“ Giản Phàm, chúng ta đi câu cá thật à?”
Đường Đại Đầu ngồi ở ghế phụ lái, nhìn trước không có thôn, sau không có quán, tiếp tục đi là bãi sông rộng toàn cát với cỏ dại, thi thoảng thấy mấy cái ruộng rằu do ai đó lấn đất hoang trồng trọt, đi thêm một lúc không còn đường nữa, phải đi tận hai tiếng, chẳng rõ là địa danh nào nữa, xâ xâ chỉ thấy nước sông mênh mông:
Đặt điện thoại của vợ xuống, Giản Phàm mặc khoác đa năng chuyên dụng cho cuộc dã ngoại, vỗ đống dụng cụ câu cá trông có vẻ rất chuyên nghiệp bên cạnh: “Thế anh nghĩ làm gì?”
“ Mẹ nó chú, nhầm mất rồi, tôi cứ nghĩ vợ cậu có thai, cậu không nhịn được tính đi ăn vụng muốn tôi dẫn đường ... Ha ha ha, vợ cậu trông chặt quá nhỉ, mới đi vài tiếng đã hỏi, tôi có đi cả ngày Phi Phi cũng chẳng hỏi.” Đường Đại Đầu chống nạng xuống xe, hai năm quả cuộc sống sóng yên biển lặng, trông cái mặt hiền hòa hơn, cái bụng to hơn, thế nên đi lại cũng vất vả:
Giản Phàm chỉ cười, vác công cụ lên vai chỉ phương hướng, hai người bước cao bước thấp đi bên bãi sông, trong mắt Lão Đường, Giản Phàm sau khi kết hôn càng vô vị, nhất là ít nói ba hoa hơn, có cơ hội chỉ hai anh em thế này, sao bỏ quả: “ Tôi quản tâm tới cậu đấy, thái độ cậu kiểu gì đấy? Vợ cậu có thai, tức là một năm ăn chay, cậu chịu nổi à?”
“ Anh đúng là lo bò trắng răng, thời buổi này vào rừng chưa chắc bắt được gà hoang, chứ thành phố thiếu gì gà? ... Ha ha ha, nói chuyện với anh đúng là thống khoái.”
Đi quả một cái hố, Giản Phàm đỡ Lão Đường một tắy, vốn Lão Đường không thích câu cá, chê chuyện này buồn tẻ, nhưng đi vài lần lại thích, không chỉ ở câu cá, mà còn là hai anh em tán gẫu thả lỏng. Còn không à, Lão Đường lấy tư cách người từng trải giáo dục Giản Phàm tương lai chăm con ra sao, nói tới con, nhớ ra việc quản trọng:” Đặt tên chưa, chuyện này không thể chậm được, phải có cái tên ý nghĩa, ví như Ân Trọng vậy, Phi Phi đặt đấy, vợ tôi đúng là có văn hóa, tên thật hay ... Này Giản Phàm, hay để tôi đặt cho con cậu nhé, tôi nghĩ rồi, nếu sinh một đứa đặt là Vinh Hoa, sinh đôi thì đặt thêm là Phú Quý.”
Với trình độ Lão Đường, đặt được tên như thế là vất vả lắm rồi, Giản Phàm đùa:” Vậy sinh ba thì đặt tên là Vượng Tài à?”
“ Ừ cũng được, nhưng không hay bằng tên tôi đặt.”Đường Đại Đầu thận trọng cân nhắc:
Giản Phàm phí cười:” Anh đừng xen vào, tên đặt lâu rồi”
“ Hả, đặt rồi à? Là gì, nói ra xem nào?” Đường Đại Đầu không hài lòng, hắn quyết tâm có phần trong chuyện này:
“ Tên rất đặc thù, dễ nhỡ, đơn giản là Giản Đơn.”Giản Phàm khoe khoang, tên do y đặt, vợ y cũng thấy cái tên này đại tục hóa nhã, nên vui vẻ đồng ý rồi, gọi điện về quê báo, bà nội lại đi xem thầy âm dương, nói cái tên này tốt lắm, về cơ bản chỉ đợi con sinh ra rồi viết lên giấy khai sinh thôi:
À phải rồi, đã siêu âm, là con trai, cái thai đã hơn 24 tuần, dự sinh vào giữa tháng 9.
Đường Đại Đầu đợi mãi không thấy Giản Phàm trả lời, giục:” Rốt cuộc tên là gì? Chẳng lẽ ngày cả tôi mà cũng giấu à?”
“ Cái gì? Vừa nói với anh đấy thôi.” Giản Phàm dừng lại nhìn Đường Đại Đầu vẫn đang tròn mắt chờ đợi, quá hiểu người anh em này, kiên nhẫn giải thích: “ Họ Giản tên Đơn, Giản Đơn, anh hiểu chưa, chính là Giản Đơn, ý tứ là đơn giản ấy.”
“ Mẹ, cái tên này đúng là thiếu văn hóa, còn chẳng hay bằng Vượng Tài.” Đường Đại Đầu làu bàu trách móc:
Hai người bạn đặc thù này lại đi thêm nửa tiếng nữa, tới bên đập nước, Đường Đại Đầu thở hồng hộc, ngồi xuống chuẩn bị cần câu, mở hộp mồi câu, đã gần trưa, Giản Phàm mở ba lô lấy hộp cơm ra ăn.
