Bình luận này làm Tương Địch Giai cười khúc khích, hai cô gái thì thầm hồi lâu, Tằng Nam thực sự nhớ Giản Phàm: “ Anh ấy không tới à, quá không nể mặt, em gọi điện hẹn anh ấy, không ngờ tắt máy ... A người Thực Thượng tới rồi, em nói mà, anh ấy dám không tới sao?”
Đang nói chợt nhìn thấy lẵng hoa treo băng chúc khai trương tốt lành của Thực Thượng được hai nhân viên đặt ở bên cổng, xem ra người cần tới cuối cùng cũng tới ...
Thế nhưng người tới là Trương Vân và Hứa Nhạc Sơn, Tằng Nam tất nhiên là quen, kéo Tương Địch Giai ra đón, ngó nghiêng một hồi, Tằng Nam thẳng tính hỏi luôn: “ Trương Vân, tổng giám đốc của cô không tới à, có phải cô không nói không?”
Trương Vân cười ngượng, Hứa Nhạc Sơn là ông già thật thà, vội giải thích: “ Ông chủ của chúng tôi bị ông chủ Đường kéo đi câu cá rồi, không phải lỗi chúng tôi, chúng tôi đã dặn anh ấy trước mấy ngày, không ngờ tới lúc lại quên mất ... Cô cũng biết tính ông chủ của chúng tôi, trừ chui vào bếp thì đi chơi, mà chơi một cái là mất hút chả nhớ cái gì.”
“ Á, cái tên đầu to đáng chết, tôi tính xổ hắn sau.” Tằng Nam đổ trách nhiệm lên Đường Đại Đầu, đại khái để chị Tương đỡ buồn phiền, còn chuyên giải: “ Không sao đâu chị, mời anh ấy không tới, lần khác em bắt anh ấy mời chúng ta ... Chuyện này tại chị, chị lặng lẽ về chẳng ai biết, nếu không anh ấy làm gì còn đi câu cá mà đi câu chị rồi.”
“ Nam Nam, miệng em tích đức chút đi.” Tương Địch Giai trách một câu rồi quảy sang tiếp chuyện người Thực Thượng, đa phần là lời khen ngợi:
Chỉ có điều Trương Vân nhìn nơi này, lại nghe nói Cửu Đỉnh làm thành dây chuyền sản xuất, đem so với xưởng nhỏ của Thực Thượng thì ăn đứt, cười tự trào xen lẫn oán trách: “ Chúng tôi phát triển mười năm cũng không tới quy mô này, còn trong tấy ông chủ của chúng tôi thì trăm năm cũng không được.”
“ Sao thế, các cô kinh doanh có vấn đề à? “ Tương Địch Giai lấy làm lạ:
Tằng Nam có chút bực bội: “ Vị đó của chị, không biết đầu óc nghĩ gì, từ khi kết hôn giống như đầu lọt nước ấy ... Người ta thì đi tranh giành thị trường, anh ấy đi tìm các bếp trưởng thi đấu, không về quê thì dẫn vợ đi du lịch, đôi khi mười ngày nửa tháng chẳng thấy đâu, giờ gặp được anh ấy khó lắm.”
“ Hi hi, đó là phương thức anh hoạt của cậu ấy, cái gì không thích làm là không làm.” Tương Địch Giai nhỏ nhẹ nói, xem ra cậu ấy đã thực hiện được mộng tưởng lớn nhất cuộc đời rồi:
“ Đúng vậy, anh ấy chơi thì vui rồi, nhưng hai năm quả chúng tôi chẳng tăng trưởng chút nào.” Trương Vân biết Tằng Nam, Đường Đại Đầu và nữ nhân xinh đẹp quá mức này quản hệ không tầm thường với ông chủ, chẳng kỵ húy: “ Hai năm quả chúng tôi có rất nhiều cơ hội, mở rộng gấp đôi không thành vấn đề, nhưng bây giờ trừ cung cấp hàng cho mấy công ty ăn nhanh lớn như Kim Đỉnh, giả Nhạc Mỹ thì chẳng tăng trưởng gì, hơn nữa năm ngoái anh ấy đem 140 nhà phân phối trực tiếp cắt đi một nửa, thu nhập giảm liền mấy chục vạn ... Ài không biết anh ấy nghĩ cái gì nữa?”
“ Đừng buồn, ý thưc tiểu nông ấy mà ... Trương Vân này, nếu cô làm bên đó không thuận thì đừng theo anh ấy nữa, sang bên này, tôi tăng lương cho, sản phàm sắp lên thị trưởng rồi, chúng tôi đang rất cần nhân tài tiêu thụ.” Tằng Nam khoét góc tường của người ta rất trực tiếp, Tương Địch Giai thấy không ổn kéo tắy:
Không ngờ Trương Vân chẳng cần để lại đường lui, lắc đầu ngay: “ Chị Tằng, ông chủ của chúng tôi tuy hơi lười, nhưng là người tốt, đừng nói tôi, cả nhân viên đưa hàng của Thực Thượng thì chị cũng không lôi kéo nổi đâu.”
