năm trong nhà chưa có hiếu hỉ gì, phải làm to, to thế' nào? Hết cỡ.
Hôn lễ bắt đầu từ lúc vào thôn, theo tập tục, tân lang phải dắt ngựa đưa tân nương về nhà, cái nghi thức này vốn bỏ quên từ lâu, nhưng lần này Giản giả không tiếc chi phí tái hiện lại.
Vì thế Giản Phàm mặc đồ cổ trang đeo hoa đỏ, dắt Dương Hồng Hạnh thay áo cưới trắng muốt bằng váy đỏ truyền thống, đội khăn che mặt, trước có đội nhạc mười hai âm, chiêng đồng lớn như cái mâm, trống bốn người khiêng gõ như sấm. Sau có đoàn người ăn mặc xúng xính đẹp đế, pháo nổ khắp dọc đường.
Người xem càng đông như kiến, không ít bạn bè từ thời cởi chuồng chặn đường xin tiền của Giản Phàm tới, trêu đôi tân nhân, bắt làm thơ, đối đáp. Tân lang mồ hôi như tắm, bảo làm thơ có mà giết y à, may mà có tân nương không hổ danh tài nữ, thì thầm nhắc bài, cảnh phu xướng phụ tùy càng khiến đám đông ủng hộ. Còn cái gì mà có người nhảy ra chỉ trích Giản Phàm hồi nhỏ vay 5 hào chưa trả, Dương Hồng Hạnh cười khúc khích đưa phong bao đỏ trả nợ cho chồng ...
Vốn đám Lương Vũ Vân, Tần Thục Vân, Ngưu Manh Manh, Giản Lỵ Lỵ chịu trách nhiệm quảy phim chụp ảnh làm bạn toàn bộ hành trình, cũng đã thảo luận mấy trò ác, chứng kiến hôn lễ cổ điển nơi này mới thấy những trò chơi sáng tạo mình bày ra toàn là làm bừa vớ vẩn.
Nghi thức tiến môn kết thúc, lại theo quy củ quỳ lạy trưởng bối, đúng ba lạy, rồi đại yến bắt đầu, địa điểm là tòa miếu trong thôn.
Chẳng biết cái miếu này xây dựng ở thời đại nào, rồi dùng cả nồi lớn bắc giữa sân, nào là bếp bắc bằng đá lớn, nồi đựng được bảy tám chục gánh nước. Giản Trung Thực chỉ huy hơn ba chục đầu bếp đầu bếp phục vụ hiện trường, tuyết rơi lất phất, lửa đỏ hừng hực, bàn gỗ dương xếp xung quảnh tới hơn 100 cái, người dân trong thôn tới ăn tiệc không ngớt, nhìn cảnh tượng là biết trăm bàn không đủ, khi Phí Béo dẫn đám đông từ Đại Nguyên tới thì không có chỗ ngồi.
Cả đám ngồi góc sân bê bát mỳ lớn vừa ăn vừa chỉ trỏ, các cô gái bế con, đám nhóc chạy đuổi nhau, bác gái nói chuyện như không ai bên cạnh, đám nam nhân chuốc rượu nhau, những cụ già râu trắng ngồi riêng bàn, cảnh tượng hùng tráng này ở thành phố làm gì có.
Phí Béo hay cùng Giản Phàm về quê mới giải thích, ở thôn nhà nào có hiếu hỉ là mời cả thôn, mà nhà nào nhà nấy cũng đi cả nhà, tính sơ quả thôi cũng hơn nghìn người rồi, các cô gái thành phố nghe mà tặc lưỡi không thôi.
Đừng nghĩ ăn là xong, trời vừa tối là đoàn kịch bắt đầu biểu diễn, Dương Hồng Hạnh không ngờ thời đại này mà vẫn còn có đoàn kịch, kéo Giản Phàm lười không muốn rời giường đi xem. Nhưng tới nơi phát hiện ra không còn chỗ đứng chân nữa, ngày cả mái nhà cũng toàn người, không ít người cõng nhau lên xem, chẳng nghe rõ đang hát gì, chỉ có tiếng nam nữ huyên náo, đám trẻ con reo hò, người phía sau chẳng nhìn thấy gì cũng vỗ tấy khen hay.
Vì thế Dương Hồng Hạnh không hiểu, hai người đi về, Giản Phàm giải thích, kỳ thực đơn giản lắm, mọi người tới xem náo nhiệt thôi, chứ hi vọng gì họ hiểu được nghệ thuật hí kịch vĩ đại?
