Cái nắng tháng sáu tuy chói chang, cây cối bên sông vẫn bừng bừng sức sống, phủ một màu xanh mướt khắp nơi, gió thổi lồng lộng quả hàng cây quả mặt nước, mang theo, cho dù mang theo cái nóng nhưng vẫn tươi mát làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Đường Đại Đầu nằm trên cái ghế gập, cái ghế đáng thương phát ra tiếng kẽo kẹt, cảm tưởng cái bộ khung thép không chịu nổi sức nặng của hắn được bao lâu nữa. Vừa nói tới chuyện Cửu Đỉnh, hắn lại nổi hứng xúi bẩy Giản Phàm mở rộng kinh doanh, hắn nói với Giản Phàm nhiều lần lắm rồi, có điều hắn có ưu điểm là chuyện không hiểu thì không làm bừa, hai năm quả kinh doanh ở đường Kiến Nam khá có danh tiếng.
Giản Phàm kiểm tra cần câu, vẫn còn mồi, không hề tỏ ra sốt ruột, cười nói: “ Anh nên biết đủ đi, mỗi năm thu nhập cũng trăm vạn chứ ít gì, anh còn muốn kiếm bao nhiêu nữa? Đủ là được rồi, kiếm thêm vất vả thêm, chẳng có thời gian hưởng thụ thì ý nghĩa gì, như anh em ta giờ giờ, tiền dư dả, lại có thời gian chơi bời, thế có phải cao hứng không? Chẳng lẽ muốn thành Bill Gate, lúc đó đem hết giả sản quyên rằ?”
“ Bỉ gì? Thằng ngốc đấy là ai, nhiều tiền lắm à?” Đường Đại Đầu quảy sang hỏi:
“ Ài, quên mất nói chuyện với ai.” Giản Phàm vỗ trán tự trách, cười méo xẹo: “ Đó là nhân vật tinh anh của nhân loại, khi họ phát triển tới mức độ nhất định, đem một phần tài sản trả lại cho xã hội, Trung Quốc chúng ta cũng có, ví như Vương Vĩnh Khánh, Lý giả Thành, Thiệu Dật Phu ... Đó là những người ái quốc thực sự, chúng ta mà tới được cảnh giới đó thì sống không uống.”
“ Xì, tới cảnh giới đó thì cũng sắp hết tuổi thọ rồi.” Đường Đại Đầu khịt mũi coi thường, chợt nhớ ra thân phận của bản thân: “ Mà anh em ta cũng được tính là tinh anh xã hội rồi chứ? Này Giản Phàm, giờ tôi là hội trưởng rồi, có tính là danh nhân xã hội không?”
“ Hội trưởng gì?” Giản Phàm không hiểu nhận lấy danh thiếp Đường Đại Đầu đưa, bất ngờ thật, không biết tên này từ khi nào cũng thích trò này, lẩm bẩm đọc: “ Phó hội trưởng hiệp hội phát triển ẩm thực Đại Nguyên, oa, anh Đường thật ghê gớm, trát vàng lên cứt lừa cơ đấy, tốn bao tiền?”
“ Không tốn mấy, một vạn mua quản lý, hai vạn làm hội trưởng, ha ha ha, một năm tụ hội hai lần, tới nhà hàng ăn không ít ... Đừng ghen tỵ, cùng lắm tôi mua chức hội trưởng đeo lên đầu cậu.” Đường Đại Đầu cẩn thận cấp danh thiếp đi:
Giản Phàm hết nói, có lẽ do lăn lộn tầng đáy xã hội quá lâu, trong tấy có ít tiền, muốn có thân phận làm người ta tôn trọng, âu là lẽ thường tình của con người: “ Anh Đường, tôi thấy giờ anh hơi chút thoát ly bản sắc của nhân dân lao động rồi đấy ... Cái gì không nói chứ, anh nhìn Thương Đại Nha đi, người ta tự biết mình là lưu manh, dù nghiêm tra nghiêm đả cũng không bỏ bản sắc lưu manh, giờ lại kinh doanh sòng bạc tưng bừng rồi ... Cuộc sống của anh vừa tốt một chút liền không biết mình là ai nữa à?”
“ Thôi đi, cậu không suốt ngày chui vào bếp thì cùng vợ chui vào chăn, tư cách gì nói người khác, Thương Đại Nha giờ là giám đốc đấy, thời gian trước tôi gặp rồi, không phải lưu manh nữa mà chen chân vào hàng ngũ danh nhân xã hội, tôi còn có danh thiếp của hắn.” Đường Đại Đầu lấy sự thực bác sự vô tri của Giản Phàm, mò mẫm hồi lâu kiếm được tấm danh thiếp dát vàng, đưa cho Giản Phàm há hốc mồm:
“ Ông trời ơi, ông mù mắt rồi à?” Giản Phàm xem tấm danh thiếp tinh xảo nhìn đã biết cực kỳ giá trị, phó tổng giám đốc công ty tháo rỡ kiến trúc cũ Bình Dương, cảm thán xong ném trả, nụ cười vài phần hài hước làm Đường Đại Đầu chẳng hiểu gì:
Thập Lý Phô cách khách sạn Cửu Đỉnh 7 km.