Vị trí này rất tốt, nước chạy chậm, lại có mấy tảng đá to, Giản Phàm lắp giá đặt cần câu lên rồi làm vài động tác giãn gân cốt, bãi loạn thạch, rừng cây thưa, đồi núi thấp, tắm mình trong không khí tự thiên, nghe chim kêu lích rích, thấp thoáng cành cây thấy bóng con sóc lao vụt quả, mỗi lần rời thành phố huyên náo tới chốn thanh bình này, lòng người khoan khoái dễ chịu.
Có điều vừa cảm giác được một chút nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, quảy đầu nhìn Lão Đường vừa uống vài ngụm đã cởi quần xả rằ, phá hết cả phong cảnh, bực mình trách: “ Này anh Đường, con người anh đúng là hết thuốc chữa, không gọi anh đi thì anh càu nhàu, gọi anh theo, anh không ăn mất mồi câu của tôi thì ăn uống ỉa đái cả ngày, anh đi câu không dưới mười chuyến, câu được hai con cá, trong đó một con tôi kéo cần cho anh, anh không thấy xấu hổ à?”
Lão Đường khoan khoái kéo khóa quần: “ Không phải chính cậu nói, câu cá quản trọng ở câu chứ không phải ở cá à, tôi thích không khí thiên nhiên, thích tán gẫu với cậu thôi, không được à?”
“ Vậy thì tắt di động đi, khó khăn lắm mới được thanh tĩnh.” Giản Phàm bị gậy ông đập lưng ông, á khẩu, ngồi xuống nhìn mặt hồ lăn tăn sóng cố quên chuyện ô uế vừa rồi:
Đường Đại Đầu móc túi nửa ngày tìm di động, có thấy đâu, mà chuông vẫn reo, trừng mắt:” Di động của cậu đấy, con mẹ nó, cứ toàn đồ lỗi cho người khác.”
“ À, tôi quên.” Giản Phàm trừ cầm di động lên, chẳng biết là ai gọi mà giọng có vẻ chẳng nhiệt tình cho lắm, ầm ừ một lúc tắt luôn máy đi, nhét vào trong ba lô:
Đường Đại Đầu ngồi xuống kè đá kiểm tra cần câu, nhưng cái mồm không nhàn: “ Lại vợ gọi à, sao mà gọi nhiều thế?”
“ Không phải, là Tằng Nam, hôm nay Cty hữu hạn thực phẩm thịt ngâm Cửu Đỉnh khai trương, mời chúng ta tham gia.”
“ Ồ, hôm kia có bảo, tôi quên mất.” Đường Đại Đầu nhớ rằ, nhưng cũng chẳng để vào trong lòng, nhếch mép nói:” Có làm ngon tới mấy cũng là thứ máy móc giả công mà rằ, sao ngon bằng cậu làm thủ công ... Không cùng một đẳng cấp, giờ cái hiệu của tôi làm ăn phát kinh luôn, cả đống theo sau đít tôi gọi Đường gia, mong học mót vài chiêu ... À phải, cái nhà đó cũng là dùng phối phương của nhà tắ, họ làm ra có ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta không?”
“ Không dễ, mặc dù tài lực của Cửu Đỉnh không nhỏ, nhưng đem so với các công ty chuyên chế biến thịt thì còn yếu lắm, làm ăn kiểu này khó là mở ra được thị trường, mà họ chẳng có danh tiếng, còn luận khẩu vị lại kém chúng ta một chút, chúng ta bán thực phẩm tươi, họ bán thịt đóng gói, thị trường khác nhau.” Giản Phàm hời hợt đáp, Cưu Đỉnh ngủ đông hai năm, đoán chừng hiện giờ từ kỹ thuật, tài chính, địa điểm đều đã hoàn thiện, muốn tái xuất rồi, đây cũng là chuyện trong dự liệu, chẳng có gì ngạc nhiên. Điều bất ngờ duy nhất là Tương Cửu Đỉnh có thể kiên nhẫn lâu như thế đúng là hiếm có, khác hẳn lầu đầu có cái bí phương tàn khuyết đã vội vàng đi vơ vét tiền của thiên hạ, xem ra có tiến bộ rồi.
Dù tiến bộ thì Giản Phàm cũng không đánh giá cao, chỉ riêng việc khai trương vào đúng thời điểm nóng nhất trong năm, học sinh sinh viên nghỉ hết, lượng tiêu thụ sụt giảm đã là si lầm trí mạng.
Vào mùa này thị trường thu hẹp, cạnh tranh kịch liệt, hắn là người mới chen chân vào kiểu gì.
Trước kia Giản Phàm nói rồi, chuyên tâm kinh doanh khách sạn, đừng nhảy vào lĩnh vực không quen thuộc, chẳng hiểu sao họ cố chấp vậy, có lẽ lần đầu bằng vào cái phối phương tàn khuyết của y mà kiếm lớn, đâm ra ảo tưởng. Nhưng giờ hắn không dám lấy danh thịt ngâm La giả nữa, treo biển thịt ngâm Cửu Đỉnh, ma nó muả.
Nếu Tương Cửu Đỉnh không đủ vốn trường kỳ kháng chiến, Giản Phàm dám nói, hắn thảm rồi.