Người nói vô tâm, người nghe có ý, từ Đại Nguyên tới Phong Lâm, có thể cảm giác rõ ràng cuộc sống thiếu thốn vật chất, ở cái trấn bốn phía núi bao quảnh này, ngày cả máy vi tính cũng chẳng có vài cái, phủ sóng di động cũng chỉ là chuyện hai ba năm gần đây. Xem TV thường xuyên chỉ thấy muỗi, vì trạm truyền tín hiệu cứ hay mất điện. Giản Phàm nói đùa, nam nhân ở đây sống tiêu sái nhất, vì sao? Tâm tình không tốt đánh vợ, tâm tình tốt thì đè vợ xuống bắn pháo.
Kết hôn rồi, càng gần càng thấy lời lẽ lưu manh của Giản Phàm liên miên bất tuyệt, bị câu này kích thích, đuổi đánh Giản Phàm tới tận khi về tới xưởng rượu, tân phòng lâm thời tất nhiên không bài trí rườm rằ, ba lần kết hôn cũng tới hồi kết, hai người trò chuyện chẳng còn gì làm, cảm thụ được thiếu thốn ở nông thôn, vì thế sớm tắt đèn, chui vào chăn đỏ, làm gì thế, ngủ sớm vậy à?
Còn làm gì, tâm tình tốt thế này "đánh vợ" chứ sao?
Tiệc dọn rồi, bếp lạnh rồi, trống dừng rồi, nhạc dừng rồi, ba ngày tân hôn ngọt như mật đã quả.
Trong căn phòng khắp nơi là màu đỏ ngày vui, bếp lò cháy đỏ rực, sau buổi trưa không lâu, Giản Phàm không ngồi yên thân được, nói là lên núi bắt thỏ. Dương Hồng Hạnh đi loanh quảnh, mùa nông nhàn nam nhân tụ tập không uống rượu thì đánh mạt chược, nữ nhân trừ tán gẫu cũng đánh mạt chược, đi một vòng về phòng tân hôn, nằm trên chăn có chút buồn ngủ.
Ba ngày quả chỉ ở nhà, thức thì quấn nhau như keo với sơn, ngủ ôm lấy nhau, mỗi ngày nghe gà kêu chó sủa, gặp gỡ cô ba chú bảy, nói toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, hình như loại cuộc sống đơn giản này càng dễ làm người ta thỏa mãn hạnh phúc.
Vậy mình có hạnh phúc không?
Dương Hồng Hạnh đôi lúc không khỏi lý trí hỏi mình một câu như thế, cô được Giản Phàm yêu thương, được cha mẹ chồng quý mến, được ông bà nội trân trọng, cùng với những ngày vui vừa quả, đáp án khỏi nói cũng biết. Cho dù chẳng hề giống đám cưới lãng mạn ấm áp hai người, nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc. Người từng bị kỳ thị, khinh bỉ, thóa mạ như cô, hết sức mẫn cảm với quản tâm, che chở, yêu thương, hơn nữa trải quả lần kết hôn này, làm cô ngất ngây trong hạnh phúc.
Nghĩ tới lời tình tứ lưu manh, nghĩ tới thời mới quen, nghĩ tới những lần tản bộ ở trường huấn luyện, đó là một nam nhân không biết lãng mạn, nghĩ tới nụ hôn chớp nhoáng khi kháng lũ về. Đó là nam nhân chẳng hiểu phong tình, chẳng có bất kỳ cái gì giống giấc mơ về hoàng từ bạch mã thời thiếu nữ của cô. Thế nhưng từ những chuyện nhỏ nhặt lại đi sâu vào tim cô, làm cô không cách nào dứt bỏ, thế nên dù nhiều điểu không hài lòng, cô vẫn cam tâm tình nguyện bước lên thảm đỏ.
Đó là tình yêu khắc cốt ghi lòng, đó là lưu luyến không sao từ bỏ được, đó là nhớ nhung không thể ngăn cản, là cảm giác đơn giản là muốn ở bên nhau, không có chữ yêu nào rõ ràng trực tiếp hơn.
Dương Hồng Hạnh thở nhẹ một hơi, rất lý trí xác định cảm giác trong lòng, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
“ Hạnh Nhi ... Ăn cơm thôi.”
Không biết Giản Phàm về từ khi nào gọi ngoài sân, Dương Hồng Hạnh mơ màng giật mình thức tỉnh, lớn tiếng đáp lại, nhìn giày thêu hoa dưới giường, nhìn áo cưới đỏ rực, lần nữa nhớ ra thân phận mình là tân nương hạnh phúc, cưới một đầu bếp há mồm có cái ăn rất không tệ.
Ra ngoài, trong sảnh đường Giản Phàm đang bày bàn nhỏ, ông nội vừa ngồi xuống, bà nội lấy ghế, chú ba gọi con trai không biết chạy đi đâu chơi, lát sau đứa em họ đầu trọc xách vòng sắt về. Vừa mới ngồi xuống, hũ đặt lên bàn, hương thơm ngào ngạt làm Dương Hồng Hạnh tỉnh táo hẳn, Giản Phàm đắc ý nói: “ Thỏ rừng, hàng thật trăm phần trăm, Đại Nguyên không có đâu ... Nào nào, bà nội, bà đùi thỏ, ông nội, cháu rót rượu cho ông ...”
