Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1016 - Chương 006: Câu Đố Không Có Lời Giải. (1)

Hắc Oa Chương 006: Câu đố không có lời giải. (1)

“ Các anh đừng bắt nạt người tốt, chuyện can hệ lớn như thế, thời gian còn dài hơn cả lập quốc, đừng nói công an, tới an ninh quốc giả cũng chịu thôi.” Cục trưởng Cái đùn đẩy, kỳ thực dù dễ như trở bàn tấy thì cũng phải nói khó như lên trời, huống hồ đây vốn là chuyện khó hơn lên trời:

“ Thế' không được, mai chúng tôi tới cục trú đóng đợi tin, sở trưởng Cao hỏi, tôi có sao nói vậy, anh không thể không phái đi một viên đại tướng nào hết đâu nhé!” Xử trưởng cười nửa đùa nửa thật, cục trưởng Cái này trước tiên đưa ra ngoài rèn luyện, sau đó từ dưới đề bạt lên, là người kinh quả cơ sở, am hiểu trên có chính sách dưới có đối sách nên đề phòng trước:

“ Đừng ép tôi tỏ thái độ, dù thế nào là chuyện do sở trưởng Cao giao cho, tôi dám quả loa à, huống hồ còn ảnh hưởng tới đại cục kiến thiết kinh tế, yên tâm, dù không tìm được người tôi cũng sẽ cho câu trả lời hợp lý.”

“ Ha ha, câu này mới thân thiết, cục trương Cái, vậy tôi cám ơn anh trước.” Xử trưởng Lý bắt tấy cáo biệt, thuận thế xuống thang, chuyện này dù thế nào do cục công an làm chủ lực chứ chẳng lẽ ban đối ngoại tỉnh xuống thôn làm người:

Tiễn hết những người nên tiễn đi, Ngũ Thần Quảng từ đầu tới cuối không nói câu nào, cục trưởng Cái vài phần thân thiết nói: “ Bí thư Ngũ, suốt chặng đường anh tiếc chữ như vàng, tôi đang đợi một lời kinh động của anh, anh chính là tấm gương của cục công an, khi tôi công tác ở dưới còn tổ chức toàn thể cảnh sát học tập anh.”

“ Cục trưởng Cái, đừng lấy ông già tôi ra đùa, tôi không có ý kiến gì cả, đây không phải chuyện khó hay không, mà là không thể tìm thấy, tin tức quá ít.” Ngũ Thần Quảng nói không kiêng dè gì:

“ Ài, đúng là thế.” Cục trưởng Cái rất tán đồng: “ Nhưng dù không thể, chúng ta cũng phải làm cho ra dáng một chút, để cấp trên nhìn vào không thể nói gì cả. Bí thư Ngũ, anh làm công an mấy chục năm, am hiểu nơi này, tiến cử vài mầm non tốt đi.”

“ Anh muốn nhân tài giỏi chỉnh người thì tôi có đầy, chứ giỏi tìm người thì chịu rồi.”

Một câu nói làm cục trưởng Cái bật cười hiểu ý, đối với đồng chí tuổi tác hơn mình nhiều này, ông ta không gọi là "phó bí thư Ngũ", mà gọi "bí thư Ngũ", mang hàm ý tôn trong ở trong đó. Mà vị bí thư Ngũ này thực sự rất đáng tôn trọng, quá nửa đời lăn lộn ở tuyến đầu, bị một vụ án níu chân bao lâu, khi vụ án đó được phá giải thì tuổi đã lớn, nếu không giờ không biết thăng tới cấp nào. Dù sao người ta trong giới là tiền bối có uy danh, đừng nói cục trưởng như ông tắ, sở trưởng sở công an tỉnh cũng phải n ể mặt ba phần.

Cục trưởng Cái hết sắc khách khí: “ Bí thư Ngũ, anh có nhân tài đó thôi, cái tiểu đội năm năm trước tìm về viên cảnh sát mất tích mười bốn năm đó, manh mối khi đó cũng ít vậy mà họ tìm ra được.”

Nhắc tới chuyện xưa Ngũ Thần Quảng vô cùng mất mát xuả tắy: “ Không điều được, hai người tiếp nhận vụ án trong tiểu tổ đó, một đã hi sinh, một thì sau khi phá xong án lòng cũng nguội lạnh, không muốn khác lên người cảnh phục nữa.”

Lời nói mang theo vài phần bi thương và vô hạn nuối tiếc, làm cục trưởng Cái thở dài, bí thư Ngũ đúng là đã già rồi.

Trong đời con người luôn có vài cái tên không muốn đề cập tới, hoặc là kẻ bội tình bạc nghĩa, hoặc là áy náy trong lòng, hoặc có chuyện xấu mà không thể kể với người ngoài. Với Ngũ Thần Quảng thì đó là Giản Phàm, có điều không ai phủ nhận được, người không muốn nhắc tới thường thường khắc sâu nhất.

Vì thế khi vị tân cục trưởng cục công an vô tình nhắc tới, Ngũ Thần Quảng sau khi hết giờ làm lên xe, buột miệng nói một câu: Tới chi đội đặc cảnh.

Vì sao? Nói xong mới tỉnh ngộ, muốn tìm hiểu tình hình gần đây của Giản Phàm.

