Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1015 - Chương 005: Vẫn Là Câu Chuyện Cũ Dang Dở. (3)

Hắc Oa Chương 005: Vẫn là câu chuyện cũ dang dở. (3)

“ Vào năm 1948, tỉnh chúng ta còn sót lại hai thành phố Đại Nguyên và Đại Đồng thôi, khi đó quân đội Quốc Dân Đảng đã cùng đường, biên 7 vạn dân tráng và học sinh vào đội ngũ tham chiến. Năm đó Giản Liệt Sơn 23 tuổi, làm hỏa kế' ở xưởng tương dầu, hồ đồ bị bắt nhập ngũ, rồi được trưởng quản sư đoàn 70 nhìn trúng, không bị lên tiền tuyến làm bia đỡ dản, còn từ họa được phúc thep cấp trên đi Đài Loan. Em trai ông ta ít hơn 8 tuổi, mới 15, thời đó thì có quy củ, không xuất sư không về nhà, tức là học việc ngoan ngoãn làm trâu ngựa cho ông chủ 3 năm, tức là ông ta rời nhà năm 1945, khi đó bọn quỷ Nhật vừa mới bị đuổi đi .. Mọi người tính xem bao năm rồi?” Chủ tịch Trần không nói xuông, tư liệu đúng là thuộc nằm lòng:

Vậy là hơn 60 năm rồi, cả một giáp đã quả, ai nấy nhìn nhau, Trung Quốc thời gian này trải quả bao kỳ chấn động lớn, bao nhiêu người chết đi, dù là bình yên cũng chưa chắc đã còn.

“ Trần lão, có tên có tuổi như vậy, ít nhất dù mộ cũng tìm ra chứ, chẳng lẽ các vị không tìm ra nổi một ai hay tin?” Một vị xử trưởng không cam tâm hỏi, tuy không phải là phá án có thời hạn, nhưng là chuyện lãnh đạo tỉnh trực tiếp giao phó, vậy cấp dưới phải có câu trả lời sao vừa lòng lãnh đạo:

“ Đi tìm Giản Nhị Lư, khà khà ...” Chủ tịch Trần đột nhiên cười xuả tắy:” Lãnh đạo không xuống quê không biết, Giai Giai, cô bé này khi đó là phóng viên Nhật báo Đại Nguyên cũng đi theo đội tìm kiếm, nói không phải khoe, tôi thường xuyên tiếp xúc với Hoa kiều, đi tìm người mười mấy năm có không ít tâm đắc, nhưng vụ của Giản giả khó rồi ... Họ Giản là họ lớn ở Ô Long, toàn huyện có hơn 3,7 vạn người họ Giản, có biết bao nhiêu ông già trên 70 trong hộ tịch không?”

“ Bao nhiêu?” Cục trưởng Cái hơi run:

“ Hơn 600 đấy.”

“ Sao nhiều thế?” Mấy vị cảnh sát giật nảy mình:

“ Chưa hết, còn chưa tính những người già cả đời ở trong sơn thôn không vào thành phố, họ chẳng có giấy khai sinh, căn bản không có hồ sơ công an. Hà hà, cái đất Ô Long hẻo lánh, chẳng có gì nổi bật, nhưng sông núi nơi đó lại cực kỳ hợp cho con người sinh sốt, có hơn 90 cụ già trên 100 tuổi, ông bà già 70. 80 vẫn ngày ngày lên núi nhiều lắm, vì sao biết không? Vì lương thực trồng nơi đó rất tốt, cá tôm phong phú, mùa này ra đập nước có thể câu được ba ba ... “ Chủ tịch Trần thao thao bất tuyệt: “ Giai Giai, cháu còn nhớ cái quán Đệ nhất oa không, chỉ là quán bên đường mà ăn một lần cả đời khó quên, làm món ăn tới trình đồ phản phác quy chân rồi, đó là chân lý của mỹ thực ...”

Tương Địch Giai cười khúc khích gật đật, chuyện đó làm sao mà cô quên được, cả đời cũng chẳng thể quên.

Vị ẩm thực giả vang danh gần xâ này bắt đầu lạc đề rồi, mấy cảnh sát cười không cắt ngang, Ngũ Thần Quảng thầm nhủ lão già này đúng là giống tính Giản Phàm, vị xử trưởng trên tỉnh cẩn thận hỏi:” Trần lão, thực sự không tìm ra được ai biết tin à? Có tên có tuổi đàng hoàng mà.”

“ Ài, đừng nhắc, nhắc tới cái tên đó là đau đầu.” Chủ tịch Trần gập ngón tấy nần nẫn: “ Đừng nói Nhị Lư, cứ tên Lư là chúng tôi tìm, Lão Lư, Cưỡng Lư, Ma Lư, Thiết Lư ... Ở quê toàn đặt tên thế đấy cho thuận miệng, chó mèo lừa ngựa có mà cả đống, con đầu thì là Đại Ngưu, con thứ hai thì là Nhị Ngưu, gọi kiểu đó thì vô vàn, tôi tới Ô Long bảy tám chuyến, mỗi lần nửa tháng, Tảo Thụ Câu mà ông ấy kể giờ không có ai sống, đi đâu tìm chứ?”