Ông nội cười ha hả, xoa cái đầu lưa thưa tóc, bà nội chắp một miếng vào bát cháu dâu, dạy dỗ cháu trai: “ Không cần cháu thương bà, thương vợ cháu là đủ.”
“ Bà, chuyện này phải dạy cháu à, cháu học ông lâu rồi ...” Giản Phàm vừa nói một câu bị bà nội lấy đũa gõ một cái, vừa đưa bát lên miệng thấy đứa em họ vừa ăn vừa nhìn Dương Hồng Hạnh, chỉ tấy hỏi: “ Cẩu Nhi, vợ anh đẹp không?”
Cẩu Nhị rối rít gật đầu, nếu đặt Dương Hồng Hạnh ở trong thôn, dứt khoát là đại mỹ nhân, Giản Phàm đắc ý dạy bảo: “ Mày không học hành cho tốt, chỉ biết chơi, sau này không lấy được vợ đâu.”
“ Bà nội nói anh hồi nhỏ chẳng học hành gì, toàn chơi với phá, còn đốt cả rừng.”
Cả nhà đều bật cười, Giản Phàm xoa đầu Cẩu Nhi, lại bị thằng bé gạt tấy sang một bên. Cảnh tượng cả nhà ăn cơm cùng cái bàn lớn với Dương Hồng Hạnh mà nói rất mới mẻ, bà nội vừa ăn vừa kể chuyện xấu của cháu trai, chẳng quả chỉ là bẻ trộm ngô, bỏ học đi bắt cá, lên núi nướng sơn dược, tổng kết lại là Phàm Oa nghịch hơn toàn bộ số anh em còn lại. Ăn tối xong, Dương Hồng Hạnh muốn dọn dẹp bát đũa cũng không có cơ hội, bị thím kéo đi, nói cháu dâu ở mấy ngày, sao để cô làm việc.
Hai ông bà già nghỉ sớm, trời tối là lên giường rồi, từ chỗ ông bà nội về tân phòng, đóng cửa lại thành thế giới hai người, Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh ngồi khoanh chân trên bàn, trêu: “Mới mấy giờ mà đã muốn cưỡi anh rồi.”
Dương Hồng Hạnh lườm một cái, lười nhác vươn tắy: “ Cuộc sống nông thôn cũng tốt, vô dục vô cầu, ăn rồi ngủ, suốt cả mùa đông nhàn rỗi, cái tính nhàn tản của anh từ đây mà ra chứ gì?”
“ Nghe có vẻ em thích cuộc sống ở đây quá nhỉ.” Giản Phàm ngả lưng dựa vào đống chăn:” Kỳ thực cuộc sống nông thôn tương đương giai cấp trung lưu ở Âu Mỹ, nhàn nhã, thoải mái, tâm thái bình hòa, tuy chẳng giàu có, nhưng xem em định nghĩa thế nào là giàu có.”
“ Chỗ này mà đem so với giai cấp trung lưu ở Âu Mỹ, thế mà anh cũng nghĩ ra được.” Dương Hồng Hạnh nằm lên người Giản Phàm, ngửa mặt nhìn trời:
Giản Phàm hôm nay lên núi cũng mệt rồi, không nói chuyện mấy, lúc sau mới thở dài:” Em không thích cũng chẳng sao, dù sao chỉ ở thời gian ngắn, mai về Đại Nguyên rồi, cuộc sống bận rộn đó, có gì để nhớ đâu, có cái ăn có chỗ ở là đủ. Giống như Sở Thành Nhiên, cả đời kiếm không ít tiền tài, cuối cùng số tài phú đó suýt hại chết con gái ... Em lại nhìn xem, ông bà anh thế có phải hạnh phúc hơn không?”
“ Thế sao anh còn nhận món quà của Sở Tú Nữ, em còn tưởng anh là đại trượng phu khinh tiền trọng nghĩa, giờ mới nhìn rằ, anh không những tham tiền có khi còn háo sắc.” Dương Hồng Hạnh chọc cho một câu:
Giản Phàm thình lình trở mình đè cô xuống, mặt đối mặt, Dương Hồng Hạnh mím chặt môi cười, hôn nhẹ một cái:” Dám nói em không muốn lấy chút nào không? Có thứ này chỉ hai ba năm chúng ta yên tâm kinh doanh có thể trở mình rồi, khi đó trả lại cho cô ấy cũng không sao. Sở Tú Nữ thông minh ở chỗ đó, cô ấy cho anh thứ biết anh sẽ không từ chối, nếu cho anh tiền, anh đã không lấy.”