Đỗ xe ở trong sân chi đội rất lâu Ngũ Thần Quảng mới tỉnh lại, không chỉ sức khỏe không như xưa mà đầu óc càng như thế, lúc nhàn rồi hay thất thần, mà thất thần một cái thì chuyện quá khứ như chiếu phim điện ảnh hiện ra trước mắt. Xuống xe thì chủ nhiệm Điêu nay đã là phó chi đội trưởng đã đợi cách đó không xâ, Ngũ Thần Quảng dấu đầu lộ đuôi: “ Ha ha, đừng chính thức như thế, không phải là chuyện công, tôi chỉ thuận đường đi quả ăn chực bữa cơm, Quý Quân, cậu mời khách đi, thăng chức rồi mà còn chưa mời tôi đâu đấy.”

“ Bí thư Ngũ nói đùa rồi, tôi mong có cơ hội mà còn chẳng được, chúng ta tới khách sạn đặt một bàn.” Phó chi đội Điêu mừng lắm, thân phận ông ta làm sao mời được lãnh đạo cấp bậc này:

Ngũ Thần Quảng chắp tấy sau lưng đi trước ăn bài: “ Không cần, bếp núc ở chi đội đặc cảnh không tệ, tôi thấy không thuả kém nhà hàng.”

“ Bí thư quá khen, nhưng mà đúng thế thật, nếu nói cơm nước, toàn bộ đơn vị tỉnh thành không nơi nào bằng được đây, hơn nữa nhờ bí thư đấy.” Chi đội trưởng Ngô vừa nhận được điện thoại chạy xuống, nghe thấy câu này vội phụ họa:

“ Thế à, liên quản gì tới tôi? Tiểu Ngô, cậu phải nói cho rõ, nếu là nịnh bợ lãnh đạo, lần sau tới hội nghị đảng ủy, tôi sẽ phê bình.”

Chỉ là câu nói đùa thôi, nhưng mà chi đội trưởng Ngô nói thật lòng, đầu bếp nơi này quá nửa quả rèn luyện ở Thực Thượng, đương nhiên là ngầm khen Giản Phàm. Có điều Ngũ Thần Quảng cảm giác có ẩn ý, truy hỏi vài câu, thì ra cơm nước chi đội là thành phẩm do Thực Thượng cung cấp, tiết kiệm thời gian lẫn chi đội, té ra tên nhãi đó làm ăn tới cả chi đội rồi, mỗi tháng tiền cơm kiếm vài vạn.

Ngũ Thần Quảng dở khóc dở cười, thằng nhãi đó không tốt lành gì mà, sớm nhìn trúng thị trường này, tựa tùy ý hỏi: “ Quý Quân, các cậu mời cao thủ kỳ án tới, không phải là mời dầu bếp tới ... Mặt khác thì sao? Có hiệu quả gì không?”

“ Chuyện này, cậu ấy không hay tới, có khi một tháng tới một lần, có khi cả tháng không tới, hiệu quả thì ...” Điêu Quý Quân ngập ngừng:

“ Hiệu quả là cơm nước được cải thiện à?” Câu nói này không giống giận, cũng không giống đùa, làm mấy vị ở chi đội không biết trả lời lãnh đạo ra sao, Ngũ Thần Quảng đứng lại, cảm giác có chuyện, dọa:” Tiểu Ngô, Quý Quân, còn mấy cậu nữa, tôi làm từ cảnh sát nhỏ mà lên, nói thẳng đi, cậu ta rốt cuộc làm gì, không được thì giải trừ hợp đồng, không cần nể mặt tôi.”

“ Không không không, bí thư Ngũ, chúng tôi không che dấu bí thư, chàng trai đó rất tốt, thân thiết với đội viên trẻ. Thời gian trước có đội viên song thân gặp tai nạn xe, chỉ còn em trai ở nhà, Giản Phàm an bài tới Thực Thượng làm việc, hai năm quả cậu ấy giải quyết giúp chúng tôi rất nhiều vấn đề thực tế cuộc sống, làm chúng tôi không biết phải cám ơn thế nào ... Mặc dù cơm nước bây giờ quá nửa dựa vào Thực Thượng, nhưng tiết kiệm hơn trước nhiều lắm, mà đội viện đều hài lòng, một chàng trai như vậy, còn ý kiến gì được.” Chi đội trưởng Ngô sợ lãnh đạo hiểu lầm giải thích cặn kẽ:

“ Thật, không có vấn đề gì nữa?” Ngũ Thật Quảng vẫn chưa yên lòng, Giản Phàm, hay thì hay đấy, nhưng mà khiến người khác lo thon thót:

Điêu Quý Quân cười khổ: “ Nếu nói có thì cũng có, mời cậu ấy giảng bài, nhưng bất kể là giảng cái gì đều cũng dẫn tới chuyện ăn uống, nữ cảnh sát trong đội đều rất thích nói chuyện với cậu ấy ...”

Không nói tiếp được nữa rồi, Dương Phong và Lão Mạnh cắn răng nén cười, chi đội trưởng Ngũ nháy mắt, sợ chuyện này làm bí thư Ngũ không vui.

Bình Luận (0)
Comment