“Tảo Thụ Câu không còn ai sống nữa sao?” Cục trưởng Cái hối hận không thôi, sớm biết thế này không nên vỗ ngực hứa hẹn với lãnh đạo, cứ nghĩ chuyện này với lực lượng côn an mà nói chỉ là vặt vãnh, giờ càng nghe càng khó hơn cả tội phạm trốn truy nã mấy chục năm, thế này e là bêu mặt mất, song vẫn ôm chút hi vọng nhỏ nhoi:

Chủ tịch Trần mười phần miễn cưỡng giải thích: “ Các anh không hiểu cái thời đại đó, Đại Nhảy Vọt gây tai hại lớn, làm cả thôn nhà nhà chạy nạn, khi đó nông thôn khổ lắm. Xuất thân chỉ cần hơi chút có vấn đề thì đi ra đường ăn xin cũng không có cơ hội đâu, thời đó chỉ chuyện bé như con kiến cũng nâng tầm vấn đề, mạng người rẻ hơn chó, cái nhà có người là phần tử Quốc Dân Đảng, cha lại chết sớm, trong nhà chỉ có mẹ góa con côi, mọi người nghĩ xem ...”

Mấy vị cảnh sát im re, ai nấy đều mất hết lòng tin vào chuyến đi này, trải quả bao năm thiên tai nhân họa, dù có tìm được đi cũng là âm dương cách biệt. Giản Liệt Sơn vì bệnh nặng không còn sống bao lâu nữa, cho nên mới khao khát tìm người thân như thế, nhưng e rằng giống như sinh mệnh sắp tắt của ông tắ, đều uổng công vô ích.

“ Cám ơn Trần lão, chúng tôi cố hết sức vậy, thế nào cũng phải làm phiền ...”

Hai bên đứng dậy bắt tấy nhau rời phòng hôi nghị, Tương Cửu Đỉnh dọc đường ân cần, được tiếp mấy lãnh đạo công an tâm tình rất tốt, trên đường đi hỏi em gái:” Giai Giai, lần đó bọn em đi tìm người thật à?”

“ Anh có ý gì?” Tương Địch Giai không hiểu:

Tương Cửu Đỉnh đùa:” Sao anh nghe chú Trần nói giống đi tìm cái ăn?”

Tương Địch Giai không cười được:” Nơi đó đáng thương lắm, khi bọn em tới nơi nghe kể cả thôn chết sạch rồi, cả mặt núi toàn là mộ, không ai dám sống ở đó, người còn lại đã chuyển hết đi.”

“ Đáng tiếc, có phúc không có mệnh, nếu có dính líu chút thân thích, có khi một bước lên trời, khi nào anh mới tới mức độ đó đây.”

Tương Cửu Đỉnh thở dài, mỗi người có cái nhìn khác nhau, hắn thì luyến tiếc tài phú trong câu chuyện, còn Tương Địch Giai lại nhớ tới ai đó, như xương mắc cổ, mới đó mà 7, 8 năm rồi ...

Đoàn lãnh đạo sau khi về cục công an thành phố chỉ thảo luận vài câu, hai vị trên tỉnh đến cơm cũng không ăn đã vội vàng cáo từ, về báo cáo, Ngũ Thần Quản đoán chỉ là cái cớ, chứ chẳng tìm ra cái gì, ai dám tới trước mặt lãnh đạo báo cáo. Cục trưởng Cái nhìn ra hai vị trên tỉnh e là thấy không kiếm được tí công tích nào trong chuyện này nên muốn chuồn, đùn trách nhiệm cho thành phố đây, để khi lãnh đạo có hỏi cũng đường hoàng đáp, các đồng chí cục công an đang toàn lực điều tra.

Hệ thống này là thế, chẳng ai vạch trần ra mà thôi.

Tiễn hai vị kia đi rồi, xử trưởng Lý của ban đối ngoại tỉnh đeo kính rất nho nhã cũng lo cục dây dưa đùn đẩy trách nhiệm xuống huyện, nói với cục Trưởng Cái: “ Trước khi chúng tôi tới sở trưởng Cao gọi tới nói chuyện riêng, chuyện này không thể công khai, nhưng tôi phải chuyển lời lãnh đạo ... Mặc dù đây không phải việc trong phận sự của chúng tắ, nhưng cũng vẫn thuộc phạm trù phục vụ quần chúng đúng không? Công trình kỳ hai của khu công nghiệp Phú Sĩ Tiệp giải quyết 5 vạn việc làm cho thành phố chúng tắ, chiếm 30% thuế của khu khai phát, một xí nghiệp lớn như vậy sức ảnh hưởng vô cùng, cục công an các vị mỗi năm phải bố trí vấn đề công việc cho con em trong ngành bao nhiêu? Nếu làm tốt chuyện này, nhiều vấn đề sẽ giải quyết ...”

“ Được rồi, được rồi xử trưởng Lý, tình huống đại khái anh cũng đã nghe, tôi không dám tin có cái bánh trên trời rơi xuống đầu đâu.” Cục trưởng Cái chẳng động lòng:

“ Cục trưởng Cái, anh nói đúng rồi, vì không dễ nên mới tìm tới công an các anh, cái bánh không phải từ trên trời rơi xuống, mà các anh phải tự đi kiếm.” Xử trưởng Lý không hổ làm ở ban đối ngoại, cái mồm rất khéo:

Bình Luận (0)
Comment