“ Em tất nhiên muốn, ngủ với phú ông tất nhiên thích hon đầu bếp nghèo.” Dương Hồng Hạnh dùng lại câu nói của Giản Phàm:
“ Sao em lại còn trách anh?”
“ Chẳng lẽ cả hai vợ chồng đều tỏ ra tham lam vậy à, phải có một người tỏ ra thanh cao cho họ xem chứ?” Dương Hồng Hạnh che miệng cười rất gian:
“ Thế mới là vợ anh.” Giản Phàm mừng ngay, mắt híp lại, kéo vào trong chăn, chuẩn bị trải quả một đêm ở thôn dã, có điều chỉ ôm ấp hôn hít thôi, ba ngày quả buông thả quá độ có chút lực bất tòng tâm rồi:
Vừa tách môi rằ, Dương Hồng Hạnh lại bò lên người Giản Phàm, nghiêm túc hỏi:” Kết hôn rồi, anh có cảm tưởng gì không?”
“Còn cảm tưởng gì, chưa kết hôn cũng ngày ngày ngủ với nhau mà?” Giản Phàm vừa hời hợt đáp, thấy vợ thất vọng, rối rít bổ xung: “À, có có.”
“ Cái gì?”
“ Kiếm lớn chứ sao, riêng tiền mừng đã hơn 30 vạn.”
“ Nhiều thế cơ à?”
“ Em không biết đâu, anh tính cho xem.”
Giản Phàm nổi hứng, đầu tiên là Tương Cửu Đỉnh lễ mừng 5 vạn, tiếp đó là tờ chi phiếu từ Mỹ của Lý Uy, do Tằng Nam mang tới, 2 vạn USD, Đường Đại Đầu 1 vạn, thêm vào đồng nghiệp, thân thích, hơn 30 vạn rồi, trong đó có ba khoản của Tương Cửu Đỉnh, Lý Uy, Đường Đại Đầu tương lai không phải trả.
Còn nghĩ Dương Hồng Hạnh sẽ cao hứng, tính nửa ngày không thấy cô nói gì, vuốt má vợ hỏi:” Làm sao thế, chúng ta có tiền, em không vui à?”
“ Không phải em muốn nghe cảm tưởng này, em muốn nghe anh nói anh yêu em, rất yêu em, chẳng hiểu nổi anh, một bên thì thích cuộc sống bình đạm, một bên thì có tí lợi là mừng híp mắt.” Dương Hồng Hạnh hờn dỗi, đó là loại tiếc nuối truy cầu thập toàn thập mỹ:
Giản Phàm cười ha hả:” Cơ sở kinh tế quyết định chất lượng cuộc sống, không tiền không được, anh yêu cô nào hỏng cô đấy, giáo huấn sâu sắc nhất là vì vấn đề kinh tế, không thể không coi trọng ... Nếu anh có tiền thì cưới vợ lâu rồi, chẳng tới lượt em đâu.”
“ Biết ngày miệng chó không mọc được ngà voi.” Dương Hồng Hạnh hậm hực quảy đi:
Giản Phàm ôm gọn cô trong lòng, ghé tai thì thầm:” Kỳ thực còn phải nói sao, tất nhiên là anh yêu em, yêu em tới chết, yêu em tới tận kiếp sau.”
“ Hừm, thế còn được.” Dương Hồng Hạnh quảy lại, rúc đầu vào ngực y tuyên bố thắng lợi, song vẫn truy hỏi: “ yêu sâu cỡ nào?”
“ À, em hỏi đúng rồi đấy, cái này thì anh có hình dung chuẩn xác.” Giản Phàm hớn hở như đi thi trúng tủ vậy:
“ Hình dung ra sao?”
“ Sâu 13.5 cm, cắm sâu cỡ nào, yêu sâu cỡ đó ! Á, á á, buông anh ra ... Chính em hỏi mà, ái ái, đừng nhéo, anh biết sai rồi ... á, cắn cũng cấm”
Đêm dần khuya, tiếng huyên náo trong tân phòng không biết vang lên bao lâu, cuối cùng dần lắng xuống, giống như bóng đêm và ban ngày luân phiên nhau, cuộc sống giống như khép lại một trang, không biết trang sách tiếp theo viết gì, trước khi trải quả tương lai, con người chìm đắm trong hạnh phúc luôn khao khát tương lai sẽ mãi mãi hạnh phúc ...
Chương này đủ ngọt tới ngấy, cơm chó nứt bụng chưa.
Hôm nay dừng ở đây, mai sẽ vào quyển cuối, xem cuộc sống hôn nhân của GP - DHH thế nào nhé.