Tằng Nam theo địa chỉ trong thiếp mời tới đây thì lễ khai trương đã bắt đầu, cách đường quốc lộ không lâu là địa điểm mới xây, khuôn viên không lớn lắm nhưng ở cửa treo tấm biển vàng khí thế phi phàm "Công ty hữu hạn phát triển thực phẩm thịt ngâm Cửu Đỉnh", bãi đất trống trước nhà xưởng lắp sân khấu tổ chức nghi lễ, tiếng nhạc xen lẫn tiếng pháo tiếng người, ồn ào tới Tằng Nam chỉ mới tới cổng đã thấy phiền, cô ghét nhất chỗ nhốn nháo này, nhưng mà không thể tránh được phải xuất hiện nhiều nhất ở những chỗ như vậy, hơn nữa cô cũng là cổ đông của công ty, không tới không được.
Khó khăn lắm mới kiếm được chỗ đỗ xe, đi xuống nhìn thấy ở hành lang có người quen, tức thì Tằng Nam cao hứng vẫy tấy gọi đi nhanh tới.
Là Tương Địch Giai, cực kỳ hiếm có mặc một bộ OL trắng cực kỳ trang nhã, mái tóc bồng bềnh, nghe thấy tiếng Tằng Nam tức thì mỉm cười như hoa nghênh xuân, đứng lại một cái tức thì làm mấy cô gái tiếp khách mặc sườn xám đỏ rực thành ảm đạm. Tằng Nam chạy tới, hai cô gái tươi cười ôm nhau, tấy nắm tắy: “ Chị Tương, em hâm mộ chị quá, người ta càng sống càng già, chị càng sống càng trẻ.”
Hai chị em khoác tấy trò chuyện thân tình, đột nhiên Tương Địch Giai tiết lộ một chuyện bất ngờ: “ Nam Nam, lần này chị về rồi không đi nữa.”
Tằng Nam mừng rỡ reo lên, đúng là tin tức vui mừng nhất năm nay: “ À, thật à?”
“ Đương nhiên rồi.”
“ Vậy thì tốt quá, chị Tương, chị nghĩ thông từ bao giờ thế?”
“ Không phải nghĩ thông mà chị thấy nên về, công ty này đầu tư hơn 8000 vạn, anh chị phải bán bớt cả cổ phần ở Khách sạn Cửu Đỉnh, xem như đã đặt hết giả sản vào đây rồi ... Bây giờ trong nhà gian nan như thế, chị là em gái từ nhỏ chỉ biết ngửa tấy xin tiền, giờ nếu không về giúp anh trai thì là đứa em gái quá tệ rồi. Vốn mẹ chị muốn cả nhà cùng xuất ngoại, nhưng năm ngoái đầu tư chứng khoán lỗ nặng đã nguội lạnh rồi, nói tới điều kiện thị trường thì trong nước tốt hơn một chút ... Sao, không hoan nghênh à?” Tương Địch Giai tuy nói đùa, nhưng trong mắt vẫn ánh lên nỗi sầu, sinh ra trong nhà đại phú, là may mắn cũng là bất hạnh:
Tằng Nam lại không nghĩ sâu xâ, chỉ vui mừng vì có thêm một người bạn chơi: “ Đúng thế, chạy ra nước ngoài có gì hay, chú Lý đi, chị cũng đi, khó khăn lắm mới quen được Sở Tú Nữ hợp tính cũng đi mất, em muốn tìm người tâm sự cũng chẳng có ... Về là tốt, hiện giờ người nước ngoài tới Trung Quốc đầu tư nhiều lắm, đi làm gì ... Chị yên tâm đi ... Mà chị ra đây là đón em hay đợi anh ấy?”
“ Đợi ai?” Tương Địch Giai thu ánh mắt từ cổng lại:
Một động tác vô tình bị Tằng Nam tinh quái phát hiện rằ: “ Chị nói xem là ai? Em nói cho chị biết, giờ anh ấy hôn nhân mỹ mãn, ái tình thăng hoa, cuộc sống hạnh phúc lắm, cứ dăm ba tháng lại đưa vợ đi hưởng thụ thế giới hai người, giờ lại có thai 7 tháng rồi ... A, chị về đúng lúc, anh ấy đang thiếu thốn nữ nhân đấy, chỉ chỉ cần ôn nhu chút, nói không chừng anh ấy bỏ vợ con theo chị, hi hi.”
“ Nam Nam, đừng lấy chị ra nói, sao em không kiếm nam nhân đi?” Tương Địch Giai xấu hổ bấm tấy Tằng Nam bỏ nhỏ giọng:
Tằng Nam xì một tiếng: “ Nam nhân chưa kết hôn đều là cầm thú, chỉ muốn lên giường, nam nhân kết hôn đều là súc sinh, ăn xong là chạy ... Đếm đi đếm lại chẳng có thứ nào tử tế ... bao gồm anh chàng kia của chị, em việc gì phải kết hôn chuốc thêm phiền toái, em lại chẳng phải dựa vào ai mà sống, cho chị biết, khi có tiền thì sống độc thân là sướng nhất.”
(*) Bảo sao dịch truyện TQ hay có cái lầu Dật Phu, té ra là có đại giả quyên góp.