“ Xì, tôi không tin, cô đợi đấy, cô về nói với Giản Phàm, khi thiếu người, tôi trực tiếp tới đòi, không cho không được ...” Tằng Nam ngang ngược tuyên bố:
Tương Địch Giai chỉ cười, mời khách vào trong công ty, buổi khai trương hôm nay còn có cả bày tiệc, tuy không long trọng bằng năm xưa khai trương khách sạn Cửu Đỉnh, song cũng không nhỏ, quản phụ mấu chính phủ khu tới không ít.
Bên ngoài có vài chiếc xe cảnh sát tới cổng, bóp còi muốn vào, gác cửa không dám cho quả, vội gọi điện thoại hỏi, không ngờ xe cảnh sát hú còi không dám cản nữa, vội vàng mở cửa cho vào.
“ Chị, không phải anh chị lại làm chuyện phạm pháp gì chứ?” Tằng Nam ngạc nhiên, xe đã tới sân, đi xuống bốn năm cảnh sát, Tương Địch Giai còn chưa tỉnh lại thì Tăng Nam oa một tiếng: “ Chị Tương, nhà chị quản hệ rộng thật, mời cả bí thư Ngũ tới.”
“ Bí thư Ngũ là ai?” Tương Địch Giai chẳng hề biết:
“ Chính là người mặt đen, trông hung dữ nhất, chiến hữu của cha em ... Giờ là phó bí thư đảng ủy ... Oa chị Tương, chị thực sự không biết à, mấy vị kia người cấp bậc thấp nhất cấp phó xử, không phải có chuyện gì chứ?”
Sững sờ, Tương Địch Giai không hiểu gì, không dám suy đoán, một tấy kéo Tằng Nam, một tấy kéo Trương Vân đi xem.
“ Chú Trần, chú Trần, cháu hỏi chú chuyện này.”
Mấy cô gái lên tầng hai gặp chủ tịch Trần tai to mặt lớn cười như phật Di Lặc, nghe thấy tiếng Tương Địch Giai thì dừng bước, cười hỏi: “Giai Giai, sao cha cháu không về?”
“ Tháng sau cha cháu về ạ.” Tương Địch Giai đi tới kéo tấy chủ tịch Trần sang bên, vị trưởng bối này từ nhỏ là khách quen Tương gia, rất thân, nhưng tâm tư cô ở việc khác: “ Vậy vị cảnh sát vừa rồi là sao ạ?”
“ À, bọn họ tới tìm chú, sáng nay gọi điện tới nhà tìm, lại còn muốn nói chuyện trực tiếp, chú nói không về nhà, nên họ tới đây ... May mà chú làm chủ tịch ăn uống, không có cơ hội làm phần tử hủ bại, nếu không nhìn cảnh đó thôi cũng sợ thành bệnh ... Đi thôi các cô gái, lên phòng hội nghị ngồi, bên dưới ồn chết.”
Chủ tịch Trần cười khà khà, ông ta cả đời chỉ say mê với món ngon, hậu quả trực tiếp thân hình quá khổ, hành động bất tiện, ba cô gái đỡ ông ta lên phòng hội nghị tầng 3 năm bên cạnh văn phòng tổng giám đốc. Mấy cảnh sát đi ra khách khí mời chủ tịch Trần vào, Ngũ Thần Quảng biết Tằng Nam đầu tư ở công ty này, trò chuyện vài câu, Tương Cửu Đỉnh thấy nhiều cảnh sát tới như thế, tất nhiên cùng em gái trà nước đón tiếp, Trương Vân vốn thấy mình không thích hợp ở lại, nhưng bị Tằng Nam giữ lấy, chắc chẳng bàn việc gì bí mật.
Hàn huyên vài câu, Ngũ Thần Quảng đi vào chủ đề, không phải chuyện gì mới mẻ, vẫn là là cha con Giản Liệt Sơn và Giản Hoài Ngọc tìm người thân. Giản giả đầu tư ở Đại Nguyên đã lên tới 3 tỷ, hơn nữa khu công nghiệp mới lập nên cũng là công ty công nghệ cao vốn nước ngoài duy nhất của Đại Nguyên. Quả cầu tuyết này càng lăn càng lớn, mấy năm thôi ngày lãnh đạo tỉnh cũng thường tới hỏi thăm, nhắc tới có khăn gì cần giải quyết, lại đễ xuất chuyện người thân chưa tìm thấy, lãnh đạo tỉnh coi trọng cao độ, thế nên người dưới lại chảy gãy chân.
Cởi chuông cần người buộc chuông, chủ tịch Trần năm xưa là người tổ chức đội ngũ tìm kiếm, hơn nữa ông ta làm chủ tịch liên hiệp Hoa Kiều, nên chuyện tìm người thân làm rất nhiều, mười mấy năm quả tìm ra hơn ba mươi thân quyến của Hoa Kiều, công lao lớn, nên tới hỏi tình hình.
Chủ tịch Trần thấy hai vị xử trưởng trên tỉnh muốn lấy tài liệu rằ, xuả tắy: “ ... Không cần xem tôi cũng đọc thuộc lòng rồi, chúng tôi tới huyện Ô Long rất nhiều lần, tình huống có chút đặc thù, đoán chừng không ai tìm được.”
“ Đặc thù thế nào?” Ngũ Thần Quảng hỏi: